Mặt Yến Kỳ vừa tức vừa xấu hổ đến mức sưng đỏ như gan heo, mãi một lúc sau cũng không phục hồi lại tinh thần.
Yến Triệt đứng bên cạnh cười lạnh lùng, "Thành vương hùng hùng hổ hổ như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng ngươi đang cố ý muốn bôi nhọ Trịnh Đại nhân và ta. Y thuật của Cửu cô nương cao minh, phàm là gặp phải những chứng bệnh khó hiểu không giải thích được thì đến hỏi nàng chính là chuyện hết sức bình thường thôi."
Yến Kỳ nuốt một cục tức vào bụng, "Sao, sao có thể chứ... Ta chỉ lo lắng nha môn làm việc có chỗ nào sơ xuất thôi."
Yến Triệt còn định nói tiếp nhưng Yến Hoài lại khoát tay, "Đủ rồi, ý kiến của hai người Trẫm đã hiểu rõ, lui ra đi!"
Yến Hoài thể hiện rõ mình không muốn nghe Yến Triệt và Yến Hoài mắng nhiếc lẫn nhau ở đây nên mới ra lệnh một câu. Yến Triệt và Yến Kỳ cũng chỉ còn có thể nghe lệnh mà lui ra ngoài, đến khi ra khỏi cửa Sùng Chính điện, Yến Triệt mới nở nụ cười ôn hòa, "Chắc là do Thành vương nôn nóng muốn bắt lấy điểm yếu của ta cho nên ngay cả lời nói của Cửu cô nương cũng định tính kế vào đó. Hiện tại Cửu cô nương chính là người mà phụ hoàng xem trọng nhất, Thành vương vẫn nên kiềm chế một chút mới được."
Yến Kỳ nheo mắt nhìn Yến Triệt, "Hả...? Thái tử đây là muốn che chở cho Cửu cô nương Tần gia à?"
"Sao lại không chứ? Cửu cô nương đã chữa bệnh cho Hoàng tổ mẫu, lại còn cứu tính mạng của Hoàng tổ mẫu, không che chở nàng ta thì chẳng lẽ còn muốn hại chết nàng ta sao?" Trong giọng nói Yến Triệt không hề che giấu đi sự trào phúng.
Yến Kỳ kìm nén sự tức giận trong lòng, làm thế nào cũng không thể tiêu tán được. Sao hắn biết được vì sao Tần Hoan lại hiểu rõ như vậy, nếu như biết trước thì sao hắn dám ngấm ngầm hại người trước mặt Yến Hoài nữa chứ. Ngay giây phút nghe thấy Yến Hoài giảng giải rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy chưa bao giờ hổ thẹn đến như vậy, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống trốn mà thôi. Hắn quá coi thường Tần Hoan cho nên khi vừa nghe thấy một chút đã cảm thấy chuyện này nàng không nên biết đến, ai ngờ được thực ra Yến Hoài đã ngầm đồng ý cho Trịnh Bạch Thạch đến hỏi ý kiến Tần Hoan trước!
"Tiểu thư Tần gia cũng không phải là chỉ có một người, Thái tử có mấy cánh tay chứ, có thể bảo vệ được bao nhiêu người?"
Giọng nói Yến Kỳ âm trầm, Yến Triệt nghe xong đột nhiên thấy trong lòng rùng mình, "Thành vương nói câu này là có ý gì?"
Yến Kỳ cười cười, "Chẳng có ý gì cả, Thái tử Điện hạ có giao tình với Trung Dũng Hầu phủ thì cả thế gian này đều biết, Hoàng hậu nương nương tổ chức cung yến Tết Nguyên tiêu cũng chính là muốn tuyển chọn Thái tử phi cho Thái tử Điện hạ, đến lúc đó chẳng phải Thái tử Điện hạ sẽ lập tức tuyển chọn một người tỷ muội của vị tiểu thư Tần gia này sao? Thái tử có tâm thế nhưng chỉ sợ tỷ muội 2 người họ không muốn đón nhận."
Yến Triệt chau mày, "Có lòng cái gì chứ? Chuyện này liên quan đến danh dự của nữ nhân gia, Thành vương vẫn đừng nên nói bậy thì hơn. Nếu như lời này truyền đến lỗ tai phụ hoàng, cộng thêm chuyện này hôm nay nữa chỉ sợ Thành vương lại tiếp tục bị phụ hoàng trách mắng rồi!"
Yến Kỳ cười như không cười nhìn Yến Triệt, "Hóa ra Thái tử Điện hạ không có tâm như vậy à? Thế thì vừa khéo lại tác thành cho ta rồi."
Yến Triệt ngừng chân, "Ngươi định làm gì?"
Yến Kỳ cười một tiếng nhưng vẫn không trả lời, bước chân hắn chuyển hướng mà đi thẳng đến Trường Tín cung. Yến Triệt đứng nhìn Yến Kỳ đi càng lúc càng xa, thế nhưng cũng không tiện đuổi theo, hắn lập tức nghiến răng ken két.
Đường Phúc đi theo Yến Triệt khẽ nói, "Điện hạ, ý của Thành vương chẳng lẽ là hắn đã nhìn trúng Cửu cô nương Tần gia?"
Yến Triệt nheo mắt, không che giấu sự tức giận và tàn nhẫn, "Hắn cứ mơ đi!"
Nói xong hắn quay người lại, đi về hướng Khôn Ninh cung.
Lúc Yến Triệt tràn đầy tức giận đi đến Khôn Ninh cung thì Triệu Thục Hoa cũng đang nói gì đó với Yến Trăn, cả hai đều nở nụ cười vui vẻ. Triệu Thục Hoa vừa thấy Yến Triệt đến liền kinh ngạc, ngay cả Yến Trăn cũng vậy, "Ca ca làm sao thế? Không phải gọi huynh đến Sùng Chính điện sao? Sao lại có vẻ tức giận như vậy, hay là phụ hoàng lại trách cứ huynh rồi?"
Yến Triệt lắc đầu, "Không phải..."
Yến Trăn sững sờ, "Thế thì ca ca làm sao vậy?"
Vẻ mặt Yến Triệt vẫn đang nhăn nhó, nhưng vẫn không nói câu nào, Triệu Thục Hoa khẽ cười, "Trăn Trăn, con đi về trước đi, để mẫu hậu hỏi chuyện ca ca con. Con yên tâm, không có chuyện lớn gì đâu."
Yến Trăn rất muốn nghe xem Yến Triệt đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng vẫn biết nếu mình còn ở lại đây thì Yến Triệt chắc chắn sẽ không nói thật nên đành phải gật đầu rồi dẫn theo hầu tỳ rời khỏi.
Yến Trăn vừa đi thì Triệu Thục Hoa liền thở dài, "Làm sao thế? Đã lâu rồi không thấy con tức giận như vậy."
"Yến Kỳ muốn đánh chủ ý lên Tần Hoan."
Yến Triệt gần như gào lên, vừa nghe thấy thế thì nụ cười trên mặt Triệu Thục Hoa liền tiêu tán, bà liếc mắt sang hầu tỳ Vân Nhạn bên cạnh mình một cái, Vân Nhạn lập tức dẫn người khác đi theo ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại mỗi mẫu tử hai người, Triệu Thục Hoa khẽ hỏi, "Sao lại thế? Con nói rõ ra thử."
Yến Triệt hít thở sâu, "Yến Kỳ kia hôm nay gặp được Tần Hoan ở Thọ Khang cung, sau đó nghe thấy Tần Hoan nói chuyện cùng với hầu tỳ của mình về án mạng của Mạnh phủ. Mẫu hậu cũng biết hiện tại án mạng của Mạnh phủ có nhiều điểm quan trọng, phụ hoàng đã ngầm đồng ý cho Trịnh Đại nhân đến hỏi ý kiến Tần Hoan cho nên Tần Hoan biết một chút cũng là bình thường. Nàng ta nói chuyện riêng tư cùng với nô tỳ nhà mình nhưng lại bị Yến Kỳ nghe được. Ban nãy hắn đến Sùng Chính điện cùng con, phụ hoàng hỏi vụ án lần này của Mạnh phủ phải cân nhắc xử phạt thế nào, con nói là nên giảm nhẹ hình phạt, còn Yến Kỳ đương nhiên sẽ đối nghịch với con. Sau đó phụ hoàng vốn dĩ muốn cho bọn con lui ra, nhưng đột nhiên Yến Kỳ lại nhắc đến Tần Hoan, còn nói là con tự ý cho Hầu phủ quyền lực, nói vụ án này liên quan trọng đại, ngay cả một tiểu cô nương cũng biết được nội tình..."
Triệu Thục Hoa không nhịn được cười, "Thành vương lần này đi cáo trạng nhưng là cáo trạng sai lầm rồi."
Yến Triệt hừ nhẹ, "Đương nhiên hắn không cáo trạng thành công, thế nhưng phụ hoàng cũng không vì thế mà bắt bẻ hắn. Sau đó khi bọn con ra ngoài, Yến Kỳ hỏi rằng con liệu có muốn nạp cả hai tỷ muội Tần gia vào không, đương nhiên con nói tuyệt đối không có ý này, bởi vậy nên hắn liền nói thế thì tốt, con như vậy chính là tác thành cho hắn!"
Yến Triệt càng nói càng tức, cánh tay để trên ghế cũng siết chặt lại. Triệu Thục Hoa quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Cho nên, Triệt Nhi, con tức cái gì vậy?"
Yến Triệt sửng sốt, "Mẫu hậu, nhi thần đương nhiên là tức giận Thành vương động tâm tư với Tần Hoan."
Trên mặt Triệu Thục Hoa vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Con tức giận hắn động tâm với Tần Hoan, có ý định phá hoại quan hệ của con và Trung Dũng Hầu phủ, hay là con tức giận chỉ vì Tần Hoan?"
Yến Triệt lại sửng sốt, "Mẫu hậu, người..."
Hắn vốn muốn hỏi Triệu Thục Hoa vì sao lại hỏi vậy, thế nhưng nói được một nửa liền hiểu được ý của Triệu Thục Hoa, trong lòng đột nhiên lại thấy mờ mịt. Đối diện với ánh mắt của Triệu Thục Hoa, hắn lại càng cảm thấy chột dạ, "Mẫu hậu, đây chẳng phải đều là giống nhau hay sao? Chỉ cần hắn động tâm tư với Tần Hoan thì cả hai vấn đề này đều như nhau, người cũng đã biết Tần Hoan rồi, nàng ta không chỉ biết y thuật mà còn cực kỳ lợi hại ở những mặt khác nữa. Phụ hoàng cực kỳ yêu thích nàng, Hoàng tổ mẫu cũng càng yêu thích hơn, một người như vậy sao có thể trở thành người của Yến Kỳ được chứ?"
Triệu Thục Hoa thở dài, "Triệt Nhi, con lại né tránh câu hỏi của ta rồi."
Vẻ mặt Yến Triệt trở nên nghiêm trang, "Mẫu hậu..."
Triệu Thục Hoa giơ tay lên ngắt lời, "Con không cần phải nói ta cũng hiểu rồi, lần này con tức giận, một là vì suy nghĩ lệch lạc của Yến Kỳ, hai cũng là bởi vì chính Tần Hoan. Ta nghe nói lần trước con đến Trung Dũng Hầu phủ đã từng gặp được con bé?"
Yến Triệt không dám nhìn vào mắt Triệu Thục Hoa, mẫu hậu của hắn là người có thể đọc được tâm tư hắn từ trong ánh mắt. Hắn suy nghĩ đăm chiêu thì chỉ cần mẫu hậu hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được, bà hiểu hắn, nhưng cũng khiến cho hắn không có cách nào mà che giấu được.
"Đã gặp rồi, nhưng vậy thì sao?"
Triệu Thục Hoa cười cười, "Nghe nói lần đó sau khi trở về con còn không ra cửa mấy ngày trời? Từ Tết đến giờ đã hơn 10 ngày rồi, con đã từng đi gặp Triều Vũ hay chưa? Con cũng biết, trên buổi cung yến Tết Nguyên tiêu sẽ phải công khai tuyển phi cho con."
Yến Triệt ưỡn thẳng lồng ngực, "Cuối năm công việc rất nhiều, cho nên con mới không xuất cung thôi."
Triệu Thục Hoa gật đầu, không muốn dồn ép hắn quá mức, "Triệt Nhi, con thật sự không thể nạp được hai người họ Tần, mà chức vị chính phi của con cũng chỉ có thể là Bát tiểu thư của Tần gia. Nếu con không có tâm tư như ta vừa nói thì tốt, còn nếu có thì nhân tiện bây giờ còn chưa đi đến đâu, con nên sớm loại bỏ đi. Tần Hoan dù có khiến cho người khác yêu thích hơn đi chăng nữa thì con bé cũng chẳng thể mang đến lợi ích gì cho con cả. Chuyện đến tận ngày hôm nay rồi, con đã không còn lựa chọn nào khác cả."
Yến Triệt mím chặt môi không lên tiếng nữa.
Triệu Thục Hoa thở dài, "Triệt Nhi, người mà ta tuyển chọn cho con, nhất định sẽ không sai lầm, con phải tin tưởng mẫu hậu."
Ánh mắt Yến Triệt tối lại, hắn cúi mặt xuống, "Con biết, con tin mẫu hậu." Nói xong hắn lập tức ngẩng đầu lên, "Nhưng kể cả như thế thì cũng không thể để Thành vương có ý đồ gì với Tần Hoan được! Đã là người họ Tần thì chỉ có thể đứng chung một trận địa."
Triệu Thục Hoa cười cười, "Đương nhiên rồi." Nghĩ nghĩ một chút bà lại nói, "Con cho là Yến Kỳ sẽ cho Tần Hoan vị trí chính phi? Từ sớm Yến Kỳ đã hướng đến tiểu thư nhà Vệ Quốc công rồi, hiện tại bọn họ đang thua kém chúng ta ở mặt binh quyền cho nên cho dù Tần Hoan có được hắn yêu thích thế nào chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không dùng vị trí chính phi để chờ đón nàng ta. Mà Cửu cô nương Tần gia sao có thể để ý đến vị trí Trắc phi của Thành vương hắn chứ?"
Yến Triệt nhìn Triệu Thục Hoa, "Ý của mẫu hậu là..."
Triệu Thục Hoa ân cần, "Triệt Nhi, hôm nay con quá thiếu kiên nhẫn rồi, con cho rằng Tần Hoan hiện nay là một người mà người khác tùy tiện muốn nạp là nạp hay sao? Ngay cả Thành vương có tâm tư này đi chăng nữa thì cũng phải được Hoàng thượng và Thái hậu nương nương gật đầu thì mới tính là thành."
Yến Triệt muốn nói lại thôi, nhưng đối phương là Triệu Thục Hoa thì hắn có muốn nói cũng không nói được gì. Triệu Thục Hoa nói đúng, hôm nay cơn phẫn nộ của hắn đến quá kỳ quái và quá mãnh liệt rồi, nếu như bình tĩnh lại hắn cũng không phải không thể tính đến những điểm mấu chốt này, vậy mà cuối cùng hắn vẫn không kìm chế được sự tức giận trong lòng mình.
"Cho nên con cần phải đi cầu Hoàng tổ mẫu sao?"
Triệu Thục Hoa lắc đầu, "Không cần, không cần con phải đi cầu, chỉ cần Thành vương dám thì đương nhiên Thái hậu sẽ có biện pháp khiến cho hắn phải buông xuôi."
Trong mắt Yến Triệt lại có chút muốn nói lại thôi, "Nhưng mà mẫu hậu... Thân phận của Tần Hoan hiện nay đã cực kỳ không giống trước kia... Nàng ta... sau này..."
Yến Triệt rất hiếm khi có lúc nói chuyện mà lắp bắp thế này, Triệu Thục Hoa nhăn mày, "Con là muốn nói, dù gì Tần Hoan cũng phải thành hôn, sau này nàng ta sẽ phải gả cho..."
Yến Triệt gật đầu, Triệu Thục Hoa cười cười, "Con nhìn ra được suy nghĩ của Tần Hoan sao? Con cảm thấy con bé đang hướng về người nào?"
"Nàng ta... đương nhiên là hướng về Tần gia."
Yến Triệt nói một câu chắc nịch, thế nhưng nói ra rồi thì trong lòng lại thấy không thoải mái lắm.
Triệu Thục Hoa cũng nói, "Phải, con bé hướng về Tần gia, thế nhưng cũng không nhất định sẽ hướng về con."
Nói xong Triệu Thục Hoa lại nhớ đến hôm mình nói chuyện với Tần Hoan được mấy câu, "Con bé còn nhỏ tuổi, được Hoàng thượng coi trọng, được Thái hậu nương nương sủng ái, con xem nó có chút thiếu kiên nhẫn nào không? Không hề! Sự trầm ổn của nó vượt xa so với tưởng tượng của ta, ta đối xử thân thiết với nó thế nhưng cũng không nhìn ra chút dáng vẻ muốn dựa dẫm nào của nó cả, điều này đủ để chứng minh con bé không hề muốn thân cận cùng với ta. Còn bên phía Thành vương, sau chuyện của Phùng Chương thì ta cũng nhìn ra được con bé cũng sẽ không có ý định gì với Thành vương cả."
"Hiện tại Tần phủ là chỗ con bé trú ngụ, nhất định nó cũng sẽ muốn địa vị của Tần phủ được củng cố vững chắc, thế nhưng con nhìn vào tính cách nó xem, rất có chủ kiến của riêng mình. Sau này con bé gả cho ai ta không biết, thế nhưng chắc chắn con bé sẽ không gả cho bất cứ kẻ nào có quan hệ với Thành vương cả."
Yến Triệt nghe Triệu Thục Hoa nói một loạt cũng không dám phản bác một câu nào, hắn càng hiểu rõ tính tình của Tần Hoan hơn Triệu Thục Hoa, nàng không chỉ có không muốn gia nhập Đông cung mà thậm chí còn bởi vì hắn hiểu lầm nàng mà còn tràn đầy trào phúng với hắn. Với biểu hiện như vậy của nàng, làm gì có chuyện nàng muốn dựa dẫm vào hắn chứ?
"Ý của mẫu hậu là chỉ cần nàng ta không trở thành kẻ địch của chúng ta là được?"
Triệu Thục Hoa cười cười, "Không chỉ có không trở thành kẻ địch mà còn có thể biến thành quân cờ cho chúng ta."
Yến Triệt chau mày, "Quân cờ? Quân cờ gì?"