Mấy người nói chuyện thì Hồ thị và Tề thị cũng nghe thấy, nhưng lại chỉ coi như không nghe được mà tiếp tục nói về việc nhà. Tần Triều Vũ cực kỳ nhàm chán nhìn sang vườn mai đỏ chói, trong lòng chẳng có chút hứng thú nào với người được tuyển chọn này.
Nếu như không phải bắt buộc đi cùng Tần Tương thì ngay từ đầu nàng đã không thèm đến đây nhìn một Phó úy Dực huy tòng Thất phẩm nho nhỏ.
Tần Tương nắm chặt khăn lụa, mặc dù muốn ra vẻ là không để ý lắm thế nhưng đôi mắt nàng lại không thể nào rời khỏi con đường nhỏ bên ngoài vườn mai kia. Đợi khoảng một khắc sau, ở phía cuối con đường đã xuất hiện bóng người.
Hầu nô đứng bên cửa sổ tiến lên thêm trà, Tề thị vừa thấy liền cười, "Tỷ tỷ, bọn ta cũng nên đến thưởng mai rồi."
Hồ thị cười đứng dậy, cùng Tề thị đi đến một cánh cửa sổ khác.
Bốn tỷ muội đứng ở một chỗ, hai người Hồ thị đứng một chỗ, ánh mắt hướng về hướng Tây Bắc. Trên con đường nhỏ kia có 7-8 thiếu niên vừa cười nói vừa đi về phía bên này.
Ban đầu nhìn không rõ ràng lắm, nhưng chờ người đến gần rồi, Tần Tương liếc mắt liền thấy nam tử áo trắng đi tuốt ở đằng trước, hắn còn chưa qua 20 tuổi, bộ áo bào trắng bạc của hắn cực kỳ nổi trội giữa rừng mai đỏ ngày đông. Mà điều khiến người ta chú ý bậc nhất chính là thần thái và khí chất của hắn, không biết hắn đang nói gì mà những người phía sau ai ai cũng cao giọng cười to. Tiếng cười vang vọng trong vườn mai, nhóm người trẻ tuổi cũng vui vẻ thoải mái bước nhanh như gió.
Tần Tương hai mắt sáng ngời dán lên trên người nam tử áo trắng kia, trái tim cũng đập liên hồi. Nàng không ngờ hôm nay xem mắt lại là nam tử xuất sắc đến như vậy, mặc dù hắn còn chưa đến gần thế nhưng mặt mũi hắn như ngọc, dáng người đĩnh đạc anh tuấn, miệng cười hắn vừa tự tin vừa ngạo mạn, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng cực kỳ quý phái có lễ độ. Không chỉ có như vậy, hắn đi ở đầu đội ngũ, hiển nhiên chính là người vinh quanh nhất trong số 7-8 người này rồi, khóe môi Tần Tương vô thức cong lên, hai gò má cũng ửng ửng hồng, ánh mắt nàng vẫn luôn rơi trên người đó, làm gì còn để những người khác vào trong mắt nữa? Mặc dù nàng còn không biết người đó là ai, nhưng vừa nhìn đã biết xuất thân quý tộc rồi!
Còn bên này, Hồ thị cười nói, "Ánh mắt Tống lão phu nhân quả nhiên không tệ."
Tề thị cũng nói, "Đương nhiên, lúc trước cũng chính là mẫu thân coi trọng ta."
Hồ thị nghe xong nụ cười càng tươi hơn, "Lão phu nhân yêu thương ngươi, tự ngươi nói lời này lại không biết xấu hổ à..."
Kỳ thật mấy lời chọc ghẹo của Hồ thị cũng lọt vào tai Tần Tương, vừa nghe thấy lời khẳng định của bà thì đôi mắt nàng càng sáng trong. Nàng căn bản vẫ lo lắng Đại bá phụ và Đại bá mẫu bỏ mặc nàng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ thật sự đã tính toán vì nàng rồi!
Tề thị lại lên tiếng, "Chỉ là một chức quan nhỏ trong Tuần phòng doanh thôi, sau này nhất định là tiền đồ vô lượng."
Tần Tương vừa nghe thì trong lòng liền nóng lên, chẳng trách nhìn người này bước đi, lúc giơ tay nhấc chân đều có tác phong của một võ tướng. Hắn có xuất thân cao quý thế nhưng vẫn lĩnh chức quan nhỏ? Trong lòng Tần Tương biết có rất nhiều con cháu quý tộc trong kinh thành cả đời chỉ hưởng thụ ân đức của tổ tiên mà không làm ra bất cứ thành tựu hay sự nghiệp nào. Nhưng một khi bọn họ đã ra làm quan thì gia tộc nhất định sẽ cẩn thận bồi dưỡng, tương lai có trách nhiệm làm cho gia tộc được thịnh vượng. Người như vậy đương nhiên có năng lực, cũng có thủ đoạn, có dã tâm cũng có khát vọng, lại cộng thêm gia tộc nâng đỡ, tương lai sao không thể bay lên trời xanh được chứ?
Tần Tương dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, đúng lúc này nhóm thiếu niên cũng ngừng lại, giống như cố tình để cho các nàng nhìn thấy. Vậy mà nam tử áo trắng kia lại quay lưng về chỗ này mà đứng nói chuyện với người khác.
Tần Tương cảm thấy bóng lưng hắn cũng đã tuấn mỹ vô song rồi, còn đang mải ngây ngốc thì Hồ thị lại đi đến bên cạnh nắm lấy tay nàng rồi khẽ nói, "Tương Nhi, người áo xanh kia con thấy thế nào?"
Tần Sương sửng sốt, cảm thấy hình như mình nghe nhầm, "Áo... xanh?"
Hồ thị vừa mới nói chuyện vui vẻ với Tề thị nên không chú ý đến ngữ điệu của Tần Tương, bà chỉ gật đầu, "Đúng vậy, con nhìn kỹ xem, ta thấy dáng vẻ không tệ, khí chất cũng không kém, nhìn hắn đứng giữa đám người kia thật sự là cực kỳ dễ thấy..."
Hồ thị nói xong cũng hoàn toàn không để ý đến áng mây hồng trong mắt Tần Tương đã trôi đi sạch sẽ, cả người nàng cứng đờ, như không thể tin được mà nhìn về phía người áo xanh trong đám người kia.
Vừa nhìn thấy Tần Tương đã nghiến chặt hàm răng.
Từ lúc bọn họ bắt đầu xuất hiện, Tần Tương chỉ nhìn mỗi nam tử áo trắng còn những người còn lại nàng chỉ nhìn lướt qua, bọn họ cũng hoàn toàn không có sức hấp dẫn nào. Mà nhóm người này quả nhiên coi nam tử áo trắng kia như thiên lôi, chỉ đâu bọn họ đánh đó, Tần Tương lại không tự giác mà nhìn về phía hắn. Hôm nay nàng là nhân vật chính, người xem mắt cùng nang cũng nên là nhân vật chính mới phải chứ, nghĩ thế nên Tần Tương mới có suy đoán này.
Mà hiện tại Hồ thị lại nói cho nàng, nam tử áo xanh kia mới đúng là người mà nàng đến để xem mắt, mới đúng là phu quân tương lai của nàng?
Bên cạnh nam tử áo trắng đúng là có một nam tử áo xanh, nhưng lúc này Tần Tương nhìn qua vẫn không thấy hắn có cái gì mà gây chú ý cả. Hắn có gương mặt thẳng với trán rộng, vừa nhìn đã không hề khiến cho người ta có cảm giác tôn quý khôi ngô, ngược lại là vụng về và quê mùa. Còn nói đến khí độ, toàn bộ quá trình hắn chỉ đứng ở bên cạnh đội ngũ, thậm chí Tần Tương còn thấy hắn không hề mở miệng chen vào một câu nào. Mọi người đều tập trung chú ý lên trên người nam tử áo trắng, còn người áo xanh này có chỗ nào dễ thấy chứ?
Không chỉ có như vậy, tuy là vóc dáng hắn cao ráo, nhưng vai rộng tay thô, cả người không hề có khí chất tao nhã cao quý, giống hệt một tên thô kệch chỉ biết làm việc tay chân. Đây... đây chính là phu quân tương lai mà Hồ thị muốn cho nàng xem mắt sao?
Tần Tương cúi gằm xuống, nàng không muốn tiếp tục nhìn nữa, nàng chỉ sợ nếu lại nhìn nữa sẽ không nhịn được mà lộ ra vẻ khinh thường mất. Nỗi uất ức trào dâng trong lòng nàng, nhưng Hồ thị lại nói, "Vừa nhìn đã thấy là một người đáng tin, biết yêu thương người khác. Hiện tại hắn là Phó úy Dực huy của Tuần phòng doanh, tương lai sẽ từng bước một thăng tiến, tiền đồ vô lượng."
Tần Tương lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ dưới bàn chân lên trên.
Phó úy Dực huy? Thất phẩm Phó úy Dực huy?
Gọi là Phó úy Dực huy chứ trên thực tế chẳng qua chỉ là một binh mã hạ đẳng thô bỉ. Khắp nơi trên đất kinh thành đều là công tử quý tộc, làm gì có cửa cho một thường dân như hắn thăng quan?
Tần Tương nghiến chặt răng, trong lòng đã lắc đầu kịch liệt.
Không, đây không phải phu quân nàng muốn, người như thế này có chỗ nào xứng đôi với nàng?
Uất ức và tức giận đến cùng cực, thế nhưng Tần Tương còn nhớ rõ chỗ này là Vũ An Hầu phủ, dựa vào tình cảnh hiện giờ của nàng, đừng nói là Vũ An Hầu phủ mà ngay tại trước mặt phu thê Tần Thuật cũng không thể quá mức làm càn. Dù nàng có kích động thế nào thì chút đạo lý này nàng vẫn phải hiểu.
"Tương Nhi, con cảm thấy thế nào?"
Hồ thị lại hỏi một câu, quay sang đã thấy Tần Tương đang cúi đầu.
Tần Tương khẽ nói, "Đại bá mẫu nói được thì đương nhiên là được."
Hồ thị vốn không quá hiểu biết Tần Tương, nghe câu này đương nhiên coi là thật, thấy nàng cúi đầu thì chỉ cho rằng nàng xấu hổ mà thôi, huống hồ trong lòng bà đã nhận định mối hôn sự này rồi, cho dù Tần Tương nói không tốt thì bà cũng sẽ không thật sự chiều theo ý nàng. Bởi vậy nghe thấy Tần Tương nói câu này, bà cực kỳ vui mừng, cho rằng Tần Tương đã biểu đạt thái độ của mình rồi.
Chỉ trong nửa khắc này, có vẻ như biết các nàng đã xem mắt xong rồi nên mấy nam tử lại cười nói rồi đi sang chỗ khác. Hồ thị ca ngợi, "Thế tử đứng là càng ngày càng tuấn tú, rất có phong phạm của Hầu gia lúc còn trẻ."
Tề thị cười nói, "Nó cũng vừa mới nhận công việc cách đây không lâu, vẫn còn phải rèn luyện nhiều."
Hồ thị nói gì đó với Tề thị nhưng Tần Tương nghe không rõ, nàng chỉ phản ứng kịp, hóa ra người nàng vừa mới xem trọng chính là Thế tử Vũ An Hầu. Cũng phải, trong Vũ An Hầu phủ thì chỉ có Vũ An Hầu Thế tử mới có thể chúng tinh phủng nguyệt như vậy mà thôi!
Tiếp theo đó Hồ thị nói chuyện với Tề thị nàng nghe không vào tai nữa, Tần Sương chọc ghẹo nàng cũng chỉ là cười cười cho qua, trong đầu nàng cực kỳ rối loạn, lỗ tai cũng ù đặc chấn động. Chẳng biết qua bao lâu, nàng mơ hồ bị Tần Sương kéo xuống khỏi Quan Nguyệt lâu, Tần Triều Vũ thì ngay từ đầu đã không để ý đến Tần Tương, Tần Sương thì cẩu thả, chỉ có mỗi Tần Hoan chú ý đến sự khác lạ của Tần Tương.
Tần Tương chỉ cúi đầu né tránh ánh mắt mọi người chứ không thật sự vui vẻ hay ngượng ngùng gì.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, sao Tần Hoan có thể không hiểu được tâm tư của Tần Tương chứ. Đương nhiên nàng ta bất mãn với Phó úy Dực huy thô kệch thành thật kia... Tần Hoan muốn nói lại thôi, làm gì có chuyện Tần Tương nghe lời nàng nói chứ? Hiện tại Tần Hoan đi khuyên thì chỉ sợ nàng ta lại nghĩ Tần Hoan đang cười nhạo mình. Tần Hoan thở dài rồi đè luôn ý nghĩ này xuống.
Còn bên này, đoàn người vừa đi ra khỏi vườn mai liền nhìn thấy hai hầu nô mang một bức tranh đến trước mặt Tề thị. Trong tranh vẽ Hồ thị, Tề thị và 4 người Tần Hoan trông cực kỳ sống động, mọi người đang ở trên Quan Nguyệt lâu cùng nhìn cảnh tượng trong vườn mai. Sáu người đứng ở các góc độ khác nhau bên trong khung cửa sổ, còn tiền cảnh chính là mảng vườn mai rực rỡ tươi đẹp. Kỹ thuật vẽ tranh của hoa sư rất cao siêu, chỉ ít ỏi vài nét bút thôi cũng đủ để phác họa được thần thái của cả 6 người. Còn về phong cảnh, mảnh vườn mai được phác họa như một mặt biển mù sương, chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy được đây nhất định là tòa lầu các chốn bồng lai tiên cảnh, bên trên là chính là mỹ nhân đang quan sát từng rạng mây đỏ lững lờ trôi phía dưới.
Toàn bộ bố cục trong bức họa đã có thể thấy được, chỉ có điều người và cảnh vẫn còn chưa vẽ tỉ mỉ và tinh tế mà thôi.
Hầu nô nói, "Phu nhân, đây là tranh do Tống sư phụ vẽ..."
Tề thị vừa nhìn liền cười gật đầu, "Tốt tốt tốt, tất cả đều dựa vào tài năng của Tống sư phụ."
Mấy hôm trước Tần Hoan đã nghe Mạnh Dao nói quý nhân trong kinh mời họa sư về vẽ tranh thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy tranh vẽ thì trong lòng cũng giật mình. Tề thị lên tiếng, "Ban nãy họa sư ngồi ở đằng trước núi giả trong đình hóng mát, vị trí của ông ta vừa vặn nhìn thấy chúng ta ở bên trên Quan Nguyệt lâu." Dứt lời bà lại khẽ nói, "Yên tâm, ông ta không nhìn thấy được mấy người Văn Nhi, cũng không biết mục đích của bọn ta."
Hiện tại Hồ thị mới yên tâm, lại cùng Tề thị nói cười rộ lên. Đoàn người tiếp tục đi phía trước, không ai để ý đến lúc Tần Hoan nghe thấy câu nói của Tề thị thì vẻ mặt lập tức thay đổi...
Tần Hoan đứng tại chỗ, ánh mắt vốn là nhìn về phía đình hóng mát đằng trước núi giả ở cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tầng 2 của Quan Nguyệt lâu. Tiếp theo, nàng nhìn về phía ban nãy Trần Chiêu Văn đi qua, cả 3 điểm này ở cách nhau khá xa, lại cộng thêm vườn mai che đậy nên họa sư sẽ không biết đến sự tồn tại của nhóm người Trần Chiêu Văn.
Mà nếu như vườn mai biến thành đình viện thì họa sư cũng sẽ không biết các nàng ở trên lầu nhìn cái gì.
Nghĩ đến đây, Tần Hoan gần như không nhịn được ý nghĩ muốn rời khỏi Hầu phủ đi tìm Yến Trì.