Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 441: Manh mối trong tranh



Trở về từ Vũ An Hầu phủ, Hồ thị cảm thấy mỹ mãn nên đi tìm Tần Thuật để nói chuyện, thấy tình hình như vậy nên Tần Tương biết rõ đã không còn cơ hội xoay chuyển được nữa rồi, Tần Sương còn định kéo nàng đi dạo vườn để chọc ghẹo một chút thế nhưng Tần Tương lại chỉ yên lặng tự về một mình.

Mà Tần Hoan còn chưa về đến Tùng Phong viện thì đã có hạ nhân đến báo, nói Hàn bá đến đây rồi.

Tần Hoan nghe xong, lập tức biết Hàn bá đã thu dọn sửa sang toà nhà ở phía Tây kia rồi, vừa đến tiền viện, quả nhiên Hàn bá đến để bẩm báo tin tức tốt. Nói chuyện mấy câu, Tần Hoan cảm thấy vẫn còn sớm nên định xuất phủ đi một chuyến.

Trước khi ra cửa, Tần Hoan lại bảo Bạch Anh báo tin cho Yến Trì.

Mặc dù Tần Nghiệp phụ trách hộ tống Tần Hoan vào cung xem bệnh cho Thái Hậu, nhưng từ hôm nay Tần Hoan 2 ngày mới phải vào cung 1 lần cho nên từ sáng đến giờ nàng không thấy Tần Nghiệp đâu. Như thế lại vừa khéo.

Tần Hoan báo một tiếng với Hồ thị rồi dẫn Bạch Anh, Phục Linh và Hàn bá cùng nhau ra cửa.

Xe ngựa tiến về phía Tây, đi được khoảng 2 khắc thì đến Tần trạch ở phường Thường Lạc.

Vừa đến cửa phủ, mấy ngày trước đây chỗ này còn phủ đầy bụi bặm nhưng nay đã rực rỡ hẳn lên. Trên cổng chính đã được sơn lại, khoá cửa rỉ  sét đã được thay lại hoàn toàn mới, hiện tại lại còn có một thiếu niên khoảng 12-13 tuổi đang đứng canh giữ bên ngoài.

Hàn bá liền nói, "Tiểu thư, đây là hài tử của một nhà nông bên trong thôn trang, đứa nhỏ này phụ mẫu đã cùng nhiễm bệnh bỏ mạng nên ta mới giữ nó lại trong thôn trang làm việc. Trước đây cho nó làm sai vặt, nó rất ngoan ngoãn và được việc, lần này lão nô về kinh thành chỉ dẫn có một mình nó theo đến đây thôi. Toà nhà này cũng không lớn lắm, lão nô và nó đã xử lý đầy đủ những gì tiểu thư giao phó rồi.

Nói xong, ông lại nhìn sang thằng bé, "Nhị bảo, dập đầu với tiểu thư."

Ông vừa dứt lời thì Nhị bảo liền quỳ xuống đất dập đầu với Tần Hoan.

Toà nhà này nếu đã giao cho Hàn bá quản lý thì đương nhiên nàng cũng không nhúng tay vào nhân sự. Mà Hàn bá cũng biết rõ tâm tư của nàng nên cũng sẽ không tuyển người không có lai lịch đến làm công.

"Đứng lên đi, Hàn bá ở đây một mình không tiện, có ngươi ở đây cũng tốt, ngày thường phải chăm sóc Hàn bá thật tốt."

Nhị bảo đứng dậy gật đầu lia lịa, Hàn bá hiểu được tấm lòng của Tần Hoan nên trên mặt ông tràn đầy cảm động.

Vừa vào trong, toà nhà này quả nhiên cực kỳ lịch sự tao nhã đúng như lời Hàn bá nói. Mặc dù diện tích không lớn thế nhưng hai bên góc viện trồng đầy trúc cao mọc san sát như rừng. Bức tường xây trước cửa tạo thành bình phong có đắp một bài thơ cực kỳ văn nhã. Bước qua bình phong, chính là một tiền sảnh có 4 gian phòng, hai bên trái phải đều có cửa tròn. Đi qua tiền sảnh chính liền đến trung đình cực kỳ rộng rãi.

Hiện tại trời đông rét đậm, ao sen giữa trung đình chỉ còn lại vài cành khô héo, tường bao quanh viện có trúc xanh và mấy cây hồng mai nở rộ. Hàn bá vừa đi vừa nói, "Hai ngày nay mới chỉ dọn dẹp được khoảng sân nhỏ, trước đây không có người ở cho nên khắp nơi đều là cỏ dại. Lão nô dọn dẹp xử lý xong lại nghỉ ngơi một lúc để hồi phục. Lão nô cũng tự quyết định, mua một ít đồ dùng mới trong nhà, để cho sau này lúc nào tiểu thư đến đây ở thì cũng có thể được thoải mái."

Dứt lời Hàn bá lại nói tiếp, "Gian nhà chính phía sau để tiểu thư ở, còn 2 bên, phòng bên trái tạm thời để làm nhà kho, còn phòng bên phải ta và Nhị bảo ở đã là đủ lắm rồi. Còn phòng bếp cũng ở sát bên phải viện."

Tần Hoan nghe xong cảm thấy thế nào cũng được nên nàng không cho ý kiến gì. Nàng bước vào phòng, thấy đồ đạc trong nhà có 1 nửa là mới còn 1 nửa là đồ cũ, khắp nơi đã được quét dọn sạch sẽ không còn hạt bụi. Màn trướng xung quanh đã thay mới, mặc dù không được tinh xảo như Tùng Phong viện thế nhưng nếu so sánh với một chỗ ở của nữ nhi gia bình thường thì Tần Hoan biết Hàn bá đã cực kỳ tận tâm rồi.

Nhìn gian chính xong Tần Hoan lại đi sang nhìn hai gian bên cạnh, lúc đi xem xong hết rồi Tần Hoan mới nói, "Hàn bá, bắt đầu từ tối nay hai người ở lại đây đi, bình thường cũng không phải ngày nào ta cũng đến đây cho nên 2 người cứ thoải mái là được."

Hàn bá lập tức gật đầu, "Lão nô hiểu rõ ý của tiểu thư, tiểu thư cứ yên tâm đi. Bất cứ lúc nào tiểu thư đến thì đều có lão nô ở đây chờ sẵn."

Tần Hoan nghe lời này thì trong lòng cũng ấm lên. Hàn bá dùng cả đời người làm quản gia cho Nhị phòng, đến hôm nay ông biết rõ Tần Hoan chỉ ăn nhờ ở đậu ở Hầu phủ nên đã thật sự lo lắng nàng phải chịu uất ức. Tần Hoan nhìn một vòng, thấy không còn gì phải căn dặn nữa. Ngay sau đó, Bạch Anh từ bên ngoài tiến vào, "Tiểu thư, Thế tử Điện hạ đến..."

Tần Hoan lập tức nói, "Mau mời Điện hạ vào đây."

Hàn bá thấy hơi quái lạ, còn Nhị bảo ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc. Thế tử Điện hạ? Mặc dù Trung Dũng Hầu phủ đúng là Hầu phủ, nhưng nghe đến 4 chữ 'Thế tử Điện hạ' thì Hàn bá vẫn chưa phản ứng lại kịp. Tần Hoan liền nói, "Hiện tại ta và Điện hạ nói vài chuyện quan trọng, Hàn bá không cần phải để ý, hai người lui ra nghỉ ngơi đi."

Hàn bá do dự giây lát, "Nhị bảo, pha trà đi..."

Hàn bá chỉ coi Yến Trì là khách, sợ Tần Hoan mời khách vào đây lại thất lễ. Tần Hoan bật cười, "Hàn bá cứ đi nghỉ đi, không có chuyện gì đâu, ở đây đã có Phục Linh rồi, Phục Linh biết làm những chuyện này."

Hàn bá nghe vậy mới yên tâm mà dẫn Nhị bảo lui ra ngoài, mà rất nhanh Yến Trì đã tiến vào trong nội viện.

Yến Trì quan sát viện này giây lát, "Nhanh như vậy đã dọn dẹp xong rồi à?" Tần Hoan gật đầu, nói thẳng vào chủ đề chính, "Hai ngày nay bên trong Mạnh phủ có chuyển biến gì không?"

Yến Trì nghe vậy ánh mắt hơi tối lại, "Mạnh Huy vẫn có mối nghi ngờ lớn nhất, Tứ phu nhân là nhân chứng duy nhất ở bên cạnh ông ta mấy buổi tối hôm đó. Nhưng bởi vì là phu thê cho nên lời chứng cũng không quá có giá trị, trong phủ cũng chỉ có một mình ông ta tập võ."

Dứt lời Yến Trì nói tiếp, "Không chỉ riêng cây sồi xanh mọc ở bên Tam phòng và Tứ phòng, mà dấu chân ở bên cạnh hồ cũng đi về hướng Tam phòng Tứ phòng. Tối hôm đó hung thủ giết Mạnh Nguy xong hắn đi ra từ trong hồ, mặc dù bên bờ đối diện có lưu lại dấu chân thế nhưng toàn bộ chứng cứ cũng chỉ hướng về Tam phòng Tứ phòng. Cả ba người Tam phòng đều già yếu bệnh tật cho nên bàn về khả năng gây án thì chỉ có mỗi mình Mạnh Huy. Trịnh Đại nhân đã áp tải Mạnh Huy về đại lao trong nha môn Lâm An phủ chờ thẩm vấn rồi."

Tần Hoan nghe xong liền mím môi, chức trách của nàng chỉ là nghiệm thi, phá án chẳng qua chỉ là nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi. Hiện tại nha môn Lâm An phủ và Hình bộ cũng đã có suy đoán dựa theo chứng cứ, đây cũng là chuyện cực kỳ bình thường.

Tần Hoan thở dài, "Có một việc, ta cảm thấy có chút quan hệ với bản án của Mạnh phủ. Hôm nay ta đi đến Vũ An Hầu phủ dự tiệc sau đó mới đột nhiên nghĩ ra..."

Yến Trì không hề ngạc nhiên, Tần Hoan gấp gáp bảo hắn đến đây chắc chắn là có việc quan trọng, "Nàng nói đi."

"Hôm nay đến Vũ An Hầu phủ dự tiệc, Tống lão phu nhân cũng mời hoạ sư đế vẽ tranh, lúc ấy bọn ta đứng trên Quan Nguyệt lâu cùng nhìn phu quân tương lai của Ngũ tỷ tỷ. Hoạ sư ngồi ở phía Đông vẽ tranh, còn phu quân tương lai của Ngũ tỷ tỷ ta đi từ phía Tây đến, cuối cùng hoạ sư chỉ vẽ mấy người chúng ta đứng trên Quan Nguyệt lâu ngắm hoa mai, bởi vì hắn không thể nhìn thấy được người đi đến từ phía Tây."

Yến Trì híp mắt lại, "Bởi vì tầm mắt của hắn đã bị vườn mai chặn lại?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó hắn ngồi dưới lầu nhìn lên chỗ bọn ta, chỉ cho là bọn ta đang thưởng thức phong cảnh gì đó chứ không biết thật ra bọn ta đang nhìn người."

Yến Trì chau mày, hắn không biết ý Tần Hoan muốn nói là gì.

Tần Hoan nói tiếp, "Hôm trước ta đến Mạnh phủ xem bệnh cho tỷ đệ Mạnh Dao, ta có được xem những bức hoạ ngày 8 tháng 12 Ninh Bất Dịch vẽ toàn bộ mọi người trong phủ. Trong số đó có 1 bức tranh vẽ ba huynh đệ Mạnh Châu đứng trên Minh Đức lâu, lúc đó Mạnh Châu và Mạnh Huy đang nói chuyện còn Mạnh Tân đứng bên cạnh cửa cụp mắt xuống. Lúc ấy xem tranh ta chỉ cảm thấy có vẻ như hoạ sư bắt được khoảnh khắc này nên phác hoạ lại, thậm chí ta còn cảm thấy Mạnh Tân không chen được vào cuộc nói chuyện của Mạnh Châu và Mạnh Huy, cho thấy đấu tranh ngầm bên trong phủ. Nhưng hôm nay ta mới có cảm giác những chuyện đấu tranh này chỉ là thứ yếu, lúc đó Mạnh Tân đang cúi xuống xem ai đó đứng dưới lầu. Mạnh Dao nói lúc vẽ tranh thì mọi người đều tuỳ tiện đi dạo một vòng, nếu như hoạ sư cảm thấy chỗ đó đẹp thì các nàng sẽ dừng lại một lát để hoạ sư phác hoạ lại. Cũng chính bởi vì vẽ tranh cho nên ai cũng sẽ thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân mình, Mạnh Châu và Mạnh Huy đều thể hiện huynh đệ tình thâm, nhưng Mạnh Tân lại bị cái khác hấp dẫn đi lực chú ý.  Vậy thì người có thể thu hút được ông ta là ai?"

Yến Trì nghe đến đây thì đã nhíu chặt lông mày, Tần Hoan liền nói, "Chúng ta đã nói từ sớm, mo tranh giành gia sản cũng không hẳn là nguyên  nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của phụ tử Mạnh Nguy. Có lẽ vẫn còn nội tình nào đó mà chúng ta không biết."

Yến Trì gật đầu, "Cho nên nàng cảm thấy đây chính là cơ hội để chúng ta phát hiện ra được nội tình của bọn họ?"

Tần Hoan trả lời, "Những bức tranh kia vẫn còn ở tại Mạnh phủ, mà phong cảnh trong tranh đều dựa theo cảnh sắc thực tế của Mạnh phủ. Chỉ cần tìm ra những bức vẽ người dạo chơi trong công viên rồi so sánh đối chiếu với bức vẽ Minh Đức lâu, hoặc là đến hỏi hoạ sư của hoạ quán thì sẽ biết được theo góc độ cúi đầu đó của Mạnh Tân là đang nhìn ai... Có lẽ sẽ có phát hiện."

Đáy mắt Yến Trì sáng lên, hắn không nghĩ đến Tần Hoan chỉ đi dự tiệc một chuyến mà lại có thu hoạch như vậy. Chỉ một chi tiết cực vụn vặt trong bức tranh thôi vậy mà nàng cũng phát hiện ra...

"Ta hiểu ý nàng nói rồi, vậy ta phải đến Mạnh phủ một chuyến."

Đôi mắt sâu thẳm của Yến Trì như được bao phủ bởi một vầng sáng rực rỡ, "Nàng có muốn đi cùng không?"

Tần Hoan bật cười lắc đầu, "Ta đến thì cần phải có lý do, mà cũng không tìm được lý do gì hợp lý cả. Chàng đi đi, nếu như không phát hiện gì cũng không sao cả."

Giọng nói Yến Trì trầm xuống, "Nàng gọi ta đến đây chỉ là vì việc này à? Sau này nàng sẽ thường đến đây chứ?"

Tần Hoan vừa gật vừa lắc đầu, "Là có việc gấp nên ta không muốn chậm trễ thời gian. Chỗ này ta cũng sẽ không thường xuyên đến, dù sao cũng không thể nghỉ đêm ở đây, chẳng qua nếu như có chuyện gì quan trọng thì có lẽ ta sẽ đưa tin cho chàng đến đây gặp mặt."

Yến Trì hiểu ý của Tần Hoan, hắn tiến lên ôm ôm lấy nàng một chút sau đó mới rời đi.

...

Bên trong Mạnh phủ, biết được Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ dẫn theo thị vệ đến muốn xem những bức vẽ ngày 8 tháng 12 thì Mạnh Dao cực kỳ ngoài ý muốn. Thế nhưng nàng vẫn bình tĩnh cho người đi lấy toàn bộ cuộn tranh qua đây.

Tại tiền sảnh của chính viện, Yến Trì ngồi hiên ngang trên chủ vị, Mạnh Châu lại hơi căng thẳng nên chỉ đứng chờ ở bên cạnh.

"Thế tử Điện hạ, sao đột nhiên lại phải xem tranh vẽ hôm 8 tháng 12?" Hôm đó án mạng còn chưa xảy ra, dù thế nào thì những bức tranh kia cũng không liên quan gì đến vụ án cả.

Yến Trì khẽ cười, thế nhưng trong mắt hắn vẫn không hề mang theo ý cười, bởi vậy hắn hoàn toàn không khiến cho người ta có cảm giác thân cận mà thậm chí còn có vẻ nguy hiểm khó lường, "Chuyện này Mạnh Đại nhân không cần quan tâm."

Chỉ một câu ngắn thôi cũng đủ chặn lại những nghi vấn khác của Mạnh Châu khiến ông ta không dám hỏi thêm nữa. Một lúc sau, mấy ma ma bên cạnh Mạnh Dao đã mang cuộn tranh đến. Yến Trì đứng dậy, nhớ đến lời Tần Hoan nói  nên hắn mở lần lượt lần lượt từng cuộn ra nhìn.

Rất nhanh, Yến Trì đã tìm được bức tranh vẽ ba huynh đệ cùng đứng trên lầu.

Yến Trì nhìn kỹ rồi để bức tranh này sang bên cạnh, sau đó lại tìm toàn bộ những bức vẽ người đi dạo trong hoa viên. Tiếp theo hắn đưa những bức vẽ này cho Bạch Phong cầm rồi ra lệnh cho Mạnh Châu dẫn hắn đến Minh Đức lâu.

"Nói cho ta hôm đó lúc vẽ tranh thì mấy hoạ sư ngồi ở chỗ nào vẽ?"

Mặc dù không biết vì sao Yến Trì lại xem tranh, cũng không biết vì sao phải đến Minh Đức lâu nhưng Mạnh Châu lại không dám làm trái ý Yến Trì. Hai người đi theo con đường nhỏ đến Minh Đức lâu, rất nhanh đã đến chỗ đình nghỉ mát.

Mạnh Châu nói, "Lúc đó Ninh sư phụ ngồi trong đình nghỉ mát này vẽ tranh, chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy Minh Đức lâu."

Yến Trì híp híp mắt, đình nghỉ mát này nằm trong một vườn hoa, cách đó không xa chính là một bức tường hoa chạm rỗng. Minh Đức lâu lặng le  đứng ở sau tường hoa, khoảng cách chỗ này đến Minh Đức lâu cũng không quá gần, nhưng khi tiến gần đến thì tầm mắt sẽ bị cản trở, đương nhiên không tiện để vẽ tranh. Yến Trì khẽ gật đầu, sau đó lại chỉ vào mấy bức tranh khác, "Dẫn ta đi mấy chỗ này nhìn xem."

Mạnh Châu không biết tại sao nhưng vẫn lập tức dẫn Yến Trì đi về phía trước. Cảnh sắc trong mấy bức tranh đó đều là ở vườn hoa, đình đài xung quanh Minh Đức lâu. Yến Trì lại hỏi, "Ngày đó những bức tranh này là vẽ cùng một lúc?"

Nghe thấy vậy Mạnh Châu liền gạt đầu, "Đúng vậy, thời gian cũng xấp xỉ nhau. Vẽ chân dung riêng thì cùng nhau ngồi vẽ bên trong chính viện. Còn những bức dạo chơi hoa viên, ban đầu mọi người cùng nhau ở tại phía Tây của Minh Đức lâu cùng nhau tạo dáng. Sau đó là một vị sư phụ đi theo 3 huynh đệ bọn ta, còn 2 vị sư phụ khác chia nhau người đi theo mấy đứa nhỏ, người đi theo mấy đệ muội."

Yến Trì gật đầu, hắn lần lượt đi đến những vị trí trong tranh rồi ghi nhớ lại, cuối cùng hắn leo lên trên Minh Đức lâu. Đứng bên trên Minh Đức lâu, Yến Trì dựa theo ánh mắt của Mạnh Tân nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy cảnh bên dưới hắn lập tức chau mày.

Vì để xác nhận lại, hắn mở mấy cuộn tranh ra so sánh, cuối cùng, hắn cầm lên một bức.

Trên bức tranh này chính là phu thê Mạnh Tử Nghị của Tam phòng, bọn họ đang đứng trên hành lang gấp khúc ngay dưới Minh Đức lâu. Người vẽ tranh cho bọn họ ngồi ở một góc khác của hành lang gấp khúc, có vẻ như phu thê họ đang ngắm hoa mai ở cách đó không xa.

Dựa vào ánh mắt của Mạnh Tân, người duy nhất ông ta có thể thấy chính là Mạnh Tử Nghị và Hứa thị. Mà Mạnh Châu nói thời gian vẽ tranh là gần như cùng lúc cho nên lúc Mạnh Tân ở trên Minh Đức lâu thì Mạnh Tử Nghị và Hứa thị nhất định cũng đứng trên hành lang gấp khúc bên dưới kia.

Mạnh Tân chắc chắn cũng không đến mức nhìn cháu trai ốm yếu nhiều bệnh của mình chăm chú như vậy. Chỉ có một giải thích duy nhất là ông ta đang nhìn người bên cạnh Mạnh Tử Nghị, cháu dâu Hứa thị có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Chẳng lẽ nói Mạnh Tân đối với Hứa thị có...

Lông mày Yến Trì nhíu càng lúc càng chặt, hắn gần như không thể tin được. Mạnh Tử Nghị của Tam phòng bị bệnh nói lắp, trước đây tay trái còn bị thương. Không chỉ có như vậy, dáng người hắn không cao, thân thể yếu ớt bệnh tật, dựa vào hắn sao có thể giết chết Mạnh Tân và Mạnh Nguy được?

"Mang những bức tranh này về, việc này ngươi biết ta biết, đừng để cho những người khác biết là được."

Yến Trì nói xong lại căn dặn Bạch Phong, "Đi một chuyến đến nha môn Lâm An, mời Trịnh Đại nhân và Triển bổ đầu đến đây."

Bạch Phong lĩnh mệnh rời đi, Mạnh Châu hơi căng thẳng nhìn Yến Trì, "Điện hạ, xảy ra chuyện gì?"

Yến Trì khẽ mím môi, "Vụ án của phụ tử Mạnh Tân cũng không phải là không có chuyển biến. Hiện tại ta nghi ngờ trong phủ ngươi có người giả vờ bị bệnh. Đợi lát nữa hai người Trịnh Đại nhân đến ta phải cẩn thận thử lại một lần."