Lúc Trịnh Bạch Thạch đến Mạnh phủ còn thấy hơi khó hiểu, ông vừa nhìn thấy Yến Trì liền hỏi, "Điện hạ, đã có manh mối gì à?"
Yến Trì gật đầu, lấy mấy bức tranh có ẩn giấu huyền cơ ra nói lại một lượt với Trịnh Bạch Thạch.
Trịnh Bạch Thạch nghe xong vẻ mặt lập tức biến sắc, "Ý của Điện hạ là Mạnh Tân có ý định quấy rối thiếu phu nhân trong phủ?"
Yến Trì gật đầu, cũng không phải là không có khả năng này, đến hiện giờ Mạnh Huy vẫn không nhận tội, chúng ta cũng không thể bỏ qua những manh mối khác được. Muốn biết có khả năng này hay không thì cứ thử 1 lần."
Trịnh Bạch Thạch có chút không thể tin được, mặc dù ông đã gặp rất nhiều vụ án, nhưng Mạnh phủ cũng được coi như thế gia, mà Mạnh Châu lại còn làm quan, trong nhà Mạnh Châu không nên xuất hiện những chuyện thế này mới đúng!
Yến Trì và Trịnh Bạch Thạch ngồi chờ ở trong chính viện của Mạnh phủ, rất nhanh Mạnh Châu đã dẫn Tam phu nhân và phu thê Mạnh Tử Nghị đến chính viện.
"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."
Mấy người Mạnh Tử Nghị thi lễ, Yến Trì vẫn còn đang quan sát bọn họ. Dáng vẻ của Tam phu nhân khô gầy yếu đuối, hơi thở không ổn định, sắc mặt trắng bệch, "Tam phu nhân bị bệnh bao lâu rồi?"
Tam phu nhân nghe vậy nhìn Yến Trì giây lát, "Rất nhiều năm rồi, chưa hề ngừng uống thuốc."
Mạnh Châu ở bên cạnh cũng nói, "Đúng vậy, thân thể Tam đệ muội vẫn luôn không tốt."
Yến Trì gật đầu, sau đó nhìn sang Hứa thị, Hứa thị tuổi vẫn còn trẻ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, bởi vì lần này người đến gặp là Yến Trì cho nên vẻ mặt nàng có chút thận trọng. Hứa thị thấy Yến Trì đang nhìn về phía mình nên nàng chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Yến Trì.
Yến Trì là người tập võ, nên bình thường hắn chỉ cần nghe hơi thở là biết người đó có phải cao thủ hay không. Trong số 3 người thì Tam phu nhân và Hứa thị hiển nhiên chỉ là nữ tử cực kỳ yếu đuối. Đừng nói là biết võ công, ngay cả sức lực cũng là những người yếu nhất.
Nhưng mà để bảo đảm, Yến Trì vẫn liếc nhìn Bạch Phong một cái.
Bạch Phong đi đến trước mặt 3 người rồi khẽ nói, "Mời phu nhân và thiếu phu nhân đưa tay ra."
Tam phu nhân khó hiểu, nhưng vẫn giơ tay lên cùng với Hứa thị. Bạch Phong nhìn thoáng qua, thấy cổ tay 2 người đều trơn láng và tinh tế, không chỉ không có vết chai mà ngay cả xương khớp trên tay cũng cực kỳ nhỏ nhắn, không hề có chút dáng vẻ gì của người tập võ. Bạch Phong lắc đầu nhìn về phía Yến Trì, Yến Trì lại nhìn sang Mạnh Tử Nghị.
"Mạnh thiếu gia bị bệnh gì vậy?"
Vẻ mặt Mạnh Tử Nghị cũng có chút thận trọng, so với vẻ khoa trương của Mạnh Huy thì hắn nội liễm hơn. Nghe Yến Trì hỏi xong, trên mặt hắn càng thêm lo lắng. "Tiểu nhân... bị... bệnh tim đập nhanh..."
Yến Trì đã điều tra chuyện này từ sớm, hôm nay hỏi lại chẳng qua là muốn kiểm tra sắc mặt hắn mà thôi.
Yến Trì quan sát Mạnh Tử Nghị từ trên xuống dưới, cảm giác hơi thở của hắn cũng cực kỳ phù phiếm, không hề có giống người tập võ chút nào. Nhưng vì để cẩn thận, Yến Trì tiếp tục hỏi, "Nghe nói tay trái của Mạnh thiếu gia đã từng bị thương tổn? Vết thương nằm ở chỗ nào?"
Mạnh Tử Nghị có chút khó hiểu, đại khái hắn không ngờ Yến Trì sẽ hỏi hắn chuyện này, hắn liền duỗi tay ra, "Chỗ... chỗ này."
Hắn bị bệnh nói lắp cho nên nói chuyện đứt quãng, vừa nói vừa chỉ vào khuỷu tay mình. Yến Trì hất hàm, ý bảo Bạch Phong tiến lên. Vì Mạnh Tử Nghị là nam tử cho nên Bạch Phong trực tiếp cầm lấy khuỷu tay Mạnh Tử Nghị sau đó chau mày. Bạch Phong kiểm tra tỉ mỉ các đốt xương khuỷu tay sau đó đến xương cánh tay, càng lúc lông mày hắn càng nhíu chặt, "Xương khớp của Mạnh thiếu gia có vẻ như chẳng có vấn đề gì cả."
Mạnh Tử Nghị nghe vậy liền nhìn về phía Tam phu nhân trong vô thức, vẻ lo lắng trên mặt hắn không hề giả dối, nhưng bởi vì nói lắp cho nên không nói ra được lời mình muốn. Tam phu nhân nhìn Yến Trì, "Thế tử Điện hạ là đang nghi ngờ Tử Nghĩa?"
Vẻ mặt Yến Trì lạnh lùng, "Phu nhân không cần phải lo lắng, chẳng qua là làm theo quy củ kiểm tra cho rõ ràng thôi."
Tam phu nhân nghe vậy liền khẽ gật đầu, "Cánh tay của Tử Nghị là năm 14 tuổi ngã bị thương, lúc ấy tay phải buộc vào nẹp gỗ rất lâu mới có thể liền lại xương cốt. Nhưng từ đó về sau tay của Tử Nghị trở thành tàn tật, thoạt nhìn thì xương cốt hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng tay trái nó lại không dùng sức được, bình thường cầm mấy vật nhỏ như sách bút thì không sao, nhưng những vật nặng khác đều không được."
Nói xong, Tam phu nhân nhìn xung quanh phòng rồi trực tiếp chỉ vào ghế dựa ở phía xa, "Tử Nghị, con đi cầm cái ghế kia đến đây." Mạnh Tử Nghị nghe lời tiến lên, ban đầu hắn dùng tay phải thì nhấc lên rất dễ dàng, sau đó chuyển sang tay trái. Nhưng hiện tại, rõ ràng là hắn nắm ghế rất chặt nhưng mãi một lúc cũng không thể nhấc được ghế lên, thậm chí dùng sức đến mức mặt cũng đỏ ửng.
Mạnh Tử Nghị buông tay ra, hắn hơi lo lắng nhìn Tam phu nhân, nhưng bà vẫn hoàn toàn bình tĩnh, "Điện hạ, dân phụ không dám lừa gạt Điện hạ..."
Yến Trì gật đầu, "Được, nếu đã như vậy thì Tam phu nhân và thiếu phu nhân về trước đi."
Tam phu nhân chau mày, Hứa thị cũng hơi lo lắng nhìn Mạnh Tử Nghị, Mạnh Tử Nghị lại nhìn hai người rồi gật đầu. Tam phu nhân liền nhún người sau đó dẫn theo Hứa thị ra khỏi chính viện.
Hai người họ vừa đi thì trong phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Tử Nghị, Yến Trì nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu sau, mãi đến khi Mạnh Tử Nghị chảy đầy mồ hôi trán mà hắn vẫn không nói gì. Yến Trì không nói thì đương nhiên những người khác cũng không dám nhiều lời, mãi một khắc sau Yến Trì mới đại xá khoan hồng lên tiếng, "Được rồi, không còn việc gì nữa, Mạnh thiếu gia quay về đi..."
Mạnh Tử Nghị nhìn Yến Trì giây lát sau đó lại liếc nhìn Mạnh Châu một cái, thấy Mạnh Châu gật đầu thì hắn mới chậm chạp xoay người đi ra ngoài.
Bước chân Mạnh Tử Nghị hơi cứng ngắc, nhìn ra được hiện tại hắn cực kỳ căng thẳng, vừa đi hắn vừa lau mồ hôi trên trán. Nhưng ngay tại thời điểm Mạnh Tử Nghị chuẩn bị ra khỏi cửa, Bạch Phong vẫn đứng bên cạnh Yến Trì đột nhiên phóng thẳng đến phía Mạnh Tử Nghị nhanh như điện xẹt. Hắn dùng nắm đấm, mang theo lực đạo sắc bén hướng thẳng đến đầu vai Mạnh Tử Nghị.
Biến cố đến quá mức đột ngột, ngay cả mấy người Mạnh Châu đều không phản ứng kịp, nhưng ngay tại lúc nắm đấm của Bạch Phong sắp rơi lên đầu vai Mạnh Tử Nghị thì hắn lại thu hồi lại chưởng thế, thân hình cũng vững vàng bình tĩnh đứng ổn định lại. Mạnh Châu thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này Mạnh Tử Nghị mới cảm nhận được có chút không đúng nên quay đầu lại nhìn xem, thấy phía sau mình đột nhiên có một người Bạch Phong đứng đó nên hắn liền kinh ngạc giây lát, gật đầu với Bạch Phong sau đó mới đi ra ngoài...
Mạnh Tử Nghị vừa đi, Bạch Phong xoay người lại, cất giọng cung kính, "Chủ tử, hắn không có phản ứng, ta nhìn rất rõ ràng vị trí vai và lưng hắn không hề có vẻ căng thẳng."
Một người có thể cố diễn kịch, thế nhưng phản ứng nhỏ bé của thân thể vẫn sẽ bán đứng chính mình, dù sao con người có thể khống chế tối đa biểu cảm trên gương mặt thế nhưng mỗi đốt xương hay bắp thịt trên người lại có phản ứng bản năng của riêng mình.
Nghe Bạch Phong nói câu này thì Yến Trì cũng tin Mạnh Tử Nghị không phải là người nhạy bén, nếu hắn là người tập võ thì ngay tại thời điểm Bạch Phong động thủ hắn đã phát giác ra rồi. Vậy mà quả đấm của Bạch Phong cũng sắp rơi lên đầu vai hắn rồi mà hắn vẫn còn không phản ứng gì.
Yến Trì chau mày, còn Trịnh Bạch Thạch thấy thế cũng lên tiếng, "Điện hạ, kết quả này liệu có thể loại trừ Tam phòng rồi không?"
Yến Trì không trả lời, kết quả này không hề giống với trong tưởng tượng của hắn.
Mạnh Châu liền nói, "Đứa nhỏ Tử Nghị này ngay từ bé đã cực kỳ ngoan ngoãn, bởi vì bị bệnh nói lắp cho nên nó không thích kết bạn cùng với hài tử nhà khác, thế nên thằng bé sống cũng cực kỳ hướng nội. Trước đây lúc ca ca nó còn sống thì vẫn tốt một chút, sau này ca ca nó mất rồi thì nó lại càng ngày càng không thích ra khỏi viện của Tam phòng, cũng là một đứa trẻ đáng thương."
"Vết thương trên tay trái của nó cũng là sự thật, chuyện này cả Mạnh phủ đều đã biết. Trải qua nhiều năm, nó viết chữ hay làm gì đó đều là dùng tay phải, cũng vì sinh ra trong Mạnh phủ nên bình thường không cần phải làm gì nặng cả, bởi vậy vết thương đó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống lắm."
Yến Trì nghe xong trong lòng càng cảm thấy Mạnh Tử Nghị cũng không phải là hung thủ.
Lúc hung thủ giết Mạnh Tân, kể cả trong quá trình có người khác hỗ trợ thế nhưng có thể khiêng Mạnh Tân đi thật xa để ném vào trong hồ thì cũng không có khả năng do nhiều người gây ra. Cộng thêm cách chết của Mạnh Nguy, hắn là bị ôm lên treo trên sợi dây, Mạnh Tử Nghị chỉ có một tay dùng được, sao có thể treo được Mạnh Nguy lên chứ?
"Tay hắn như vậy, sao các ngươi không nghĩ đến mời đại phu chữa trị cẩn thận cho hắn?"
Yến Trì vừa dứt lời thì Mạnh Châu liền cười khổ, "Cũng không phải là chưa từng mời, thậm chí đã mời rất nhiều người đến rồi thế nhưng đều bó tay. Sau này có đại phu nói có lẽ đã tổn thương đến kinh mạch cho nên bên ngoài nhìn không ra."
Yến Trì chau mày, "Trước đây Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ đến xem bệnh cho tiểu thiếu gia, sao không để Cửu cô nương cũng xem bệnh cho hắn luôn?"
Mạnh Châu thở dài, "Đệ muội đã buông tay rồi, đã nhiều năm không mời đại phu bên ngoài nữa cho nên lúc đó hạ quan cũng không có ý định đó." Dứt lời ông lại nói tiếp, "Đợi sau này có cơ hội rồi lại xin Cửu cô nương qua xem cho Tử Nghị một chút."
Yến Trì gật đầu, "Theo ta thấy thì nói lắp cũng là một bệnh, cũng không phải là không thể chữa khỏi."
Mạnh Châu liên tục đáp lời, lúc này Yến Trì mới rời khỏi Mạnh phủ cùng Trịnh Bạch Thạch. Vừa ra khỏi Mạnh phủ, Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Điện hạ, vẫn chưa điều tra ra được gì, liệu có phải nội dung trong tranh chỉ là trùng hợp?"
Yến Trì lắc đầu, "Có phải trùng hợp hay không thì phải đến họa quán một chuyến mới biết được."
Nói xong hắn dẫn Trịnh Bạch Thạch lên xe ngựa rồi đi thẳng đến họa quán của Ninh Bất Dịch.
Đến trước cửa họa quán, Yến Trì và Trịnh Bạch Thạch ở trên xe ngựa chờ, chỉ có Bạch Phong dẫn theo 2 thị vệ tiến vào. Khoảng 1 khắc sau, Bạch Phong quay lại xe ngựa.
"Chủ tử, đã hỏi rõ rồi."
"Lúc ấy người vẽ tranh đúng là Ninh sư phụ, ông chủ của họa quán này. Ninh sư phụ nói lúc hắn vẽ tranh thì đúng thật là Nhị lão gia của Mạnh phủ vẫn luôn nhìn xuống dưới lầu, lúc ấy hắn không biết Nhị lão gia đang nhìn cái gì, còn tưởng ông ta cố tình như vậy cho nên mới vẽ cảnh này xuống. Hắn còn nói lúc hắn vẽ bức tranh này thì họa sư khác đang vẽ phu thê Mạnh thiếu gia, còn một họa sư khác thì vẽ ba vị phu nhân..."
Hỏi như vậy cũng coi như đã rõ ràng rồi.
Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền chau mày, "Nhưng mà hôm nay chúng ta đã thử qua rồi."
Yến Trì lắc đầu, "Hôm nay chỉ là thử Mạnh Tử Nghị có võ công hay không, chứ vẫn chưa thử những gì thấy ở trong tranh."
Trịnh Bạch Thạch hơi chần chờ nói, "Nhưng Mạnh Tân đã chết, chuyện này phải thử thế nào? Mà cho dù có thử ra thì liệu chúng ta có cách này kết luận được nguyên nhân cái chết của Mạnh Tân không?"
Yến Trì lắc đầu, "Hiện tại chỉ biết được một nguyên nhân là Mạnh phủ tranh giành gia sản, thử một lần để xem xem còn có điều gì khác nữa không. Nếu như không còn thì giam giữ Mạnh Huy chính là chuyện phải làm theo lẽ thường rồi."
Đến buổi chiều, Tần Hoan thu được tin tức của Yến Trì đưa đến.
Đọc xong tin tức, Tần Hoan liền nhíu chặt mày lại.
Phục Linh biết tin tức là do Yến Trì đưa đến nên liền hỏi, "Thế tử Điện hạ nói gì vậy tiểu thư? Sao tiểu thư lại mặt ủ mày ê như vậy?"
Tần Hoan lắc đầu, "Chuyện liên quan đến án mạng ở Mạnh phủ, cũng không phải là tin tức tốt gì."
Phục Linh nghe vậy liền không hỏi nhiều thêm nữa, Tần Hoan chỉ lẩm bẩm, "Hạt giống hoa hồng leo kia có thể làm cái gì nhỉ?"
Trên thư của Yến Trì không chỉ nói đến chuyện của Mạnh Tử Nghị mà còn có cả kết quả điều tra về Nhị phu nhân Mạnh phủ. Vị hôn phu trước đây của Nhị phu nhân đột tử, việc này dẫn đến Yến Trì và Tần Hoan hoài nghi, thế nhưng sau khi điều tra xong thì kết quả là vị hôn phu đó của Nhị phu nhân là nhiễm phải dịch bệnh vào mùa hè, không được chữa trị nên mới chết. Như vậy thì khả năng do con người gây ra là quá nhỏ, mà hạt giống hoa hồng leo kia, không những không tra ra được trong Mạnh phủ có ai thích trồng mà ngay cả người bệnh cần đến vị thuốc này cũng không hề có.
Phục Linh nghe thấy thế liền nghĩ nghĩ, "Hạt giống hoa đương nhiên là dùng để trồng hoa rồi."
"Vậy nếu như không có ai trồng loại hoa này thì sao?"
Phục Linh nghiêng đầu, "Không ai trồng mà lại có hạt giống, chẳng lẽ là làm thuốc?"
"Nếu cũng không phải để làm thuốc thì sao?"
Phục Linh coi như bị khó xử, "Cái này... cái này nô tỳ không nghĩ ra rồi."
Tần Hoan không muốn làm khó Phục Linh, nàng chỉ thở dài rồi không nhiều lời nữa.
Còn bên này, Bán Hạ nhìn ly trà của Tần Hoan đã uống hết rồi liền tiến lên rót thêm, thế nhưng vừa rót xuống thì lại thấy có rất nhiều trà vụn chảy theo ra ngoài. Phục Linh vừa nhìn thấy liền nói, "Có phải lại quên lấy trà mới ra rồi không? Sao lại để tiểu thư uống trà vụn như vậy chứ?"
Bán Hạ vội nói, "Trong ấm trà cũng chỉ còn một ít, nô tỳ không định lãng phí cho nên mới đổ toàn bộ vào trong ấm."
Phục Linh thở dài, "Không sao cả, nhưng lần sau đừng dùng trà vụn nữa." Nói xong nàng liền định đổ ly trà của Tần Hoan đi.
Tần Hoan lại lập tức chụp lấy tay Phục Linh, "Trà vụn... Liệu có phải là trà ướp hoa hồng leo hay không? Lúc hái hoa thì chắc chắn cũng hái luôn cả hạt giống theo cùng, về sau uống đến hết rồi thì mới còn hạt giống sót lại?"
Phục Linh nghe thế liền bật cười, "Tiểu thư nói là trà hoa ư? Đồ dùng để ướp trà đương nhiên là phải hái lúc nở rộ đẹp nhất mới tốt, chứ không phải là hoa khô dùng để tắm rửa. Nếu như dùng để tắm rửa thì cứ tùy tiện hái hoa lúc nào cũng được."
Đáy mắt Tần Hoan sáng bừng, "Tắm rửa?"
Phục Linh gật đầu, "Đúng vậy, trước đây ở Cẩm Châu nô tỳ từng hái hoa thược dược trong vườn cho tiểu thư, lúc ấy cũng không dám hái nhiều mà chỉ hái mấy bông nào gần tàn mà thôi. Sau đó phơi nắng cho khô, bên dưới cũng để sót lại một lớp hạt giống đó."
Tần Hoan đứng bật dậy, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
"Phải rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ..."
Nói xong nàng lại nhìn Phục Linh, "Phục Linh, lần này em đúng thật đã giúp một việc lớn rồi!"
Phục Linh ngây ngốc, lập tức nở nụ cười xấu hổ, "Nô tỳ giúp được việc cho tiểu thư sao?"
Tần Hoan liền nói, "Chỗ này chúng ta dùng hoa gì? Vẫn còn hoa khô đúng không?"
Phục Linh lập tức gật đầu, "Có có."
Nữ nhi gia nhà quý tộc, mấy đồ dùng để tắm rửa có rất nhiều, cho dù không có mấy thức như hương cao hay huân hương, cánh hoa tươi thì cũng sẽ có hoa khô. Hiện giờ thời tiết rét đậm là lúc dùng đến hoa khô nhiều nhất, Phục Linh vừa nói có thì Tần Hoan liền lập tức bước về phía phòng tắm, Phục Linh cũng vội vàng đi theo. Vừa đến phòng tắm đã thấy trên bàn đặt một hộp gấm nho nhỏ, bên trong quả nhiên đựng đầy cánh hoa khô.
"Tiểu thư, chỗ chúng ta đúng là hoa thược dược."
Tần Hoan cầm lấy hộp gấm sau đó nhìn chăm chú dưới đáy hộp, quả nhiên thấy bên dưới có không ít hạt giống hoa cùng với những mảnh vụn cánh hoa. Tần Hoan suy nghĩ giây lát, trong mắt liền có vẻ chắc chắn.
Lúc nàng nghiệm thi đã là mấy ngày sau, mà Mạnh Tân chết chìm bên trong bồn tắm hoặc thùng tắm thì nhất định còn có thể hút vào một chút mảnh vụn cánh hoa. Nhưng qua mấy ngày rồi những mảnh vụn này có lẽ đã bị dịch vị dạ dày tiêu hóa hết, cho nên mới không nhìn ra hình dáng gì. Chỉ có hạt giống hoa thì vẫn còn lưu lại nguyên vẹn bên trong ruột của ông ta.
Nghĩ đến đây, Tần Hoan lập tức đi đưa tin cho Yến Trì.