"Bái kiến Thành vương Điện hạ..."
Tần Hoan không ngờ Yến Kỳ đã thăm Thái hậu xong, lại còn đi đến viện bên này rồi.
Nàng và Phục Linh cùng hành lễ, đợi đến khi đứng dậy thì ánh mắt Yến Kỳ vẫn mang theo vẻ ngạo mạn mà quan sát Tần Hoan.
"Ngươi là một tiểu cô nương khuê các, sao lại biết nội tình vụ án của Mạnh phủ?"
Yến Kỳ hỏi xong thì Tần Hoan cũng chỉ cụp mắt xuống cung kính trả lời, "Tin đồn về án mạng trong Mạnh phủ có rất nhiều ở bên ngoài, nghe xong thì cũng biết kha khá về nội tình, như vậy ta mới biết thôi."
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Kỳ gặp Tần Hoan, thế nhưng hôm nay lại khác với mọi khi.
Lúc mới gặp Tần Hoan thì Yến Kỳ có chút kinh diễm, nhưng hôm đó là trong cung yến, trước mặt nhiều người như vậy hắn căn bản không thể quan sát tỉ mỉ vị cô nương này được. Hiện tại Tần Hoan đứng một mình ở cách hắn không xa, khí thế hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Yến Kỳ cực kỳ tò mò, một cô nhi xuất thân từ Nhị phòng của thiếu gia sao lại có loại khí chất thế này được!
"Vậy tại sao ngươi lại dám ngông cuồng nghị luận về chuyện hình ngục? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao biết Hình bộ và Đại Lý Tự phải cân nhắc mức hình phạt ra sao?"
Tần Hoan khẽ nhíu mày, "Tần Hoan tự hiểu bản thân chỉ là người trong khuê các nên đương nhiên sẽ không biết cuối cùng Hình bộ và Đại Lý Tự sẽ cân nhắc mức hình phạt thế nào, vừa rồi Tần Hoan chỉ nói chuyện mấy câu riêng với tỳ nữ nhà mình thôi nên đương nhiên cũng không cần phải kiêng kỵ gì, Tần Hoan không biết Thành vương Điện hạ lại đi đến chỗ này."
Nàng và Phục Linh nói chuyện riêng tư của bản thân mình, Thành vương đến nghe lén thì thôi, lại còn chất vấn nàng nữa?
Tần Hoan chưa từng quên chuyện hôm đó xảy ra trong Túy Hương lâu, Phùng Chương có thể diễu võ dương oai như vậy chẳng phải vì có Thành vương chống lưng sao?
Còn lần trong nghĩa trang kia, Thành vương lại càng là vì đoạt quyền với Thái tử cho nên mới gây khó dễ trăm bề, tên gian tế kia chắc hẳn cũng là thủ đoạn của hắn mà thôi.
Mặc dù là hoàng tử, thế nhưng vị Thành vương Điện hạ này vì quyền lợi nên bất chấp thủ đoạn tồi tệ, đương nhiên Tần Hoan không muốn giao tiếp gì với người như vậy cả. Chưa kể hành động này của Yến Kỳ khiến cho Tần Hoan không đoán được mục đích của hắn là gì.
Yến Kỳ nghe Tần Hoan nói như vậy thì nhíu chặt lông mày, hắn vốn cho rằng Tần Hoan chỉ có mỗi y thuật bất phàm chứ không ngờ được miệng lưỡi của nàng cũng rất lợi hại. Trong ý tứ của nàng chính là đang trách cứ hắn nghe lén chủ tớ 2 nàng nói chuyện.
Yến Kỳ khẽ cười, "Cung đình là nơi quan trọng, Cửu cô nương vẫn nên để ý một chút, tránh cho họa từ miệng mà ra."
Tần Hoan nở nụ cười lạnh sau đó cụp mắt xuống, "Tần Hoan xin thụ giáo."
Yến Kỳ thấy nói chuyện với Tần Hoan cứ như nước chảy lá khoai nên trong lòng có chút tức giận, nàng biết rõ thân phận của hắn rồi mà lại còn dám ra vẻ cao thượng trước mặt hắn như vậy?
Nghĩ đến đây, Yến Kỳ lại nhớ đến quan hệ giữa Hầu phủ và Thái tử, trong lòng hắn liền hiểu rõ, hắn cho rằng Tần Hoan như vậy là do ỷ vào Hầu phủ đã có Thái tử che chở. Yến Kỳ híp mắt, "Thái hậu đang chờ ngươi bên trong, nếu như phụ hoàng đã tín nhiệm ngươi rồi thì ngươi đừng khiến cho bọn họ thất vọng, ngươi mau vào đi."
Tần Hoan nhún người, "Đương nhiên Tần Hoan phải tuân mệnh."
Nói xong nàng mới đi thẳng vào chính viện.
Yến Kỳ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tần Hoan biến mất sau cánh cửa, lúc này vẻ mặt hắn mới hơi tối xuống rồi đi ra ngoài. Thân tín của hắn là Lỗ Tiêu cũng bước lên từ phía sau, "Chủ tử, Cửu cô nương của Tần phủ này lại quá khác thường."
Lỗ Tiêu là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Yến Kỳ, cũng chính là cận vệ của hắn, Yến Kỳ nghe thấy thế liền chau mày, "Hả...? Có cái gì khác thường?"
Lỗ Tiêu liền nói, "Không nói đến nàng ta tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông y thuật, nàng là một người trong khuê các vậy mà lại cực kỳ quan tâm đến án mạng bên ngoài, điểm này chính là bất thường. Tại hạ chỉ sợ rằng tâm tư của nàng ta cũng không hề nhỏ."
Chỉ có những người muốn hướng đến nội cung và địa vị cao thì mới quan tâm đến mấy chuyện hình ngục trong triều đình này. Đột nhiên bước chân Yến Kỳ dừng khựng lại, "Hả...? Ngươi là nói nàng ta cũng muốn vào Đông cung hay sao?"
Lỗ Tiêu cười, "Cũng không nhất định là Đông cung, tại hạ chỉ cảm thấy nàng ta không phải là nữ tử bình thường, mưu tính của nàng ta không hề đơn giản."
Trong mắt Yến Kỳ cũng có chút suy tính sâu xa, một lúc lâu sau hắn lại lắc đầu, "Đáng tiếc, nàng ta cũng không phải là đích nữ của Hầu phủ, cho nên cũng chẳng tính là gì cả."
Lỗ Tiêu suy nghĩ trong giây lát, "Mặc dù là vậy thế nhưng tại hạ cảm thấy năng lực của một mình nàng ta cũng không phải làm kém."
Yến Kỳ nhìn Lỗ Tiêu giây lát, "Chẳng lẽ, ngươi còn hy vọng ta tuyển chọn nàng ta làm Vương phi hay sao?"
Lỗ Tiêu lắc đầu, "Vị trí Vương phi đương nhiên cần phải tuyển trong các Quốc công phủ nắm giữ binh quyền hay phủ Tướng quân rồi, còn vị trí Trắc phi thì chủ tử có thể chọn không ít người."
Yến Kỳ khẽ nhướn mày, trong mắt hắn chợt ánh lên tia sáng, sau đó bước chân cũng thay đổi, "Đến Trường Tín cung!"
Lúc Yến Kỳ đến Trường Tín cung thì Phùng Trầm Bích còn đang ngồi khóc lóc kể lể với Phùng Linh Tố, "Cô cô, Tần Hoan kia thật sự là quá kiêu ngạo, chẳng qua chất nữ mới chỉ chào hỏi nàng ta một câu thôi vậy mà lúc nàng ta đi ngang qua chất nữ lại lấy tay đẩy chất nữ ngã xuống đất. Cô cô, nàng ta biết rõ chất nữ là tiểu thư nhà Quốc công phủ mà nàng ta còn như vậy, rõ ràng là không đặt Quốc công phủ và người vào trong mắt!"
Phùng Trầm Bích khóc lóc yếu ớt, Phùng Linh Tố nhìn dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của nàng ta thì chỉ cảm thấy đau đầu. Phùng Trầm Bích lại nói tiếp, "Nhất định nàng ta ỷ vào Hoàng thượng coi trọng, cho nàng ta đến khám bệnh cho Thái hậu nương nương nên cái đuôi nàng ta mới vểnh lên tận trời rồi! Cô cô, người cũng không thể đánh đồng nàng ta với những tiểu nha đầu khác..."
Phùng Linh Tố hơi hơi nhăn trán, "Đương nhiên ta không coi nàng ta giống tiểu nha đầu khác, hiện tại con đừng khóc nữa, giờ đã sang đông rồi, khóc nhiều sẽ khiến da bị nứt nẻ. Việc này ta sẽ làm chủ cho con, con đến điện bên cạnh rửa mặt chải đầu cho ngay ngắn lại đi."
Nói đến đây liền có cung nhân đến bẩm báo, "Nương nương, Thành vương Điện hạ đến rồi."
Vừa nghe thấy Yến Kỳ đến đây, không cần Phùng Linh Tố phải nói thêm nữa, Phùng Trầm Bích liền lập tức đứng dậy đi sang bên cạnh rửa mặt chải đầu. Đến lúc Yến Kỳ đi vào trong điện thì liền khẽ cười liếc qua bên cạnh, "Biểu muội bị ức hiếp sao?"
Phùng Linh Tố cười khổ một cái, đột nhiên ánh mắt bà trở nên lạnh lùng khi nhìn sang tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Phùng Trầm Bích đang đứng ở cách đó không xa.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi đến đây kể lại xem?"
Tỳ nữ kia bị Phùng Linh Tố nhìn đến mức sợ hãi mặt mày trắng bệch, nàng ta lập tức quỳ trên mặt đất, "Xin nương nương tha mạng..."
Phùng Linh Tố nhăn mày mất kiên nhẫn, "Bản cung hỏi ngươi cái gì thì đáp cái nấy, nếu như có lời nào dối trá thì mới thật sự coi chừng tính mạng của ngươi!"
Tỳ nữ nào dám nói dối Phùng Linh Tố, "Là... là tiểu thư tự mình ngã sấp xuống... Cửu cô nương của Tần phủ chỉ nói một câu là 'trời có tuyết rơi đường rất trơn, tiểu thư nên cẩn thận đi lại' sau đó liền rời đi luôn."
Phùng Linh Tố liếc mắt nhìn điện bên cạnh một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó mới hất hất hàm.
Tỳ nữ kia thấy thế liền nơm nớp lo sợ mà đứng dậy, còn bên này Yến Kỳ cũng chau mày cực kỳ bất đắc dĩ.
"Hiện tại ngay cả mẫu phi mà biểu muội cũng dám lừa gạt rồi."
Phùng Linh Tố hừ nhẹ một tiếng, "Muốn lợi dụng ta trút giận thay cho mình, ta đã dạy nó rất nhiều lần rồi vậy mà còn không khôn ra, lại còn coi ta như kẻ ngốc. Cửu cô nương kia chính là ân nhân cứu mạng mà Hoàng thượng đặt lên đầu quả tim, ngay cả ta cũng không thể chạm vào, huống chi là nó?"
Yến Kỳ liền ngồi xuống đối diện với Phùng Linh Tố, "Mẫu phi thấy Cửu cô nương Tần gia kia thế nào?"
Phùng Linh Tố cười cười, "Tuổi tác nàng ta còn nhỏ mà đã có tài năng như vậy, đương nhiên cũng là một nhân vật không đơn giản. Nghe nói nàng ta cũng rất đúng mực lễ độ khi ở trước mặt Hoàng hậu, có điều ta tạm thời vẫn không nhìn thấu được nàng ta, không biết rốt cuộc nàng ôm tâm tư gì. Mà nàng xuất thân từ Trung Dũng Hầu phủ, Trung Dũng Hầu phủ lại hướng về phía Thái tử, cho nên ta cũng không có hứng thú gì lắm với nàng ta."
Yến Kỳ hơi trầm ngâm, "Mẫu phi có nghĩ đến nàng ta có thể biến thành quân cờ cho chúng ta?"
Phùng Linh Tố chau mày, "Hả...? Ý gì?"
Yến Kỳ cười cười, "Nếu như Tần phủ đã có 2 nữ nhi, sau đó lại đứng ở 2 phe đối lập, mẫu phi có cảm thấy liệu Thái tử còn tín nhiệm Tần phủ nữa được không?"
...
"Thái hậu nương nương, mấy hôm nay người cảm thấy thế nào?"
Bên trong Thọ Khang cung, Thái hậu hiền từ nhìn vào Tần Hoan, Tần Hoan xem bệnh cho bà cũng hơn 10 ngày rồi cho nên bà càng nhìn càng thấy yêu quý Tần Hoan, "Khỏe lên nhiều rồi, hôm qua ta còn đi bộ được tận 2 khắc mà vẫn còn không cảm thấy mệt lắm. Nếu không phải vì bên ngoài trời quá lạnh, bọn họ lo lắng cho ta thì ta còn có thể đi thêm được 1 khắc nữa cơ."
"Như vậy là tốt rồi, Thái hậu nương nương chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được, sẽ càng ngày càng khỏe lên thôi."
Trần ma ma đứng bên cạnh cười nói, "Thái hậu nương nương còn định tham gia cung yến hôm Tết Nguyên tiêu nữa, thân thể người đã tốt lên nhiều cho nên lại càng hăng hái hơn. Cửu cô nương có biết cung yến Tết Nguyên tiêu không?"
Tần Hoan gật đầu, "Đã biết, lần trước ta gặp Hoàng hậu nương nương ở đây, Hoàng hậu nương nương cũng đã nhắc đến rồi."
Trần ma ma liền cười nói, "Thế là quá tốt rồi, như vậy Thái hậu nương nương lại càng thêm hào hứng rồi."
Thái hậu kéo tay Tần Hoan nói, "Đúng vậy, đến hôm đó bảo Cửu nha đầu dẫn ta đi dạo nhiều một chút là được, mấy chuyện khác cũng không cần ta phải nhọc lòng..."
Trần ma ma góp lời, "Mấy chuyện khác đương nhiên người không cần nhọc lòng rồi, thế nhưng chuyện tuyển phi của Thế tử Điện hạ và Thành vương Điện hạ thì người lại không thể không quan tâm."
Đây là lần đầu tiên Tần Hoan nghe thấy điều này, chẳng lẽ Thái tử và Thành vương muốn tuyển phi ngay trên buổi cung yến Tết Nguyên tiêu này sao?
Thái hậu cố tình nhìn vào biểu cảm của Tần Hoan khi nghe nhắc đến chuyện này, thế nhưng càng nhìn thì lại càng không nhìn ra được gì nên bà cất lời, "Hai đứa nó đã có mẫu thân của mình lo lắng cho rồi, lại còn có cả Hoàng thượng nữa, làm gì đến phiên ta. Hiện tại ta không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ dẫn theo Tiểu Cửu là được rồi, những việc khác chẳng liên quan gì đến ta nữa."
Trần ma ma cười nói, "Người được tuyển có thành công hay không thì vẫn phải có được cái gật đầu của người. Có điều hiện tại thân thể người không tốt, bớt quan tâm mấy chuyện đó cũng được."
Mới nói đến đây thì Cửu Điện Yến Tuy bước đến.
"Bái kiến Hoàng tổ mẫu..."
Thân thể nho nhỏ của Yến Tuy cung kính cúi người hành lễ, Thái hậu liền kéo thằng bé đến bên cạnh mình.
"Vừa rồi con đi đâu thế? Sao tay lại lạnh thế này?"
Yến Tuy cất giọng non nớt, "Tiểu Cửu vừa mới đến gặp phụ hoàng, phụ hoàng muốn kiểm tra Tiểu Cửu học hành."
"Ồ? Kiểm tra thế nào rồi?"
Yến Tuy lắc đầu, "Phụ hoàng còn chưa hỏi được mấy câu đã có người tiến vào rồi, cho nên phụ hoàng liền cho người đưa con về đây."
Thái hậu nhìn Trần ma ma, "Gần đây có chuyện gì quan trọng sao?"
Yến Tuy lại nói, "Hoàng tổ mẫu, hình như là án mạng trong kinh thành."
Mặc dù Yến Tuy vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng chỉ dựa vào một hai câu đã phân biệt được cận thần bẩm báo chuyện gì với Yến Hoài. Thái hậu vừa nghe thấy người chết thì liền thở dài, "Cũng chẳng yên bình gì, haizz, không biết là xảy ra chuyện gì rồi."
"Thái hậu nương nương chớ phiền não, chuyện bên ngoài đã bách quan trong triều giải quyết ổn thỏa rồi, Bệ hạ cũng là người anh minh thần võ, nương nương không cần phải lo lắng."