Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 473: Kết thúc tuyển phi (2)



Tần Tương và Tần Sương cũng đứng bên cạnh nghe, thấy vậy thì cũng tỏ vẻ hâm mộ.

Hai người các nàng ngay cả Hoàng cung cũng không có tư cách đi, cho nên thái độ như vậy cũng hoàn toàn bình thường. Còn ở một phía khác, Tần Nghiệp ngồi ở ngay bên dưới Tần Diễm thì cũng tỏ vẻ như người ngoài cuộc. Hắn và Tần Tương, Tần Sương đều giống nhau, mà ngay cả Tần Hoan thật ra cũng tương tự như bọn họ, chỉ là do nàng có một tay y thuật cho nên mới khác biệt mà thôi. Tần Nghiệp vừa nghe vừa nở nụ cười tràn đầy sự hứng thú.

Tần Hoan cụp mắt xuống, "Hôm nay Thái hậu tìm con đến Thọ Khang cung nói chuyện, nói rằng người sẽ làm chủ cho hôn sự của con."

Thái hậu cũng không hề nói thẳng ra thế này, nhưng Tần Hoan lại không thể không nói ra trước. Bởi vì nàng không dám chắc chắn Tần Thuật và Hồ thị liệu có vì củng cố địa vị cho Hầu phủ mà lén lút định hôn cho nàng không. Đối với Hầu phủ mà nói thì bất cứ biện pháp nào có thể dùng để củng cố địa vị đều không hề là sai trái, ngay cả Tần Hoan thì cũng phải đứng trên lập trường của Hầu phủ mà tính toán, thậm chí nàng còn phải gắng sức và nhượng bộ vì Hầu phủ. Đạo lý tổ chim bị phá thì không còn trứng nàng cũng biết, nhưng nàng không phải Cửu tiểu thư chân chính, nàng không muốn trở thành quân cờ cho Hoàng hậu, cũng không muốn trở thành quân cờ cho Hầu phủ.

Hồ thị nở nụ cười, "Thế thật sự quá tốt, Thái hậu giúp con tìm mối tốt thì chắc chắn sẽ cao chứ không thấp."

Trong lòng Tần Hoan nhớ đến Yến Trì và tên tuổi của Duệ Thân Vương phủ, đúng thật là chỉ cao chứ không hề thấp. Nhưng trước khi đại hôn, nàng chắc chắn phải tìm ra được đầu đuôi vụ án mạng của phụ thân! Tần Hoan âm thầm siết chặt tay, đây là điều nàng nên, và cũng là nhất định phải làm!

Tần Thuật thư thái thở phào một hơi, "Mấy người các con, mỗi đứa đều được gả vào chỗ vừa lòng đẹp ý thì không gì tốt hơn. Còn có Diễm Nhi và Nghiệp Nhi hiện giờ cũng coi như thuận buồm xuôi gió, như vậy ta liền không cần phải lo lắng cho các con nhiều nữa."

Tần Diễm liền nói, "Phụ thân yên tâm, con ở trong Cấm vệ quân chắc chắn sẽ cẩn thận, Nhị đệ cũng vào Tuần phòng doanh rồi, bắt đầu từ năm nay Hầu phủ chúng ta nhất định sẽ lên thẳng mây xanh!"

Tần Thuật gật đầu rồi nở nụ cười khoan khoái, "Ẩn nhẫn bao năm nay để chờ đợi chính là ngày hôm nay, mấy người các con đều không khiến cho ta thất vọng."

Dứt lời Tần Thuật lại nói, "Gần đây chuyện lớn nhất trong triều chính là chọn ra Chính phi cho Thái tử và Thành vương, sau đó là sứ thần Bắc Ngụy và Tây Lương quốc sẽ đến thăm hỏi. Mấy ngày nay Hoàng thượng đều lệnh cho Công bộ tu sửa lại Hoàng thành và dịch quán chuẩn bị cho đoàn sứ thần. Mặc dù ta ở bên Lại bộ thế nhưng sứ thần hàng năm đến thăm cũng không phải là việc nhỏ, mấy hôm nữa cũng sẽ bận bù đầu rồi."

Nói đến chuyện triều chính thì trong phòng chỉ có Tần Thuật và Tần Diễm lên tiếng, Tần Triều Vũ thỉnh thoảng hỏi một hai câu xen vào. Nàng là người sắp trở thành Thái tử phi cho nên đương nhiên cũng cần phải biết chút biến ảo trong triều đình.

Nhưng trước mặt nhiều nữ quyến như vậy thì Tần Thuật có nói cũng cực kỳ hời hợt, chẳng bao lâu sau liền cho mấy người Tần Hoan đi về nghỉ ngơi. Tần Hoan và Tần Tương Tần Sương đều đứng dậy, Tần Triều Vũ lại muốn ở lại, chắc hẳn là có lời bí mật muốn nói.

Từ bên trong đi ra, Tần Sương là người đầu tiên nhìn thấy Bạch Anh cầm đồ ăn trên tay, "Ồ, ngươi mua ở đâu thế?"

Tần Hoan cười cười, bảo Bạch Anh chia cho Tần Sương một chút, "Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, chỗ Hàn bá ở cách chợ Tây không xa."

Nói xong Tần Hoan nhìn về phía Tần Tương, "Ngũ tỷ tỷ có lấy không?"

Tần Tương lập tức phất tay không cần, mấy thứ mà Tần Hoan mua về này đa phần là ở mấy sạp bán hàng rong cho nên nàng sẽ không ăn. Tần Hoan không thèm để ý, còn Tần Sương bên này lại ăn đến say sưa, "Cái kẹo này ngọt thật, hương vị ở kinh thành thật sự còn ngọt hơn so với ở Cẩm Châu bọn ta. Ta thấy muội quay về muộn như vậy, còn tưởng rằng muội bị giữ lại trong cung chứ."

Tần Hoan bật cười, "Hôm nay cung yến đã kết thúc từ lâu rồi."

Tần Sương nói chuyện cực kỳ thản nhiên, "Nhưng mà muội được Thái hậu yêu thích mà, có lẽ giữ muội lại qua đêm cũng được nhỉ."

Tần Hoan lắc đâu, "Thế thì đúng là không còn thể thống gì nữa."

Tần Sương nói đến đây sau đó dường như nghĩ đến cái gì liền quay sang nhìn Tần Tương, "Muội có biết không, chiều hôm nay bên kia mời bà mối đến cửa chính thức cầu thú, qua mấy ngày nữa thì sẽ đính hôn, sau đó đưa sính lễ đến rồi định ra ngày đại hôn. Theo dự đoán thì có lẽ đến mùa hè là Ngũ tỷ tỷ sẽ gả đi rồi."

Tần Hoan quay sang, Tần Tương lại cụp mắt xuống, trên mặt hình như có chút khó xử.

Thế gian này, một khi xuất giá thì cuộc đời của nữ tử cũng xem như đã định. Tần Hoan nghĩ đến Tiết Thanh Sơn kia cũng coi như là người ổn trọng đáng tin cậy cho nên liền vui lây thay cho Tần Tương. Dù sao Tần Tương cũng được dạy bảo theo lễ nghi của tiểu thư khuê các, cho nên chỉ cần bình tĩnh lại mà sống, còn Tiết Thanh Sơn lại là người trầm ổn có chí tiến lên thì thật sự không có gì mà không ổn cả.

"Chúc mừng Ngũ tỷ tỷ, chờ đến ngày đính hôn rồi muội sẽ chuẩn bị lễ vật."

Tần Tương khẽ cười, "Đa tạ hai muội muội, ta định là ngày mai chuẩn bị chút đồ ăn rồi mời 2 muội muội qua chỗ ta. Sau này còn không biết có bao nhiêu thời gian được ở cùng nhau nữa, chỉ sợ đây là năm cuối cùng 3 người chúng ta còn ở chung được với nhau rồi."

Đương nhiên Tần Sương và Tần Hoan vui vẻ đồng ý, đợi gả cho người ta rồi thì sang năm sẽ phải lo liệu cho bên nhà chồng, chắc chắn sẽ không nhàn nhã tự tại như bây giờ nữa.

Cứ như vayajm 3 người hẹn giờ xong rồi ai về viện người nấy.

Sáng sớm hôm sau, Thánh chỉ tuyển chọn Thái tử phi liền đưa đến Hầu phủ, Tần Thuật dẫn theo mọi người trong Hầu phủ nghe Thánh chi xong, Viên Khánh mừng rỡ nói 'Chúc mừng' liên tục, sau đó ông lại nói, "Những ban thưởng này đều là Thái hậu nương nương, Hoàng thượng còn có Hoàng hậu nương nương thưởng xuống cho Bát tiểu thư. Những thứ này cũng không phải là sính lễ, hôm nay chiêu cáo thiên hạ, đợi đến khi Khâm thiên giám chọn ra ngày tốt rồi thì mới hạ sính lễ sau. Còn đến ngày đại hôn, chắc hẳn cũng phải đợi ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương."

Tần Thuật biết những điều này, trước tiên cho người tặng một khoản lễ lớn rồi tiễn bước Viên Khánh, sau đó mới lệnh cho hạ nhân khiêng đồ ban thưởng đi. Lần trước Tần Hoan đã nhận được ban thưởng rất nhiều, thế nhưng lần này lại nhiều hơn nữa. Thấy thế Tần Tương và Tần Sương mới biết được vị trí Thái tử phi là như thế nào, rõ ràng là nằm trên chín tầng trời, căn bản là cách các nàng một trời một vực!

Bởi vì Hầu phủ có chuyện vui cỡ này nên Tần Thuật ban thưởng cho toàn bộ hạ nhân trong phủ, mà hạ nhân của Hầu phủ là những người hiểu biết rõ nhất quyền quý cao thấp trong kinh thành. Một khi Tần Triều Vũ trở thành Thái tử phi thì sẽ đại biểu cho Hầu phủ thuận buồm xuôi gió, cộng thêm chủ tử ban thưởng cho rất nhiều cho nên hiện tại trong phủ náo nhiệt vui mừng hệt như ngày đầu đón năm mới.

Mặc dù là một ngày đặc biệt vui mừng, thế nhưng Tần Triều Vũ lại vẫn trầm mặc, không chỉ có như vậy, buổi chiều nàng còn phải vào cung cùng Hồ thị để tạ ơn. Bởi vì thế nên mấy người Tần Hoan ngồi một lúc ở Nhân Thọ đường xong liền quay về viện của mình. Sau giờ Ngọ, đến thời gian ước định với Tần Tương, Tần Sương và Tần Hoan liền sóng vai nhau đến viện của Tần Tương, đã thấy nàng ta chuẩn bị sẵn một cái nồi lẩu.

Hiện tại không có hạ nhân ngồi chung, tỷ muội 3 người cùng cởi giày ra ru rú ở trên giường, cực kỳ tùy ý tự tại.

Tần Sương cực kỳ vui mừng, "Bát muội muội thật sự làm Thái tử phi rồi! Ban nãy lúc đến chỗ Đại bá phụ nghe người ta nói ta còn có cảm giác không mấy chân thật. Hiện tại lễ vật cũng đã mang đến trước mặt rồi, hai người có thấy được không, mấy món ngọc khí đó cái nào cũng đều là thượng phẩm cả. Còn mấy món trang sức châu báu nữa, viên hồng bảo thạch đính bên trên lại to tròn bằng hẳn quả trứng bồ câu!"

Tần Sương vừa ăn vừa nói, vừa nói lại vừa so sánh, mặt mày hơn hở, nàng là thật sự vui mừng thay cho Tần Triều Vũ. Tần Tương cười nhưng hơi gượng gạo, "Ta cũng chưa bao giờ thấy được nhiều châu báu đến vậy, đêm qua ta sai người đi mời Bát muội muội thế nhưng Bát muội muội nói hôm nay phải bận rộn nên không rảnh đến đây. Ta lúc đó không nghĩ ra, hiện tại đúng là muội ấy phải vào cung tạ ơn."

Tần Sương bật cười, "Tỷ đúng là, Đại bá phụ nói hôm nay có Thánh chỉ, khẳng định là phải vào cung rồi."

Tần Tương bất đắc dĩ, "Ta không biết đến những quy củ này..."

Tần Sương uống một ngụm nước canh nóng, "Thôi, chuyện nhỏ, nói thật thì nếu như Bát muội muội đến ta cũng không tự nhiên như vậy. Mấy thứ quy củ gì đó ta không muốn biết, mà có biết cũng vô dụng."

Tần Hoan nhìn dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của Tần Sương cũng khiến cho nàng hơi thèm ăn nên cũng động đũa. Lần đầu tiên nàng gặp được Tần Triều Vũ thì cũng kinh diễm, mà không biết tại sao, nàng cảm thấy Tần Triều Vũ cực kỳ giống với Hoàng hậu. Nếu như Tần Triều Vũ vào cung tôi luyện vài năm thì có lẽ khí chất của 2 người sẽ giống nhau như đúc. Mà chớ nói tỷ muội 4 người các nàng, nhìn ra khắp kinh thành này thì Tần Triều Vũ là người có sức lực mạnh mẽ nhất để ứng phó được với quý nữ cung đình. Trong nội cung lúc nào cũng cần phải chiến đấu, mà Tần Triều Vũ đã trang bị tất cả để trở thành bản năng rồi.

Tỷ muội 3 người tụ tập ở đây hôm nay là cực kỳ khó có được, thấy Tần Tương thay đổi tính tình thì Tần Sương cũng cả ngày vui tươi hớn hở. Cứ như vậy cho đến mấy ngày sau, Tần Hoan và Tần Tương cũng thật sự không còn xa cách như trước đây nữa rồi.

Mà rất nhanh chuyện chọn phi lần này thiên hạ đều đã biết, Thái tử định Tần Triều Vũ làm Chính phi, định nữ nhi của Thượng thư Hộ bộ làm Trắc phi. Thành vương chọn biểu muội Phùng Trầm Bích của chính mình, lại định thêm nữ nhi của Binh bộ Thị lang làm Trắc phi. Còn tiểu thư nhà Vệ Quốc công mà Thành vương ban đầu muốn lựa chọn đã tránh được một kiếp này.

Bởi vì Tần Triều Vũ cho nên mấy ngày liên tiếp khách khứa đến Hầu phủ rất đông. Tần Hoan ngoại trừ 2 lần vào cung xem bệnh cho Thái hậu thì thời gian còn lại đều ở trong viện, có thể nói là chân không rời nhà. Từ hôm đó sau khi bình ổn lại phong ba thì Tần Hoan vào cung cũng chưa gặp phải bất cứ ngăn cản hay trắc trở nào cả. Nghĩ đến cũng đúng, Chính phi và Trắc phi của Thành vương và Thái tử đều đã định cho nên người bình thường chắc hẳn sẽ không đi gây hấn với một thần y mà Thái hậu tương đối sủng ái.

Cứ như vậy trôi qua 5 ngày, đột nhiên Triển Dương lại đến Hầu phủ, lại còn chỉ đích danh mời Tần Hoan qua nha môn Lâm An phủ một chuyến.

Tần Thuật và Tần Diễm, bao gồm cả Hồ thị đều đã quá quen thuộc với chuyện này rồi cho nên đương nhiên không có bất cứ ngăn trở nào. Lúc Tần Hoan ra đến cửa phủ rồi mới có cơ hội hỏi Triển Dương, "Triển bổ đầu, có phải lại phát sinh án mạng mới à?"

Triển Dương lắc đầu, "Là vụ án của Mạnh gia đã định rồi."

Tần Hoan kinh ngạc, "Kết quả cân nhắc hình phạt thế nào?"

Vẻ mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của Triển Dương nay cũng hơi nhu hòa, "Cả 2 phu thê đều nhận hình phạt lưu đầy."

Đáy mắt Tần Hoan lập tức sáng lên, kết quả này đối với Mạnh Tử Nghị mà nói đã là tốt lắm rồi, dù sao trên người hắn đã gánh 2 mạng người. Còn Hứa thị mặc dù không phải là hung thủ giết người thế nhưng kẻ đồng phạm, đối với nàng mà nói thì được ở bên Mạnh Tử Nghị là tốt nhất. Triển Dương nói tiếp, "Ít nhiều nhờ có lời nói của Cửu cô nương thì Hoàng thượng mới đồng ý giảm nhẹ hình phạt."

Tần Hoan chau mày, Triển Dương lên tiếng, "Trịnh Đại nhân đã bẩm báo toàn bộ lời nói của Cửu cô nương lên với Hoàng thượng, Hoàng thượng liền biết Mạnh thiếu gia không phải giả vờ giả vịt mà là bị bệnh thật. Mặc dù không đến mức hoàn toàn tin tưởng thế nhưng chúng ta cũng đã thử qua, Mạnh thiếu gia đúng thật là phải chịu kích thích thì mới biến thành người khác, bởi vậy nên mới không phán tử tội."

Dừng một chút Triển Dương lại nói tiếp, "Để tránh khỏi biến số cho nên hôm nay bọn họ phải rời khỏi kinht hành rồi. Phu thê bọn họ muốn gặp mặt Cửu cô nương nói lời cảm tạ nên Trịnh Đại nhân đã bảo ta đến đây, hỏi xem Cửu cô nương có muốn đi chuyến này hay không."

Hiện tại phu thê Mạnh Tử Nghị là phạm nhân, đương nhiên chỉ có Tần Hoan đến gặp bọn họ. Trong lòng Tần Hoan hiểu được lý do cho nên lập tức lên xe ngựa đi đến nha môn, đi được gần nửa canh giờ thì đến được phía sau, Mạnh Châu cũng dẫn theo tất cả mọi người trong phủ.

Mạnh Dao vừa nhìn thấy Tần Hoan liền đỏ bừng mắt, "Trịnh Đại nhân đã nói với bọn ta, lần này cũng may nhờ có ngươi."

Mạnh Châu cũng tự mình nói câu cảm tạ với Tần Hoan. Bên trong sảnh đường, Mạnh Tử Nghị và Hứa thị mặc y phục phạm nhân, nhìn thấy Tần Hoan liền quỳ xuống. Tần Hoan nào có thể nhận được lễ này, nàng nhiều lần hỏi lại xem bọn họ lưu đầy đến chỗ nào. Mạnh Dao trả lời, "Lưu đầy đến Thương Châu phía Bắc."

Tần Hoan nghe xong liền thở dài, có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, Thương Châu đường xá xa xôi, thế này là quá khắt khe, quá nguy hiểm rồi.

Tựa như Mạnh Dao biết nàng suy nghĩ cái gì liền nói, "Phụ thân ta có quen biết người ở Thương Châu nên đã căn dặn xong rồi, suốt dọc đường này bọn họ sẽ quan tâm nhiều hơn, ít nhất cũng khiến cho Tam ca và Tam tẩu đến nơi được bình an."

Tần Hoan nghe thấy thế liền khẽ thở phào, hiện giờ vẫn còn đang là mùa đông, đi về phía Bắc lại càng lạnh hơn. Mạnh Tử Nghị và Hứa thị đều là người mảnh mai, thật sự không biết suốt đoạn đường này còn có thể nhiễm bệnh hay gặp phải chuyện không may hay không.

Mạnh Dao nói tiếp, "Nói ra thì người giúp chúng ta lần này ngươi cũng quen biết đó."