Trịnh Bạch Thạch vừa đi khỏi thì Yến Ly ôm ngực đến nói, "Thật sự là mới gặp lần đầu, trong thân thể một người lại tồn tại thêm một linh hồn khác? Có nói không phải quỷ hồn quấn thân thì ta cũng không tin..."
Nói xong Yến Ly nhìn Tần Hoan, "Sao Cửu cô nương lại cảm thấy đây không phải là quỷ hồn quấn thân?"
Tần Hoan lắc đầu, "Ta cảm thấy trên đời này không có ma quỷ."
Yến Ly chớp chớp mắt, nhắc đến quỷ thần cũng là chuyện bình thường trên thế gian này, vậy mà tại sao Tần Hoan lại chắc chắn như vậy?
"Ngươi làm sao biết được? Ai cũng tin mấy chuyện quỷ thần mà..."
Tần Hoan không biết phải giải thích thế nào, nàng đã từng chết một lần thế nhưng nàng lại không hề thấy cái gì mà 'lục đạo luân hồi' hay 'thiên đường địa ngục' gì gì đó mà mọi người vẫn hay tưởng tượng ra. Thậm chí ngay cả bóng dáng quỷ sai nàng cũng chưa từng thấy, lúc chết chỉ có mỗi đau đớn mà thôi, sau đó liền không cảm nhận được gì nữa hết. Lúc nàng tỉnh lại lần nữa thì bản thân đã trở thành Cửu tiểu thư Tần phủ rồi, chính bản thân nàng đã từng trải qua thì làm gì có chuyện tin tưởng chuyện quỷ thần nữa chứ?
"So với chuyện quỷ thần mà Điện hạ nói thì ta lại càng tin trong lòng người có quỷ hơn."
Lời này nói ra không hiểu sao lại khiến cho sống lưng Yến Ly lạnh buốt, hắn chau mày sau đó không nói gì nữa.
Yến Trì lên tiếng, "Tình huống như này ta chưa bao giờ gặp phải, ngươi cảm thấy phải cân nhắc loại hình phạt nào?"
Vụ án này đã chết 2 mạng người, lại phát sinh bên trong phủ của quan viên nên sau cùng đương nhiên phải giao lại cho Hình bộ và Đại Lý Tự cùng nhau phúc thẩm và định tội. Tần Hoan không phải là người làm trong nha môn thế nhưng Yến Trì hỏi như vậy chính là rất tín nhiệm kết luận về tình hình kỳ quái của nàng đối với Mạnh Tử Nghị, "Thứ nhất, chuyện này xảy ra cũng có nguyên nhân, tội của phụ tử Mạnh Tân phạm phải không hề nhỏ. Thứ hai, hung thủ chỉ là một linh hồn bên trong thân thể Mạnh Tử Nghị mà thôi, không phải bản thân Mạnh Tử Nghị gây ra, cho nên ta cảm thấy khi định tội có thể giảm nhẹ một chút."
Yến Trì gật đầu, nhìn thoáng qua sắc trời liền thấy hoàng hôn đã buông xuống rồi, thấy trời sắp tối nên hắn liền nói, "Bảo Bạch Phong đưa ngươi về trước, ta phải cùng Trịnh Đại nhân giám sát vụ án này đã."
Tần Hoan gật đầu, Bạch Phong hộ tống nàng và Bạch Anh Phục Linh cùng nhau ra ngoài. Còn Yến Ly cũng phân phó người bên cạnh đưa Vân Yên quay về, sau đó bản thân thì đi theo Yến Trì đến nhìn xem Mạnh Tử Nghị biến thành Mạnh Tử Hiếu như thế nào.
...
Trên đường về phủ thì gió lạnh thổi rất mạnh, đến khi Tần Hoan về đến Hầu phủ rồi thì trời đã bắt đầu đổ tuyết.
Tần Hoan đến chính viện chào hỏi Hồ thị sau đó mới quay về Tùng Phong viện.
Trong lòng Phục Linh có vẻ như vẫn còn sợ hãi, "Tiểu thư, bệnh của Mạnh thiếu gia quả thật quá cổ quái."
Tần Hoan cũng chẳng biết phải giải thích cặn kẽ chuyện này thế nào, chỉ là trước đây nàng đã từng đọc được trường hợp tương tự như vậy trong sách cổ của Dược Vương cốc mà thôi. Có rất nhiều người coi bệnh này như quỷ hồn quấn thân, thế nhưng một vị trưởng lão của Dược Vương cốc lại khẳng định đây không phải là quỷ hồn mà chính là một loại rối loạn tâm thần, người bệnh tưởng tượng ra bản thân mình trở thành một người khác.
So với quỷ thần quấn thân, Tần Hoan cảm thấy cách giải thích này đáng tin cậy hơn nhiều.
"Trong lòng em có người mà mình cực kỳ sùng kính hay không?"
Phục Linh mở to mắt nhìn nàng, "Đương nhiên là nô tỳ sùng kính tiểu thư..." Dịch bởi HeLiX tại Wattpad
Tần Hoan bật cười, "Sùng kính như thế nào?"
Phục Linh nghĩ nghĩ, "Tính tình của nô tỳ trước kia quá mức hấp tấp, nhưng sau khi tiểu thư 'chết đi sống lại', tính cách thay đổi cho nên cũng ảnh hưởng đến tính cách của nô tỳ. Lúc mà nô tỳ gặp phải việc khó không biết phải giải quyết thế nào thì sẽ nghĩ nếu như là tiểu thư thì tiểu thư sẽ xử lý thế nào..."
"Sau đó, em sẽ làm theo cách mà ta xử lý chuyện đó như trong tưởng tượng của mình?"
Phục Linh gật đầu, "Đúng, chính là như vậy..."
Tần Hoan mỉm cười, "Em nghĩ như vậy cũng bình thường, thế nhưng nếu cách nghĩ này nghiêm trọng hơn một chút, em sẽ cho rằng nếu em là ta thì em sẽ thế nào. Cứ nghĩ như vậy thật nhiều lần, càng về sau này trong lòng em sẽ xuất hiện thêm một hình bóng của ta, cái ta này rất lợi hại và cường đại, khi em gặp chuyện gì chỉ cần để cho xuất hiện thì sẽ có thể giải quyết được những việc khó đó thay em."
Phục Linh nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên liền hiểu được ý của Tần Hoan, đột nhiên nàng lại sởn gai ốc, "Nô tỳ hiểu rồi, hiểu được bệnh tình của Mạnh thiếu gia là như thế nào rồi."
Tần Hoan gật đầu, "Ta cũng không chắc chắn lắm, thế nhưng đại khái chính là như vậy."
Phục Linh thở dài, "Mạnh thiếu gia cũng thật đáng thương, còn Nhị lão gia kia đúng thật là chết còn chưa hết tội! Lợi dụng Tam phòng yếu thế mà đến chiếm đoạt cháu dâu của chính mình... Thật sự quá đáng giận..."
Ánh mắt Tần Hoan trở nên lạnh lùng, đúng thật là Mạnh Tân chết còn chưa hết tội, chỉ hy vọng Mạnh Tử Nghị và Hứa thị có thể nhận được kết quả tốt.
Cuồng phong thét gào bên ngoài cửa sổ, hạt tuyết cũng rơi lả tả xuống dưới, ngày mai chắc hẳn khắp thành Lâm An sẽ bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa rồi...
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Tần Hoan liền vào cung xem mạch cho Thái hậu.
Hai ngày không gặp, hôm nay Tần Nghiệp lại xuất hiện, nói muốn đưa nàng đến cửa cung.
Tần Hoan liền nói, "Nếu như Tứ ca bận thì không cần phải đưa đón muội đâu..."
Tần Nghiệp cười vang, "Ta cũng chỉ đưa đón muội được mấy ngày nữa thôi."
Tần Hoan chau mày, "Tứ ca sắp đi nhậm chức rồi sao?"
Tần Nghiệp gật đầu, "Ta đến Tuần phòng doanh nhậm chức, đến lúc đó thì chỉ hôm nào được nghỉ thì mới có thể trở về."
Tần Hoan nghe thấy thế cũng cười rộ lên, "Chúc mừng Tứ ca được như mong muốn."
Tần Nghiệp nhìn Tần Hoan, "Nhờ phúc của muội."
Nói xong hắn liền mời Tần Hoan lên xe ngựa, Tần Hoan cũng không từ chối nữa, rất nhanh xe ngựa đã bắt đầu chuyển động.
Tuyết rơi suốt một đêm, cả tòa thành Lâm An được bao phủ bởi màu trắng tinh, con đường chủ đạo cũng đọng một lớp tuyết dày khiến cho xe ngựa di chuyển rất chậm. Bên ngoài xe, Tần Nghiệp dẫn theo 4 thị vệ cưỡi ngựa đi bên cạnh, hiện tại tuyết đã ngớt rồi, chỉ còn lại hạt tuyết nhỏ mịn bay phấp phới trong không trung. Tần Hoan nhìn thoáng qua bóng lưng thẳng tắp trong tuyết của Tần Nghiệp, nàng thật sự vui mừng thay cho hắn.
Hôm ăn cơm tất niên Tần Nghiệp đã nói rằng muốn đến Tuần phòng doanh, hiện giờ được như ý nguyện nên đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt rồi.
Đi gần nửa canh giờ xe ngựa mới đến được trước cửa cung, Tần Hoan dẫn theo Phục Linh cùng che chung một cây dù hướng vào bên trong cung. Vừa đi qua cửa Chính Dương, hai người liền bắt gặp một đoàn người đang đi rất chậm ở phía trước.
Bởi vì bọn họ đi chậm cho nên Tần Hoan càng lúc càng tiến đến gần đoàn người, rất nhanh người bên đó cũng đã thấy được Tần Hoan.
"Xem kìa, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tiểu y tiên!"
Toàn thân Phùng Trầm Bích mặc váy trắng, cộng thêm áo choàng cũng màu trắng liền làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng cỡ bàn tay của nàng ta.
Nhìn thấy Tần Hoan thì trong mắt Phùng Trầm Bích tràn đầy căm hận, Phùng Chương bị Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đánh đến giờ vẫn còn chưa xuống được giường, mà nàng thân là nữ tử, mặc dù có hận Duệ Thân Vương Thế tử thế nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Thế nhưng đối với Tần Hoan thì nàng lại không cần phải kiêng kỵ quá nhiều, chuyện xảy ra hôm đó toàn bộ đều do Tần Hoan gây ra.
"Phùng cô nương..."
Tần Hoan khẽ gật đầu, lịch sự hòa nhã.
Phùng Trầm Bích híp híp mắt, vẻ nhu mì yếu đuối nàng ta thể hiện ra hôm cung yến nay đã bay sạch, đôi mắt nàng ta sắc bén như mũi tên tùy thời bay ra khỏi cung, "Ngươi cho rằng bản thân mình có thể xem bệnh được cho Thái hậu nương nương là ghê gớm lắm hay sao? Mối hận của ca ca, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Tần Hoan khẽ cười, "Chuyện này vẫn phải đa tạ Phùng cô nương, nếu không nhờ đêm Giao thừa Phùng cô nương giúp ta nói chuyện thì sao ta có thể nổi danh giống bây giờ? Nhất định hiện giờ Phùng cô nương đang cực kỳ hài lòng với ta phải không?"
Phùng Trầm Bích trợn tròn đôi mắt, hôm đó là nàng muốn hãm hại Tần Hoan, bệnh của Thái hậu khó chữa ai ai cũng biết, nàng không tin một tiểu cô nương như Tần Hoan lại có biện pháp chữa trị. Mà bệnh của Thái hậu nếu như vì Tần Hoan mà chuyển biến xấu hoặc rời khỏi nhân gian thì đương nhiên Tần Hoan sẽ bị hoạch tội. Vậy mà nàng tuyệt đối không ngờ được Tần Hoan không những cứu được Thái hậu, lại còn trở thành Tiểu y tiên vang vọng kinh thành!
Nàng hài lòng ư? Hiện tại nàng không biết có bao nhiêu hối hận vì chuyện ngày hôm đó!
"Ngươi đừng có đắc ý quá lâu... Tên tuổi Tiểu y tiên kia của ngươi chẳng qua là mọi người dựa vào ban thưởng của Thái hậu và Hoàng thượng cho ngươi thôi. Nếu ngươi thật sự có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tình của Thái hậu thì mới thật sự là ngươi có bản lĩnh!"
"Mượn lời chúc của Phùng cô nương, hiện tại Thái hậu nương nương đã khỏe lên nhiều rồi."
Chuyện này Phùng Trầm Bích cũng đã nghe nói, nhưng thấy thái độ của Tần Hoan rất đúng mực và lễ độ như thế nàng chỉ cảm thấy cơn tức giận cứ như kẹt lại ở cổ họng không làm thế nào mà nuốt trôi xuống được. Phùng Trầm Bích trừng mắt hung tợn về phía Tần Hoan một cái sau đó vung tay áo quát lên, "Đi thôi, nói chuyện với ngươi thế này đúng thật là ta tự hạ thấp thân phận..."
Trong lòng Phùng Trầm Bích tức giận cho nên bước chân đi cực nhanh, bởi thế đã bỏ lại cung nhân ở phía sau một khoảng. Thế nhưng nàng vừa bước ra ngoài được mấy bước thì 'Oạch' một tiếng, dưới chân trơn trượt nên thật sự ngã sấp mặt xuống đất. Đám hầu nô thấy thế thì sợ trắng mắt, nhao nhao tiến lên đỡ người!
Phục Linh khẽ cười khúc khích, nàng thật sự không nhịn cười nổi nữa.
Tần Hoan cũng cong cong môi, sau đó thản nhiên tiến lại bên cạnh Phùng Trầm Bích.
"Đường tuyết rất trơn, Phùng cô nương vẫn nên cúi xuống nhìn dưới chân mình, ta đi trước đây!"
Tần Hoan nói xong liền đi ngang qua cơ thể còn đang chật vật trong tuyết của Phùng Trầm Bích về phía trước. Phùng Trầm Bích nghiến răng định mắng chửi thế nhưng cuối cùng lại kiêng kỵ đang ở trong cung nên cũng không thốt ra lời.
Nghe thấy tiếng đám hầu nô phía sau cuống quýt thỉnh tội, Phục Linh có hơi lo lắng, "Tiểu thư, như vậy thì liệu sau này nàng ta có cố ý nhằm vào chúng ta không?"
Nụ cười trên khóe môi Tần Hoan rất nhanh liền lạnh đi, "Lần trước chúng ta cái gì cũng không làm, thế nhưng nàng ta có buông tha hay không?"
Phục Linh nghĩ đến trước đây mà trong lòng vẫn còn sợ hãi cho nên liền không còn kiêng dè gì nữa, "Đúng vậy! Trước đây tiểu thư đã từng nói 'Có những người cũng không hẳn vì ngươi nói đạo lý nên hắn sẽ nói đạo lý lại với ngươi, ngược lại phải hung dữ một chút thì người ta mới có thể còn sợ ngươi.'"
Tần Hoan cười gật đầu, "Phải, chính là câu này."
Bởi vì Tần Hoan đã vào cung nhiều lần, lại mang theo lệnh bài thế nên người trong cung nhìn thấy lệnh bài của nàng liền biết được thân phận, lần này nàng vào Thọ Khang cung đã không cần phải có người ra cửa đón rồi. Hôm nay trời có tuyết rơi, đường xá trong cung cũng đọng đầy tuyết trắng, Tần Hoan phải đi chậm hơn mọi ngày, tốn gần 2 khắc sau mới đến được trước cửa Thọ Khang cung.
Bên ngoài Thọ Khang cung đã có tiểu nô chờ sẵn, thấy Tần Hoan đến liền khẽ nói, "Cửu cô nương, Thành vương Điện hạ đang ở bên trong."
Tần Hoan nghe thấy thế liền hỏi, "Đến từ bao giờ thế?"
Tiểu nô trả lời, "Đã đến đây được nửa khắc rồi."
Tần Hoan nhíu mày, hôm nay nàng đến đây rất đúng giờ, thế nhưng đúng lúc này Yến Kỳ lại đến đây thì đúng thật là không đúng lúc rồi. Nàng lên tiếng, "Vậy ta ở bên ngoài ngắm tuyết, đợi Thành vương Điện hạ nói chuyện với Thái hậu xong thì ta đi vào cũng được."
Tiểu nô không hiểu nội tình, chỉ cảm thấy Tần Hoan là đang muốn giành thời gian cho tổ tôn Thái hậu nói chuyện nên liền y theo lời nàng.
Tần Hoan bước vào trung đình của Thọ Khang cung, tiểu nô lại nói, "Trong vườn bên cạnh đã có mấy cây hồng mai nở hoa rồi, cô nương có muốn đi xem không?"
Toàn bộ người trong Thọ Khang cung tôn trọng Tần Hoan như khách quý cho nên tiểu nô này đối xử với Tần Hoan cũng cực kỳ cung kính.
Tần Hoan nghe vậy liền vui vẻ đi đằng trước, mới bước lên hành lang đi một đoạn quả nhiên đã thấy được cảnh hồng mai kiêu ngạo trong tuyết. Trong lòng nàng rất vui nên liền đi gần lại một chút, còn tiểu nô kia thì chỉ đứng từ xa nhìn lại đây.
Phục Linh lên tiếng, "Tiểu thư, Thành vương Điện hạ chính là biểu ca của Phùng cô nương vừa rồi phải không?"
Tần Hoan gật đầu, trên mặt Phục Linh lại có chút kiêng dè, "Đúng là nên tránh đi một chút."
Thật ra Tần Hoan lại không nghĩ đến mấy chuyện này, chẳng qua lần trước Thành vương đã gặp nàng ở nghĩa trang cho nên nàng mới muốn né tránh một chút thôi. Tạm thời không đi vào trong nên Phục Linh lại nghĩ đến vụ án của Mạnh phủ, "Cũng không biết hôm nay vụ án của Mạnh phủ thế nào rồi, tội của Mạnh thiếu gia và thiếu phu nhân không biết đã định chưa?"
Tần Hoan lắc đầu, "Vụ án của Mạnh phủ phải được Hình bộ và Đại Lý Tự phúc thẩm, đợi đến khi định tội thì ít nhất cũng phải 1 tháng sau, không hề nhanh như vậy." Tần Hoan ngừng lại một lát rồi nói, "Mà vụ án này hết sức phức tạp, chắc hẳn quá trình cân nhắc mức độ hình phạt cũng không đơn giản."
"Một tiểu cô nương vậy mà lại dám ngông cuồng phán đoán án mạng hình ngục?"
Tần Hoan vừa dứt lời thì một giọng nói kiêu ngạo không đứng đắn vang lên. Thái dương Tần Hoan co giật, nàng xoay người lại, nhìn thấy Yến Kỳ cười như không cười đang đứng bên dưới mái hiên.