Quỷ Đào

Chương 8



26.



Dung Cảnh tám tuổi được đưa lên Niệm Minh Sơn, là đệ tử thân truyền, người đời gọi là “thiên chi kiêu tử”.



Còn ta, gặp hắn vào năm hắn vừa tròn hai mươi.



Khi ấy, ta đang nhặt trái cây dưới chân núi. Chỉ thấy từ đỉnh núi, một thiếu niên dáng người thẳng tắp thong thả bước xuống, mắt đen như mực, bên hông đeo kiếm.



Hắn cướp lấy quả đào ta đang ăn dở, rồi dẫn ta lên Niệm Minh Sơn.



“Ngươi thích ăn đào, vậy theo ta họ Dung, tên Đào. Ngươi có đồng ý không?”



Ta ngơ ngác gật đầu. Chỉ cảm thấy người trước mặt thật đẹp, giữa chân mày mang theo vài phần lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại dịu dàng đến tận trong xương tủy.



Từ đó, mỗi ngày ta luôn bám theo hắn. Hắn đi đâu, ta theo đó.

Hạt Dẻ Rang Đường



Cùng ta còn có Cốt Cơ.



Nàng không thích ta. Mỗi khi nàng có mặt, ta đều không thể đến gần Dung Cảnh một bước.



Ta thường nhỏ nhẹ bước theo sau, từ xa ngắm nhìn chiếc váy của nàng.



Trong Niệm Minh Sơn, chỉ có nàng là được mặc váy áo. Nàng luôn thích đeo bên hông một chùm chuông nhỏ, mỗi bước đi đều vang lên tiếng leng keng thanh thoát.



Ta rất thích cái dáng vẻ tùy hứng ấy.



Ta từng thử lại gần nàng, nàng liếc ta từ trên cao xuống, mỉm cười nói:



“Tránh xa ta một chút, nếu không… ta sẽ lột da ngươi đấy.”



Khi ấy, Dung Cảnh thường sẽ nhàn nhạt lên tiếng ngăn lại:



“Cốt Cơ!”



Cốt Cơ lại tiến sát hắn, cười như không có gì:



“Muội chỉ dọa nàng ta một chút thôi mà.”



“Không được.”



“Được rồi, được rồi…”



Ta chống cằm nhìn họ, trong lòng lại cảm thấy… vô cùng vui vẻ.



27.



Vào ngày rằm mỗi tháng, Dung Cảnh sẽ xuống núi một lần. Ta cũng lén nhét đầy bánh trái vào tay nải, chạy theo hắn xuống núi, đưa cho một thiếu niên sống dưới chân núi.



Thiếu niên đó ôm đầy vòng tay bánh, vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ thờ ơ hỏi ta: “Trên núi sống thế nào?”



Từ khi quen hắn, hắn luôn lạnh nhạt như vậy.



Khác với sự lạnh lùng có phần xa cách của Dung Cảnh, nơi mi giữa của hắn luôn ẩn chứa một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ, khiến ta cứ tưởng hắn là một công tử lưu lạc của nhà nào.



Nhưng không, hắn cũng là người số khổ như ta, chỉ đang cố sống sót dưới chân núi mà thôi.



Ta ở bên hắn đến tận hoàng hôn, lúc ấy Dung Cảnh sẽ đúng giờ xuất hiện bên kia dòng suối.



Hắn nhàn nhạt nhìn ta: “Ngươi nên về rồi.”



Ta đứng dậy, phủi lớp bụi trên người, cười tươi với hắn: “Vậy ta đi đây!”



Đi được mấy bước, ta lại quay đầu, vẫy tay: “Lần sau gặp lại nhé!”



Hắn chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng lần nào cũng đúng giờ có mặt.



Khi ta đến bờ bên kia, Cốt Cơ đang mân mê chùm chuông bên hông, tiếng leng keng vang vọng giữa tiếng nói lười biếng:



“Không nỡ đi thế, sao không để hắn ở lại luôn đi?”



“Đúng nhỉ.” Ta bỗng nhìn sang Dung Cảnh, mắt sáng rỡ: “Chúng ta có thể đưa hắn về núi không?”



Dung Cảnh mím môi nghĩ ngợi giây lát, rồi giơ tay gọi thiếu niên kia.



Thiếu niên đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.



Ta vội kéo hắn lại: “Lên núi rồi thì chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau đấy!”



Thiếu niên rút tay về, điềm tĩnh đáp: “Không cần.”



Cốt Cơ khẽ hừ một tiếng, chuông bên hông lắc càng vang: “Đúng là mơ mộng hão huyền.”



Dung Cảnh quan sát thiếu niên một lúc lâu, rồi lông mày dần chau lại, cuối cùng thu hồi ánh mắt và khẽ thở dài: “Không được.”



“Thôi vậy.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vẫn cười nói: “Lần sau gặp lại nhé, ngươi vẫn sẽ chờ ở đây chứ?”



Thiếu niên không đáp, xoay người rời đi.



Cốt Cơ che miệng cười khúc khích: “Thật nghĩ ai cũng có thể vào Niệm Minh Sơn sao? Được cho vào một lần đã là ân huệ to lớn rồi.”



Ta đã quen nghe những lời kiểu này, chẳng thấy gì lạ.



Nhưng thiếu niên thì khựng bước.



Thần sắc hắn trầm xuống, ánh mắt sâu hun hút, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cốt Cơ.



Nụ cười của Cốt Cơ cứng lại.



Chùm chuông cũng ngừng vang.



Gió quanh đó… như cũng ngừng thổi.



28.



Trên đường trở về núi, sắc trời đã sẩm tối, dưới chân mơ hồ chẳng nhìn rõ.



Dung Cảnh vì lo cho chúng ta mà cố ý bước chậm lại, dặn dò:

“Cẩn thận một chút.”



Ta gật đầu, nhưng lại ngạc nhiên vì không nghe thấy giọng của Cốt Cơ như mọi khi.



Trước kia, mỗi câu Dung Cảnh nói, nàng ta đều sẽ lập tức phụ họa.



Lúc này, Dung Cảnh cũng khựng lại, quay đầu nhìn thì sắc mặt lập tức đại biến.



Ta vội vàng nghiêng đầu nhìn theo, cũng hốt hoảng thốt lên thành tiếng.



Cốt Cơ đang nằm dưới một rãnh sâu, toàn thân bị những dây leo có gai móc siết chặt, mặt đầy máu, ánh mắt hoảng loạn nhìn lên, môi mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh.



Một sợi dây leo quấn chặt cổ nàng ta, theo mỗi lần giãy giụa lại càng siết sâu hơn.



Dung Cảnh giật mình kinh hãi, lập tức rút kiếm nhảy xuống, c.h.é.m đứt đám dây leo, bế Cốt Cơ lên khỏi đó.



Máu tươi từ cổ tay hắn chảy dọc xuống, gương mặt Cốt Cơ tái nhợt như tờ giấy.



“Dung Đào, bám sát ta, cẩn thận dưới chân.”



“…Vâng.”



Ta vẫn chưa hoàn hồn, theo phản xạ né tránh xa cái rãnh sâu kia một chút.



Bình thường không hề để ý nơi này lại nguy hiểm đến thế, sống lưng ta thấm đẫm mồ hôi lạnh.



May mắn thay, đoạn đường còn lại thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra.

29.



Lúc ấy Cốt Cơ chỉ còn thoi thóp, nếu không được đưa về kịp thời, e rằng đã khó mà cứu nổi.



Có lẽ thân phận nàng ta không tầm thường, nên vừa xảy ra chuyện đã chấn động toàn bộ sơn môn.



Đến cả Dung Cảnh, người có địa vị như vậy, cũng bị phạt quỳ trong đêm giá lạnh.



Ta đứng trong hành lang, tay x/á/ch áo choàng, nhưng vừa bước được vài bước liền bị ánh mắt của hắn ra hiệu dừng lại.



Nếu không phải vì ta muốn gặp thiếu niên kia, thì đâu cần phải đi đường vòng như vậy.



Chuyện này, Dung Cảnh không hề nhắc đến lấy một lời.



Cuối cùng, ta vẫn cùng hắn quỳ xuống đất.



Dung Cảnh đã quỳ suốt một ngày, sắc môi nhợt nhạt, hắn cau mày nói:



“Đi đi.”



“Ta…”



“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Dung Cảnh nói cứng rắn, “Nếu không muốn, thì xuống núi đi. Ta không thể mang theo ngươi nữa.”



Ta im lặng, khoác áo choàng lên người hắn, rồi xoay người bước về hành lang phía trước, quay đầu lại nhìn hắn.



Dung Cảnh trầm giọng ra lệnh:



“Về phòng đi.”



Trong phòng than hồng cháy rực, hơi ấm dâng tràn. Ta khẽ mở hé cửa sổ, nhìn ra ngoài.



Cả khuôn mặt của Dung Cảnh dường như tan vào màn đêm, không còn nhìn rõ vẻ biểu cảm.



Hắn quỳ như thế suốt cả một đêm.