Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 445: Sa lưới (1)



Mạnh Dao không ngờ là Mạnh Huy sẽ phải chuyển đến giam trong đại lao Hình bộ, nàng nhìn về phía Tần Hoan trong vô thức thì lại phát hiện ra Tần Hoan hoàn toàn không ngạc nhiên, tựa hồ như nàng đã sớm biết điều này. Mạnh Dao rất muốn hỏi cho rõ, thế nhưng trước mặt mấy người Tam phòng lại không biết phải cất lời thế nào.

Quản sự vừa rời khỏi thì Tần Hoan bắt đầu kiểm tra cổ họng Mạnh Tử Nghị có bệnh hay không, khoảng 1 khắc sau Tần Hoan mới lắc đầu tiếc nuối, "Cổ họng của Tam thiếu gia đều không có bệnh gì cả. Tam phu nhân, bệnh nói lắp của Tam thiếu gia bắt đầu từ bao giờ thế?"

Tần Hoan vừa dứt lời thì vẻ mặt của Tam phu nhân cũng hơi tối xuống, "Đã nhiều năm rồi."

Dứt lời Tam phu nhân lại nói tiếp, "Lát nữa bọn ta còn phải đến nha môn, Cửu tiểu thư nếu như không tìm ra bệnh thì cũng thôi, nếu như đến một ngày nào đó Cửu tiểu thư có được cách chữa trị rồi thì lại đến xem cho Tử Nghị lần nữa là được."

Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy xin nghe lời Tam phu nhân."

Nghe xong Tam phu nhân cũng khẽ gật đầu rồi quay sang căn dặn hạ nhân bên cạnh, "Đi chuẩn bị một chút, lát nữa phải xuất phủ rồi."

Hầu tỳ đáp lời rời đi, Tam phu nhân liền nhìn sang Mạnh Dao, "Lát nữa tỷ đệ 2 đứa có đi không?"

Mạnh Dao lập tức gật đầu, "Nhất định phải đi rồi, mấy hôm nay Tử Thần cũng đã có thể ra ngoài."

Dứt lời Mạnh Dao lại nói, "Vậy bọn con không quấy rầy Tam thẩm nữa, hôm khác con lại dẫn Cửu tiểu thư đến đây."

Tần Hoan nhún người, Tam phu nhân cũng tiễn bọn họ mấy bước, lúc gần đi khỏi cửa rồi Tần Hoan quay đầu lại nhìn, trông thấy một hầu tỳ trong phòng mang bộ áo choàng màu hồng cánh sen ra rồi hỏi Hứa thị muốn mặc áo nào ra ngoài.

Tóc Hứa thị hôm nay búi kiểu Truỵ mã kế, trên người mặc áo hai tà màu khói cùng với váy dài lụa mỏng. Nàng vốn là người cực kỳ thanh tú, y phục trên người cũng nhã nhặn bởi vậy càng làm nổi lên dung mạo xinh xắn đẹp đẽ của mình. Tần Hoan thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn khắp sân viện trồng đầy hoa, "Thiếu phu nhân đúng thật là người thanh lịch."

Mạnh Dao nghe xong liền gật đầu, "Đúng vậy, từ khi tẩu ấy đến đây thì Tam phòng mới tốt lên nhiều, hoa trong vườn này đều do tẩu ấy trồng. Cũng không phải mấy giống hoa nổi danh gì, có loại ta còn không biết tên vậy mà mùa đông vẫn nở rộ tươi tốt."

Nói đến đây đột nhiên Mạnh Dao lại kể về chuyện cũ, "Tam ca hồi còn nhỏ thật ra cũng không bị nói lắp đâu, chỉ bắt đầu từ sau khi Tam thúc qua đời thôi, lúc đó huynh ấy vẫn còn rất nhỏ. Ta nhớ rõ phụ thân đã từng nói, lúc nhỏ Tam ca đã phải túc trực bên linh cữu của Tam thúc, tính từ lúc đó về sau huynh ấy liền không thích nói chuyện. Ban đầu là không thích nói, cũng vì tuổi tác còn quá nhỏ nên không ai chú ý, đến mãi về sau lúc thật sự cần phải lên tiếng thì huynh ấy đã nói chuyện không lưu loát nữa rồi."

Tần Hoan nghe vậy thì hơi nhíu mày, Mạnh Dao nhìn Tần Hoan rồi hỏi, "Ngươi cũng biết chuyện của Tứ thúc?"

Nghe đến đây đôi mắt Tần Hoan liền tối xuống, "Manh mối của vụ án này đến hiện tại đều chỉ hướng đến Tứ lão gia, trừ phi có căn cứ mới chính xác nào khác, nếu không hung thủ liền xác định là Tứ lão gia rồi."

Mạnh Dao lắc đầu trong vô thức, "Không thể nào, Tứ thúc không thể nào giết người được."

Tần Hoan nhìn thẳng vào mắt Mạnh Dao, "Vậy theo ý ngươi, trong phủ này ai có khả năng giết người nhất?"

Mạnh Dao lập tức nghẹn lời, Tần Hoan lại nói tiếp, "Tính cách ngươi đơn thuần, va chạm bên ngoài cũng cực kỳ ít nên đương nhiên sẽ không thể tưởng tượng được sự khó đoán của lòng người." Mạnh Dao nghe xong thì vẻ mặt trắng bệch, dáng vẻ cũng trở nên cực kỳ lo lắng.

Tần Hoan liền trấn an, "Ngươi yên tâm, vụ án này không kéo dài được bao lâu nữa đâu." Nói xong nàng lại nhìn sang Mạnh Tử Thần, "Buổi chiều đi ra ngoài nhớ phải mặc nhiều chút mới được."

Mạnh Tử Thần lập tức gật đầu, "Cửu tỷ tỷ yên tâm, đệ biết rồi."

Tần Hoan khẽ cười, "Còn phải chăm sóc tỷ tỷ của đệ thật tốt nữa..."

Mạnh Tử Thần nghe vậy thì gật đầu lia lịa, mấy người liền đi ra từ con đường nhỏ, Tần Hoan lên tiếng, "Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, lát nữa phải xuất phủ rồi, giờ quay về đi uống thuốc rồi chuẩn bị một chút."

Mạnh Dao hỏi lại, "Ngươi phải đi ư?"

"Các ngươi đều phải xuất phủ, đương nhiên ta không tiện ở lại đây rồi."

Mạnh Tử Thần lập tức hỏi, "Lần sau là khi nào Cửu tỷ tỷ đến đây?"

Tần Hoan khẽ cười, "Ngày mai ta phải vào cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương, nên ngày kia ta sẽ đến đây."

Mạnh Dao lại nhìn Tần Hoan, có cảm giác nàng không chỉ biết có như vậy, muốn hỏi nhưng lại không biết phải mở lời thế nào nên đành thôi, chỉ im lặng tiễn Tần Hoan ra cửa phủ.

Lên xe ngựa, Tần Hoan khẽ thở dài một hơi, Phục Linh hỏi Tần Hoan, "Tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu?"

Tần Hoan khẽ nói, "Đến cửa sau của nha môn Lâm An phủ."

Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, khoảng 2 khắc sau đã đến được cửa sau của nha môn. Bạch Phong đã đứng chờ sẵn ở đó, thấy xe ngựa của Tần Hoan đến liền lập tức ra nghênh đón, "Bái kiến Cửu cô nương..."

Tần Hoan gật đầu bước xuống xe ngựa, "Điện hạ đâu?"

"Chờ ngài ở bên trong..."

Tần Hoan đi theo Bạch Phong vào trong, đây là lần thứ 2 nàng đến đây nên cũng coi như quen đường.

Đi thẳng đến hậu đường của nha môn, còn chưa đến gần Tần Hoan đã nhìn thấy hình bóng của 2 người đứng bên dưới hành lang. Một người mặc áo bào đen lạnh lùng bức người, một người áo đỏ rực rỡ lười biếng bất chấp mọi thứ, chính là Yến Ly đã mấy ngày nay chưa gặp.

Tần Hoan lập tức tiến lên hành lễ, "Bái kiến 2 vị Điện hạ!"

Yến Trì thấy Tần Hoan đến liền khẽ mỉm cười, còn Yến Ly lại vui mừng ra mặt, "Cửu cô nương, mấy ngày không gặp rồi, nghe nói mấy hôm nay ngươi lại giúp Thất ca rất nhiều!"

Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì, Yến Trì quay người lại, "Ngươi vào trong nhìn xem!" Tần Hoan gật đầu rồi bước đến cánh cửa ở phía sau 2 người. Nàng vừa đẩy cửa vào thì lập tức kinh ngạc, bên trong phòng chính là một vị giai nhân điềm đạm và thanh tú đáng yêu.

Giai nhân thanh tú đó nhìn thấy Tần Hoan thì trên mặt có vẻ không tự nhiên, chỉ nở nụ cười e lệ. Ngay cả Tần Hoan thấy thế cũng cảm thấy muốn yêu thương. Yến Ly tiến vào rồi nói, "Vân Yên là mỹ nhân am hiểu thuật dịch dung nhất ở chỗ ta. Hôm nay vì để giúp đỡ Thất ca mà ngay cả nàng ấy ta cũng phải cống hiến ra ngoài, còn không biết Thất ca phải cám ơn ta thế nào nữa!"

Yến Ly đã có danh tiếng phong lưu trong kinh thành, vị mỹ nhân này đương nhiên chính là hồng nhan tri kỷ của hắn. Nghe thấy Yến Ly nói như vậy Vân Yên liền khẽ chào Tần Hoan, "Bái kiến Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan gật đầu khen ngợi, "Quả không hổ là người được Thế tử Điện hạ yêu thích, ngay cả ta gặp nàng cũng cảm thấy đáng yêu."

Yến Ly lại hỏi, "Trang phục của nàng ta như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tần Hoan gật đầu, "Giống, có điều áo choàng phải đổi."

Thay đổi trang phục một hồi, nhận được cái gật đầu của Tần Hoan thì Yến Ly mới yên tâm. Yến Trì lại nói, "Ngươi từ Mạnh phủ đến đây, bên đó thế nào rồi?"

Nói đến đây Tần Hoan lại có hơi nghi vấn, "Hôm nay đến đó rồi thì suy đoán trước đây của ta lại càng thêm chắc chắn. Ta đã kiểm tra kỹ càng cánh tay của Mạnh Tử Nghị, ta cam đoan bất cứ đốt xương hay kinh mạch của hắn đều không có vết thương nào, nhất định có thể dùng lực mạnh. Thế nhưng hắn lại ngay cả ly trà nhỏ cũng rất khó khăn mới nâng lên được..."

Yến Ly không biết rõ ràng tình tiết vụ án, nghe vậy liền nhíu mày, "Hử? Thế thì hắn bị làm sao?"

Tần Hoan trả lời, "Trước đây ta có đọc được trong một cuốn sách cổ về một người bệnh, người đó bởi vì lỗ tai bên trái đã từng bị thương nặng nên trong một thời gian rất dài lỗ tai bên trái này của hắn không nghe được gì cả. Cũng vì vậy mà hắn cũng nhận được không ít đau khổ dèm pha từ nhân tình thế thái. Sau này đến một ngày, có vị đại phu lợi hại chữa khỏi lỗ tai cho hắn, thế nhưng dù là vậy hắn vẫn cảm thấy lỗ tai trái của mình không nghe thấy gì cả..."

Yến Ly cực kỳ kinh ngạc, "Chẳng lẽ vị đại phu kia y thuật không tinh?"

Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải như vậy, bệnh kia đã trở thành bệnh lâu năm, biến thành tâm chướng rồi."

"Tâm chướng? Đây là ý gì?"

Tần Hoan trầm mặc, "Lúc đọc được trang sách này ta cũng có chút hoài nghi không biết sách viết là thật hay giả, nhưng sau này ta ở chỗ khác lại gặp được một chuyện tương tự. Đó là một người bị bệnh thọt chân, bình thường hắn vẫn luôn bước đi cà nhắc, nhưng ban đêm hắn lại hay bị mộng du. Người nhà hắn nói lúc hắn mộng du đứng dậy đi lại thì hoàn toàn bình thường chứ không cà nhắc nữa. Chuyện này cực kỳ huyền bí, lại còn có lời đồn người đó bị quỷ thần nhập thân, nhưng cuối cùng là bệnh ở kinh mạch hay xương cốt vẫn chưa có ai lý giải được."

Yến Ly nghe chỗ hiểu chỗ không, "Vậy lỗ tai người kia có nghe được không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Điều này trong sách không có ghi lại nên ta cũng không biết, chẳng qua có đôi lúc con người có những hành động vô thức tiềm ẩn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều. Ta đã từng đọc được trong một cuốn sách, có một vị phu nhân bị đại phu chuẩn đoán nhầm là đã mang thai, nhưng thực tế nàng ta căn bản không hề mang thai. Vậy mà trong 3 tháng tiếp theo nàng lại bắt đầu nôn mửa và chóng mặt, tất cả bệnh trạng đều giống hệt với nữ nhân có thai thông thường. Thế nhưng đến tận tháng thứ 4, bụng của nàng không thấy to lên nên lại mời đại phu lần nữa. Đại phu này nói nàng căn bản chưa từng có thai, những phản ứng trước đây của nàng chẳng qua là do nàng tưởng tượng ra rồi làm ảnh hưởng đến thân thể."

Yến Ly nghe đến mức trố mắt đứng nhìn, "Nói rộng ra chính là có thể khiến điều mình nghĩ trở thành sự thật."

Tần Hoan thở dài, "Cho nên ta cũng không biết Mạnh thiếu gia có phải cũng như vậy hay không. Hay hoặc là vẫn còn một loại suy đoán nguy hiểm hơn nữa."

Yến Ly hỏi lại, "Suy đoán gì nguy hiểm hơn?"

Yến Trì đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, "Chuyện này liên quan gì đến ngươi, hỏi nhiều để làm gì?" Nói xong hắn lại quay sang Tần Hoan, "Nếu đúng như những điều ngươi suy đoán thì phải xét xử thế nào?"

Tần Hoan thở dài, "Nếu đúng như vậy thì ta cũng chẳng biết phải làm thế nào. Luật pháp Đại Chu cũng không hề quy định chuyện như vậy phải định tội ra sao..."

Yến Ly nhìn Tần Hoan một chút rồi lại nhìn Yến Trì, "Hai người các ngươi có phải đã biết rõ rồi không? Đây chính là bí mật của 2 người ư?"

Yến Trì liếc xéo hắn một cái, "Đúng thế thì sao?"

...

Lúc cả đại gia đình Mạnh Châu đến nha môn Lâm An thì Trịnh Bạch Thạch đã tự mình ra cửa nghênh đón. Hiện tại đã là hoàng hôn, con đường rộng rãi phía trước nha môn đã không còn mấy người đi đường, chính bởi như thế cả nhà Mạnh Châu mới thuận tiện đến thăm Mạnh Huy hơn. Trịnh Bạch Thạch dẫn cả đoàn người đi vào thẳng đại lao, rất nhanh đã nhìn thấy Mạnh Huy bên trong một phòng giam cũng coi như ngăn nắp ngay ngắn. Mặc dù phòng giam này cũng được tính là sạch sẽ nhưng dù sao cũng vẫn là nhà tù, mới trải qua mấy ngày, Mạnh Huy vốn còn tinh thần quắc thước hăng hái đánh chửi người nay cũng đã đầu bù tóc rối trông rất thảm hại.

Vừa nhìn thấy Mạnh Châu, Mạnh Huy lập tức đứng dậy, "Đại ca..."

Tứ phu nhân dẫn nữ nhi đến đứng ở gần nhất, nghe nữ nhi mình gọi một tiếng 'Phụ thân' thì vành mắt Mạnh Huy lập tức ửng đỏ.

"Đại ca, thật sự không phải ta, ta không có giết người!"

Mạnh Châu gật đầu liên tục, "Ta biết, ta biết rồi, Trịnh Đại nhân sẽ tra xét rõ ràng, sẽ tra rõ ràng."

Nếu như chỉ giam giữ 1-2 ngày cũng không sao, nhưng đã giam nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không hề có câu nào chắc chắn cả, nên cho dù là ai thì cũng sẽ hoảng hốt vì cái tương lai không lường trước này. Mạnh Châu cũng có nỗi khổ khó nói, nếu không nhờ ông vẫn có chức quan trong người thì hôm nay dù có muốn gặp mặt Mạnh Huy cũng khó khăn. Mà con người của Trịnh Bạch Thạch ông cũng hiểu rõ, để cho ông vào đây thăm hỏi nhiều lần đã là cực hạn rồi, chứ còn muốn giở trò bịp bợm sau lưng Trịnh Bạch Thạch là điều không thể nào.

"Đệ không cần phải lo lắng, không phải đệ làm thì Trịnh Đại nhân nhất định sẽ không oan uổng đệ."