Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 444: Điều tra Tam phòng



Ngày hôm sau, Tần Hoan không cần phải vào cung, nàng dùng xong bữa trưa liền dẫn theo Bạch Anh và Phục Linh đi về hướng Mạnh phủ. Hôm nay không phải nghiệm thi nên Tần Hoan ăn mặc nữ trang để vào cửa với tư cách là xem mạch cho hai tỷ đệ Mạnh Dao.

Đến bên ngoài cửa Mạnh phủ, mới chỉ nói như vậy thì người gác cổng lập tức đi vào trong thông báo, rất nhanh sau đó Mạnh Dao đã ra ngoài nghênh đón.

Quả nhiên Mạnh Dao không ngờ được là Tần Hoan sẽ đến, "Hôm qua ngươi chưa nói hôm nay sẽ đến, sao thế?"

Tần Hoan lấy một túi thuốc trong tay ra, "Đưa túi thuốc cho tiểu thiếu gia."

Mạnh Dao thấy thế lập tức nở nụ cười, "Tử Thần nghe ngươi đến nó còn vui vẻ đến hỏng rồi, ngay cả ngủ trưa cũng không thèm ngủ, bây giờ còn đang thay quần áo." Mạnh Dao vừa dứt lời thì quả nhiên đã nhìn thấy Mạnh Tử Thần chạy ở đằng sau đến.

Mạnh Dao lập tức gọi to, "Tử Thần, xem xem đây là cái gì..."

Mạnh Tử Thần chạy đến bên cạnh, vừa liếc mắt một cái liền nhìn đến túi thuốc trong tay Tần Hoan, ngay lập tức đáy mắt sáng lên.

"Cửu tỷ tỷ, đây là cái gì thế?"

"Cũng giống với của tỷ tỷ đệ, là túi thuốc, đệ mang theo bên người có thể dùng để cấp cứu."

Tần Hoan đưa túi thuốc cho Mạnh Tử Thần khiến cho sự vui mừng trên mặt thằng bé càng lúc càng lớn. Mạnh Tử Thần ngửi ngửi một hơi, mặt mũi càng thêm thỏa mãn, Mạnh Dao thấy thế liền nói, "Đừng đứng ngoài này nữa, mau đến chỗ ta uống ly trà đi."

Tần Hoan đảo mắt, sau đó lại nói, "Ngươi đã đi thăm thú vườn hoa trong Hầu phủ, chẳng lẽ giờ không cho ta đi dạo vườn nhà ngươi à?"

Mạnh Dao cười cười, "Nếu ngươi thích thì có gì mà không thể chứ? Đi thôi, hôm nay đúng lúc thời tiết đang đẹp."

Hiện tại đã qua giờ Ngọ, nắng ấm chan hòa khắp nơi, đã đến tháng Giêng nên khí lạnh đã giảm đi rất nhiều. Mạnh Dao dẫn Tần Hoan đi về hướng hồ nước, vừa đi vừa kể cho Tần Hoan nghe mấy chuyện thú vị về Mạnh Tử Thần trước đây. Mấy người đi đến bên hồ, gió lạnh khẽ ve vuốt, trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng trong vắt, Mạnh Dao nói, "Cảnh trí trong phủ bọn ta không thể nào so sánh với Hầu phủ được, khiến ngươi chê cười rồi."

Tần Hoan nghe xong liền mỉm cười, "Sao lại nói thế chứ!"

Mạnh Dao che miệng khẽ cười, nàng vừa đảo mắt qua liền nhìn thấy mấy người Nhị phòng đi đến. Mạnh Dao liền hỏi, "Nhị thẩm, thẩm đang định đi đâu thế?"

Người đi đến chính là Nhị phu nhân của Mạnh phủ, Tần Hoan lập tức cúi người hành lễ.

Nhị phu nhân không hề bận tâm, chỉ nhìn Tần Hoan và Mạnh Dao một cái rồi nói, "Ta đến Phật đường."

Mạnh Dao giới thiệu, "Đây là Cửu cô nương của Tần phủ, đến đây để xem bệnh cho con cùng với Tử Thần."

Ánh mắt Nhị phu nhân đảo qua Tần Hoan, không biết tại sao nhìn thấy thế thì trong lòng Tần Hoan liền nặng nề. Nhị phu nhân này tuổi tác mới chỉ tầm 30 tuổi, thế nhưng đôi mắt lại khô cằn như giếng cạn, lúc nhìn thấy Tần Hoan, trong mắt bà ta một nửa phần tình cảm cũng không hề có.

"Nhị phu nhân..."

Tần Hoan gật đầu nhún người, Nhị phu nhân cũng khẽ gật đầu đáp lại sau đó liền nói, "Ta đến Phật đường đây!"

Nói xong Nhị phu nhân cũng không chờ Mạnh Dao lên tiếng mà xoay người lập tức đi luôn.

Thấy bà rời khỏi, Mạnh Dao liền thở dài, "Nhị thúc và Đại ca đều chết, sau này Nhị thẩm liền khổ sở rồi."

Mạnh Tân vừa chết, Nhị phu nhân biến thành quả phụ, mà dưới gối không con cái lại cộng thêm bản thân chỉ là kế thất, bài vị trong hậu đường cũng chỉ đặt ở phía sau, nửa đời còn lại của Nhị phu nhân nhất định sẽ lẻ loi hiu quạnh.

Tần Hoan nhìn bóng lưng của Nhị phu nhân biến mất ở chỗ tận cùng của hành lang gấp khúc, trong lòng cũng thở dài một cái.

"Cũng may mà Mạnh Đại nhân chưởng quảng gia đình, đương nhiên sẽ để cho nửa đời còn lại của Nhị phu nhân không phải lo lắng."

"Chẳng qua cũng chỉ là không phải lo lắng chuyện cơm áo mà thôi."

Chưa nói được mấy câu, cuối cùng vẫn không tránh được khiến cho bầu không khí trầm thấp xuống.

Mạnh Dao lại thở dài, "Tứ thúc vẫn bị nhốt trong nha môn, Tứ thẩm thẩm mỗi ngày đều phải đến cầu xin phụ thân, thế nhưng vụ án này vẫn còn chưa điều tra rõ ràng cho nên phụ thân cũng chẳng có cách nào cả. Không biết còn phải kéo dài bao nhiêu lâu nữa mới có thể điều tra ra manh mối..."

Tần Hoan nhìn Mạnh Dao rồi lại nhìn nhìn Mạnh Tử Thần, đột nhiên lên tiếng, "Các ngươi muốn vụ án sớm được làm rõ sao?"

Mạnh Dao nghe thấy thế liền gật đầu, "Đương nhiên rồi, cứ tiếp tục như vậy thì Nhị thúc không thể nào nhắm mắt được, trong phủ chúng ta ai ai cũng phải hoảng sợ trong lòng. Bên ngoài cũng không biết đã sinh ra bao nhiêu lời đồn nhảm nữa."

Tần Hoan thở dài, nàng ngước mắt lên nhìn thoáng qua viện của Tam phòng, "Có thể dẫn ta đi bái phỏng Tam phu nhân không?"

Nghe thấy thế Mạnh Dao lập tức liền hơi kinh ngạc, nàng là người thông minh nên lập tức cảm nhận được lần này Tần Hoan đến đầu tiên là đưa túi thuốc, thứ 2 cũng là điều quan trọng nhất, có vẻ như nàng đến đây chủ yếu là để bái phỏng Tam phòng.

Mạnh Dao nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Hoan thì thoáng chốc hơi sững sờ.

Trước đây Tần Hoan đã từng nói nàng quen biết mấy người Trịnh Bạch Thạch, chẳng lẽ nàng biết nội tình gì?

Thấy Mạnh Dao hoảng hốt thì Tần Hoan liền mỉm cười, "Ta biết tay của Tam ca ngươi bị thương cho nên muốn đến xem cho hắn, còn có bệnh nói lắp của hắn nữa, cũng không phải không thể chữa khỏi. Ngươi không định xem bệnh cho hắn sao?"

Y thuật của Tần Hoan đương nhiên Mạnh Dao cực kỳ tín nhiệm, nhưng Tần Hoan đột nhiên đề xuất chuyện xem bệnh cho Mạnh Tử Nghị khiến cho trong lòng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ quái lạ. Thế nhưng nàng tin tưởng Tần Hoan sẽ không làm hại Mạnh phủ, nhiều nhất thì Tần Hoan biết rõ chuyện gì đó mà thôi, hoặc là Trịnh Đại nhân và Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ muốn nàng đến đây. Bất kể thế nào, mục đích chắc chắn cũng là vì muốn sớm phá được án.

Rất nhanh Mạnh Dao cũng đã nghĩ thông suốt được các điểm mấu chốt, nàng gật gật đầu, "Được, ta dẫn ngươi qua đó, đúng lúc Tử Thần cũng lâu rồi không đến."

Tần Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng không thể lúc nào cũng lừa gạt Mạnh Dao, hôm nay xem như để lộ mục đích vậy.

Vẻ mặt kỳ quái của Mạnh Dao nàng đã nhìn thấy, nàng là cô nương thông minh thì Mạnh Dao cũng thế cho nên cũng không cần phải nhiều lời nữa. Còn những chuyện khác, đợi sau này có cơ hội thích hợp thì nói với Mạnh Dao cũng không muộn.

"Đúng là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đã nói gì với ngươi rồi phải không?"

Rốt cuộc Mạnh Dao cũng không nhịn được hỏi mấy câu, Tần Hoan gật đầu, "Phải, hắn nói cho ta biết một chút tình huống."

Mạnh Dao nghe thấy thế liền càng thêm khẳng định ý nghĩ trong đầu mình, hôm trước Yến Trì dẫn người đến Mạnh phủ muốn kiểm tra thực hư 3 người của Tam phòng, có lẽ tra xong rồi vẫn thấy không yên tâm cho nên mới bảo Tần Hoan đến đây một chuyến.

Trong lòng Mạnh Dao đã có suy đoán thế nhưng cũng có chút hoài nghi, lời Mạnh Tử Thần nói nàng vẫn chưa từng quên, mặc dù ngày đó không tin thế nhưng dưới tình huống hiện tại lại khó mà phân biệt được rồi.

Xác định được suy đoán của mình, Mạnh Dao liền dẫn Tần Hoan đi đến viện của Tam phòng.

Đi qua một con đường nhỏ hai bên trồng đầy cây sồi xanh, chẳng bao lâu sau liền đến trước cửa viện Tam phòng. Chỗ khác ở Mạnh phủ đều có thể thấy được sức sống, Nhị phòng bởi vì cái chết của phụ tử Mạnh Tân đã trở nên hiu quạnh, thế nhưng khi Tần Hoan đến Tam phòng thì phát hiện chỗ này lại càng vắng lặng hơn. Các nàng đi đến cửa viện, thậm chí ngay cả hạ nhân ra đón khách cũng đều không có.

Mạnh Dao liếc nhìn Mạnh Tử Thần, sau đó Mạnh Tử Thần liền tiến lên gọi, "Tam ca? Tam tẩu?"

Nghe thấy tiếng gọi thì trong phòng mới có động tĩnh, rất nhanh liền có một nha đầu chạy ra, nhìn thấy đến đây là tỷ đệ Mạnh Dao thì lập tức khom người hành lễ, sau đó nàng liếc mắt nhìn thấy Tần Hoan, vẻ mặt nàng ta lập tức mang theo sự hồ nghi mà bước nhanh qua phòng ngoài đi thẳng vào trong viện.

Mạnh Dao khẽ cười, "Bình thường Tam ca và Tam tẩu ta đều thích yên tĩnh, cho nên viện này cực kỳ vắng lặng."

Nói đến đây Mạnh Dao liền dẫn mấy người vào bên trong, Tần Hoan vừa đi vừa quan sát cảnh trí trong viện, thấy cây cối ở đây xanh um, mặc dù trời vào đông nhưng không hề thấy chút xơ xác tiêu điều nào. Mà điều khiến cho Tần Hoan ngạc nhiên chính là bên dưới cửa sổ và mái nhà cong, còn có đầu tường góc tường đều có bồn hoa nhỏ.

Người trong viện này có vẻ như cực kỳ thích trồng hoa, mà trời vào đông rồi vẫn còn có rất nhiều hoa mới nở. Tần Hoan quan sát cẩn thận vị trí những chậu hoa này, cho dù trời mùa đông nhưng vẫn cảm thấy sự ấm áp tươi xanh của mùa xuân, vừa tao nhã mà lại vừa thú vị. Suốt dọc đường bàn tay của Tần Hoan vẫn luôn siết chặt, thế nhưng hiện tại tâm tình của nàng lại có chút thoải mái hơn một chút.

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đoàn người đi ở trung đình phía sau tiền sảnh đến đây.

Đi ở đằng trước chính là Mạnh Tử Nghị, Hứa thị vừa ra cửa liền đứng ở dưới mái hiên, có vẻ như hơi lo lắng vì tỷ đệ Mạnh Dao đến đây. Tần Hoan đang mải suy nghĩ thì phát hiện ánh mắt Hứa thị rơi lên trên người nàng, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, Hứa thị không lo lắng vì sự có mặt của tỷ đệ Mạnh Dao, mà chính là vì nàng.

"Muội muội... Tử... Tử Thần..."

Trên mặt Mạnh Tử Nghị cũng có chút hồi hộp thế nhưng đã bị hắn cố gắng kiềm chế. Trước tiên hắn chào một câu với tỷ đệ Mạnh Dao sau đó liền nhìn về phía Tần Hoan, trong mắt có chút nghi hoặc.

Mạnh Dao liền cười nói, "Tam ca, đây là Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ, hôm nay nàng đến phủ ta xem bệnh cho ta và Tử Thần, nghe nàng nói nàng cực kỳ am hiểu trị liệu tổn thương kinh mạch cho nên ta mới định để nàng đến xem bệnh cho huynh."

Giọng nói Mạnh Dao vừa hòa nhã vừa dịu dàng, nói xong câu này ban đầu Mạnh Tử Nghị hơi ngoài ý muốn, cánh tay của hắn trong vô thức lại để sát gần vào người một chút. Tần Hoan nhìn kỹ hành vi của hắn, trong lòng đã hơi hiểu được tính cách của Mạnh Tử Nghị. Hắn là một người cực kỳ tự ti, cho nên vừa nghe thấy Mạnh Dao nói hắn liền muốn giấu đi cánh tay của mình.

"Ta... Ta... không thể... khỏi được..."

Mạnh Tử Nghị nói một câu đứt quãng xong thì Hứa thị cũng tiến lên, Tần Hoan khẽ nhún người, Hứa thị cũng đáp lại, "Đa tạ Cửu tiểu thư đến đây lần này, có điều tay của phu quân ta đã là vết thương cũ lâu năm rồi."

Giọng nói Hứa thị cực nhỏ, nếu so sánh thì còn dịu dàng thanh tú hơn cả Mạnh Dao, cũng y hệt như dung mạo của nàng.

Tần Hoan nghe vậy liền cười nói, "Không sao, nếu các ngươi không muốn xem thì cũng không sao đâu."

"Để cho Cửu tiểu thư xem đi."

Tần Hoan vừa dứt lời thì có một giọng nói vang lên, nàng ngước mắt lên thì thấy hóa ra là Tam phu nhân vừa mới đi ra từ hậu đường. Tần Hoan lập tức hành lễ, Tam phu nhân tiến lên phía trước nói, "Vị Cửu tiểu thư này chính là Tiểu y tiên đã chữa bệnh cho Thái hậu phải không?"

Mạnh Dao gật đầu, "Tam thẩm thẩm, chính là Tiểu y tiên này."

Tần Hoan lễ phép nói, "Bái kiến phu nhân, chỉ là hư danh mà thôi, phu nhân đừng để ý."

Mặc dù nhìn dáng vẻ Tam phu nhân tiều tụy, thế nhưng so sánh với ánh mắt không hề quan tâm đến mọi thứ của Nhị phu nhân thì đôi mắt Tam phu nhân trong trẻo và kiên định hơn nhiều. Bà quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới sau đó lại nói với Mạnh Tử Nghị, "Tử Nghị, con để Cửu tiểu thư xem cho con thử đi."

Mạnh Tử Nghị vốn hơi chần chờ, nghe thấy thế đành phải gật đầu.

Tam phu nhân xoay người lại, "Cửu tiểu thư, mời."

Đoàn người bước vào phòng, đầu tiên ngồi xuống uống ngụm trà sau đó Tần Hoan liền xem cho Mạnh Tử Nghị.

Mạnh Tử Nghị hơi căng thẳng ngồi trên ghế, tay áo vén qua khuỷu tay, cánh tay trái của hắn cực kỳ mảnh khảnh, làn da cũng trắng hơn nhiều so với các nam tử khác, đủ để thấy hắn thường xuyên sinh hoạt trong phủ chứ không ở trần luyện võ cưỡi ngựa. Tần Hoan vốn là từng chút từng chút một dò xét, sau đó lại hoạt động khuỷu tay cho Mạnh Tử Nghị, tiếp theo là bắt mạch rồi cuối cùng lấy ra kim châm.

Mọi người ở bên cạnh không biết nàng làm gì, thế nhưng nàng là người Mạnh Dao dẫn đến, Mạnh Dao tín nhiệm nàng thì đương nhiên mấy người Tam phu nhân cũng không tiện nói gì cả. Rất nhanh Tần Hoan đâm một kim xuống, lập tức khiến cho Mạnh Tử Nghị kêu lên đau đớn.

Tam phu nhân và Hứa thị liền đứng lên tiến đến bên cạnh Mạnh Tử Nghị, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Còn mặt mũi Tần Hoan lại không hề thay đổi, chớp mắt sau nàng lại đâm xuống thêm một kim nữa, Mạnh Tử Nghị lại thở hắt ra, mặt mày đều vặn vẹo.

Lúc này Tần Hoan mới thu châm lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Lúc nghe Mạnh Dao nói ta chỉ cho là Tam thiếu gia bị vết thương cũ hành hạ cho nên kinh mạch đã tổn hại, thế nhưng vừa rồi ta kiểm tra thì thấy cánh tay của Tam thiếu gia không hề có bệnh tình gì, cũng không hề có vết thương cũ. Chỗ xương gãy năm xưa đã lành trở lại, có lẽ kinh mạch đã từng bị tổn thương thế nhưng cũng đã tự mình liền lại rồi."

Tần Hoan nhìn sang Mạnh Tử Nghị, "Theo lý mà nói, tay của Tam thiếu gia hiện giờ phải dùng lực được như mới đúng."

Tam phu nhân chau mày, "Thế thì vì sao?" Nói xong bà đưa ly trà trước mặt cho Mạnh Tử Nghị.

Mạnh Tử Nghị nhận lấy ly trà Tam phu nhân đưa đến, vừa cầm lấy thì cánh tay của hắn bắt đầu run rẩy, không chỉ thế mà cả bờ vai hắn cũng căng cứng hẳn lên, hai chân vốn buông lỏng cũng rụt lại phía sau, điều này cho thấy hắn đã dùng đến sức lực của toàn thân rồi. Lúc Tần Hoan phá án thì lực quan sát của nàng cực kỳ bất phàm, nhưng hiện tại nàng lại không nhìn ra sơ hở nào chứng minh Mạnh Tử Nghị đang giả vờ cả. Thậm chí nàng đã sờ mó nghiên cứu cánh tay Mạnh Tử Nghị, phát hiện da dẻ trên cánh tay hắn vì căng thẳng mà gồ cả lên, ngay cả mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.

Lần này, Tần Hoan càng lúc càng thấy kỳ quái, hôm qua Bạch Phong đã thử qua thế nhưng nếu so sánh thì nhất định nàng kiểm tra còn tỉ mỉ chuẩn xác hơn mà nàng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. Thậm chí nàng còn không phát hiện ra chỗ vết thương năm xưa.

Mạnh Tử Nghị vẫn còn đang run rẩy, rất nhanh trên trán hắn đã đổ mồ hôi.

Hứa thị đón lấy ly trà trên tay hắn, Mạnh Tử Nghị lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tần Hoan chau mày, "Triệu chứng bệnh loại này ta còn chưa bao giờ gặp phải, Tam thiếu gia có cảm thấy tay mình tê mỏi đau đớn không chịu nổi không?"

Mạnh Tử Nghị gật đầu, trong mắt cũng không có bất cứ hy vọng nào, giống như đã chấp nhận chuyện cánh tay mình không thể dùng sức được, lại không hề có bất cứ ý định cứu chữa gì nữa.

Tần Hoan lại cẩn thận nhìn trong giây lát, "Bệnh tình giống Tam thiếu gia như vậy ta chưa từng gặp phải, hôm nay có lẽ không thể định ra biện pháp chữa trị. Có điều nếu Tam phu nhân muốn chữa khỏi cho Tam thiếu gia thì sau khi trở về ta sẽ nghiên cứu lại thật kỹ những trang sách cổ, có lẽ sẽ tìm ra được biện pháp nào đó."

Mặt mày Tam phu nhân đong đầy vẻ hiền từ, "Có thể chữa đương nhiên tốt, chẳng qua là trước đây đã đừng xem qua rất nhiều đại phu, sau này cũng đều không cứu chữa được. Nếu như Cửu tiểu thư nguyện ý giúp Tử Nghĩa nghiên cứu suy xét thì đương nhiên là quá tốt rồi."

Tần Hoan lập tức đáp lời, Mạnh Dao lại nói, "Cửu tiểu thư nói bệnh nói lắp cũng có thể chữa."

Hiện tại trong mắt Tam phu nhân lập tức sáng lên, "Cửu tiểu thư, thật không?"

Tần Hoan nhìn cặp mắt trong trẻo của Tam phu nhân lập tức sáng lên thì liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Thấy bà ấy nhìn mình với vẻ chờ mong thì nàng thật sự nhớ đến bệnh của Mạnh Tử Nghị nên liền gật đầu, "Đúng là có thể chữa, nhưng phải biết nguyên nhân nằm ở đâu. Nếu như yết hầu hay miệng lưỡi có tật thì có thể chữa, thế nhưng nếu là tâm bệnh thì không có cách nào cả."

"Tâm bệnh?" Tam phu nhân chau mày.

Tần Hoan gật đầu, "Ví dụ như trải qua vết thương nặng khiến cho hoảng sợ... Loại này chắc chắn chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của tự bản thân người bệnh."

Vẻ mặt Tam phu nhân lập tức trở nên nôn nóng, "Vậy Cửu cô nương có thể nhìn xem cho Tử Nghị không?"

Đương nhiên Tần Hoan đồng ý, nhưng còn chưa bắt đầu kiểm tra thực hư thì một nam quản sự đi từ bên ngoài vào nói, "Tam phu nhân, người ở nha môn Lâm An phủ đến đây, nói hôm nay là lần cuối cùng được đến thăm hỏi Tứ lão gia. Sau hôm nay thì Tứ lão gia sẽ bị đưa đến giam trong đại lao Hình bộ, không còn được vào thăm nữa. Bên đó nói tốt nhất là hôm nay đến gặp, Đại lão gia cũng đã căn dặn rồi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát."

Tam phu nhân nghe xong thì lập tức vẻ mặt cũng trở nên sợ sệt.