Quỷ Sai Thanh Thảo

Chương 7



Tâm tư của ta vừa động, lại niệm tên Thái hậu, thấy tuổi thọ của Thái hậu trên Sổ Sinh Tử, lại là trống không! Người phàm đều có số mệnh, tuổi thọ sao có thể trống không?

Hoàng thượng và Thái hậu đã từ trong bồn tắm quấn quýt đến trên giường. Ta nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, đi vào, móc ra những oan hồn bị phong ấn trong nhạc cụ. Toàn là những thái giám giả trẻ tuổi tuấn tú.

Từng người bọn họ đều quỳ xuống trước mặt ta, kể lể nỗi khổ, nói Thái hậu ép buộc, nhốt bọn họ bên cạnh làm nam sủng. Hoàng thượng biết chuyện, ghen tuông quá độ, tàn sát hết bọn họ, sau đó lại sai Tuệ Năng chủ trì, phong ấn bọn họ vào trong nhạc khí, khi bọn họ hành phòng thì tấu nhạc trợ hứng.

Ta để Tống Bạch Cảnh đưa bọn họ xuống địa phủ đầu thai, còn mình thì về chỗ ở trước. Tuổi thọ của đích tỷ bị cướp đi, nào dễ tiêu hao như vậy, ta muốn hắn lấy thế nào thì phải nhả ra như thế!

Đích tỷ kinh hãi không thôi: "Thì ra Thái hậu mới là chân ái của hắn, nhưng sao hắn có thể nuốt nổi..."

Ta cười nhạo: "Hắn khi còn là hoàng tử thất thế, cơm thiu cũng còn nuốt được. Huống chi là một nữ nhân già nua tàn sắc."

9

Đích tỷ im lặng không nói.

Sau khi Tống Bạch Cảnh trở lại liền nói cho ta biết, Bạch Vô Thường bảo hắn nhắn lại, gần đây hồn phách ở địa phủ ít đi trông thấy, bảo ta đừng lười biếng, cố gắng làm việc cho đàng hoàng.

Ta phẫn nộ, sao không đốc thúc Hắc Bạch Vô Thường cố gắng làm việc? Cứ phải vắt kiệt một nhân viên tạm thời làm công như ta?

Bạch Vô Thường còn bảo hắn bám sát ta, nói Tây phương Quỷ vương cũng mất tích. Hiện tại chỉ còn lại mỗi Đông phương Quỷ vương hắn thôi.

Còn về tuổi thọ của Thái hậu, Tống Bạch Cảnh cũng hỏi về vấn đề này, Bạch Vô Thường nói không thể nào, trừ phi bị dùng tà pháp, trốn khỏi Sổ sinh tử, ác quỷ nhập vào, bằng không một người sống sờ sờ, sao lại không có tuổi thọ .

Ta trầm ngâm suy nghĩ. Còn Tống Bạch Cảnh thì sợ không hề nhẹ, hận không thể mỗi khắc đều dính lấy ta, ngay cả đi nhà xí cũng phải đứng ngoài đưa giấy.

Ta đành dẫn hắn cùng đi đến chỗ An Quý phi, nàng đang bận xem danh sách tuyển tú, ta chống cằm vừa nhìn nàng vừa ăn nho: "Ngươi và Hoàng thượng ngủ như thế nào?"

Nàng: "A!" một tiếng, suýt thì cắn phải lưỡi, danh sách trong tay rơi xuống đất, hồi lâu sau đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Không phải ngươi cũng ngủ rồi sao?"

"Ta không có." Ta lắc đầu.

Ta cũng rất tò mò, Hoàng thượng rõ ràng không đụng vào những phi tần trong cung, làm sao lại khiến bọn họ tưởng rằng mưa móc đều trải đều.

An Quý phi ấp úng: "Ngủ thì còn ngủ thế nào được nữa, đương nhiên là... sau đó nhắm mắt ngủ."

Ta và Tống Bạch Cảnh nhìn nhau, đều thấy trong lòng đối phương đang nghĩ gì, trình tự ngủ này đúng là không sai, vậy vấn đề ở đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Bạch Cảnh đột nhiên hắng giọng, trong đầu có tiếng nói với ta: "Có một loại tà pháp gọi là nhập mộng thải âm. Tục gọi là  mộng xuân, người trong mộng sẽ coi những chuyện xảy ra trong mộng là thật."

Ta bừng tỉnh, vậy là Hoàng thượng ngủ với bọn họ trong mộng?

An Quý phi nhặt danh sách lên thở dài: "Gần đây trong cung hình như không yên ổn, ngươi vẫn nên ít đi lại thì hơn."

Ta rùng mình, hỏi nàng có ý gì?

Nàng nhìn trái nhìn phải rồi mới nhỏ giọng ghé vào tai ta: "Gần đây trong cung có tin đồn nói đích tỷ của ngươi c.h.ế.t không cam tâm, biến thành ác quỷ đòi mạng, Phùng Tiệp dư chính là bị đích tỷ của ngươi hại."

Đích tỷ kêu to: "Không phải ta, không thể thấy ta c.h.ế.t thì đổ hết mọi chuyện lên đầu ta được."

"Tuy rằng các ngươi là tỷ muội ruột thịt, ngươi lại có chút đạo hạnh, nhưng quỷ không nhận người thân, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Ta gật đầu, đưa cho nàng một lá bùa: "Đây là bùa bình an ta vẽ, ngươi đeo vào đi."

Lá bùa này là khi ta mới làm quỷ sai, từ Diêm Vương mềm mỏng năn nỉ cướp được, lại thêm vào bùa hộ thân. Nói là bùa bình an, kỳ thực có phần hơi quá lời.

Đêm xuống, cuối cùng Hoàng thượng  cũng triệu ta thị tẩm.

Giọng điệu Tống Bạch Cảnh càng thêm chua loét: "Mộng xuân cũng phải làm với ta, hắn là cái thá gì."

Ta xoa xoa tay áo, vừa vặn nghĩ ra cách lấy lại tuổi thọ vốn thuộc về đích tỷ. Lại không quên tát Tống Bạch Cảnh một cái, bảo hắn tối nay thay ta vào cung tìm kiếm mấy hồn phách, đợi ta trở lại báo cáo kết quả sau..\

Trong Khôn Diên Cung, Hoàng thượng giả vờ tỏ lòng thương tiếc đích tỷ với ta một phen, sau đó liền nắm tay ta đi về phía giường.

Ta ngáp một cái: "Hoàng thượng đốt loại hương gì vậy, rất dễ ngửi." Sau đó nghiêng đầu, ngủ say.

Hắn ngồi dậy, châm một cây nến đen.

Thấy sắc mặt ta dần dần ửng hồng, lại gọi Thuận Ý công công tới , lấy đi m.á.u đầu ngón tay ta.

"Chốc nữa đưa cho Thái hậu."

Thuận Ý công công hỏi: "Nhưng Thanh phi không phải là Tiên Hoàng hậu, không có phượng mệnh, công hiệu này không bằng đích tỷ của nàng, nếu Thái hậu không hài lòng thì phải làm sao?"

Hoàng thượng không cam lòng: "Nếu không phải Lục Thanh Liên phát hiện ra manh mối, ta cần gì phải g.i.ế.c nàng sớm như vậy. Phượng mệnh gì chứ, còn không phải do ta quyết định, ta muốn phong ai làm Hậu thì người đó có phượng mệnh. Huống chi, Lục Thanh Thảo và Lục Thanh Liên đồng căn sinh ra, nếu nàng ta được ta ban phượng mệnh, cũng có thể che giấu sự tra xét của Thiên đạo."