Lúc cung nhân đến Hầu phủ thì Tần Triều Vũ hoàn toàn không ngờ được rằng hôm nay Hoàng hậu lại đón nàng vào cung. Hồ thị thấy thế lập tức sai người đi chuẩn bị cho nàng, "Ngày mai chính là cung yến Nguyên tiêu rồi, hôm nay Hoàng hậu nương nương gọi con vào cung đương nhiên sẽ có điều dặn dò."
Hồ thị vui mừng hớn hở, đột nhiên lại nói, "Chẳng lẽ vì ngày mai đã định ra người được làm Thái tử phi hay sao? Cho nên hôm nay Hoàng hậu nương nương mới đón con vào cung, định để nói trước với con một tiếng?"
Nghe thấy vậy thì đôi mắt Tần Triều Vũ liền sáng bừng lên, nhưng trên mặt nàng vẫn thản nhiên như không, chỉ cẩn thận ăn mặc chỉnh trang rồi đi theo cung nhân lên xe ngựa. Hồ thị đứng ở cửa phủ đưa tiễn, trong mắt cũng cực kỳ chờ mong.
Đến Khôn Ninh cung, Tần Triều Vũ vẫn cung kính lễ độ như ngày thường mà bước vào chính điện. Vừa mới vào cửa, Triệu Thục Hoa liền cười nói, "Triều Vũ đến rồi... con mau đến đây giúp Bản cung nhìn mấy bức họa này xem..."
Tần Triều Vũ nhún người thi lễ, sau đó liền đi đến bên cạnh. Nàng thấy trước mặt Triệu Thục Hoa treo một bức tranh sơn thủy, nàng vừa nhìn thấy thì đáy mắt liền sáng lên, "Nương nương, đây là tác phẩm của Trương Hi, 'U Châu sơn thủy đồ' sao?"
Triệu Thục Hoa liền nở nụ cười, "Tên tuổi 'Đệ nhất tài nữ kinh thành' của con quả nhiên danh bất hư truyền, chính là bức 'U Châu sơn thủy đồ' của Trương Hi! Con mau đến nhìn thử xem đây là tranh thật hay giả?"
Trương Hi chính là họa sư nổi danh tiền triều, bức 'U Châu sơn thủy đồ' này chính là tác phẩm truyền đời của ông ta cho nên dù có tiền cũng không thể mua được, ngay cả Tần Triều Vũ, nàng cũng chỉ từng nhìn thấy ở trong sách mà thôi. Theo lý mà nói, một bức họa nổi danh như vậy, Hoàng hậu muốn tìm người giúp mình phân biệt thì có thể tìm đến đủ mọi loại họa sư hoặc các lão thần trong triều am hiểu việc này. Vậy mà hiện tại bà lại gọi một tiểu cô nương như Tần Triều Vũ đến xem tranh, đủ để thấy được bà cực kỳ ngưỡng mộ và yêu thích Tần Triều Vũ.
Tần Triều Vũ không dám lơ là, nàng nhìn tỉ mỉ một lần sau đó mới nói, "Bút pháp của Trương Hi luôn là dùng mực nước để vẩy mực, bức tranh này cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông ấy. Tương truyền lúc Trương Hi vẽ ra bức tranh này thì thê tử của ông qua đời, mà U Châu trước đây chính là nơi ở cũ của thê tử ông, chính vì thế nên khi vẽ tranh ông cũng cực kỳ nhớ thương thê tử mình. Trong tranh, dãy núi xanh biếc làm tiền cảnh, hậu cảnh có thấp thoáng một con sông chảy qua, chính là sông U Giang của U Châu trước đây. Nước sông này màu sắc rất thâm thúy, sau khi nhìn kỹ còn có thể nhìn ra được nước sông tuy chảy siết nhưng vẫn có những gợn sóng khó có thể yên tĩnh được, điều này thể hiện nỗi nhớ nhung sâu sắc của ông ta đối với thê tử mình. Nét bút của ông có đậm có nhạt rất tỉ mỉ, ngay cả độ dài ngắn cũng không đồng nhất, nhìn như rất muốn xuyên qua dòng nước chảy siết để sang bờ bên kia. Tất cả những chi tiết, màu sắc trên tranh được xử lý cực kỳ tuyệt diệu, nếu so sánh với núi non trùng điệp tươi xanh thì dòng sông với ngọn sóng dâng trào mới giống hệt như cảnh thật ngoài đời. Còn phần lạc khoản này..."
Tần Triều Vũ lại nhìn về góc bức tranh, "Con dấu này chính là con dấu cá nhân của Trương Hi, hiện nay trên những bức họa còn sót lại của Trương Hi đều nhìn thấy con dấu này. Chỗ mà hậu nhân khó làm giả nhất chính là con dấu này đã bị mẻ mất một góc..."
Tần Triều Vũ chỉ vào một lỗ hổng cực kỳ nhỏ trên vết dấu màu đỏ, "Chính là chỗ này."
Tần Triều Vũ nghiêng người nhìn kỹ trong giây lát, "Nếu Triều Vũ không nhìn nhầm thì bức tranh này đích thực là hàng thật."
Nói xong Tần Triều Vũ đứng thẳng lên nhìn Triệu Thục Hoa, "Nương nương, nếu như Triều Vũ có nói sai thì người đừng nên trách Triều Vũ, do tài học của Triều Vũ còn nông cạn..."
Triệu Thục Hoa vừa nghe thấy thế liền nở nụ cười, bà tiến lên kéo lấy tay Tần Triều Vũ ngồi xuống giường nhỏ gần cửa sổ, "Con đó, con là Đệ nhất tài nữ kinh thành, dựa vào lời con nói vừa rồi thì danh xưng này hoàn toàn không phải giả. Bản cung tin con."
Nói xong bà căn dặn hạ nhân, "Cất bức tranh này đi, bảo quản thật tốt."
Tần Triều Vũ khẽ thở phào, trên mặt cũng nở nụ cười, "Nương nương, để cho chắc ăn thì vẫn nên mời thêm vài vị họa sư có kinh nghiệm dày dặn đến xem thử..."
Triệu Thục Hoa lắc đầu, bà ngồi xuống ghế, "Không cần, Bản cung nói là tin con thì đương nhiên chính là tin con."
Tần Triều Vũ nhìn Triệu Thục Hoa tràn đầy cảm kích, "Đa tạ nương nương..."
Cung nhân dâng trà lên cho hai người, Triệu Thục Hoa không uống mà chỉ quan sát Tần Triều Vũ. Tần Triều Vũ bị Triệu Thục Hoa nhìn đến mức xấu hổ, nhưng bà liền nở nụ cười, "Sao nào? Biết mai là ngày gì chưa?"
Tần Triều Vũ gật đầu, "Mai là cung yến Tết Nguyên tiêu."
Triệu Thục Hoa vẫn cười tươi, "Phải, ngày mai chính là cung yến Tết Nguyên tiêu, hôm nay Bản cung triệu con vào đây chính là vì có vài câu riêng tư muốn nói với con..."
Tần Triều Vũ nghe thấy thế liền nghĩ thầm rằng quả nhiên đúng như Hồ thị dự đoán, nàng lập tức chăm chú lắng nghe.
"Hoàng hậu nương nương xin mời nói..."
Triệu Thục Hoa nắm lấy tay Tần Triều Vũ rồi thở dài, "Bản cung cũng không biết hiện tại nói chuyện này với con thì rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng Bản cung nghĩ đến ngày mai phải đưa danh sách qua cho Khâm thiên giám rồi nên lại nhịn không được. Lát nữa bất kể Bản cung có nói gì với con thì con cứ tự mình chôn chặt trong lòng là được."
Tần Triều Vũ lập tức gật đầu, Triệu Thục Hoa liền thành khẩn, "Hiện tại Bản cung không phải là đang nói chuyện với nữ nhi nhà Trung Dũng Hầu phủ, mà là nói chuyện với thê tử tương lai của Triệt Nhi..."
Trong lòng Tần Triều Vũ chấn động mạnh một cái, ánh sáng trong mắt cũng lập tức trở nên long lanh!
Thê tử của Triệt Nhi...
Hoàng hậu đã thật sự coi nàng là Thái tử phi rồi!
Tim Tần Triều Vũ đập thình thịch, nàng phải hít sâu một hơi thì mới ổn định lại được thâm thần.
Triệu Thục Hoa nhẹ nhàng nói, "Triều Vũ, mặc dù Triệt Nhi đã được lập làm Thái tử, nhung mà con cũng biết Thành vương và Tố Quý phi đều vẫn chưa hề chết tâm. Một ngày Triệt Nhi còn chưa đăng cơ thì bọn họ vẫn luôn là mối đe dọa của Triệt Nhi..."
Tần Triều Vũ gật đầu, điều này đương nhiên nàng biết.
Triệu Thục Hoa liền tiếp tục nói, "Chỉ là những điều này vẫn còn chưa là gì, mặc dù Hoàng thượng đã lập Triệt Nhi thế nhưng vẫn còn ngày ngày khảo nghiệm nó. Chỉ cần Hoàng thượng cảm thấy Triệt Nhi không phải là người lý tưởng để chọn làm Thái tử thì có lẽ sẽ còn sinh ra biến hóa nữa."
Đôi mắt đen láy của Tần Triều Vũ thoáng co rút lại, giọng nói Triệu Thục Hoa cũng trở nên lạnh lẽo, "Nhưng chuyện cho đến bây giờ, dù là bất cứ lý do gì mà Triệt Nhi bị phế truất chức vị Thái tử thì nó cùng với ta, còn cả thê tử tương lai của nó đều sẽ không còn mạng sống nữa. Triều Vũ, con có hiểu ý ta không?"
Tuyết trắng vẫn bay tán loạn ngoài cửa sổ, Tần Triều Vũ nghe giọng nói lạnh lùng của Triệu Thục Hoa xong thì đột nhiên cảm nhận được một cảm giác mát lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên. Tranh đấu trong cung nàng cũng đã biết đôi chút, nhưng những điều Triệu Thục Hoa vừa nói chính là lần đầu tiên nàng nghe được. Không biết vì cái gì, đột nhiên trong đôi mắt chưa bao giờ chứng kiến huyết tinh mưa máy của nàng lại từ từ hiện lên vẻ kiên định.
Triệu Thục Hoa cực kỳ mãn nguyện, "Cho nên, Bản cung tuyển người cho Triệt Nhi, không chỉ có thể bảo vệ nó lúc cần thiết, ủng hộ nó, chăm sóc nó mà còn phải ra sức vì sự nghiệp của nó nữa. Nhìn toàn bộ quý nữ trong kinh thành, ngoại trừ con ra thì Bản cung không thấy có người nào khác phù hợp cả! Khí chất con thanh tao, hiểu biết đại cuộc, chỉ có con mới có thể đứng ở bên cạnh Triệt Nhi, cùng nó bước lên vị trí kia!"
Tần Triều Vũ vốn là người cao ngạo, nhưng nàng chưa từng nghe quay Triệu Thục Hoa khen ngợi nàng như vậy. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong lòng sôi sùng sục, ánh mắt nàng nhìn Triệu Thục Hoa vừa vui mừng lại vừa cảm kích. Nàng cảm kích vì được Triệu Thục Hoa coi trọng và yêu thương, cũng bởi vì nàng cực kỳ mong muốn trở thành người được đứng ở bên cạnh Yến Triệt...
Nhìn vẻ mặt Tần Triều Vũ, Triệu Thục Hoa khẽ cười, ánh mắt bà đột nhiên trở nên từ ái hơn. Bà giơ tay lên vuốt ve đôi má Tần Triều Vũ, "Con là đứa trẻ ngoan, nếu con gả cho những người khác trong kinh thành, một thiếu gia nào đấy trong nhà Công hầu Bá tước, hoặc các loại Thân vương Thế tử nào đó thì nhất định con sẽ có cuộc đời cực kỳ tốt, đến già cũng không phải lo lắng vinh hoa phú quý... Nhưng con lại được Bản cung coi trọng, Triều Vũ, đây là một con đường rất khó, con thật sự muốn đi lên sao?
"Con trở thành người ở bên cạnh Triệt Nhi, những người muốn hại Triệt Nhi kia rất có thể sẽ hướng mũi thương về phía con. Không chỉ có như vậy, người bên cạnh con, người nhà của con cũng sẽ có mối quan hệ chặt chẽ không rời với Triệt Nhi, nếu đám người kia muốn đẩy đổ Triệt Nhi thì cũng sẽ tìm cách để ra tay với người bên cạnh và người nhà của con..."
"Ngoại trừ những người đó, sau này con còn phải quản lý hậu cung, phải thành mẫu nghi thiên hạ cho nên trách nhiệm đặt lên vai con ngày một nặng. Con muốn đứng trên vị trí dưới 1 người trên vạn người kia cũng thật sự rất khổ tâm."
Giờ phút này Tần Triều Vũ chỉ hận không thể móc tim mình ra cho Triệu Thục Hoa, "Hoàng hậu nương nương, Triều Vũ không sợ, Triều Vũ muốn đi con đường này... Xin Hoàng hậu nương nương tin tưởng Triều Vũ..."
Triệu Thục Hoa cười tươi cực kỳ vui mừng, "Được rồi được rồi, nghe được những lời này của con thì Bản cung cũng yên tâm rồi, sau này Triệt Nhi có con bên cạnh thì Bản cung cũng đỡ lo. Bản cung tin rằng ánh mắt của mình sẽ không sai, con nhất định là người tốt nhất để cùng với Triệt Nhi đi lên vị trí kia.
Mỗi một câu nói của Triệu Thục Hoa đều khiến cho Tần Triều Vũ thêm tự tin, thêm cảm kích cực hạn. Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, nàng đã chờ mong ngày này rồi, mà có thêm phần tin tưởng này của Triệu Thục Hoa thì nàng cũng sẽ không để cho bà phải thất vọng!
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, người tín nhiệm Triều Vũ, Triều Vũ nhất định sẽ không phụ người! Triều Vũ cũng nhất định không phụ Thái tử Điện hạ, từ giờ trở đi, Triều Vũ sẽ mang hết khả năng của mình ra để giúp đỡ Thái tử Điện hạ!"
Tần Triều Vũ nắm chặt lấy tay Triệu Thục Hoa, trong lòng tràn ngập hưng phấn kích động, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Triệu Thục Hoa vui mừng gật đầu, "Đứa trẻ ngoan, quả nhiên Bản cung không nhìn nhầm người. Con yên tâm, Bản cung sẽ đối xử với con giống như nữ nhi thân sinh của mình, Triệt Nhi nhất định cũng sẽ yêu thương con, sau này, hài tử của con nhất định sẽ trở thành chủ nhân của Đại Chu."
Đây chính là lời hứa hẹn, Triệu Thục Hoa căn bản không cần phải nói thì Tần Triều Vũ đã cam nguyện dâng hiến, mà hiện tại Triệu Thục Hoa nói ra rồi thì Tần Triều Vũ lại càng muốn chứng minh bản thân mình với bà. Hài tử của nàng sẽ trở thành chủ nhân của Đại Chu, đây là lời hứa quan trọng đến nhường nào chứ!
Hoàng hậu nương nương, người yên tâm, Triều Vũ nhất định sẽ không khiến cho người thất vọng."
Tần Triều Vũ đáp lại lời hứa, vẻ hài lòng trong mắt Triệu Thục Hoa càng thêm rõ rệt, bà tháo vòng tay của mình ra đặt lên tay Tần Triều Vũ rồi mỉm cười nói, "Đây là một trong những sính lễ mà năm đó Hoàng thượng tặng cho ta. Hắn đã từng nói, nếu như may mắn được trở thành Đế vương thì Bản cung nhất định sẽ là Hoàng hậu duy nhất. Vòng tay này cũng chính là tín vật hắn tặng cho ta, hiện tại Bản cung tặng lại cho con, coi như là 1 phần của tấm lòng thành khẩn mà Bản cung và Triệt Nhi giành cho con..."
Hốc mắt Tần Triều Vũ đỏ ửng lên, nàng vốn tưởng rằng hôm nay Triệu Thục Hoa vào cung là dể dặn dò nàng đôi lời, thế nhưng không ngờ rằng bà lại nói chuyện riêng tư một cách trịnh trọng đến như vậy. Bà đã mở lòng với nàng, đương nhiên nàng cũng hết lòng hết dạ với bà, phần tán tưởng và ngưỡng mộ này của Hoàng hậu đã khiến cho trong lòng nàng cháy lên một ngọn lửa hừng hực, hận không thể thiêu cháy chính máu thịt của mình để hiến tế cho sự nghiệp của Yến Triệt!
"Hoàng hậu nương nương..."
Giọng nói Tần Triều Vũ nghẹn ngào, Triệu Thục Hoa lại cười dịu dàng, "Không phải con bị Bản cung dọa rồi chứ? Đây chỉ là một phần tâm ý của Bản cung mà thôi, bởi vì Bản cung sợ trong lòng con vừa sợ vừa nghi ngờ. Còn hiện tại con đã biết Bản cung nhìn nhận con thế nào, chắc hẳn trong lòng con cũng an ổn hơn một chút rồi."
Tần Triều Vũ nhìn vòng tay xanh biếc trên cổ tay mình, đúng là trong lòng thấy cực kỳ yên tâm.
Mặc dù nàng cực kỳ tin tưởng bản thân có thể đạt được vị trí Thái tử phu, thế nhưng nàng vẫn không biết rốt cuộc Triệu Thục Hoa lại có tâm tư gì. Hiện tại nàng đã biết rồi, nàng cảm thấy Triệu Thục Hoa cùng đứng chung một phía, cùng chung mục đích với nàng khiến cho ý chí chiến đấu trong lòng nàng lại sục sôi. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Thục Hoa thất vọng, tuyệt đối không khiến cho Yến Triệt thất vọng.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, vốn trong lòng Triều Vũ vẫn còn hoang mang, nhưng hiện tại Hoàng hậu nương nương đối xử thật tâm như vậy thì Triều Vũ đúng thật là yên lòng rồi. Xin Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm, sau này Triều Vũ cũng sẽ hiếu kính người đàng hoàng!"
Nụ cười của Triệu Thục Hoa càng tươi hơn, "Chỗ này của Bản cung cái gì cũng tốt rồi, con phải bắt được trái tim của Triệt Nhi mới đúng chứ."
Gương mặt Tần Triều Vũ ửng hồng, nàng cúi đầu ngượng ngùng sau đó liền gật gật, "Vâng, Triều Vũ tuân lệnh!"
Triệu Thục Hoa gật đầu, đang định nói gì thêm thì đột nhiên Vân Nhạn mang vẻ mặt kỳ quái bước từ bên ngoài vào, "Hoàng hậu nương nương..."
Triệu Thục Hoa buông tay Tần Triều Vũ ra, Tần Triều Vũ cũng ngồi thẳng người lại. Vân Nhạn nhìn Triệu Thục Hoa sau đó lại nhìn nhìn Tần Triều Vũ, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.
Triệu Thục Hoa chau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Vân Nhạn lại nhìn Tần Triều Vũ lần nữa, Triệu Thục Hoa lên tiếng, "Triều Vũ là người mình, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Tần Triều Vũ vốn đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không thì Triệu Thục Hoa lại nói như vậy khiến cho trong lòng nàng lập tức có chút cảm kích. Vân Nhạn do dự giây lát rồi nói, "Vừa rồi cung nhân bên Trường Tín cung đến bẩm, nói... nói là Tố Quý phi nương nương và Thành vương Điện hạ muốn gây ra chuyện bất lợi cho Thái hậu nương nương vào ngày mai. Chính là để Thái hậu nương nương phát bệnh trước mặt mọi người, mượn... mượn cớ này để truy cứu trách nhiệm cho Cửu cô nương."
Nghe đến đây mặt mày Tần Triều Vũ lập tức biến sắc, Triệu Thục Hoa cũng chau mày, "Cái gì?"
Vân Nhạn cụp mắt xuống, "Vâng, người của chúng ta đến báo nên tin tức đúng là sự thật, chỉ là không biết Quý phi nương nương và Thành vương có mục đích gì..."
Trên mặt Tần Triều Vũ có vẻ bừng tỉnh, "Chẳng trách... chẳng trách..."
Triệu Thục Hoa nhìn Tần Triều Vũ, "Chẳng trách cái gì?"
Tần Triều Vũ lập tức trả lời, "Chẳng trách phụ thân không cho Cửu muội muội vào cung, hóa ra là Thành vương muốn gây ra chuyện bất lời với Cửu muội muội!"
Vẻ mặt Triệu Thục Hoa lập tức thay đổi, đột nhiên bà cười lạnh một tiếng, "Hóa ra phụ thân con hiểu rõ Thành vương có ý đồ cho nên mới không cho phép Tần Hoan vào cung? Hay cho một Thành vương, hiện giờ không động được đến Triệt Nhi liền bắt đầu muốn khai đao với mấy người Hầu phủ các con. Không riêng gì Tần Hoan gặp họa mà ngay cả con và phụ thân con cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó đừng nói đến chuyện con vào được Đông cung hay không, mà bản thân Hầu phủ có còn giữ mình được hay không vẫn còn chưa biết..."
Tần Triều Vũ lập tức hết hồn, cung yến còn chưa diễn ra mà nàng đã nhìn thấy chiến trường không khói súng này rồi!
"Hoàng hậu nương nương, như vậy phải tính sao? Ngày mai phụ thân cũng định không để cho Cửu muội muội vào cung rồi."
Trên mặt Triệu Thục Hoa có vẻ kiên quyết sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, một lúc sau bà mới lắc đầu, "Không nhập cung chính là hạ hạ sách, bệnh của Thái hậu nương nương là do Tần Hoan chăm sóc, mặc kệ con bé có vào cung hay không thì một khi Thái hậu nương nương xảy ra chuyện thì nhất định sẽ trách tội lên đầu Tần Hoan."
Nói đến đây Triệu Thục Hoa liền nhìn sang Tần Triều Vũ, "Phải để con bé vào cung! Chỉ có như vậy nó mới có thể thời thời khắc khắc ở bên Thái hậu tránh cho tai họa xảy ra... Ai có thể động thủ với Thái hậu được dưới mí mắt Tần Hoan chứ?"
Tần Triều Vũ nghe đến đây cũng thấy có lý, nhưng nàng nghĩ nghĩ chẳng lẽ sự tình lại đơn giản như vậy sao? "Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, nếu như Cửu muội muội vào cung mà vẫn không có cách nào ngăn cản thì sao? Hoặc là Cửu muội muội vào cung xong ngược lại sẽ bị bọn họ tính kế?"
Triệu Thục Hoa cười cười, "Điều con nghĩ rất chu đáo, nhưng con quên là hiện giờ chúng ta đã biết trước rồi thì chính là chúng ta nắm giữ tiên cơ! Ngày mai nếu bọn họ dám động thủ thì chúng ta không chỉ không để Tần Hoan bị tính kế mà còn có thể bắt tận tay bọn họ!" Nói xong Triệu Thục Hoa lại nhìn Tần Triều Vũ, "Hơn nữa, chúng ta cần Tần Hoan trợ giúp."
Nếu thật sự muốn lợi dụng bệnh tình của Thái hậu thì ngoài Tần Hoan ra, lời của ai nói mới có sức thuyết phục đây?
Lúc này Tần Triều Vũ mới gật đầu, "Vâng, Triều Vũ đã hiểu rồi, hiện tại Triều Vũ liền về phủ nói chuyện với phụ thân. Ngày mai Triều Vũ nhất định sẽ dẫn Cửu muội muội vào cung..."
Chuyển xảy ra đột ngột khiến vẻ mặt Triệu Thục Hoa cũng trở nên nghiêm trọng, hai người còn nói thêm vài câu nữa thì Tần Triều Vũ mới cáo từ hồi phủ. Triệu Thục Hoa cũng không giữ người quá lâu, bà lại gọi người ban thưởng cho Tần Triều Vũ rất nhiều trang sức và châu báu.
Đợi đến khi Tần Triều Vũ rời khỏi rồi Vân Nhạn mới khẽ nói, "Nương nương, ban nãy Bát tiểu thư có hơi nghi ngờ, đến lúc nàng về rồi lại thương lượng cùng với Hầu gia, liệu có thể nhìn thấu được mưu tính của người không?"
Triệu Thục Hoa cười cười, "Có cách nghĩ của riêng mình mới tốt, nếu như thật sự ta nói gì cũng tin thì chính là một kẻ vô năng ngu muội. Ta sẽ không nhìn lầm người, con bé có thể thông minh nhạy bén thì cũng là điều đương nhiên. Đối với ta thì con bé vẫn còn là đứa nghe lời, hiện tại nó sẽ không hoài nghi ta, mà cho dù có hoài nghi thì nó cũng sẽ chọn tin tưởng ta thôi. Còn về Tần Thuật, ông ta là người hiểu đại cục nhất, người mà ông ta coi trọng là Triều Vũ chứ không phải Tần Hoan."