Trước đây Mạnh Huy vẫn luôn hiểu điều này, nhưng hiện tại hy vọng đã sắp vỡ tan hết rồi, "Hiện tại toàn bộ chứng cứ đề chỉ ra là ta làm, ta... ta thật sự chính là hết đường chối cãi. Đại ca, sao hôm nay toàn bộ mọi người lại đến đây?"
Mạnh Châu nghe thấy thế liền hiểu Mạnh Huy vẫn chưa biết ông ta sắp bị chuyển đến giam tại đại lao của Hình bộ.
"Bọn ta... bọn ta muốn đến thăm đệ vào lúc hoàng hôn. Hôm nay Trịnh Đại nhân đã đồng ý cho nên cả nhà liền cùng đến thăm đệ."
Mạnh Huy nhìn ra xung quanh, ngoại trừ Nhị phu nhân thì những người khác đều có mặt đông đủ. Mạnh Huy cũng nhìn Mạnh Tử Thần nhiều hơn chút, rồi lại nhìn nữ nhi tuổi còn nhỏ nhà mình, sau đó mới thở dài, "Như ngày hôm nay cũng chẳng biết bao giờ mới kết thúc, sớm biết như vậy thì trước đây ta đã kiềm chế tính tình của mình. Đại ca, giờ chuyện trong nhà đành phải dựa vào một mình huynh ứng phó rồi!"
Người chưởng quản gia đình trong Mạnh phủ chính là Mạnh Châu, có lẽ trước đây còn có Mạnh Tân và Mạnh Huy giúp đỡ. Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà đều là do Mạnh Tân chỉnh đốn, hiện tại Mạnh Tân đã chết, Mạnh Huy lại bị bắt vào trong lao ngục nên trong phủ chỉ còn lại mỗi một mình Mạnh Châu. Không chỉ thế, trong phủ còn chết người, chức quan của Mạnh Châu không biết có thể giữ được nữa hay không. Cả phủ toàn là nữ nhân và hài tử, chưa kể lại còn nhiều người bị bệnh, cộng thêm chuyện làm ăn buôn bán trước đây nhiễu loạn chưa ổn định lại được. Mạnh Huy cực kỳ lo lắng Mạnh phủ sẽ xảy ra hỗn loạn.
"Chuyện trong nhà đệ cứ yên tâm, tất cả mọi người đều rất tốt, bệnh của Tử Thần đã khỏe lên rất nhiều còn những người khác đều có hạ nhân chăm sóc cẩn thận rồi. Bên phía nha môn ta đã phái người đi thu xếp, tạm thời đệ cứ chịu đựng mấy ngày, đợi điều tra ra rõ chân tướng rồi thì toàn bộ sẽ ổn cả thôi."
Mạnh Huy nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mạnh Châu thì trong lòng cũng biết tình hình trước mắt cực kỳ bất lợi, nghĩ đến đây ông liền cười khổ, "Nếu thật sự điều tra ra được thì tốt, còn nếu không tra ra được thì chỉ sợ tội danh này sẽ rơi lên đầu ta rồi."
"Đừng nói mấy lời xui xẻo này..."
Mạnh Châu khuyên nhủ, Mạnh Dao và Tam phu nhân cũng khuyên bảo vài câu. Trịnh Bạch Thạch đứng ở gần đó quan sát mấy người của Tam phòng, lúc mọi người nói chuyện thì bọn họ ân cần thăm hỏi, những lúc khác thì chỉ nhìn nhau mà không nói gì. Hiện tại cho dù trong lòng Mạnh Châu có một vạn cái ý tưởng để cứu Mạnh Huy thì cũng chẳng có cách nào mà thực hiện cả.
Trịnh Bạch Thạch thấy mọi người nói chuyện cũng đã đủ rồi liền lên tiếng, "Mạnh huynh, đã đến lúc rồi."
Mạnh Châu lại an ủi Mạnh Huy thêm mấy câu, Mạnh Huy có chút không đành lòng mà nhìn Tứ phu nhân cùng với nữ nhi của mình, cuối cùng đành phải phất phất tay, "Được rồi, quay về đi, trời đã tối rồi."
Tứ phu nhân nước mắt chảy ròng ròng, Nhị tiểu thư Mạnh phủ cũng khóc đỏ con mắt, Trịnh Bạch Thạch nhìn cảnh này mà thổn thức không thôi, ông vừa dẫn mấy người Mạnh Châu ra ngoài vừa nói, "Mọi người đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại cũng không còn cách nào khác cả."
Mạnh Châu hỏi lại, "Tứ đệ vẫn chưa biết bản thân mình bị mang đến đại lao Hình bộ hay sao?"
Một khi đã vào đại lao Hình bộ rồi thì sẽ càng khó để gặp mặt, mà mức độ nghiêm trọng của vụ án cũng tuyệt đối không còn tầm thường nữa. Nếu như có thể, Mạnh Châu tình nguyện để Mạnh Huy tiếp tục bị giam bên trong nha môn Lâm An phủ.
"Vẫn chưa biết, bọn ta vẫn chưa nói vì sợ ông ta lại suy nghĩ nhiều."
Trịnh Bạch Thạch nói lời tràn đầy bất đắc dĩ, Mạnh Châu lại cười khổ, "Trịnh huynh, không có cách nào cả hay sao? Không thể tiếp tục ở lại nha môn Lâm An phủ à?"
Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Vụ án này đã chết 2 mạng người rồi, mà Hoàng thượng lại còn đã biết đến. Chưa kể chính huynh cũng biết đấy, sắp tới có sứ giả đến triều ta, Hoàng thượng cũng hỏi qua vụ án này vài lần rồi, đúng là không còn cách nào khác cả."
Chuyện này đương nhiên Mạnh Châu biết, vừa nghe thấy Trịnh Bạch Thạch nói thế thì Mạnh Châu liền hiểu là vô vọng rồi, lập tức buồn rầu hẳn lên.
"Vậy chúng ta có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể mong cho vụ án này mau chóng được phá thôi."
Nghe thấy thế đột nhiên Trịnh Bạch Thạch dừng chân lại, ông nghĩ nghĩ rồi nói, "Một khi đã như vậy, dù sao hôm nay mọi người đều đến đây rồi, mỗi người lại đi ghi khẩu cung thêm lần nữa đi."
Mạnh Châu nghe thấy thế thì đương nhiên gật đầu, "Được, ghi khẩu cung thì ghi khẩu cung, dù sao thời gian vẫn còn sớm."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, dẫn theo đoàn người ra khỏi đại lao đến gian phòng trong hậu đường của nha môn. Trong hậu đường có những phòng mà bình thường ông dùng để xử lý công vụ, còn có nơi để sổ sách của sư gia, bổ đầu..., cùng với rất nhiều phòng để chứa hồ sơ. Trịnh Bạch Thạch lên tiếng, "Thế này đi, mỗi người đi vào một phòng riêng, từng người kể lại buổi tối 2 ngày đó đã làm những gì."
Đương nhiên Mạnh Châu không có gì dị nghị, "Được, chỉ cần huynh nói thì bọn ta đều sẽ làm theo."
Trịnh Bạch Thạch lập tức phân phó mấy nha sai đi chuẩn bị, sau đó dẫn mọi người đến đằng trước một loạt gian phòng, "Mạnh huynh vào trong gian này đi, Tứ phu nhân vào gian bên cạnh, Đại tiểu thư và tiểu thiếu gia vào chung 1 gian, Nhị tiểu thư một mình một gian có được không?"
Tiểu cô nương Tứ phòng mới có mấy tuổi cho nên nghe thấy câu này đương nhiên sợ hãi, Mạnh Dao thấy thế liền nói, "Ta dẫn con bé đi."
Trịnh Bạch Thạch đồng ý, sau đó nhìn sang gian phòng còn lại, "Tam phu nhân ở chỗ đó."
Nói xong ông nhìn về phía Hứa thị và Mạnh Tử Nghị, "Hai người các ngươi theo ra sang đây."
Một loạt phòng ở chỗ này đã dùng hết rồi nên đương nhiên phải đi chỗ khác, Mạnh Tử Nghị nhìn Tam phu nhân một cái, Tam phu nhân liền trấn an, "Không sao cả, cứ đi theo Trịnh Đại nhân đi, hỏi cái gì nói cái đó là được."
Tam phu nhân cực kỳ yên tâm, đây là bên trong công đường của nha môn, mà nhân phẩm của Trịnh Bạch Thạch đương nhiên bà tin tưởng được.
Cứ như vậy, Mạnh Tử Nghị và Hứa thị liền đi theo một đoạn hành lang đến tiểu viện ở sát vách.
Vừa vào cửa viện, bên trong phân ra hai gian đối diện nhau, có một nha sai tiến lên nói, "Đại nhân, những chỗ khác đều chứa đầy hồ sơ rồi, chỉ có hai gian đối diện này còn trống thôi."
Trịnh Bạch Thạch liền chỉ sang bên phải nói, "Dẫn thiếu phu nhân qua bên trái kia đi, không được phép thất lễ."
Nha sai nghe thấy thế liền cung kính mới Hứa thị đi sang bên trái, Mạnh Tử Nghị thấy thế có chút lo lắng, nhưng Hứa thị lại bình tĩnh nhìn hắn trấn an. Trịnh Bạch Thạch cũng nói, "Đừng lo lắng, ngươi nói xong rồi thì đi đón nàng ta là được, rất gần."
Mặc dù không ở chung một gian phòng, nhưng đứng ở gian bên trái chỉ cần nhìn một cái liền có thể thấy được gian bên phải cho nên Mạnh Tử Nghị mới hơi yên tâm rồi rời đi. Trịnh Bạch Thạch dẫn theo Mạnh Tử Nghị đến gian phòng trống bên phải trước, căn dặn 2 câu liền rời đi. Nha sai đối xử rất cung kính với Mạnh Tử Nghị, trước hết mời hắn ngồi xuống sau đó mới hỏi từng câu từng câu một. Mạnh Tử Nghị bị bệnh nói lắp cho nên lúc nói chuyện rất chậm chạp, mãi hơn một khắc sau mới giải thích xong được mấy vấn đề. Đợi đến khi nha sai viết xong lời khai thì Mạnh Tử Nghị cũng bắt đầu lo lắng cho Hứa thị, nhưng cũng đúng vào lúc này có một giọng nữ nhân kêu thảm thiết đột nhiên vang lên!
Tiếng kêu này vang lên cực kỳ bất ngờ khiến cho Mạnh Tử Nghị căn bản không nghe rõ ràng rốt cuộc là giọng của ai. Thế nhưng bên trong viện này chỉ có một mình Hứa thị là nữ tử, chẳng lẽ Hứa thị đã xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây đột nhiên Mạnh Tử Nghị đứng bật dậy, hắn bước vài bước ra khỏi phòng rồi ngước mắt lên nhìn gian phòng bên trái. Bên đó cửa phòng vẫn còn đóng kín, Mạnh Tử Nghị chau mày, lập tức chạy nhanh đến gian bên đó.
Cùng lúc đó, bên trong phòng lại truyền ra vài tiếng động lớn, giống như trong phòng có người đang đánh nhau!
Mạnh Tử Nghị nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ngay lập tức biến sắc, hắn chạy rất nhanh đến phía trước gian phòng đóng cửa. Hắn định đẩy cửa ra thế nhưng cửa đã bị khóa lại từ bên trong, tay trái Mạnh Tử Nghị vốn không dùng được sức cho nên hiện tại chỉ sốt ruột dùng tay phải đập cửa, trong miệng cũng gọi to khuê danh của Hứa thị. Thế nhưng dù hắn có gọi thế nào cũng không nghe thấy Hứa thị bên trong phòng trả lời, thậm chí còn nghe thấy tiếng nữ tử khóc thút thít cùng với tiếng loẹt xoẹt của y phục bị xé rách không ngừng vang lên!
Trên mặt Mạnh Tử Nghị không còn chút huyết sắc nào nữa, hắn quay đầu lại thì thấy nha sai vừa mới lấy lời khai của hắn ban nãy vẫn chưa hề đuổi theo đến đây. Hốc mắt hắn đỏ lên, lập tức dùng lực mạnh hơn nữa để đập cửa!
"Mở cửa... mở cửa..."
Lại gào thêm 2 câu nữa mà không có động tĩnh gì, Mạnh Tử Nghị sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, đúng lúc này nữ tử trong phòng đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn sau đó khóc càng to hơn khiến cho lồng ngực Mạnh Tử Nghị run rẩy kịch liệt. Hắn siết chặt 2 nắm tay đến mức gân xanh nổi đầy, nỗi lo lắng trên mặt hắn dần dần bị thay thế bằng sự hung ác và căm hận. Đột nhiên, trong mắt hắn ánh lên một tia tàn nhẫn và độc ác, ngay sau đó hắn dùng 2 tay túm lấy cánh cửa lay động kịch liệt, thấy không có kết quả gì hắn liền dùng bả vai trực tiếp húc vào cửa!
Một lần chưa mở được cửa, hai lần vẫn chưa mở được... đến lúc húc vào lần thứ 6 thì cánh cửa cuối cùng cũng kêu rầm một tiếng rồi mở ra. Cả người Mạnh Tử Nghị xông thẳng vào phòng, vừa vào trong đã nhìn thấy một nam nhân mặc quan phục nha sai đang ấn Hứa thị lên tường bên cạnh tủ cao mà khinh bạc. Hứa thị quay lưng về phía cửa, nàng ra sức kéo xiêm y của mình lên thế nhưng nam tử kia sức lực rất lớn, sao nàng có thể đấu tranh lại được. Áo choàng màu hồng cánh sen của nàng bị ném dưới đất, váy áo bên trong đã bị xé nát, hiện tại bờ vai trắng nõn nà của nàng đã để lộ ra bên ngoài. Mà tên nam nhân mặc quan phục nha sai kia còn đang hôn hít vuốt ve trên vai nàng...
Chỉ trong giây lát, trong mắt Mạnh Tử Nghị đã tràn ngập thù hận, hắn siết chặt nắm tay, không cần nghĩ ngợi gì nữa mà xông thẳng lên phía trước. Cổ họng hắn gầm nhẹ một tiếng, dùng 10 phần kình lực đánh thẳng về hướng nam nhân mặc quan phục kia. Thế nhưng không biết do động tác của hắn quá chậm hay vì sao mà ngay lúc một quyền này của hắn đánh qua, nam nhân kia lại như có mắt sau lưng liền tránh sang một bên!
"Rắc" một tiếng, quyền này của Mạnh Tử Nghị trực tiếp đấm nát mặt tủ sơn đen, thấy nam nhân kia tránh được thì cơn thịnh nộ của Mạnh Tử Nghị không hề giảm đi, tay trái hắn lại đánh ra một quyền nữa thẳng vào ngực nam nhân kia. Nam nhân kia không hề nghĩ đến hắn ra đòn nhanh như vậy cho nên không kịp né, trực tiếp ăn một quyền của Mạnh Tử Nghị!
Nam nhân kêu lên mấy tiếng đau đớn sau đó liền lùi lại mấy bước rồi ngã nhào xuống đất, nháy mắt tiếp theo lại bắt đầu ho lên. Mạnh Tử Nghị căm hận đến đỏ cả mắt thế nhưng không hề quên mất Hứa thị, hắn đưa tay ra kéo y phục của Hứa thị lên, đỡ lấy hai vai nàng rồi kéo nàng về phía mình. Nhưng vừa mới nhìn lại thì đôi mắt Mạnh Tử Nghị đột nhiên co rút lại, nữ tử trước mặt hắn không những không hề có chút nước mắt nào mà đây căn bản còn không phải là gương mặt của Hứa thị! Ngay lập tức Mạnh Tử Nghị đã ý thức được điều gì đó...
Khoảnh khắc này, nữ tử cũng nhìn sang nam nhân đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt nàng biến sắc sau đó khẽ hô lên một tiếng, "Thế tử Điện hạ!"
Yến Ly nằm ườn trên mặt đất, vẫn ôm lấy ngực mình kêu đau thảm thiết, "Thật con mẹ nó đau chết gia rồi..."