Quý Phi Lại Cậy Sủng Làm Nũng/ Hôm Nay Quý Phi Lại Tìm Đường Chết Rồi

Chương 29: Ác nhân tìm tới cửa



Tạ Đường trong chốc lát đau lòng cho mẫu thân và phụ thân nhặt được một chút, vì con gái của bọn họ đã hương tiêu ngọc vẫn, nếu bọn họ biết, chỉ sợ sẽ đau lòng c.h.ế.t mất, không nói cho bọn họ.

Tạ Đường nghĩ, nhìn về phía Hồng Ngọc và Lam Ngọc, thong thả ung dung nói.

“Về sau những chuyện giống như hôm nay chỉ sợ sẽ còn có rất nhiều, cho nên nếu các ngươi muốn lưu lại cũng đừng có luôn luôn kinh hoảng như thế, ta làm việc đều có tính toán, các ngươi chỉ cần an tâm là được.”

Hồng Ngọc cùng Lam Ngọc ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân nhà mình, phát hiện ra ánh mắt của chủ nhân rất rõ ràng, không có chút nào hồ đồ.

Hai người kinh ngạc trong lòng, đây là chủ nhân biết rõ là sẽ chọc giận Hoàng Thượng và Thái Hậu lại cố tình làm như thế.

Nàng có ý gì?

Chẳng lẽ có mục đích gì, hai người nghĩ không rõ, nhưng mà cũng không dám khuyên nữa, nếu khuyên sẽ bị đưa trở về, hai người cùng nhau tỏ thái độ.

“Chủ nhân, về sau chúng ta nghe lời chủ nhân làm việc.”

“Được, ta muốn ngủ một lát, các ngươi đi ra ngoài đi!”

Tạ Đường bị Thái Hậu trách phạt, chạy đến bên ngoài Ngự Thư Phòng của Hoàng Đế cầu xin bệ hạ làm chủ cho mình, kết quả lại bị Hoàng Đế răn dạy một trận, chuyện này rất nhanh đã truyền đến mọi ngõ ngách trong cung.

Trong cung không ít người cảm thấy trong lòng sung sướng, Hoà Phi lại càng vui vẻ, thưởng rất nhiều cho các nô tài từ trên xuống dưới của Nhạc Âm Cung, nghe nói ngay cả lão thái giám quét rác cũng được thưởng.

Tạ Đường không để ý tới những việc trong cung này, nàng trước mắt chỉ lo làm sao để kiếm tích phân.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Ngày hôm qua làm quá ghê gớm, hiện tại nàng cũng không nên đi tìm Hoàng Thượng, hơn nữa cũng không có lý do gì để tìm Hoàng Đế, nếu lỗ mãng mà đi tìm Hoàng Đế bệ hạ, không biết hắn sẽ xử lý mình thế nào đâu.

Không thể tìm Hoàng Đế, lại không thể không làm gì, phải biết rằng nàng là có nhiệm vụ trong người, hệ thống này quy định là mỗi ngày phải đi tìm đường chết, nếu không thì sẽ chết.

Vì thế, không tìm Hoàng Đế thì tìm người khác đi!

Tạ Đường đang nghĩ, Tử Ngọc đi vào bẩm báo: “Nương Nương, Lục Lương viện tới đây bái kiến Nương Nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tạ Đường ngạc nhiên, trong cung này còn có người tới bái kiến nàng ư? Hôm qua nàng làm chuyện lớn như thế, nữ nhân trong cung này lẽ ra phải cách nàng rất xa mới đúng chứ.

Trong lúc nhất thời, Tạ Đường không nghĩ ra, nhưng đã tới rồi thì gặp thôi.

“Tuyên Lục Lương viện tiến vào đây đi.”

Tử Ngọc nghe lời đi ra ngoài, rất nhanh mang theo một nữ nhân tiến vào.

Tuổi của nữ tử này không lớn, diện mạo rất xinh xắn, nhưng lại thuộc về loại hình bông hoa nhỏ nhu nhược yếu đuối.

Chỉ là cho dù nhu nhược, vẻ mặt tái nhợt này lại giống như lâm đại địch, có phải hơi qua loa một chút không?

Đây là sợ nàng hay sao? Nếu sợ nàng thì sao lại tới đây bái kiến nàng, việc này là sao?

Tạ Đường hơi cong lên khoé miệng, sắc mặt cười như không cười.

Lục Lương Viện thấy nàng như vậy, càng sợ đến nỗi chân đứng không thẳng: “Thiếp thân bái kiến Quý Phi Nương Nương.”

Tạ Đường hừ lạnh một tiếng, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống, để ý thấy phía trên nghiệm độc châu trên cổ tay của mình hơi nóng lên.

Có nghĩa là có người dùng độc hại mình phải không?

Lúc trước, khi Lục Lương viện chưa tới, nàng không thấy có hiện tượng này, cho nên lúc này người hại mình chính là Lục Lương viện.

Độ cong của khoé miệng Tạ Đường cũng tăng lên, ha ha, nàng chưa kịp đi ra ngoài gây chuyện đâu, kẻ ác lại tới cửa rồi.

Tạ Đường nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lục Lương viện, nữ nhân này là tiểu thư của Kinh Triệu Phủ Lục gia, theo lý nàng sẽ không nên tới đây hại mình.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ của nàng lúc này cũng biết, nhất định là có người sai nàng tới hại mình, mà người này Lục Lương viện không có cách nào để từ chối.

Tạ Đường tưởng tượng một chút là có thể nghĩ đến ai, ngoài nữ nhân Liễu Ngọc San kia thì còn có thể là ai chứ?

Tạ Đường nghĩ, nhìn về phía Lục Lương Viện đang chậm rãi nở nụ cười: “Sắc mặt của Lục Lương Viện sao khó coi như thế? Đây là bị bệnh sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com