Hắn mở lòng bàn tay, ngưng tụ ra một mảnh vũ khí sắc bén, đặt vào tay ta.
“Dùng cái này.”
“Nếu có một ngày ta phản bội ngươi, hãy dùng nó để g/i/ế/c ta.”
Ta khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt hắn là sự nghiêm túc tuyệt đối, không hề có nửa phần trêu đùa.
Nói xong, hắn bỗng cúi người xuống. Khi ta phản ứng lại định đoạt lại món vũ khí kia, mũi nhọn đã cắm xuống, sâu nửa tấc.
Thân thể Quỷ Thích trong khoảnh khắc đó… trở nên nhạt đi một tầng, gần như trong suốt.
“Ngươi thấy không,” hắn vẫn mỉm cười, điềm nhiên nói, “trình độ này… mới được gọi là có thể.”
“…Quỷ Thích…”
Giọng ta bắt đầu run, “… Ngài có thể bớt điên một chút được không?”
Quỷ Thích nhìn ta một hồi, đột nhiên lại cúi xuống.
Ta tưởng hắn lại định nổi điên, nào ngờ… hắn giơ tay ôm ta vào lòng.
…
Toàn thân ta cứng ngắc, chớp mắt ngơ ngẩn.
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút áy náy rất hiếm hoi:
“Ta sẽ không phản bội ngươi.”
“Vĩnh viễn không.”
23.
Ta cứng đờ đứng tại chỗ, đầu mũi toàn là mùi hương quen thuộc của Quỷ Thích. Ngẩn người một lúc lâu, ta mới cất tiếng, giọng khàn khàn:
“Chủ tử… lại là khổ nhục kế gì nữa đây?”
Sắc mặt Quỷ Thích cực kỳ tệ, nhưng hắn lại như chẳng hề nhận ra, ngược lại còn hỏi ngược lại ta:
“Có hiệu quả không?”
“…”
“Một chút.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm:
“Chiếc quạt cốt… là ngài đưa ra đúng không?”
“Vì sao lại muốn thả Cốt Cơ?”
“Chủ tử… ta muốn biết sự thật.”
Quỷ Thích khẽ bật cười: “Ta thấy trước khi nói chuyện đó, còn một việc nhỏ… cần ngươi giúp một chút.”
Ta khựng lại: “Việc gì”
Chưa kịp nói xong, Quỷ Thích đột nhiên đổ sập xuống không một dấu hiệu báo trước.
Ta hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy hắn, miễn cưỡng ngăn thân thể hắn khỏi ngã nhào. Dưới ánh đèn lờ mờ nơi hiên, khi thấy rõ lưng hắn, ta không kìm được hít vào một hơi lạnh.
Đây mà là việc nhỏ gì chứ…
Sau lưng hắn là vô số vết thương chằng chịt, m.á.u vẫn chưa cầm lại, vết cũ chồng vết mới, rớm đỏ cả một mảng.
Vậy mà trong tình trạng như thế, hắn lại có thể bình thản đứng trước mặt ta, lạnh lùng đối thoại, thậm chí còn cố tình trêu chọc.
Ta cố trấn tĩnh lại, nghiến răng kéo hắn vào trong nội điện, giọng tức giận run rẩy:
“Chủ tử, lần sau trước khi nói chuyện… có thể nói thẳng vào trọng tâm không?”
Quỷ Thích bật cười nhẹ, giọng khàn đặc:
“Cho nên ta đã nói ngay từ đầu rồi mà.”
Ta khựng lại, ngẩn người.
24.
Quỷ Thích đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Từ khi ta đặt chân vào Minh giới đến nay, chưa từng thấy hắn bị thương nặng đến thế.
Sau khi cẩn thận xử lý xong vết thương, lưng áo ta cũng thấm đầy mồ hôi lạnh.
Có thể khiến người ở cảnh giới như Quỷ Thích bị thương đến mức này…
Cả thiên hạ, chỉ có một nơi.
“Ngài… đi chọc giận Niệm Minh Sơn rồi.”
Dĩ nhiên, Quỷ Thích giờ không thể trả lời ta.
Địa bàn của hắn nằm ở Minh giới, nếu muốn đến nhân gian, hành động ở mọi mặt đều bị kiềm chế, cũng giống như khi Dung Cảnh đặt chân vào Minh giới vậy.
Ta ngồi ở mép giường, ánh mắt rơi xuống món vũ khí trong tay, trầm mặc. Nhớ lại lúc nãy hắn dùng chính thân thể để chứng minh sự trong sạch… lồng n.g.ự.c ta như bị chặn lại, nghẹn ứ một cục khí không sao thoát nổi.
Niệm Minh Sơn.
Cốt Cơ.
Quỷ Thích… rốt cuộc đã giấu ta bao nhiêu chuyện?
25.
Xử lý xong thương tích cho Quỷ Thích, ta vừa bước ra khỏi cửa, khóe mắt liền bắt được một bóng người đứng nơi sân viện.
Hắn đứng thẳng tắp, tay vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm, m.á.u đỏ loang lổ trên lưỡi gươm chưa khô.
Ta khựng lại, không chút biểu cảm mà lặng lẽ đưa tay ra phía sau, chạm đến đèn dẫn hồn đặt trên bàn, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Ngươi… đã làm tổn thương Chủ tử của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dung Cảnh ánh mắt sâu thẳm, đáp:
“Chẳng bằng ngươi nên hỏi trước, Chủ tử của ngươi đã hại bao nhiêu đệ tử của Niệm Minh Sơn.”
“Vậy thì sao?”
Ta đứng trên bậc thềm cao, từ trên nhìn xuống, cong môi cười lạnh:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ngươi đến để đòi lại công bằng sao?”
“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ chỉ biết che chở cho Cốt Cơ của ngươi thôi.”
Dung Cảnh bị nói trúng tâm tư, sắc mặt tái đi, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói:
“Chỉ cần ngươi trả lại Cốt Cơ… những chuyện Quỷ Thích gây ra với Niệm Minh Sơn, có thể cho qua.”
“Cho qua?”
Ta phá lên cười lớn.
“Thật là tốt đẹp quá mức rồi đấy ‘cho qua’!”
“Niệm Minh Sơn làm tổn thương Chủ tử của ta, bây giờ lại tới nói với ta hai chữ ‘cho qua’?”
“Cốt Cơ lột xương ta, chế thành quạt… giờ ngươi cũng đến nói ‘cho qua’?”
“Dung Cảnh, lẽ nào đạo lý trong thiên hạ… đều là do các ngươi Niệm Minh Sơn định ra sao?”
Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn thẳng ta:
“Mệnh của Cốt Cơ không nên tuyệt, Niệm Minh Sơn… sẽ không bỏ qua.”
“Mệnh nàng không nên tuyệt, còn ta thì nên sao?”
“Dung Đào!”
Ta siết chặt đèn dẫn hồn trong tay, bật cười khẽ:
“Dung Cảnh à… ngươi khiến ta thất vọng đến cùng cực.”
“Cốt Cơ là người Niệm Minh Sơn muốn bảo vệ đến cùng.”
“Đã mười hai năm.”
Ta thở dài.
“Nàng đối xử với ta thế nào, ngươi rõ ràng hơn ai hết. Vậy mà giờ ngươi vẫn muốn che chở cho nàng, đúng không?”
Dung Cảnh trầm mặc. Hắn mấp máy môi mấy lần, cuối cùng chỉ khàn giọng:
“Là ta… ta đã thất trách, không bảo vệ được ngươi.”
“Không sao cả.”
Ta nhẹ nhàng mở phong ấn đèn dẫn hồn, tiếng thét thảm thiết vang lên ngay tức thì, xé rách bầu không khí.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nhẹ như gió:
“Hay chứ? Nghe có hay không?”
Dung Cảnh rũ mắt: “Dung Đào, ngươi không nên như vậy.”
“Cốt Cơ mất đi đôi mắt, trong đèn dẫn hồn… chắc cũng không dễ chịu gì đâu.”
Dung Cảnh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt là tầng tầng cảm xúc phức tạp không tên.
Hồi lâu, hắn mới nói khẽ:
“Ta… đã phụ ngươi.”
“Phụ?”
Ta phong lại đèn dẫn hồn, ngước lên nhìn hắn.
“Nhắc đến chữ ‘phụ’, vậy ngươi còn nhớ đến… chàng thiếu niên năm đó không?”
“Từ sau khi ngươi gặp chuyện… hắn đã biến mất.”
“‘Gặp chuyện’?”
Ta nghe vậy liền bật cười châm chọc.
“Thiếu niên c/h/ế/c trong tay Cốt Cơ, ngươi không biết?”
“Không thể nào!”
Sắc mặt Dung Cảnh đại biến.
“Thiếu niên đó… tuyệt đối không phải người thường!”
“Vậy thì sao? Còn Cốt Cơ, nàng là người thường chắc?”
“Ngươi đưa tín vật cho Cốt Cơ, ngươi thật sự không biết nàng sẽ dùng để làm gì?”
“Ta thật sự không biết!”
Dung Cảnh lớn tiếng.
“Ta chỉ để nàng đi tìm thiếu niên ấy thay ta!”
“Vậy những năm ta biến mất, ngươi chưa từng nghi ngờ gì sao?”
“Còn chiếc quạt cốt đó, ngươi thật sự không biết nó có nguồn gốc từ đâu?”
“Dung Cảnh… ta không hiểu trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ gì, nhưng nếu ngươi còn che chở nàng…”
“Vậy ta, càng phải hủy diệt nàng.”
“Cho dù… chỉ là vì thiếu niên ấy, Cốt Cơ… cũng đáng c/h/ế/c.”
Dung Cảnh lặng người.
Hắn đứng đó giữa sân, không còn nhắc gì đến Cốt Cơ nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Trong đôi mắt từng sáng ngời chính khí ấy, giờ chỉ còn lại mệt mỏi, tang thương, và u ám vô tận.
Dung Cảnh… vẫn là Dung Cảnh, nhưng cũng… chẳng còn là Dung Cảnh năm xưa nữa.