Quỷ Đào

Chương 6



Ta chậm rãi nở một nụ cười lạnh:

“Có thích không?”



“Ta… ta không nhìn thấy gì nữa rồi… không nhìn thấy gì nữa…”



Cốt Cơ điên cuồng bò lết trên mặt đất, tay mù quáng quờ quạng, trong tiếng nức nở hoảng loạn:



“Dung Cảnh… ta không thấy được nữa rồi… huynh ở đâu…”



“Rồi sẽ đến với ngươi thôi.”



Ta chậm rãi lau sạch m.á.u dính trên dao, cất lại vào tay áo, bàn tay run đến không kiểm soát nổi.



Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình phải bình tĩnh trở lại.



20.



Trên đường trở về, bước chân ta loạng choạng không dưới một lần.



Cảm giác như đã đi rất lâu, cuối cùng cũng tới được cửa điện. Ta khẽ nghiêng đầu nhìn vào trong, bên trong trống không, không một bóng người.



Quỷ Thích… không có ở đây.



Không rõ là vì tâm trạng gì, ta vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm một chút.



Ta chậm rãi bước vào.



Chính điện vẫn không thay đổi gì, gọn gàng, sạch sẽ như mọi khi. Trong không khí nhàn nhạt vẫn còn lưu lại hương khí quen thuộc của Quỷ Thích.



Trên bàn đặt một cuộn tranh đã được thu gọn, chính là bức phong thủy đồ mà lần trước hắn từng vẽ.



Ta đưa tay đặt lên tranh, đầu bất chợt đau nhói như bị kim đâm, cảm giác choáng váng tràn đến, lòng đầy hoang mang.



Quỷ Thích vì sao lại giúp Dung Cảnh?



Còn vì sao lại để mặc Cốt Cơ rời khỏi đèn dẫn hồn?



Trong lòng ta bất chợt dâng lên một cảm giác bị đùa giỡn. Lý trí mách bảo rằng lời Cốt Cơ không thể tin hoàn toàn, nhưng cảm xúc thì lại không cách nào khống chế.



Nếu như… những lời nàng nói là thật thì sao?



Vậy mười hai năm trước, lúc Quỷ Thích thu nhận ta… cũng chỉ là vì lợi dụng?



Giọng ta khẽ vang lên, mơ hồ mang theo một chút khẩn cầu:



“Chủ tử… ngài sẽ không đối xử với ta như thế… đúng không?”







21.



Ta ngồi lặng trong chính điện rất lâu, chờ mãi vẫn không thấy Quỷ Thích trở về.



Chính điện tĩnh mịch, không một âm thanh.



Trong im lặng ấy, ta bắt đầu hồi tưởng lại mười năm qua, từng chút từng chút một, lý trí dần trở lại, cơn xúc động cũng lắng xuống.



Ta không chờ nữa.



Trở về, ta thả Cốt Cơ ra khỏi đèn dẫn hồn.



Nàng như vừa trải qua một trận khóc điên cuồng. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt mù mịt hướng về phía ta, giọng khàn đặc mang theo tiếng cười nhạt, chế giễu:



“Dung Đào, ngươi quả thực đã trở nên tàn nhẫn hơn nhiều.”



“Thế sao?”

Ta thản nhiên đáp.



Cốt Cơ lần mò, xé một dải vải từ vạt áo, chậm rãi buộc lên đôi mắt đã mù.



Khuôn mặt nàng rốt cuộc cũng lấy lại được chút bình tĩnh, từng nét ngạo nghễ thuở sinh tiền lần nữa hiện lên. Nàng nhếch môi:



“Đúng vậy. Khi còn sống, ngươi chỉ biết quỳ dưới chân ta mà cầu xin.”



“Ta không giống ngươi. Ta không cần phải van xin bất kỳ ai.”



“Phải rồi.”



Ta vuốt ve ngón tay đã phai màu móng sơn, khẽ đáp, “Ngươi là đệ tử được sủng ái nhất của Niệm Minh Sơn cơ mà.”



Sắc mặt Cốt Cơ đột nhiên thay đổi:



“Ngươi cũng xứng nhắc đến Niệm Minh Sơn sao?”



“Dung Đào, dù ngươi có xé x/á/c ta ra ngàn mảnh, ta cũng không hối hận. Nếu có thêm một lần nữa, ta vẫn sẽ lột da, moi xương ngươi.”



Vừa nói, nàng vừa bật cười, giọng cười mềm nhẹ như ca hát:



“Ngươi không biết cây quạt cốt đó… dùng thật sự rất bền đâu.”



“Ngay khoảnh khắc biết được sự thật ấy, ta đã muốn g/i/ế/c ngươi rồi.”



“Dung Đào, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh đấy…”



Nàng cong môi cười, “Cây quạt cốt của ngươi… đã giúp Dung Cảnh một tay. Đó là phúc phận của ngươi.”



“Cũng là công dụng duy nhất mà ngươi có thể báo đáp hắn.”



Ta nhẫn nại nghe nàng nói rất lâu, cho đến khi nàng lần nữa nhắc tới Quỷ Thích, ta mới ngẩng đầu lên nhìn nàng.



“Ngươi không phải vẫn luôn tự hào vì có một Chủ tử như hắn sao?”

Cốt Cơ cười nhạt, “Thế ngươi đã bao giờ nghĩ rằng… hắn sẽ phản bội ngươi chưa?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta điềm nhiên đáp: “Chủ tử… sẽ không phản bội ta.”



“Vậy thì đoán xem… cây quạt cốt mà ngươi lấy từ nhân gian về, vì sao lại rơi vào tay ta?”



“Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói?”



“Ha ha ha…”



Cốt Cơ cười lớn: “Dung Đào, ngươi thật đáng thương.”



“Tự lừa mình dối người… cũng là một cách sống đấy.”



Cốt Cơ nghiêng đầu, giọng tiếc nuối:



“Nhưng thật đáng tiếc, người đã đưa cây quạt cốt cho ta… chính là Chủ tử của ngươi.”



Ngón tay trong tay áo ta khẽ run lên.



Như cố tình đ.â.m vào vết thương, Cốt Cơ tiếp tục:



“Ngươi có biết… cây quạt đó được giao cho ta khi nào không?”



Nàng nhếch môi, cử động môi một cách chậm rãi, từng chữ rõ ràng.



“Chính là ngay khi hắn nói với ngươi, ‘Ngươi có thể không tin bản thân, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ ta’.”



“Ù—”



Một tiếng ong dài vang vọng bên tai, tựa như có thứ gì đó nổ tung trong đầu.



Trong trí nhớ, hình ảnh Quỷ Thích nhẹ nhàng đưa tay điểm lên đèn dẫn hồn… bỗng chốc như đông cứng lại.



Ta chìm vào một khoảng tĩnh lặng rất dài, rất sâu.



Không thể nói được lời nào.



Không còn nghe rõ gì nữa.



Chỉ thấy một màu trống rỗng phủ kín.

22.



Ánh đèn nơi đầu hiên vẫn toát lên thứ ánh sáng u lam dịu nhẹ.



Ta ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn ngắm.



Nhìn suốt một ngày một đêm.



Đến lúc đứng dậy, ta bất chợt nhận ra, đóa hoa nơi bệ cửa sổ đã hoàn toàn khô héo.



Cánh hoa ngả màu vàng úa, từng mảnh, từng mảnh rơi rụng.



Ta đưa tay đón lấy một cánh, đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng mân mê.



Đêm ấy, ta nằm trên trường kỷ, nhắm mắt mà không sao chợp mắt được.



Bất chợt, một âm thanh nhỏ đến gần như vô hình truyền đến, ta lập tức mở bừng mắt.



Ngoài cửa sổ… có một người đang đứng.



Ta chống người ngồi dậy, im lặng một hồi rồi khẽ cất tiếng:



“Ngài đến muộn rồi. Hoa đã tàn rồi.”



Bóng người ngoài cửa khựng lại, nhàn nhạt đáp:



“Không muộn.”



Bó hoa khô bị hắn tùy ý ném đi, rồi nhẹ nhàng đặt một bó hoa tươi đẫm sương sớm vào đúng chỗ cũ. Sau đó, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta.



Hạt Dẻ Rang Đường

Dưới ánh đèn u linh, đôi mắt vốn thanh lãnh ấy… lại càng thêm lạnh lẽo.



Ta bước ra, tựa vào khung cửa, lặng lẽ đối mặt với hắn thật lâu, giọng khàn khàn:



“Chủ tử… ta đã đợi ngài rất lâu rồi.”



Quỷ Thích khẽ cười, nụ cười dịu dàng hiếm thấy, nhẹ giọng nói:



“Mới hai ngày không gặp… ngươi đã khiến mình thành ra thảm hại thế này à?”



“Chủ tử thấy ta thế này… có vui không?”



Ta từ từ bước đến, dang tay ôm lấy hắn.



Thân thể Quỷ Thích thoáng cứng đờ: “…Không vui.”



“Ta nhát gan lắm, Chủ tử đừng dọa ta.”



Ta từ trong tay áo rút ra một con d.a.o găm, đặt kề vào cổ hắn.



“Nếu… nếu Chủ tử cũng phản bội ta…”



Quỷ Thích cúi mắt nhìn con dao, ánh mắt lướt qua lưỡi thép lạnh mà sắc bén, bình tĩnh hỏi:



“Ngươi sẽ làm gì?”



“G/i/ế/c chủ… sao?”



Ta cắn môi không trả lời được. Tay cầm d.a.o khẽ run.



Quỷ Thích đưa tay nhẹ nhàng lấy lại con dao, chỉ hơi dùng lực, lưỡi d.a.o liền tan thành tro bụi trong tay hắn.



“Quỷ Đào… ngươi vẫn quá bất cẩn.”



“Thứ này… không g/i/ế/c được ta.”