Đột nhiên Hứa thị đứng dậy từ phía sau lưng Mạnh Tử Nghị, đôi mắt nàng đỏ bừng vì khóc quá nhiều, thế nhưng nàng nắm chặt lấy tay áo Mạnh Tử Nghị rồi hạ quyết tâm, "Tử Nghị làm thế đều là vì ta, hắn muốn báo thù cho ta..."
"Hương Hoán!" Mạnh Tử Nghị khẽ gọi khuê danh của Hứa thị.
Hứa thị quay sang nhìn Mạnh Tử Nghị, "Chàng sắp bị bắt đi chặt đầu rồi, ta còn cố kỵ những cái này làm gì? Toàn bộ mọi chuyện ta đều biết, cho nên ta cũng là đồng lõa, nếu như ta không nói ra thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn chàng bị đưa đi chém đầu hay sao?"
Nói xong Hứa thị liền quay người lại nhìn Mạnh Châu, "Đại bá, đệ đệ tốt trong mắt người, căn bản chính là tên súc sinh còn không bằng heo chó! Nếu không phải ông ta cường bạo ta thì sao Tử Nghị có thể giết ông ta chứ!"
"Cái gì?" Mạnh Châu quá sợ hãi, mấy người Mạnh Dao đứng bên cạnh vẻ mặt cũng vặn vẹo.
Tam phu nhân bi thương đến mức thở ra một hơi đau đớn rồi đổ gục xuống đất, mấy người Trịnh Bạch Thạch cũng sửng sốt. Ngay từ đầu trong lời nói của Yến Trì ông đã đoán rằng có lẽ Mạnh Tân định quấy rối Hứa thị, nhưng thế nào cũng không ngờ được mọi chuyện đã đi đến mức tồi tệ nhất rồi!
"Mùa hè năm ngoái, Tử Nghị bị bệnh nặng, lúc ấy đại phu muốn dùng linh chi trăm năm làm thuốc, mà lúc ấy mẫu thân cũng bị bệnh nên cả Tam phòng chỉ còn lại mỗi mình ta làm chủ. Ta biết bên Nhị phòng có thuốc nên mới chạy sang bên đó xin, nhưng không ngờ là gặp ngay lúc Mạnh Tân say rượu... Không... Ông ta lúc đó không phải say, căn bản ông ta không hề uống rượu nên không thể nhận nhầm người. Ông ta nói muốn thuốc thì có thể nhưng bắt ta phải ủy thân cho ông ta, còn nói Tam phòng không có ai gánh vác gia đình, nếu như ta ủy thân rồi thì không những cứu được Tử Nghị mà còn có thể chăm sóc nửa đời sau cho ta. Lúc ấy ta không đồng ý, không tuân theo, thế nhưng ông ta lại bảo Mạnh Nguy đóng cửa phòng lại nhốt ta trong phòng rồi..."
Hứa thị rưng rưng khóc ra từng chữ từng chữ một, đến khi nói xong thì ngay cả Mạnh Châu cũng đứng không nổi nữa, "Sao lại... sao lại không nói cho ta biết..."
"Nói cho Đại bá? Hứa thị đau khổ nhìn Mạnh Châu, "Mạnh Tân nói Tam phòng vốn chẳng ra gì, nếu như ta nói chuyện này ra ngoài, thân thể ta đã không còn sạch sẽ nữa, mà ông ta vẫn là Nhị lão gia của Mạnh phủ, ai nặng ai nhẹ thì Đại bá tự có nhận định rồi. Còn nữa... mẫu tử Tam phòng đều thân thể ốm yếu, nếu như ta nói ra rồi, Nhị phòng và Tam phòng trở mặt, có lẽ mẫu thân và Tử Nghị lại còn bởi vì như vậy mà bệnh tình nặng thêm đến mức mất mạng. Còn lại một mình ta, lại là người đã tàn hoa bại liễu, trong Mạnh phủ nhất định sẽ không còn đất dung thân nữa... Mặc kệ là vì Tử Nghị hay là vì bản thân ta, làm sao ta có thể dám nói ra ngoài?"
"Lần này ta đã nuốt toàn bộ cay đắng vào trong lòng, vốn tưởng rằng ta chỉ trốn ở Tam phòng là tốt rồi, thế nhưng không ai có thể ngờ được chẳng qua... chẳng qua chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng mà thôi. Tên súc sinh Mạnh Tân kia, ỷ vào mẫu thân và Tử Nghị thường xuyên đau ốm nằm trên giường, cho nên... cho nên đã lợi dụng lúc các ma ma gác cửa thay phiên mà xông đến Tam phòng. Cuối cùng... cuối cùng Tử Nghị cũng phát hiện ra... Lúc ấy ta nói Mạnh Tân mới chỉ khinh bạc ta chứ chưa hề nói ông ta thật sự đã cường bạo ta rồi, ta phải khuyên bảo rất khổ sở mới có thể khiến cho Tử Nghị nhịn xuống. Bắt đầu từ lúc đó, Tử Nghị đã thường thường để lộ ra tình trạng phát điên kỳ lạ thế này, ta thấy vậy nên lại càng không đành lòng nói cho hắn chân tướng..."
"Đêm mùng 1 Tết, ta và Tử Nghị đang định đi ngủ, vậy mà ông ta... ông ta lại đến nữa... Ông ta bị Tử Nghị bắt gặp mà cũng không hề hoảng hốt, lại vì hơi ngà say cho nên mới nói hết sự thật ra cho Tử Nghị, nói rằng ông ta đã phá hủy thân thể của ta. Lúc ấy trong bồn tắm của ta vẫn còn nước tắm chưa đổ đi, Tử Nghị lập tức phát điên cho nên mới ấn đầu ông ta dìm vào trong bồn. Lúc ấy ta cũng giúp đỡ, ta đứng bên cạnh giữ 2 tay khiến cho ông ta không thể vùng vẫy, rất nhanh sau đó ông ta liền chết rồi..."
Hứa thị giống hệt như một đóa hoa tươi đẹp chuẩn bị rụng xuống, gương mặt đong đầy nước mắt tận cùng của đau đớn. Nhưng khi nàng nói đến đây thì trong đáy mắt cũng có chút sảng khoái, "Ban đầu bọn ta giấu ông ta trong phòng tắm, giả vờ là đã đi ngủ, sau đó Tử Nghị mới khiêng ông ta ra ném xuống hồ."
Hứa thị nói xong liền có vẻ như thở dài nhẹ nhõm, "Người như ông ta, còn có lý do gì để tiếp tục sống trên đời nữa? Kỳ thật trước đó ta đã nghĩ rồi, nếu như ông ta còn dám đến Tam phòng thêm lần nữa thì ta sẽ đích thân giết chết ông ta. Chẳng qua lần đó là đúng lúc Tử Nghị ở bên cạnh ta thôi, Tử Nghị giết người cũng chính là vì ta..."
Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch cực kỳ nặng nề, ông thở dài, "Vậy Mạnh Nguy thì sao?"
"Mạnh Nguy cũng là tên súc sinh! Hôm đó nếu như hắn chỉ ngăn cản Mạnh Tân lại dù chỉ một chút thôi thì sao chứ? Nhưng hắn lại không hề làm thế... Sau khi Mạnh Tân chết hắn vẫn cảm thấy Tứ thúc là hung thủ, lại nôn nóng đi tìm chìa khóa bị mất tích. Hắn tìm khắp nơi không thấy, vậy mà... vậy mà lại tìm đến Tam phòng. Không chỉ đến Tam phòng mà hắn còn hỏi ta liệu có phải đêm hôm đó phụ thân hắn đến tìm ta không? Nếu như ta dám nói láo thì hắn sẽ mang chuyện ta bị phụ thân hắn cường bạo ra nói với những người khác, nói rằng ta không chịu nổi sự kham khổ ở Tam phòng nên mới câu dẫn phụ thân hắn... Hắn bất chấp lý lẽ, đến súc sinh còn không bằng..."
Nói đến đây Hứa thị liền cắn răng, "Hắn nói hắn quan sát 2 ngày trời cũng thấy không phải Tứ thúc hại chết phụ thân, cho nên mới hoài nghi đến chỗ ta. Lúc đó ta liền cảm thấy không ổn, một là cái chìa khóa của phụ thân hắn đúng thật là đã rơi ở Tam phòng, hai là nếu như hắn nói chuyện của phụ thân hắn với ra thì nhất định nha môn sẽ đến điều tra ra. Nghĩ như vậy ta liền dứt khoát, nếu không làm thì thôi chứ đã làm là phải làm đến cùng, tốt nhất là giết nốt hắn đi là xong! Dây thừng là do ta tìm, cũng là ta nghĩ ra cách phải rời khỏi hiện trường thế nào, Tử Nghị chỉ là nghe theo ta làm mà thôi."
"Không phải!" Mạnh Tử Nghị đột nhiên lên tiếng, "Là ta động thủ, cả 2 lần đều do ta động thủ, một cô nương như nàng lúc đó căn bản đều sợ sệt luống cuống. Ta giết 2 tên súc sinh này vì nàng nhưng cũng là vì bản thân ta. Chuyện mà Tử Nghị muốn làm nhưng không thể làm thì ta đến làm thay cho hắn, loại súc sinh dâm loạn thê tử của người khác thế này vốn nên phải thiên đao vạn quả..."
Hứa thị còn định nói gì nữa nhưng Mạnh Tử Nghị lại kéo tay nàng rồi thở dài, "Không cần phải nhiều lời nữa, Trịnh Đại nhân đều đã có định luận rồi."
Hứa thị không nói gì mà chỉ rơi lệ, còn bên này toàn bộ người Mạnh phủ đều chấn động tột đỉnh, ai cũng không ngờ được rằng đằng sau 2 vụ án mạng lại có nội tình như vậy...
Mãi một lúc lâu sau Mạnh Châu mới hồi phục lại tinh thần rồi nhìn sang Tam phu nhân, "Đệ muội, muội có biết không?"
Đáy mắt Tam phu nhân cũng đầy vẻ tức giận, "Mặc dù ta không biết nội tình thế nhưng ánh mắt của Mạnh Tân nhìn Hương Hoán đã bán đứng ông ta rồi. Tử Nghị và Hương Hoán cực kỳ đề phòng ông ta, ta cũng biết súc sinh này thường xuyên lượn lờ xung quanh Tam phòng thế nhưng ta chỉ cho rằng... ta không thể ngờ được ông ta lại..."
Mạnh Tân vừa chết thì Tam phu nhân đã nghĩ đến có lẽ liên quan đến nhi tử và nhi tức nhà mình, thế nhưng nỗi hoài nghi này bà nhất định sẽ không nói cho người khác biết. Không chỉ có như vậy, bà lại còn muốn che giấu thay cho Mạnh Tử Nghị theo bản năng.
Bất luận là Tần Hoan đến Mạnh phủ hay Yến Trì dẫn người đến tra hỏi, bà luôn không muốn người ngoài nhìn ra Mạnh Tử Nghị có gì khác lạ. Nhưng không ngờ được nha môn nghi ngờ xong rồi lại còn bày ra một cái bẫy thế này để chờ bọn họ sa lưới...
Tam phu nhân nhắm mắt lại, nước mắt bà đã cạn kiệt rồi, chuyện đến nước này bà cũng biết Mạnh Tử Nghị đã không còn đường nào để chạy nữa.
"Nếu các ngươi đều đã nói hết thì Mạnh Huy liền có thể được thả ra ngoài. Triển Dương, dẫn 2 người bọn họ đi nhốt lại, đợi lát nữa còn phải thẩm vấn tường tận lại lần nữa." Trịnh Bạch Thạch ra lệnh, Triển Dương lập tức tiến lên bắt người.
Vẻ mặt Mạnh Tử Nghị khẽ biến, cuối cùng Hứa thị cũng có chút sợ hãi, Tam phu nhân gọi một câu 'Tử Nghị', còn toàn bộ mọi người trong Mạnh phủ thì mặt mày tràn ngập bi thương. Hứa thị muốn nắm lấy tay Mạnh Tử Nghị thế nhưng hắn chỉ để cho nàng túm lấy tay áo của mình. Tần Hoan và Yến Trì đứng bên cạnh nhìn thấy thế thì trong lòng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
"Vụ án hiện giờ đã rõ ràng, chờ lát nữa Mạnh Huy sẽ được thả ra."
Trịnh Bạch Thạch nói xong, cho dù toàn bộ người Mạnh phủ đều không muốn thế nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn Mạnh Tử Nghị và Hứa thị bị giải đi. Mạnh Châu đỏ bừng hốc mắt nói, "Trịnh huynh, chuyện này phải xử thế nào? Nhất định Tử Nghị không phải cố ý, vừa rồi nó nói bản thân mình là Tử Hiếu, chắc chắn nó đã bị tà vật gì đó quấn thân rồi, chuyện giết người cũng không phải nó tự nguyện..."
"Mạnh huynh, thú thật thì chuyện này ta cũng không biết phải định luận thế nào, trước đây chưa từng gặp trường hợp nào giống như vậy. Mọi người đừng vội, cho dù có định tội xong thì vẫn cần phải có chút thủ tục, Mạnh huynh ắt hẳn cũng biết rồi. Lát nữa ta còn phải thẩm vấn lần nữa, nếu như sau khi thẩm vấn xong mọi thế đã rõ ràng rồi, định tội thế nào ta sẽ nói cho các ngươi biết..."
Mạnh Châu liên tục thở dài, "Ta thế nào cũng không ngờ được là bên trong Mạnh phủ lại xảy ra chuyện như vậy... Nếu như Nhị đệ ta thật sự làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy thì hắn có kết cục như thế cũng là đáng đời! Danh dự của Mạnh gia ta đã bị hắn hủy hoại rồi!"
Mạnh Châu cực độ đau đớn, Trịnh Bạch Thạch cũng thở dài, "Hiện tại để hạ nhân dẫn mọi người đến công đường đằng trước nghỉ ngơi một chút đi, chuyện này cũng phải để cho mọi người có thời gian tiếp thu dần dần. Những việc khác tạm thời mọi người chưa cần bận tâm, tiện thể ở đó chờ Mạnh Huy đến đi."
Trong lòng Mạnh Châu nôn nóng không thôi, thế nhưng vẫn chẳng còn cách nào khác nên đành nghe theo Trịnh Bạch Thạch, ông liên tục nói lời tạ ơn với Trịnh Bạch Thạch rồi mới đi theo nha sai ra công đường phía trước. Mạnh Dao và Mạnh Tử Thần đỡ Tam phu nhân, trước khi đi tỷ đệ hai người đều quay sang nhìn Tần Hoan một lúc. Tần Hoan thở dài, nàng phải tìm cơ hội gặp mặt để nói rõ với hai người bọn họ mới được.
Mọi người Mạnh phủ vừa đi thì Trịnh Bạch Thạch cũng thở dài một hơi, "Không ngờ là lại còn nghiêm trọng hơn cả những gì chúng ta nghĩ, nhìn Nhị lão gia Mạnh phủ kia cũng có vẻ đàng hoàng vậy mà lại tán tận lương tâm đến như vậy..."
Nói xong ông lại nhìn sang Tần Hoan, "Cửu cô nương, ý của cô nương ban nãy là thế nào? Mạnh Tử Nghị biến thành Mạnh Tử Hiếu, đây là mắc bệnh hay là chuyện ma quỷ gì?"
"Nếu như phải nói thì đó chính là mắc bệnh. Mạnh Đại nhân nói có một chỗ đúng, hung thủ giết người chính là Mạnh Tử Hiếu mà Mạnh Tử Nghị tưởng tượng ra. Có lẽ trong lòng Mạnh Tử Nghị tích lũy oan khuất và phẫn nộ nên ý định giết người thật sự là của Mạnh Tử Hiếu. Mặc dù hành vi là do Mạnh Tử Nghị gây ra thế nhưng cũng không có quan hệ trực tiếp đến hắn."
Trịnh Bạch Thạch nghe xong ù ù cạc cạc, "Hắn... Hắn nói chính mình là Mạnh Tử Hiếu, nhưng... nhưng cơ thể hắn đích thực là Mạnh Tử Nghị..."
Tần Hoan cười khổ, tình trạng này của Mạnh Tử Nghị nàng cũng khó mà giải thích cho rõ ràng được.
"Trịnh Đại nhân có thể bảo nha sai quan sát Mạnh Tử Nghị, đợi lát nữa khi hắn nói mình trở lại là Mạnh Tử Nghị rồi thì chắc hẳn hắn sẽ quên những chuyện vừa mới xảy ra. Chính là giống như... giống như trong thân thể 1 người chứa đựng 2 linh hồn, lúc 1 linh hồn điều khiển thân thể thì linh hồn khác sẽ bị nhốt lại. Ban nãy Mạnh Tử Hiếu ra ngoài tức là Mạnh Tử Nghị đã bị nhốt lại rồi."
Trịnh Bạch Thạch nửa tin nửa ngờ, dù sao chuyện này cũng quá mức mơ hồ. Yến Trì vẫn luôn quan sát từ đầu, đến lúc này cũng lên tiếng, "Mạnh Tử Nghị luôn bảo vệ thân cận với Hứa thị, nhưng vừa rồi hắn lại không hề nắm lấy tay Hứa thị. Hắn nói bản thân là Mạnh Tử Hiếu có lẽ là thật, bởi vì cho rằng mình là huynh trưởng cho nên mới không tiện thân mật quá mức với Hứa thị."
Điều này ban nãy Trịnh Bạch Thạch cũng chú ý đến, ông nghĩ nghĩ rồi nói, "Chuyện này quá mức kỳ quái, ta phải đích thân đi giám sát một chút, cố gắng trong đêm nay sẽ thẩm vấn ra kết quả sơ lược."
Yến Trì gật đầu, "Ngươi cứ đi đi, lát nữa ta cũng đến quan sát cùng với ngươi."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, ông nói lời cảm tạ với Tần Hoan lần nữa sau đó mới xoay người rời khỏi.