Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 443: Manh mối mới



Ngày hôm sau lúc Tần Hoan trở về từ trong cung đã là đầu giờ Thân, vừa mơi đến cửa phủ đã thấy Vũ ma ma đứng chờ sẵn. Vũ ma ma nhìn thấy nàng liền cười nói, "Cửu cô nương, Mạnh cô nương và Mạnh thiếu gia đã đợi người một lúc rồi!"

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Ở đâu thế? Mau dẫn ta đến!"

Vũ ma ma lại cười nói, "Mạnh cô nương dẫn theo Mạnh thiếu gia chơi ở trong vườn rồi, vốn là muốn cho hai người họ nghỉ ngơi ở nơi ấm áp thế nhưng Mạnh cô nương nói Mạnh thiếu gia đã lâu rồi không ra ngoài đi lại, còn nói cảnh trí trong Hầu phủ rất tốt nên mới dẫn Mạnh thiếu gia đi dạo một lúc. Lục tiểu thư cũng đang đi cùng với bọn họ rồi."

Tần Hoan nghe xong vội vàng đi theo Vũ ma ma đến vườn hoa trong Hầu phủ.

Đi dọc theo hành lang gấp khúc, chẳng bao lâu sau Tần Hoan đã nhìn thấy hình dáng mấy người đứng ở bên trong vườn hoa. Mạnh Dao mặc váy áo màu lam nhạt, bên ngoài mặc áo choàng gấm màu xanh da trời có thêu hoa sen, còn bên cạnh nàng là tiểu thiếu gia Mạnh Tử Thần cũng mặc một bộ quần áo gấm mặt mày thanh tú. Tần Sương cũng đứng bên cạnh 2 người, đang cười nói gì đó.

"A, Cửu muội muội quay về rồi..."

Tần Sương là người đầu tiên nhìn thấy Tần Hoan, nàng lập tức hô lên một tiếng. Mạnh Tử Thần và Mạnh Dao nghe vậy liền cùng nhau quay người lại, nhìn thấy nàng thì đáy mắt 2 người liền sáng lên, Tần Hoan cũng lập tức nở nụ cười nghênh đón, "Ta về hơi muộn, khiến mọi người chờ lâu rồi."

Mạnh Dao nhún người coi như hành lễ, Mạnh Tử Thần thấy thế cũng chắp tay cung kính hành lễ với Tần Hoan.

"Cửu tỷ tỷ..."

Tần Hoan cười rộ lên, "Tiểu thiếu gia hôm nay cảm thấy thế nào?"

Mạnh Tử Thần mở to mắt nhìn Tần Hoan rồi cười khanh khách, "Từ khi dùng thuốc của Cửu tỷ tỷ, đệ đã khỏe lên rất nhiều rồi, cho nên hôm nay tỷ tỷ mới dẫn đệ ra ngoài."

"Thật sự đã khỏe lên nhiều sao?"

Tần Hoan hỏi nhưng lại nhìn sang Mạnh Dao, có thật sự khỏe lên nhiều hay không thì phải Mạnh Dao nói thì nàng mới tin được.

Mạnh Dao gật đầu trấn an, "Tử Thần nói đúng là sự thật, không thế thì ta cũng sẽ không dẫn nó ra ngoài đi đi lại lại. Mấy hôm nay trời lạnh, nếu như vẫn còn bệnh như mọi ngày thì ta cũng chỉ dám dẫn nó đến chỗ nào ấm áp mà thôi."

Hiện tại Tần Hoan mới tin tưởng hoàn toàn, nàng lại nhìn sang Mạnh Tử Thần, "Nói như vậy chắc hẳn tiểu thiếu gia đã ngoan ngoãn uống thuốc, tiểu thiếu gia ngươi thật lợi hại!"

Mạnh Tử Thần cười toe toét, mặc dù trông thằng bé ốm yếu hơn nhiều so với những hài tử cùng lứa, nhưng lại có vẻ trầm ổn hơn. Mặc dù vậy thằng bé vẫn chỉ là tiểu hài tử, làm gì có đứa trẻ nào mà không thích nghe khích lệ chứ?

"Hai người đi dạo được bao lâu rồi? Tiểu thiếu gia có cảm thấy mệt không?"

Mạnh Tử Thần lắc đầu theo bản năng, thế nhưng Tần Hoan nghe thấy tiếng hít thở thằng bé có hơi gấp gáp liền cười nói, "Đợi lát nữa rồi lại tiếp tục đi dạo được không? Hiện tại đến chỗ tỷ tỷ ngồi một lát, tỷ tỷ bắt mạch cho đệ."

Mạnh Tử Thần gật đầu còn Mạnh Dao lại cười nói, "Nó càng lúc càng nghe lời ngươi."

Tần Hoan khẽ cười, "Cũng bởi ta là đại phu, nếu không nghe lời ta thì ta sẽ kê thuốc thật đắng cho nó..."

Mạnh Tử Thần nghe thấy thế cũng không hề sợ hãi, "Thuốc mà Cửu tỷ tỷ kê thì có đắng nữa đệ cũng vẫn uống."

Tần Sương ở bên cạnh cười Mạnh Tử Thần cái miệng ngọt sớt sau đó cũng đi cùng mấy người Tần Hoan đến Tùng Phong viện. Vừa vào cửa thì Bạch Anh và Phục Linh liền dâng trà, Tần Hoan kéo hai tỷ đệ Mạnh Dao đến ngồi lên giường cạnh cửa sổ, còn Tần Sương ngồi bên cạnh nhìn Tần Hoan bắt mạch cho Mạnh Tử Thần. Rất nhanh sau đó vẻ mặt Tần Hoan đều tràn đầy sự khoan khoái, "Đã có chút khởi sắc rồi, có điều bệnh này vẫn phải điều trị từ từ, lại phải ăn kiêng nữa. Ta lại đổi phương thuốc cho tiểu thiếu gia lần nữa..."

Nói xong Tần Hoan liền ngồi xuống viết phương thuốc mới, viết xong nàng lại bắt mạch cho Mạnh Dao, nhưng lần này bắt mạch xong Tần Hoan liền chau mày, "Hai ngày nay ngươi lại ngủ không ngon phải không?"

Mạnh Dao cười khổ, "Quả thật là bị ngươi nhìn ra rồi."

Nói đến đây Tần Hoan cũng biết trong Mạnh phủ lại xảy ra chuyện, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Dao thở dài, "Hôm qua Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ dẫn người đến Mạnh phủ, gọi cả thẩm thẩm ở Tam phòng cùng với Tam ca, Tam tẩu đến, hỏi riêng biệt từng người xong lại còn thử xem Tam ca có võ công hay không."

Trong mắt Tần Hoan hiện lên chút trì trệ, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, "Sau đó thì sao?"

Mạnh Dao cười khổ, "Đương nhiên là không tra ra gì rồi, Tam ca sao có thể biết võ công được chứ. Nếu Nhị ca không chết thì nói Nhị ca biết võ công thì còn có lý, thân thể Tam ca yếu đuối như vậy, sao có thể tập võ được?"

Tần Hoan nghe đến đây thì trong lòng đã hiểu được, nhất định là Yến Trì đã tìm ra được manh mối bên trong bức tranh cho nên mới hoài nghi Tam phòng. Tần Hoan nhìn thấy Mạnh Tử Thần vẫn còn đang ở đây cho nên liền nói không nên lời, ngay cả đối với Mạnh Dao nàng cũng khó mà nói được chứ đừng nói là Mạnh Tử Thần.

"Thế tử Điện hạ làm như vậy chắc hẳn là có lý do, hiện tại án mạng chưa phá nên đương nhiên muốn kiểm chứng tất cả khả năng. Nếu như thử được Tam thiếu gia không biết võ công thì chắc hẳn có thể bài trừ nghi ngờ cho Tam thiếu gia rồi."

Mạnh Dao thở dài, "Đây là chuyện đương nhiên, vụ án này phải dựa vào Hình bộ và nha môn Lâm An phủ điều tra."

"Chính vì như vậy nên ngủ không yên sao?"

Mạnh Dao cười khổ, "Phải, nha môn hoài nghi Tam phòng, mà ta cũng nghĩ đến cái chết của Nhị thúc và Đại ca, chắc hẳn cũng là người trong phủ gây ra. Nghĩ đến đây thì trong lòng ta liền cực kỳ buồn bực."

Tần Hoan nghe đến đây liền thở dài, "Thân thể ngươi yếu đuối, cứ như vậy mãi cũng không ổn. Bình thường ngươi cũng nên làm nhiều việc gì đó để dời đi sự chú ý đi, tránh cho uống thuốc rồi mà chẳng có tác dụng gì."

Tần Sương cũng góp lời, "Đúng vậy đúng vậy, Mạnh cô nương, bình thường nên làm nhiều việc khác đi." Nói xong dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, "Mấy hôm nay chỗ ta lấy về quá nhiều hạt giống để chuẩn bị trồng hoa, Mạnh cô nương đã từng trồng hoa bao giờ chưa?"

Tính cách Mạnh Dao rất tốt, Tần Sương là một người hoạt bát, lại cộng thêm sau khi Tần Sương đến kinh thành rồi nhưng vẫn chưa kết bạn với ai cho nên nàng đối xử với Mạnh Dao cực kỳ nhiệt tình. Thấy Tần Sương nói như vậy, Mạnh Dao cũng có hơi động lòng, lại không tiện từ chối Tần Sương, "Ta chưa từng tự mình trồng hoa bao giờ, Lục cô nương định trồng hoa gì vậy?"

Tần Sương vừa nghe thấy thế liền lập tức nhiệt tình giới thiệu cho Mạnh Dao, lại nghe thấy Mạnh Dao nói phải đi mua hạt giống thì Tần Sương ngăn cản luôn, "Cần gì ngươi phải đi mua, chỗ ta có nhiều lắm, đi thôi, ta đi lấy cho ngươi."

Ngồi trong phòng cũng được một lúc rồi, Mạnh Dao liền nhìn sang Tần Hoan, Tần Hoan cười nói, "Đi thôi, ta cũng đi."

Nói xong nàng nhìn sang Mạnh Tử Thần, Mạnh Tử Thần lập tức đứng lên, "Đệ cũng đi cùng!"

Cứ như thế mấy người cùng nhau rời khỏi Tùng Phong viện đi về hướng Giang Nguyệt viện của Tần Sương. Tần Sương đi cùng Mạnh Dao ở đằng trước, Tần Sương nói như máy hát, kể hết những loại ưu nhược điểm trong chuyện trồng hoa ra, Mạnh Dao không thể từ chối cho nên chỉ có thể im lặng lắng nghe. Còn phía đằng sau, Tần Hoan đi chung với Mạnh Tử Thần, mới đi được vài bước Mạnh Tử Thần đột nhiên lên tiếng.

"Cửu tỷ tỷ..."

Tần Hoan quay sang nhìn thằng bé, "Sao thế?"

Mạnh Tử Thần khẽ nói, "Thỉnh thoảng Tam ca hơi kỳ lạ."

Tần Hoan ngừng lại, ánh mắt cũng hơi tối xuống, "Sao đệ lại biết?"

Mạnh Tử Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Hình như là 1 tháng trước Tết, lúc đó bệnh của đệ còn chưa nặng lên, có một lần đệ đến Tam phòng tìm Tam ca chơi đùa. Hôm ấy Tam ca đang hóng mát ở trong sân cùng với Tam tẩu, đệ đến chơi thì Tam thẩm thẩm liền mang điểm tâm ra chiêu đãi đệ, mọi người cùng ở trong sân nói chuyện một hồi, sau đó Tam ca bảo muốn vẽ tranh cho nên mới đi vào trong nhà lấy giấy bút ra. Đúng lúc đó Nhị thúc và Đại ca tìm đến bên ngoài viện, Tam tẩu trông có vẻ sợ hãi, đứng lên cúi đầu cực kỳ sợ sệt, còn... còn đệ tận mắt nhìn thấy Tam ca liên tiếp bẻ gãy cây bút trong tay..."

Tần Hoan chau mày, "Dùng tay nào bẻ gãy?"

"Tay trái." Mạnh Tử Thần khẳng định chắc chắn, lông mày thằng bé cũng nhíu chặt, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập nghi hoặc, "Đó là một cây bút lông sói thô, lúc cán bút bị bẻ gãy thì đệ còn thấy tay Tam cả đỏ ửng cả lên như sắp chảy máu đến nơi rồi. Đệ có nói một câu nhưng căn bản là Tam ca mặc kệ cho nên đệ mới hoảng sợ. Bởi vì từ nhỏ đệ đã biết tay trái Tam ca không dùng sức được, vậy mà lúc đó Tam ca lại bẻ gãy được cây bút."

Trong đầu Tần Hoan hiện lên rất nhiều khả năng, "Sau đó thì sao?"

Mạnh Tử Thần mím môi, "Lúc đó đệ hơi sợ hãi, bởi vì nhìn sắc mặt Tam ca rất đáng sợ, Tam tẩu cũng hơi kỳ lạ cho nên đệ liền quay về. Sau đó đệ lại bị bệnh cho nên mới không đi tìm bọn họ chơi nữa."

Suy nghĩ trong giây lát, Tần Hoan mới nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạnh Tử Thần rồi khẽ hỏi, "Vậy vì sao đệ lại nói cho ta biết những điều này?"

Mạnh Tử Thần liếc nhìn bóng lưng Mạnh Dao một cách vụng trộm, "Bởi vì... Bởi vì hôm đó đệ cũng đã từng kể cho tỷ tỷ nghe, thế nhưng tỷ tỷ lại không hề tin... Tỷ tỷ đương nhiên càng hiểu được tay của Tam ca bị thương sau đó mới dẫn đến tàn tật, bình thường lúc ăn cơm, Tam ca ngay cả cầm cái nắp ly trà lên tay cũng hơi run rẩy chứ đừng nói mấy vật nặng khác. Hôm đó lúc bọn đệ đi lấy giấy bút, tay phải huynh ấy ôm cuộn giấy còn tay trái chỉ cầm được một cây bút, nên nếu như người khác nói với đệ thì có lẽ đệ cũng không tin. Nhưng chuyện này lại do đệ tận mắt nhìn thấy..."

Tần Hoan chau mày rồi nhìn ngược lại về phía Mạnh Dao, ban đầu Mạnh Tử Thần nói thì đương nhiên Mạnh Dao cũng không tin, nhưng khi Yến Trì dẫn người đến điều tra toàn bộ Tam phòng thì Mạnh Dao sẽ lại nhớ đến những lời Mạnh Tử Thần đã từng nói, cho nên đầu óc mới không yên rồi khó có thể ngủ ngon.

Tần Hoan âm thầm thở dài, chuyện này chỉ sợ sẽ trở thành tâm bệnh của Mạnh Dao. Mặc dù Yến Trì không điều tra ra cái gì thế nhưng Mạnh Dao chắc chắn sẽ suy nghĩ, nhưng nàng cũng chẳng có lý do gì mà đi kiểm chứng cả nên đương nhiên sẽ lại tự rước thêm phiền não vào mình.

Thấy Tần Hoan không nói gì, Mạnh Tử Thần hơi suốt ruột nói, "Cửu tỷ tỷ, tỷ cũng không tin đệ sao?"

"Ta tin tưởng đệ!" Tần Hoan nhìn Mạnh Tử Thần, "Có điều chuyện này đệ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều có biết không? Còn có tỷ tỷ đệ nữa, tỷ tỷ của đệ tâm tư rất đơn giản, tỷ ấy không tin cũng là chuyện bình thường."

Mạnh Tử Thần gật đầu lia lịa, "Đệ còn nhớ rõ ngày đó ánh mắt của Tam ca cực kỳ hung dữ, cho đến bây giờ đệ cũng chưa từng thấy huynh ấy như vậy. Lúc đó huynh ấy nhìn chằm chằm vào Nhị thúc và Đại ca, đệ cũng không hiểu tại sao lại thế nữa, đệ chỉ biết mỗi chuyện Nhị thúc và Tứ thúc có mâu thuẫn thôi..."

Tần Hoan không khỏi nhớ lại Mạnh Tử Nghị hôm ở trên công đường, mặc dù hắn nắm chặt lấy tay Hứa thị thế nhưng trên mặt tràn đầy căng thẳng, lại rụt đầu rụt cổ, cả người đều toát lên vẻ yếu đuối và hướng nội.

Người như vậy mà lại có ánh mắt cực kỳ hung tợn dọa cho Mạnh Tử Thần sợ hãi ư?

Trong lòng Tần Hoan tràn ngập nghi vấn, Mạnh Tử Thần lại kéo kéo ống tay áo Tần Hoan, "Cửu tỷ tỷ, chuyện trong phủ có liên quan gì đến Tam ca không?"

Tần Hoan mỉm cười trấn an, "Chuyện này ta cũng không biết, có điều đệ nói cho ta chuyện này là đúng rồi. Cứ chờ thôi, quan phủ sẽ điều tra ra kết quả, đến lúc đó đệ sẽ biết thôi, đệ chỉ là một đứa trẻ, chuyện này đã nói ra rồi thì không cần phải để trong lòng nữa biết không?"

Mạnh Tử Thần gật đầu, Tần Hoan lại nói tiếp, "Vậy trước đây đệ cảm thấy Tam ca là người thế nào?"

"Tam ca nhát gan, không thích nói chuyện, có thể bởi vì tật nói lắp nữa. Đệ vì mắc phải bệnh suyễn nên cũng thấy không thoải mái, không thích gặp người khác, huống chi là huynh ấy. Nhưng huynh ấy đối xử với đệ và tỷ tỷ cực kỳ tốt, còn có Tam thẩm thẩm và Tam tẩu nữa đều đối xử tốt với bọn đệ. Đó chỉ là lần duy nhất đệ nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của huynh ấy."

Cũng không phải là Mạnh Tử Nghị không biết tức giận, chỉ là chưa đến lúc tức giận mà thôi.

Tần Hoan đang mải nghĩ ngợi thì Mạnh Dao ở đằng trước đã quay lại, "Các ngươi đang nói gì thế?"

Vì nói chuyện nên Tần Hoan và Mạnh Tử Thần đều dừng chân lại, cho nên mới tụt lùi một đoạn. Tần Hoan nghe thấy thế liền kéo Mạnh Tử Thần tiến lên đằng trước, "Ta đang hỏi tiểu thiếu gia xem thằng bé có biết trồng hoa hay không." Dứt lời Tần Hoan lại nói, "Các ngươi có thể trông hoa thế nhưng phải chú ý vào mùa xuân đừng có để dính phải phấn hoa, mấy thứ đó có khi sẽ khiến các ngươi khó chịu."

Mạnh Dao gật đầu sau đó lại nhìn sang Mạnh Tử Thần, thấy mặt mày Mạnh Tử Thần không có gì kỳ lạ thì mới yên tâm.

Tần Sương dẫn đoàn người đến Giang Nguyệt viện, cực kỳ hào phóng chia hạt giống cho Mạnh Dao, cả đoàn người lại ngồi trong Giang Nguyệt viện một hồi lâu. Tần Hoan cũng chuyển trọng tâm câu chuyện nên tạm thời Mạnh Dao và Mạnh Tử Thần liền quên đi những chuyện xảy ra trong Mạnh phủ. Đợi đến lúc sắc trời không còn sớm nữa thì Mạnh Dao mới kéo Mạnh Tử Thần rời khỏi Hầu phủ.

Hai người Mạnh Dao đi khỏi thì Tần Hoan cũng quay về Tùng Phong viện, nàng đi đến bên cạnh án thư, rút một cây bút bên trong ống bút ra ngoài. Mạnh Tử Thần là nhi tử của Mạnh Châu nên đương nhiên thằng bé và Mạnh Dao cũng được giáo dưỡng cực kỳ tốt, chính vì thế nên nó cũng sẽ không thể nhầm lẫn được bút lông sói mảnh và thô. Tần Hoan miễn cưỡng chọn được mấy cây bút có thể gọi là bút lông sói thô trong ống bút của mình ra, sau đó thử từng cây từng cây một, nàng phát hiện ra nàng dùng hết sức lực mới có thể bẻ gãy một cây bút lông sói thô loại mảnh nhất.

Tần Hoan lại đưa bút cho Phục Linh, Phục Linh thử từng cái một nhưng kết quả cũng tương tự như nàng, sau đó Tần Hoan đưa bút cho Bạch Anh, Bạch Anh là người luyện võ cho nên sức lực không hề nhỏ. Đưa cho nàng thì cán bút đều bị bẻ gãy.

Phục Linh và Bạch Anh đều không hiểu mục đích của Tần Hoan làm thế để làm gì, Tần Hoan chỉ hỏi Bạch Anh, "Em có phải tốn sức không?"

Bạch Anh gật đầu, "Mấy cây bút loại tốt thì cán bút đều làm bằng trúc rất cứng rắn, còn loại bút lông sói thô này thì cán bút cũng cực thô ráp, vừa rồi nếu không dùng sức nhiều hơn những loại kia thì nô tỳ cũng không thể bẻ gãy được."

Tần Hoan nghe xong thì nghi vấn trong lòng cũng được rõ ràng, nếu Mạnh Tử Nghị là một nam tử trưởng thành bình thường như Yến Trì hay Tần Diễm, bởi vì sức lực của nam tử vốn khỏe hơn so với nữ tử cho nên bọn họ bẻ gãy một cây bút cũng không tính là gì cả. Nhưng nếu đặt ở trong tay Mạnh Tử Nghị thì lại cực kỳ quái lạ, không chỉ có như vậy, tay trái Mạnh Tử Nghị lại đã từng bị thương, trong Mạnh phủ ai nấy cũng đều biết là tay trái hắn không dùng sức được, ngay cả bê ly trà cũng khó khăn chứ đừng nói hắn dùng tay không mà bẻ gãy được cán bút.

Nếu là như vậy thì vấn đề ở chỗ nào?

Mạnh Tử Thần nói lúc đó phụ tử Mạnh Nguy đứng ở ngoài cửa viện của Tam phòng, mà Hứa thị lúc ấy cực kỳ sợ sệt.

Tần Hoan nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, lại cộng thêm những gì thấy được trong bức tranh nên nàng càng khẳng định quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng không hề đơn giản như vậy. Thế nhưng mấy chuyện tư mật thế này phải kiểm nghiệm thế nào đây?

"Bạch Anh, chuẩn bị đưa tin cho Thế tử Điện hạ..."

Tần Hoan nói xong lại lập tức viết một bức thư giao cho Bạch Anh. Bạch Anh đưa thư cho chim ưng, rất nhanh liền gửi ra ngoài, đợi gần canh giờ sau chim ưng đưa tin quay về hậu đường của Tùng Phong viện, Tần Hoan vừa mở thư ra đọc thì ánh mắt trở nên sắc bén, "Ngày mai, chúng ta đến Mạnh phủ một chuyến."