Quỷ Sai Thanh Thảo

Chương 9



Ta hơi tò mò về thân phận của mình ngàn năm trước, nhưng Bạch Vô Thường lại ấp a ấp úng, nhất quyết không chịu nói cho ta biết, chỉ một mực thúc giục ta mau chóng bắt ác thần Nghê Kiêu về địa phủ trấn áp.

"Trước khi ác thần bị đánh vào Diễm Ngục, chính ngươi đã đích thân rút thần cách của hắn. Giờ hắn muốn tái tạo thần cách, nếu bị hắn phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ngươi nói xem ngươi còn mạng mà sống không?"

"Hơn nữa, tuy đích tỷ của ngươi không phạm tội g.i.ế.c người, nhưng âm khí lại bám chặt vào người nàng. Nếu muốn nàng kiếp sau được đầu thai làm người, ngươi không mau cố gắng cống hiến chút thành tích để mà trao đổi sao?"

Ta nghi ngờ hắn có chút hả hê.

Tống Bạch Cảnh bèn chen vào: "Nói đến cùng, ngươi chính là sợ chết. Ngươi đã là quỷ sai rồi, còn sợ c.h.ế.t nữa à?"

Dường như Bạch Vô Thường bị chọc trúng chỗ đau: "Chẳng phải Ngươi cũng sợ sao?"

Hai người đều có chung một nỗi niềm.

Thấy bọn họ đều vô dụng, ta đành tự mình mở khóa nhà ngục sau lưng An Quý phi. Để phòng ngừa Nghê Kiêu cảm nhận được hồn phách mà chạy trốn, ta lại dụ dỗ nhốt Tống Bạch Cảnh vào tạm.

Hắn là quỷ vương một phương, âm khí có thể chống lại ngàn vạn oan hồn, có thể qua mặt một hồi, hơn nữa nhà ngục này vừa hay có thể cách ly sự thăm dò của Nghê Kiêu. Ai mà ngờ được ta lại nhốt Đông phương quỷ vương mà bọn họ muốn bắt vào nhà ngục của mình chứ.

Kỳ diệu thay!

Oan hồn được thả ra do Bạch Vô Thường đích thân áp giải về địa phủ. Lúc đi, ta hỏi hồn của Thái hậu có thể câu được không?

Ta nghi ngờ bà ta là Nghê Kiêu.

Bạch Vô Thường vuốt ve lưỡi dài: "Nếu là sinh hồn, ngươi câu thì sẽ tổn hao công đức. Nếu là lệ quỷ nhập vào, vậy tự nhiên có thể câu."

Lời này nói hay không nói thì có gì khác biệt.

Thấy trời đã không còn sớm, ta vội vàng trở về chỗ Hoàng thượng.

Sáng hôm sau, Thuận Ý công công gọi ta dậy, hớn hở bưng đến một bát thuốc bổ, nói là chúc ta sớm mang long tự.

Ta ngửi thử, lấy m.á.u đầu ngón tay làm thuốc dẫn, cộng thêm âm khí luyện ra từ nhà ngục sau lưng An Quý phi, quả là một bát đại bổ hắc ám chân thật!

Thấy ta uống cạn, tiểu thái giám mới bưng bát không rời đi. Ngay giây tiếp theo, ta nôn hết ra khăn tay. Về đến chỗ ở, tiện tay xé mở kết giới không gian, ném vào trong U Minh Quỷ Hỏa.

Thánh chỉ phong Hậu truyền đến sau giờ ngọ, người trong cung đến chúc mừng không ngớt, Thái hậu còn tặng một chuỗi Phật châu bằng ngọc bích đến, ta nhìn qua, chất ngọc thượng hạng, có giá trị không nhỏ.

12

Cũng phải, ta đã làm Hoàng hậu, tuy không phải phượng mệnh do trời định nhưng cũng là phượng giả do người tạo ra. Càng tiến thêm một bước trở thành Quỷ châu khiến bà ta vui mừng còn không kịp.

Đích tỷ xúi giục ta: "Thanh Thảo, hay là muội g.i.ế.c Hoàng thượng, và Thái hậu đi, rồi tự mình làm Hoàng thượng? Hoàng hậu và Hoàng thượng chẳng phải chỉ thiếu có một bước hay sao? Muội chịu khó một chút, sau này có thể giống Tống Bạch Cảnh, mở một hậu cung."

Ta lắc đầu từ chối: "Không được, làm Hoàng thượng còn phải nuôi cả một gia đình lớn như vậy, mỗi tối muội phải đi câu hồn đã rất mệt rồi, không thể mở thêm nghề phụ được."

Sau giờ ngọ, An Quý phi đến trả lại Phượng ấn cho ta, đồng thời nhắc nhở ta, thọ thần của Thái hậu là ngày mai đã chuẩn bị gần xong rồi.

Ta ngẫm nghĩ, dời ngày tuyển tú ra sau.

Nàng cảm thấy khó hiểu.

Ta chạm nhẹ lên trán nàng, cười nói: "Biết đâu không cần dùng đến. Hà tất phải lãng phí tiền bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buổi tối, Hoàng thượng lại sai Thuận Ý công công gọi ta qua thị tẩm. Khi bước ra cửa, ta làm cho Cẩm Thư ngất xỉu, mở đường xuống âm giới, trực tiếp đưa về phủ Tướng quân.

Vừa vào chỗ Hoàng thượng, ta đã đánh ngất hắn, lột quần áo rồi biến thành dáng vẻ của hắn. Giết người báo thù cũng phải tranh thủ lúc sớm, tránh để uất kết trong lòng sinh ra u cục.

Tối nay trăng sáng tỏ, đúng là thời cơ tốt để hành sự.

Trước cửa Thái hậu đứng mấy oan hồn vừa chết, ta tiện tay câu vào vòng ngọc, chuẩn bị lát nữa cùng đưa vào địa phủ.

Bên trong cánh cửa, có một giọng nam cất lên: "Đêm nay qua đi, âm khí trên người Lục Thanh Liên kia sẽ càng thịnh, ngày mai ngươi tìm cách dẫn nàng đến, ta sẽ tự tay luyện nàng thành Quỷ châu."

Lại một giọng nữ hỏi: "Nhưng mãi vẫn không thấy tung tích của Đông Phương Quỷ Vương, có thể sẽ có biến đối với việc ngươi trở thành thần không? Rõ ràng ta đã dựa vào m.á.u quỷ của hắn tra ra hắn ở trong cung rồi, sao lại đột nhiên không thấy nữa, chẳng lẽ đã để hắn trốn thoát rồi sao?"

Giọng nam: "Có m.á.u quỷ của hắn ở đó, trốn đến chân trời góc biển cũng có thể bắt được hắn về, trừ phi hắn cứ co rúm lại, vậy còn là Quỷ Vương cái gì, làm con rùa rụt cổ còn được."

Ta thi triển thuật ẩn thân đứng ở cửa sổ nhìn trộm vào trong, chỉ thấy Thái hậu lúc thì đầy vẻ mị thái phát ra giọng nữ, lúc lại đổi thành giọng nam.

Đây là biến thái à?

Khó trách trong Sổ sinh tử không thấy số mệnh của bà ta, hóa ra là cam tâm tình nguyện hiến thân xác, sống chung với ác quỷ.

Giọng nam kia, chính là Nghê Kiêu?

Không biết lúc Thái hậu và Hoàng thượng ân ái, ai trong Thái hậu hiện thân đây?

Hay là cũng có sự tham dự của Nghê Kiêu.

Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.

"Vì thành thần mà ta  không tiếc đem một nửa phân thân hóa thành Tuệ Năng, nhốt ở trong chùa, ngày đêm chịu phật quang ăn mòn mới có thể tránh được sự tìm kiếm của địa phủ, hiện tại cơ hội ngay trước mắt, đợi sau khi ta thành thần, nhất định phải khiến Thường Hi trả giá."

Cho nên, Tuệ Năng cũng là Nghê Kiêu?

"Là Thần nữ Thường Hi sao? Là nàng đã rút thần cách của ngươi lúc trước?"

Sắc mặt Nghê Kiêu vặn vẹo: "Chẳng qua là đồ sát một cái thành, trồng vài đóa hoa Lăng Tiêu để nàng vui vẻ, nàng liền nói sát tâm của ta quá nặng, muốn rút thần cách của ta áp đến Diễm Ngục."

Thái hậu thương tiếc nói: "Nàng không hiểu ngươi, ta hiểu ngươi, ta sẽ luôn trung thành với ngươi, sẽ không phản bội ngươi."

"Ngươi chủ động hiến thân xác đánh thức ta, đợi sau khi ta thành thần, ta nhất định sẽ ban cho ngươi thanh xuân vĩnh trú, bất tử bất diệt! Để ngươi trở thành Nữ hoàng của thế gian này!"

"Đáng tiếc Lục Thanh Thảo kia là ngụy Phượng, nhưng dù sao bán thần cũng là thần, Thường Hi phạm phải tội nghiệt tày trời, hiện tại còn không bằng bán thần. Sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được nàng ta!"

Ta bừng tỉnh, Bạch Vô Thường nói là ta rút thần cách của Nghê Kiêu, vậy có nghĩa là, ta là cái vị Thường Hi xui xẻo kia à?

Lúc trước Thái hậu nhận nuôi Hoàng thượng, hóa ra là nuôi một con rối thay mình trông coi giang sơn, đợi bà ta nhận được thần ban thì sẽ tự mình lên làm nữ hoàng?

Cũng đều là đầu óc cả, nhưng phàm là tỷ tỷ có chí lớn thế này này thì hẳn là cũng sẽ không c.h.ế.t sớm như vậy đâu.

Đã là thù cũ, vậy ta càng không thể để Nghê Kiêu thành thần.

Bán thần cũng không được!

Lợi dụng lúc hắn suy yếu mà lấy mạng hắn, đạo lý này ta vẫn hiểu.