Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 451: Cáo trạng không thành (2)



Tần Hoan khuyên nhủ một câu, Thái hậu lại cười cười rồi trêu chọc Yến Tuy một lúc. Tần Hoan thấy thế cũng đứng dậy cáo từ.

Thấy Tần Hoan chuẩn bị rời đi, Thái hậu mới thở dài, "Đứa nhỏ này hiện tại đã thanh danh vang vọng, vậy mà lại không hề sinh ra chút tâm tư nào khác..."

Trần ma ma tiếp lời, "Nếu như người muốn Cửu cô nương thân cận hơn với người thì cũng không phải là không thể."

Thái hậu lại lắc đầu, "Đứa nhỏ này không thích hợp, cho dù là Kỳ Nhi hay Triệt Nhi cũng đều không hợp với nó. Tâm tư của Kỳ Nhi và Triệt Nhi ta đều biết, nếu như định hôn cho con bé thì mới thật sự là lầm lỡ nó rồi."

Trần ma ma cũng hơi cảm động, "Chỉ sợ là dựa vào sự tin tưởng tín nhiệm của người và Hoàng thượng đối với Cửu cô nương thì những người khác sẽ nảy ra những suy nghĩ không đáng có."

Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, "Mặc dù ta đau ốm nằm trên giường bệnh, thế nhưng vẫn còn chưa chết đâu."

...

Bên trong chính điện của Sùng Chính điện, Yến Hoài sau khi nghe xong Trịnh Bạch Thạch bẩm báo thì liền chau mày, "Lại còn có chuyện như vậy?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đúng vậy, bao nhiêu năm nay vi thần cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Hôm qua vi thần có hỏi qua Cửu cô nương, Cửu cô nương đã bác bỏ cách nói về quỷ hồn quấn thân, mà nói rằng Mạnh thiếu gia tính tình yếu đuối quanh năm cho nên không chịu nổi cười nhạo và ức hiếp, vì vậy trong lòng mới tưởng tượng ra bản thân chính là huynh trưởng đã qua đời của mình. Người huynh trưởng kia của hắn khi còn sống thì cực kỳ thông minh, cùng là một người văn võ song toàn, nhưng sau đó lại bệnh chết rồi..."

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Hoàng thượng, người nói xem nào có chuyện lạ như vậy? Một người lại tưởng tượng bản thân mình thành người khác, sau đó thật sự biến thành người khác luôn? Hôm qua sau khi Mạnh thiếu gia nổi điên rồi bị nhốt vào trong ngục, chẳng bao lâu liền thanh tỉnh trở lại, lúc tỉnh lại rồi quả nhiên không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, phải cần phu nhân hắn kể lại mới biết."

Yến Hoài đọc lại hồ sơ thật cẩn thận thêm lần nữa, "Cho nên ý của Cửu nha đầu, hung thủ chính là ca ca của tiểu tử Mạnh gia đó? Chứ không phải là bản thân hắn?"

Trịnh Bạch Thạch tràn đầy nghi hoặc, "Cửu cô nương nói vi thần nghe xong cũng không phải là hiểu hết, thế nhưng đại khái chính là ý mà Hoàng thượng vừa mới nói. Cửu cô nương còn bảo, lúc giết người thì Mạnh thiếu gia kia hoàn toàn không hề biết bản thân mình đang làm gì."

Yến Hoài đặt tấu chương trong tay mình xuống, hai mắt nheo lại, "Cho nên ngươi đến gặp Trẫm là có ý gì?"

Trịnh Bạch Thạch ho nhẹ một tiếng, "Thứ nhất là muốn báo cáo với Hoàng thượng vụ án này đã được phá, để Hoàng thượng hiểu được rõ ngọn ngành. Thứ 2 là cũng muốn hỏi ý kiến Hoàng thượng vụ án này phải dùng hình phạt thế nào?"

Yến Hoài dựa vào lưng ghế suy nghĩ giây lát, đột nhiên hạ lệnh, "Gọi Thái tử và Thành vương vào đây!"

Viên Khánh tuân lệnh rời khỏi, ánh mắt Trịnh Bạch Thạch cũng lóe lên, vấn đề này cũng không phải quá lớn, thế nhưng Yến Hoài lại cùng gọi Thái tử và Thành vương đến rõ ràng là đang muốn cho kiểm tra nhi tử của mình. Ngay lập tức Trịnh Bạch Thạch liền tập trung yên tĩnh đứng bên cạnh, không dám nhiều lời thêm câu nào nữa.

Khoảng 2 khắc sau, Thái tử và Thành vương cùng nhau bước vào chính điện.

Yến Hoài ném hồ sơ vụ án đến trước mặt 2 người rồi nói, "Đọc thử đi, rồi từng người nói lên ý tưởng của mình cho ta."

Thấy Yến Triệt là người nhặt lên đọc trước, Yến Hoài liền nói, "Hung thủ mắc phải bệnh lạ, cho nên vụ án này vẫn có chút khó xử. Mặc dù đúng thật là hung thủ đã giết người thế nhưng phải cân nhắc mức hình phạt thế nào thì lại không thể cứ đơn giản dựa vào luật lệ thông thường được, hai người các con cho ý kiến một chút."

Yến Triệt đọc rất nhanh, sau đó đưa cho Yến Kỳ, Yến Kỳ đọc xong liền phát hiện ra vụ án của Mạnh phủ quả nhiên phức tạp y như lời Tần Hoan vừa nói. Hắn liếc mắt nhìn Yến Triệt một cái, lập tức đã có phát hiện, hắn thầm nghĩ vụ án nhất định có sự giúp đỡ của Hầu phủ cho nên ngay cả Tần Hoan cũng biết được một chút nội tình. Lần nào Thái tử cũng để cho những người không liên quan hỗ trợ, không chỉ thế lại còn tiết lộ nội tình vụ án ra ngoài, hắn thật sự không hiểu Yến Triệt làm cách nào mà có thể đảm đương được vị trí Thái tử này!

Ánh mắt Yến Hoài đang rơi lên trên đỉnh đầu Yến Kỳ, hắn không có cách nào phát tiết nên đành phải áp chế ý nghĩ này lại, hắn đọc hồ sơ xong rồi mới ngẩng đầu lên. Yến Hoài thấy cả 2 người đã đọc xong rồi liền hỏi, "Hai người thấy thế nào?" Dứt lời ông liền gọi tên Yến Triệt trước, "Thái tử nói trước xem thử..."

Bất luận thời điểm nào thì Thái tử cũng vẫn luôn xếp đằng trước mình, trong lòng Yến Kỳ cười lạnh một hồi. Tuy rằng tính tình hắn nóng nảy thế nhưng ở trước mặt Yến Hoài thì lại cực kỳ biết tự kiềm chế.

"Khởi bẩm phụ hoàng..."

Lúc Yến Triệt lên tiếng thì giọng nói cực kỳ nghiêm túc, rất có phong thái nghiêm nghị đoan chính của bậc Thái tử. Yến Kỳ nghe thấy thế thì lại cười lạnh thêm lần nữa.

"Nhi thần cho rằng vụ án này đúng là không giống với những án mạng thông thường. Thứ nhất, phụ tử Mạnh gia vốn là người có lỗi, Mạnh thiếu gia giết người cũng không phải do lòng riêng mà chỉ vì thê tử của chính mình. Là một nam nhân, một thần tử thì nên mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng, là một phụ thân, một trượng phu thì phải biết bảo vệ thê tử và nhi nữ của mình. Bản tâm của hắn vốn không hề hướng ác, ngoại trừ chuyện này thì hắn còn mắc phải bệnh lạ. Nhi thần đọc được trên hồ sơ, lúc hắn phát bệnh thì bản thân cũng không hề phát giác ra, sau đó thậm chí còn không nhớ rõ mình đã làm những gì, như vậy chứng minh hành vi của hắn không xuất phát từ bản tâm, cũng không phải là kẻ hung ác bình thường."

Yến Triệt dừng một chút rồi nói tiếp, "Cho nên nhi thần cảm thấy so với những vụ án mạng thông thường thì nên giảm bớt hình phạt xuống một chút."

Yến Hoài nghe xong lại nhìn Yến Kỳ, "Thành vương thấy thế nào?"

Yến Kỳ ngước lên, "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng mặc dù vụ án này vẫn còn nội tình, thế nhưng trong chuyện cân nhắc hình phạt thì cũng không thể nào giảm bớt hình phạt được. Thứ nhất, Mạnh thiếu gia này vẫn còn không hề chủ động nói thật về hành vi phạm tội của mình, nếu như không có Hình bộ và nha môn Lâm An đặt bẫy thì nhất định hắn cũng sẽ không thừa nhận chính mình có tội. Thứ hai, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu vụ án không có nội tình? Thực tế thì vô duyên vô cớ giết người mới là hiếm gặp, nếu như vụ án này tiên phong trong chuyện giảm nhẹ hình phạt thì sau này nếu xảy ra những vụ án tương tự như thế nữa thì phải xét xử thế nào? Còn nữa, mặc dù phụ tử nạn nhân tội ác tày trời, nhưng đã có luật pháp của Đại Chu đến xử phạt, cách làm của Mạnh thiếu gia chính là dùng tư hình. Nếu như không nghiêm trị Mạnh thiếu gia này thì không biết phải ăn nói thế nào với dân chúng, cũng là đang cổ súy người ở Đại Chu được dùng tư hình để giải quyết tranh chấp sao?"

"Tóm lại, nhi thần cho rằng vụ án này không nên giảm nhẹ hình phạt."

Yến Kỳ gằn từng tiếng một, nghe qua cũng cực kỳ có đạo lý. Yến Hoài nghe vậy cũng không lập tức lên tiếng mà chỉ thờ ơ, "Ý kiến của hai người các con đúng là không giống nhau..."

Yến Triệt chắp tay, "Phụ hoàng, Đại Chu dùng nhân đức để trị quốc, mặc dù Thành vương nói không sai thế nhưng cả hai nạn nhân trong vụ án này đều phạm phải tội nghiệt không nhẹ, còn Mạnh thiếu gia kia cũng là bất đắc dĩ mà bị dồn đến đường cùng. Nếu như không linh động giảm nhẹ hình phạt thì sẽ làm người ta cảm thấy luật pháp Đại Chu quá mức khắc nghiệt! Từ đó chỉ sợ sẽ làm lòng dân lạnh lẽo, lúc đó làm rõ thị phi đen trắng còn có ý nghĩa gì?

Yến Kỳ cũng chắp tay nghiêm trang nói, "Phụ hoàng, pháp lý luôn lớn hơn nhân tình, luật pháp Đại Chu nếu như không công chính nghiêm minh thì làm sao có thể đảm bảo quyền lợi bình đẳng cho dân chúng? Còn nữa, luật pháp không phải chỉ bảo vệ những kẻ yếu đuối, mà chính là bảo vệ toàn bộ con dân của Đại Chu."

Ý kiến của Yến Triệt và Yến Kỳ trái ngược nhau, Yến Hoài chỉ bình thản lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu, "Trẫm hiểu rồi, hai người các con ai cũng cho là mình đúng, cả 2 nói đều có lý, cũng không phải là nói sai."

Yến Kỳ nghe thấy thế còn định nói tiếp nhưng Yến Hoài đã phất tay, "Được rồi, chuyện này Trẫm và Trịnh ái khanh sẽ ra quyết định, hai con lui xuống đi."

Yến Triệt vừa giơ tay lên định xin cáo từ thì Yến Kỳ lại nói, "Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo."

Yến Hoài chau mày, "Còn có chuyện gì?"

Yến Kỳ trả lời, "Phụ hoàng, vụ án này chính là Hình bộ và Lâm An phủ chủ thẩm, cùng với Đại Lý Tự đồng thẩm, trước khi định luận thì nội tình vụ án này nên chỉ có mấy người liên quan biết. Thế nhưng sáng nay nhi thần lại nghe được nội tình từ trong miệng của một người khác, cho nên nhi thần muốn hỏi Thái tử và Trịnh Đại nhân một chút, những thứ như tình tiết vụ án sao lại để cho người không liên quan biết được?"

Yến Triệt nhăn mày, Trịnh Bạch Thạch cũng ngạc nhiên hỏi, "Hoàng thượng, trước khi dâng tấu chương này lên cho Hoàng thượng thì chắc chắn không hề đưa cho ai khác đọc cả..."

Yến Kỳ cười lạnh, "Tấu chương đưa lên phụ hoàng đương nhiên không ai dám đọc, chỉ sợ là nha môn Lâm An đã biến thành công đường tư nhân rồi, muốn ai tiến vào thì người đó liền được vào. Lần này điều tra chính là vụ án của Mạnh phủ, nếu như sau này tra được những vụ án lớn nào khác thì liệu có để lộ tin tức ra ngoài khiến cho dư luận xôn xao hay không thì vẫn chưa biết được."

Trịnh Bạch Thạch vẫn không hiểu chuyện gì nên liền hỏi lại, "Thành vương Điện hạ, xin hỏi người vừa nói người khác đó là ai?"

Yến Kỳ hừ một tiếng, "Là một nữ tử khuê các, tiểu nha đầu trong nội trạch mà cũng biết được nội tình của vụ án này chứng tỏ bản lĩnh làm việc của các ngươi quá kém. Hoặc là chính các ngươi cấp cho nàng ta quyền làm xằng làm bậy?"

Lời nói âm thầm hại người này của Yến Kỳ khiến cho Yến Triệt hơi tức giận, Trịnh Bạch Thạch lại càng chẳng hiểu ra làm sao. Yến Hoài chau mày, "Con cứ việc nói thẳng, con nghe được ai nói đến nội tình vụ án?"

Mặc dù đã lập Yến Triệt thành Thái tử thế nhưng trong lòng Yến Hoài cũng không có ý định đưa toàn bộ quyền lực cho Yến Triệt. Không chỉ có như vậy, trước khi ông gần đất xa trời thì vẫn còn có thể thay thế người thừa kế giang sơn. Hiện tại, chẳng qua ông chỉ muốn rèn luyện Yến Triệt mà thôi, cho nên hôm nay ông gọi cả Yến Kỳ qua đây để cho hắn biết Yến Kỳ vẫn không hề hết hy vọng. Chỉ như vậy, Yến Triệt mới có cảm giác nguy hiểm, mà cảm giác nguy hiểm này sẽ khiến cho hắn trở nên mạnh mẽ hay sẽ thiếu kiên nhẫn mà rối loạn trận tuyến vẫn chưa biết trước được.

Hiện tại nghe Yến Kỳ nói như vậy, Yến Hoài liền nghĩ ngay đến tội kết bè kết cánh. Mặc dù Yến Triệt đã là Thái tử thế nhưng vẫn không được có ý nghĩ vượt quá chức phận thay thế bậc Quân vương. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ông không giao cho Yến Triệt quyền lực quá lớn. Ông không biết Yến Kỳ nhắc đến ai, nhưng ông biết một tình tiết tỉ mỉ như vậy mà Yến Kỳ dám nói ra ngoài thì chắc chắn chính là sự thật.

Nghe thấy Yến Hoài hỏi như vậy thì trong lòng Yến Kỳ liền chắc chắn. Hắn đã biết phụ hoàng cũng không phải cực kỳ tín nhiệm Thái tử, "Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần vừa đến thăm Hoàng tổ mẫu, lúc quay ra liền gặp phải Cửu cô nương của Hầu phủ, lúc ấy nàng ta đang nói chuyện với nô tỳ của mình về vụ án của Mạnh phủ. Lời nói của nàng ta hoàn toàn giống với Thái tử vừa rồi, rằng vụ án này nội tình phức tạp, có lẽ sẽ có cơ hội giảm nhẹ hình phạt. Nhi thần nghe xong liền nghĩ một tiểu cô nương như nàng sao có thể biết nội tình vụ án được? Thậm chí ngay cả hình phạt có giảm hay không cũng biết rõ, nàng ta thì biết cái gì là cân nhắc hình phạt với định tội?"

Nói xong Yến Kỳ cười khẩy, "Hiện giờ nhi thần đã hiểu rồi, hóa ra là có người từ sớm đã tiết lộ ngọn nguồn cho nàng ta."

Hắn tự cho rằng mình đã nắm được cán chuôi của Yến Triệt, thế nhưng vừa nói xong, nhìn vào vẻ mặt của Yến Hoài thì phát hiện ra ông cũng không hề tức giận, ngược lại còn có vẻ dở khóc dở cười cực kỳ phức tạp. Trong lòng Yến Kỳ liền chấn động, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Yến Triệt và Trịnh Bạch Thạch đều cười nhạt mà không lên tiếng. Yến Kỳ bĩu môi, đây là vì sao chứ?

"Con hiểu lầm rồi..." Yến Hoài thờ ơ, "Trẫm còn đang nghĩ xem người con nói là ai, hóa ra là Cửu nha đầu. Chuyện Cửu nha đầu hiểu rõ việc này Trẫm cũng đã biết, bởi vì..."

Yến Hoài dừng một lát, "Bởi vì Trẫm bảo Trịnh ái khanh nói cho con bé biết."

Yến Kỳ sửng sốt, lập tức trợn trừng mắt, sao lại như vậy chứ? Trịnh Bạch Thạch nói tình tiết vụ án cho một tiểu cô nương làm gì??

Trịnh Bạch Thạch cười hề hề, "Phải đó Thành vương Điện hạ, bệnh tình của Mạnh thiếu gia rất kỳ lạ, là ta cố tình đến hỏi Cửu cô nương để tham khảo..."