'Hứa thị' không phải là Hứa thị, nam nhân khinh bạc 'Hứa thị' lại là Thế tử Điện hạ, Mạnh Tử Nghị đứng trong phòng vẻ mặt vốn cực kỳ hung ác nay lại có chút mờ mịt. Đúng lúc này, bóng dáng Trịnh Bạch Thạch xuất hiện ở ngay lối vào, bên cạnh ông chính là Yến Trì và Tần Hoan, còn có Mạnh Châu, Hứa thị và toàn bộ người trong Mạnh phủ.
Mạnh Châu đỏ bừng mắt nhìn Mạnh Tử Nghị, Hứa thị cũng đẫm nước mắt chạy vội đến bên người Mạnh Tử Nghị, "Bọn họ dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đi ra ngoài..."
Giọng điệu Hứa thị cực kỳ nôn nóng, ý bảo chính bọn họ đang cố tình bày ra cái bẫy này.
Giờ phút này sao Mạnh Tử Nghị còn không rõ tình hình được nữa chứ, đáy mắt hắn tràn ngập tia máu, sự hung tợn trên mặt vẫn còn chưa tiêu tan. Hắn để Hứa thị đứng ra đằng sau lưng mình, cứ như đang muốn che chở cho nàng, còn đôi mắt hắn lại tràn đầy căm ghét nhìn sang Trịnh Bạch Thạch cùng với đám người Mạnh Châu.
Trong phòng, Vân Yên giơ tay ra đỡ Yến Ly ngồi dậy, nhìn thấy có nhiều người như vậy xuất hiện nên Yến Ly cũng đành đứng lên, mặc dù cố gắng tự kiềm chế thế nhưng trên mặt hắn vẫn còn đau đến trắng bệch. Tần Hoan đợi 2 người bọn họ đi đến cửa liền hỏi, "Vết thương thế nào rồi?"
Yến Ly lập tức ưỡn ngực, "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ... Không sao cả không sao cả..."
Vừa nói xong thì hắn lại nhịn không được mà ho khù khụ.
Tần Hoan lập tức nói, "Xin Điện hạ dừng bước, nếu như thương thế quá nặng thì đương nhiên phải kiểm tra ngay bây giờ."
Yến Ly xua tay, "Không sao không sao, ta còn muốn xem xem Mạnh thiếu gia đây là xảy ra chuyện gì."
Đây là một cái bẫy, một cái bẫy khiến cho Mạnh Tử Nghị phải lộ ra 'bộ mặt' vốn có của mình. Chính vì như vậy nên Yến Ly cũng muốn ở lại nhìn xem rốt cuộc Mạnh Tử Nghị đã xảy ra chuyện gì, Tần Hoan thấy thế cũng chỉ đành gật đầu.
Còn bên này, Mạnh Châu đau xót thốt lên, "Tử Nghị, sao có thể là con!"
Mạnh Tử Nghị nghe thấy thế liền cười lạnh, "Đại bá, con không phải Tử Nghị..."
Mạnh Tử Nghị vừa lên tiếng, mọi người liền cảm thấy không đúng lắm, mặc dù giọng nói không thay đổi thế nhưng hắn đã không còn nói lắp nữa. Không chỉ có không còn nói lắp, mà ngay cả sức lực cũng mạnh mẽ, thậm chí trong giọng nói đều tràn đầy oán hận và hung tàn.
Mạnh Châu ngơ ngẩn, "Không phải Tử Nghị?"
Ông nhìn sang Mạnh Tử Nghị, mặc dù vẻ mặt Mạnh Tử Nghị hoàn toàn khác với thường ngày thế nhưng người này không phải Mạnh Tử Nghị thì còn có thể là ai?
Mạnh Tử Nghị nghe vậy lại cười lạnh một cái, "Đại bá, con là Tử Hiếu."
Vừa nghe thấy câu này xong thì toàn bộ người của Mạnh phủ đều hít vào một hơi khí lạnh. Tử Hiếu? Mạnh Tử Hiếu?
Không chỉ có người trong Mạnh phủ mà ngay cả Trịnh Bạch Thạch cũng biết Mạnh Tử Hiếu là ca ca ruột của Mạnh Tử Nghị, đã chết vì bệnh tật vào 10 năm trước rồi, người này sao có thể là Mạnh Tử Hiếu?
"Tử Nghị, chẳng lẽ con hồ đồ rồi à? Con làm sao có thể là Tử Hiếu được? Ca ca con đã bệnh chết nhiều năm rồi, rốt cuộc là con bị làm sao vậy?" Mạnh Châu nói xong lại tiến lên một bước, Mạnh Tử Nghị là ông nhìn mà lớn lên, bản thân là người chưởng quản trong Mạnh phủ nên ông gần như coi Mạnh Tử Nghị là nhi tử ruột thịt của mình. Hiện tại kết quả của cái bẫy này đã chứng minh tất cả rồi, Mạnh Tử Nghị không phải đứa trẻ yếu đuối vô năng nữa. Thế nhưng tại sao hắn lại nói bản thân mình là Mạnh Tử Hiếu?
Mạnh Tử Nghị cười lạnh, "Đại bá, tính tình Tử Nghị quá mức yếu đuối, nó không bảo vệ được mẫu thân và thê tử của mình cho nên con mới quay về. Nếu như là Tử Nghị thì hôm nay ngay cả sức để xô cửa vào nó cũng không có."
Mạnh Châu nghe thấy thế khóe mắt liền giật giật, Mạnh Tử Hiếu đã chết được 10 năm rồi, dù có hồn phách gì đó thì cũng nên chuyển thế đầu thai rồi, nhưng chẳng lẽ hiện tại hồn phách hắn lại bám lên trên người của Mạnh Tử Nghị?
Mạnh Châu nhìn Mạnh Tử Nghị mà nói không nên lời, chỉ quay đầu sang phía Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh huynh, ngươi đã từng nghe qua chuyện giống thế này chưa? Nhất định là Tử Nghị đã bị quỷ hồn quấn thân đến điên loạn rồi. Trịnh huynh, nếu là như vậy cho dù Tử Nghị có phạm tội thì cũng không phải do chính bản tâm hắn mong muốn. Trịnh huynh, có thể cho phép ta mời vài vị sư phụ đến đây làm pháp sự rồi lại bàn tiếp được không? Hiện tại Tử Nghị căn bản không thanh tỉnh."
Mạnh Châu còn ù ù cạc cạc, Trịnh Bạch Thạch cũng làm gì có bao giờ gặp qua chuyện như thế này?
Việc này xem đi xem lại cũng đều giống như là quỷ hồn quấn thân, ông nghĩ mãi một lúc đều không có kết quả gì đành phải quay sang nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương, đây là chuyện gì vậy? Là hắn bị điên, hay là... hắn bị tà vật gì quấn thân rồi?"
Tần Hoan híp mắt nhìn Mạnh Tử Nghị rồi lắc đầu, "Đều không phải."
Mạnh Châu và Trịnh Bạch Thạch cùng kinh ngạc, Tần Hoan lại nói tiếp, "Hắn thật sự coi bản thân là ca ca của mình, hiện tại hắn là Mạnh Tử Hiếu, còn Mạnh Tử Nghị đã ngủ thiếp đi rồi..."
Tần Hoan nói xong thì Trịnh Bạch Thạch và toàn bộ người Mạnh phủ cái hiểu cái không.
Tần Hoan nhìn chằm chằm Mạnh Tử Nghị nói, "Ca ca hắn năm đó văn võ toàn tài cho nên trong lòng hắn nhất định cực kỳ khâm phục ca ca mình. Không chỉ có như vậy, năm xưa chắc hẳn ca ca cực kỳ bảo bọc hắn cho nên khiến cho hắn coi ca ca như một vị thần hộ mệnh, bởi thế nên sau khi ca ca qua đời, lúc hắn bị người ta bắt nạt đến cực điểm tuyệt vọng thì sẽ coi bản thân chính là ca ca mình. Cho nên bình thường hắn nhút nhát lại không có sức làm gì cả, còn hiện tại thì ngược lại, trở nên cực kỳ can đảm và khỏe mạnh.
Tam phu nhân nghe thấy thế cũng đỏ bừng hốc mắt, nhịn không được mà cúi đầu lau nước mắt. Mạnh Châu lên tiếng, "Đệ muội, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muội cũng biết phải không?"
Vẻ mặt vốn đã tiều tụy của Tam phu nhân nay lại ngập tràn đau xót, "Tử Hiếu đã quay về, nó không đành lòng nhìn đệ đệ mình bị bắt nạt. Nó đã quay lại rồi..."
Mạnh Châu nghe xong càng cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò, còn bên này Trịnh Bạch Thạch lại mặc kệ, chỉ nhìn thẳng vào Mạnh Tử Nghị, "Không quan tâm ngươi là Mạnh Tử Nghị hay Mạnh Tử Hiếu, ta lại hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết Mạnh Tân và Mạnh Nguy hay không?"
Nhắc tới tên hai người này, vẻ mặt Mạnh Tử Nghị lại hung ác lên, "Có phải ta giết hay không, chẳng lẽ Đại nhân không điều tra ra được sao?"
Trịnh Bạch Thạch chau mày, hiện tại Mạnh Tử Nghị không chỉ không hề e sợ gì mà thậm chí còn dám hỏi ngược lại ông. Trịnh Bạch Thạch nhíu chặt lông mày, "Ngươi cho là nha môn không tìm ra chứng cứ à?"
Nói xong Trịnh Bạch Thạch khẽ gọi một tiếng, "Triển Dương!"
Vừa dứt lời thì Triển Dương đi từ bên cạnh ra, trên tay hắn cầm một cái túi nói, "Lúc chư vị vừa rời khỏi Mạnh phủ, chúng ta liền vào Mạnh phủ điều tra. Sau khi điều tra, đã tìm thấy hoa hồng leo bên trong phòng tắm của thiếu phu nhân. Những cánh hoa này đã thả vào bồn tắm mấy ngày rồi, nên chỉ còn trông thấy một ít cánh hoa vụn, mà ở bên dưới cùng còn có không ít hạt giống hoa."
Nói xong Triển Dương đưa túi cho Trịnh Bạch Thạch rồi tiếp tục, "Lúc chúng ta nghiệm thi đã biết được mặc dù Mạnh Tân được phát hiện ra ở trong hồ thế nhưng nơi ông ta bị chết chìm lại không phải ở trong hồ, mà chính là chết ở chỗ khác sau đó mới bị vứt xác xuống hồ. Hung thủ muốn tạo thành hiện trường giả trượt chân ngã xuống hồ thế nhưng sau khi bọn ta nghiệm thi đã phát hiện ra hạt giống hoa hồng leo trong bụng Mạnh Tân, do ông ta hít vào khi bị người ta dìm chết. Điều này chứng minh Mạnh Tân đã bị dìm chết ở nơi có hạt giống hoa hồng leo."
"Đồng thời, trên bụng và sau gáy Mạnh Tân đều có vết thương, chứng minh lúc ông ta chết thì bụng mình đã tì vào đâu đó, còn vết sau gáy chính là có người dùng tay ấn ông ta vào nước. Chúng ta đã điều tra qua, trong phòng thiếu phu nhân có một cái bồn tắm chiều cao tương thích với vết thương trên bụng Mạnh Tân. Nhưng điều kỳ quái chính là đã rất nhiều ngày nay thiếu phu nhân không dùng đến cái bồn tắm đó, không chỉ thế mà ngay cả Tam thiếu gia cũng không dùng qua, liệu có phải cái bồn đó đã làm chết người cho nên mọi người mới kiêng kỵ?"
Mạnh Tử Nghị nghe thấy thế lại cười cười, "Chỉ bằng cái này? Vì sao không phải là những người khác trong phủ dùng hoa hồng leo tắm rửa?"
Triển Dương cười cười, "Những người khác bọn ta cũng đã điều tra rồi, trong phòng họ không ai dùng hoa hồng leo để tắm rửa cả mà chỉ có duy nhất một mình thiếu phu nhân mà thôi. Thiếu phu nhân thích trồng hoa, những chuyện khác cũng khá thanh lịch nhưng những người khác đều không như vậy. Nếu Mạnh thiếu gia vẫn còn có thể chống chế ở chuyện này, thì còn một chứng cứ khác nữa, bọn ta đã tìm được một đôi tất dính đầy bùn đất trong Tam phòng, ngươi nên giải thích thế nào?"
"Lúc ngươi giết Mạnh Nguy, đầu tiên đánh cho hắn bất tỉnh, sau đó mang hắn đến dưới cây liễu cổ. Lúc đó ngươi đi giày của hắn đến, sau khi treo hắn lên liền cởi giày ra đi lên trên chân hắn rồi mới đi ra từ trong hồ, cuối cùng ngươi lên bờ ở phía bờ bên kia. Nhưng điều ngươi không chú ý chính là ở bên bờ hồ đối diện lại có bùn đất."
"Ngươi đi đôi tất dính đầy bùn đất về phòng, toàn bộ y phục đều cởi ra định vứt bỏ, thế nhưng xui rủi thế nào hầu tì của thiếu phu nhân lại lấy mang đi giặt, còn đôi tất bẩn kia hầu tỳ lại cho rằng lấy nhầm rồi nên mới vứt vào trong góc của phòng giặt đồ. Bùn đất dính trên tất kia chỉ có bờ hồ trong phủ mới có, chứng minh ngươi đã từng đi đôi tất đó đến bên bờ hồ, lại còn giẫm vào trong bùn. Hơn nữa, ngay buổi tối hôm Mạnh Nguy chết, ngươi muốn uống một bát canh gừng, lúc ấy nói là bản thân ngươi bị nhiễm lạnh, thế nhưng thực tế ngươi bị lạnh là do bơi qua giữa 2 bên bờ hồ, sợ bị bệnh sẽ để lộ ra sơ hở. Mạnh thiếu gia, ta nói có đúng không..."
Trong mắt Mạnh Tử Nghị có chút dao động, thế nhưng vẫn nói, "Chỉ một đôi tất, có thể chứng minh cái gì..."
Triển Dương cười cười, "Đó là một đôi tất của nam tử, dùng tơ lụa tốt nhất của Hồ Châu tạo thành. Tuy trong Tam phòng cũng có nam bộc thế nhưng người có thể dùng đôi tất này chỉ có một mình Mạnh thiếu gia ngươi mà thôi. Mạnh thiếu gia còn nói tất này là do người khác đi? Mà trừ phi có người làm việc trái với lương tâm, nếu không sao lại đi đôi tất thượng hạng như vậy mà giẫm lên bùn đất?"
Đôi môi Mạnh Tử Nghị mím chặt, trong mắt lại càng lạnh lùng vô tình. Mạnh Châu thấy hắn không còn lời nào để nói thì lại cực kỳ đau đớn, "Tử Nghị à, sao có thể là con chứ? Nhị thúc nhìn con lớn lên, Đại ca con cũng chơi cùng con từ nhỏ đến lớn, sao con có thể hạ thủ như vậy được? Nếu như xảy ra chuyện gì, sao con không nói cho ta biết?"
Mạnh Tử Nghị vừa nghe câu này thì sự oán hận trong mắt ngày càng nồng đậm, nước mắt của Tam phu nhân cũng chảy ra ngày một nhiều, yếu ớt đến mức gần như đứng không nổi. Cũng may Mạnh Dao đứng bên cạnh đỡ lại mới khiến cho bà đứng vững được.
"Nói ra thì sao? Đại bá, bọn họ một người là Nhị đệ, một người là cháu của Đại bá, chuyện làm ăn trong Mạnh phủ cũng đều nằm trong tay 2 người bọn họ. Đại bá có dám nói người không thiên vị bọn họ?"
Mạnh Tử Nghị lạnh lùng hỏi như vậy, Mạnh Châu nghe xong vẻ mặt cũng trắng bệch, "Ta..."
Mạnh Tử Nghị liên tục cười lạnh, "Huống chi 2 tên súc sinh kia đã phạm tội ác, sao có thể nói một câu liền có thể giải quyết xong được? Chỉ có giết bọn họ mới có thể vơi đi nỗi hận trong lòng ta, người là ta giết, một mạng đổi lấy hai mạng, chẳng có gì thiệt thòi cả!"
"Tử Nghị..." Hứa thị khẽ gọi một câu, nước mắt đã tuôn như mưa.
Mạnh Tử Nghị quay người lại nhìn Hứa thị, hắn tràn đầy thương tiếc nói, "Nàng không phải sợ, không sao cả."
Mạnh Châu đau khổ hét lên, "Tử Nghị! Con có biết giết người thì phải chém đầu không? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
Vừa nghe đến 2 chữ 'chém đầu' thì mặt mày Hứa thị biến sắc, Mạnh Tử Nghị quay lại nói, "Chém đầu thì chém đầu chứ, nếu để 2 tên súc sinh kia còn sống trên đời thì thà giết ta đi còn hơn!"
Tam phu nhân chỉ rơi lệ mà không nói lời nào, Mạnh Châu lại cực kỳ lo lắng, Mạnh Tử Nghị nói những lời này ra trước mặt Trịnh Bạch Thạch chính là đã thừa nhận hành vi phạm tội, hắn gánh vác tính mạng của 2 người, chắc chắn không thể thoát được tội chém đầu rồi!
"Tại ta, Tử Nghị đều làm vì ta!"