Quỷ Sai Thanh Thảo

Chương 8



10

"Lục Thanh Thảo làm quỷ châu, rốt cuộc vẫn kém một chút, ngươi nói với Thái hậu, Tuệ Năng đại sư đã có được tung tích của Đông Phương Quỷ Vương, chỉ cần bắt được hắn là có thể luyện ra Cửu Chuyển Âm Sát Đan, nảo nàng chờ thêm một chút."

Thuận Ý công công mừng rỡ khôn xiết, "Dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tai ta dựng thẳng lên, nghe hết sạch cuộc đối thoại của hai người bọn chúng.

Trong vòng ngọc, toàn thân đích tỷ toát ra âm khí, oán khí ngút trời, phối hợp với phượng mệnh, chẳng phải là một chất liệu tốt để tạo ra quỷ châu sao?

Hoàng thượng lại nói Tuệ Năng đại sư bắt được Đông Phương Quỷ Vương là có thể luyện thành Cửu Chuyển Âm Sát Đan, vậy có nghĩa là ba Quỷ Vương còn lại đều do hắn bắt? Chỉ là một trụ trì chùa chiền, hương khói không vượng, thế mà lại có thể bắt được Quỷ Vương?

Bạch Vô Thường làm cái gì mà lại không biết đến chuyện này.

Ta giấu tay trái dưới chăn, bấm quyết, thi triển một đạo mê hồn chú. Hoàng thượng trợn trắng mắt, ngã lăn ra, chốc lát sau, người mặt mày ửng đỏ lại là hắn.

Tự mình dâng đến cửa, ta liền tiện thể niệm chú, câu về tuổi thọ thuộc về đích tỷ. Nhìn thấy trên Sổ sinh tử, Hoàng thượng chỉ còn lại ba ngày tuổi thọ, lúc này ta mới cảm thấy hả hê.

Việc cấp bách, ta phải nhanh chóng giấu Tống Bạch Cảnh theo lý mà nói, hắn có quỷ bài của ta, vì sao lại bị phát hiện tung tích chứ?

Ta đây đang tìm Tống Bạch Cảnh khắp hoàng cung, không ngờ hắn lại ngồi xổm dưới cửa sổ của An Quý phi xem người ta thay quần áo, tức giận đến mức ta đá vào m.ô.n.g hắn một cước. Tống Bạch Cảnh kêu lên một tiếng, ôm m.ô.n.g nhảy dựng lên.

"Ai?" Trong phòng, An Quý phi giật mình hoảng sợ.

Tống Bạch Cảnh vội vàng hóa ra kết giới, kéo ta vào trong. Hắn nhăn nhó hỏi ta vì sao lại đá hắn.

Ta: "Bảo ngươi đi thu thập những hồn ma lang thang, ngươi thì hay rồi, đến làm kẻ hái hoa tặc."

Hắn ấm ức nói: "Từ khi có ngươi, ta đã chẳng thèm để ý đến ai rồi, phía sau An Quý phi kia vẽ một cái đầu quỷ thật lớn, ta sắp nhìn thấy rồi, lại bị ngươi chen ngang."

"Đầu quỷ? Đầu quỷ gì?"

Tống Bạch Cảnh thay đổi sắc mặt, kể lại chuyện vừa xảy ra với ta. Vừa rồi hắn ở trong cung tìm du hồn, lại thấy chỗ ở của Quý phi bỗng nhiên âm khí ngút trời, bèn chạy tới xem xét, vừa vặn thấy nàng cởi quần áo,  đã nhìn thấy một nửa đầu quỷ.

"Không tin thì đợi nàng ta ngủ rồi, ta lột quần áo nàng ta cho ngươi xem."

Ta liếc xéo hắn một cái: "Không cần ngươi lột, tự ta lột."

Khó khăn lắm mới đợi được An Quý phi ngủ say, ta lặng lẽ đi vào, điểm huyệt hôn mê của nàng rồi lột quần áo nàng ra, quả nhiên thấy một đầu quỷ. Mặt xanh nanh nhọn, dữ tợn hung ác, đây nào phải đầu quỷ, rõ ràng là đầu của ác thần.

Tựa quỷ tựa thần, nửa mặt tàn nhẫn, nửa mặt thần tính. Mặt thần há miệng thật to, phập phồng, bên trong dường như có thứ gì đó đang chuyển động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt ta đen như mực, trách sao Bạch Vô Thường nói địa phủ thiếu đi không ít hồn phách, hóa ra đều bị cướp đi trước, giam giữ trong cơ thể An Quý phi.

Kẻ đứng sau dùng thân thể An Quý phi làm nhà tù, từ từ hòa tan những hồn phách bị đánh cắp,rồi dùng âm khí luyện ra chuyển sang người đích tỷ. Cho nên âm khí trên người đích tỷ mới lớn như vậy.

Hiển nhiên là Tống Bạch Cảnh cũng hiểu rõ điều này, tấm tắc kinh ngạc: "An Quý phi đây là Thất Sát Huyền Âm Thể? Khó trách có thể dùng thân thể làm nhà tù, giam nhốt hồn phách, luyện âm khí, rồi lại chuyên sang đích tỷ của ngươi, chế thành Quỷ Châu, đúng là một bàn tay lớn!"

Ta cười lạnh: "Không chỉ vậy, chẳng phải còn có sự phối hợp của, Tứ Đại Quỷ Vương các ngươi sao?"

Sắc mặt hắn xoẹt một cái liền xanh lét. Ta hỏi Tống Bạch Cảnh có thứ gì có thể dò ra vị trí của hắn không?

Hắn gõ gõ đầu, đột nhiên hối hận nói: "Tứ Đại Quỷ Vương chúng ta có một lần tụ họp trăm năm, lúc trước để tìm thấy nhau, đều để lại một giọt m.á.u quỷ trên người, dựa vào nó có thể tùy thời tìm thấy chúng ta."

Ta câm nín.

11

Hóa ra ta tưởng rằng đã bảo vệ hắn một cách kín kẽ, kết quả hắn sớm đã tự bán mình rồi.

Tống Bạch Cảnh thấp thỏm nói: "Có phải ta đã bị lộ rồi không?"

Ta không để ý đến hắn, suy nghĩ về mặt thần sau lưng An Quý phi.

Muốn mở ra nhà tù sau lưng nàng, tất nhiên sẽ kinh động đến kẻ đứng sau, nếu ta bị phát hiện, không chừng Hoàng thượng sẽ lấy cha mẹ ta ra để khai đao.

Thiên hạ đại loạn ta mặc kệ, dù sao cũng không phải thiên hạ của ta. Chủ yếu là ta thấy phiền phức, chuyện này cũng không đến lượt người làm công tạm thời quản đến chứ? Cho nên ta an tâm thoải mái ném đống hỗn loạn này cho Bạch Vô Thường.

Hắn vừa lên liền kinh ngạc đến mức không ngừng cảm thn: "Ta nói gần đây địa phủ trống rỗng, hóa ra bị trộm nhà rồi à. Thanh Thảo à, chuyện này là ngươi gặp trước phải không? Đã là ngươi gặp trước, ta cũng không tiện tranh việc."

Thân thể ta cứng đờ, hắn muốn phủi tay sao?

Trong mắt Bạch Vô Thường lóe lên một tia tinh quang, ta thầm than không ổn, đang muốn bỏ đi, hắn lại nhiệt tình kéo tay ta:

"Ngươi không thể không quản a, kỳ thực...... Ai...... Thành thật với ngươi vậy."

"Ngàn năm trước, ngươi đá đổ địa phủ, lật tung mười tám tầng địa ngục khiến cho ác thần trấn áp trong Diễm Ngục chạy ra, hiện giờ  hắn lại hiện thế một lần nữa, ngươi không quản cũng phải quản. Huống chi...... Ta chỉ là một quỷ sai, xông vào đống hỗn độn này, chẳng phải là dâng đồ ăn đến miệng sao."

Khóe miệng ta co giật, âm dương quái khí nói: "Đừng quên, ta vẫn là người làm tạm thời đấy, ta có năng lực này, vì sao không làm Diêm Vương đi?"

Bạch Vô Thường thốt ra: "Bởi vì ngươi không thèm Diêm Vương!"

Hô! Ta thật là tài giỏi quá đi, lại dám không thèm Diêm Vương.