"Ta quen biết sao?" Tần Hoan hơi ngạc nhiên, "Là ai thế?"
Nàng vừa dứt lời thì một giọng nói nam tử đột nhiên vang lên, "Cửu cô nương còn nhận ra tại hạ không?"
Tần Hoan nghe thấy thế liền xoay người lại, bên đó chính là một công tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh lam đi vào đây cùng với Trịnh Bạch Thạch. Tần Hoan nhìn công tử mặc áo lam đang tươi cười kia thì hơi kinh ngạc, "Ngụy công tử?"
Tần Hoan không ngờ được vậy mà lại gặp được Ngụy Kỳ Chi ở đây!
Từ sau khi từ biệt tại Cẩm Châu thì cũng đã 4 tháng nay Tần Hoan không nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi rồi, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được lại gặp được hắn ở đây. Nhưng sao Ngụy Kỳ Chi lại ở chỗ này?
Trịnh Bạch Thạch vừa vào cửa đã tươi cười, "Ban nãy Ngụy công tử nói quen biết Cửu cô nương, hóa ra là thật à."
Ngụy Kỳ Chi bước chậm rãi vào trong, Tần Hoan nhìn lướt qua cẳng chân hắn, phát hiện ra hắn bước đi tự nhiên, có vẻ như không bị chút thương tật nào. Ngụy Kỳ Chi cũng phát hiện ra ánh mắt của Tần Hoan nên mới cười nói, "Trước kia ta bị thương ở chân, may mắn được Cửu cô nương cứu giúp, nếu không thì đến hôm nay có lẽ ngay cả bước đi ta cũng không đi nổi rồi."
Phụ thân Ngụy Kỳ Chi cũng là quan lại trong triều, cộng thêm mẫu thân hắn chính là tiểu thư của Tống Quốc công phủ, bởi vậy trong kinh thành này Ngụy Kỳ Chi cũng được tính là quý công tử. Nhưng Tần Hoan đã về kinh nhiều ngày nay vậy mà hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi.
"Ngụy công tử khỏe mạnh là tốt rồi."
Tần Hoan nhún nhún người, Ngụy Kỳ Chi cũng chắp tay hành lễ, "Bái kiến Cửu cô nương, lúc Cửu cô nương đến kinh thành thì ta lại không biết. Trước đây ta đã từng nói nếu Cửu cô nương về kinh thì sẽ đón tiếp Cửu cô nương, còn phải tặng Cửu cô nương con ngựa nữa."
Tần Hoan khẽ cười, "Không dám nhận, ta không phải người thích cưỡi ngựa thì sao lại đoạt đi yêu thích của người khác? Sao Ngụy công tử lại ở đây?"
Mạnh Châu liền cười nói, "Trước đây lúc ta ở Quốc tử giám thì Kỳ Chi là đệ tử của ta, về sau hắn không muốn vào quan trường cho nên mới không ra làm quan nhưng vẫn nhớ tình thầy trò giữa chúng ta. Lần này Tử Nghị bị lưu đầy đến phương Bắc, vừa đúng dịp Kỳ Chi có trại thuần ngựa của mình ở bên đó, mà không chỉ có như vậy, mấy hôm nay hắn còn có đội ngũ vận chuyển ngựa đi lên phía Bắc cho nên cũng tiện thể chăm sóc Tử Nghị."
Ngụy Kỳ Chi cười nói, "Cuối năm ta đến phương Bắc một chuyến để mua ngựa, mới trở về 2 hôm trước mà thôi, vừa đến kinh thành đã biết ở đây đã có thêm một Tiểu y tiên rồi. Sau khi ta nghe ngóng mới biết hóa ra Cửu cô nương đã đến kinh thành." Ngụy Kỳ Chi nở nụ cười ung dung, "Trước đây ta còn suy nghĩ xem nếu Cửu cô nương đến kinh thành thì chắc hẳn sẽ khiến cho mọi người cực kỳ kinh diễm, hiện giờ quả nhiên là như vậy."
"Ngụy công tử khen nhầm rồi, chẳng qua chỉ trùng hợp mà thôi."
Tần Hoan khiêm tốn đáp lại, Trịnh Bạch Thạch lại cười nói, "Đây cũng không phải trùng hợp mà." Nói đến đây giọng ông lại trầm xuống, "Mạnh huynh, nếu Cửu cô nương đã đến rồi thì hai người Tử Nghị cũng nên xuất phát thôi, sắp đến giờ rồi."
Ngụy Kỳ Chi cũng nói theo, "Sư phụ, con đã căn dặn cả rồi, bọn họ đang chờ ở ngoài thành."
Nghe đến đây thần sắc mấy người Mạnh Châu liền thay đổi, Mạnh Tử Nghị và Hứa thị nắm lấy tay Tam phu nhân, đôi bên cùng khóc đến đỏ mắt.
Mới chỉ mấy ngày trôi qua mà hai bên tóc mai của Tam phu nhân đã bạc thêm vài phần, bà nghẹn ngào, "Con ngoan, con đi đi, con đi đi..."
Mạnh Tử Nghị và Hứa thị cùng nhau quỳ xuống đất, dập đầu lạy ba lạy với Tam phu nhân sau đó mới đứng lên đi ra ngoài.
Tam phu nhân đuổi theo mấy bước, nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì nữa. Mạnh Dao tiến lên đỡ lấy tay Tam phu nhân, mọi người cùng nhau chầm chậm đi ra cửa nhìn theo phu thê Mạnh Tử Nghị cùng 2 người thị vệ ra ngoài. Bọn họ càng đi càng xa, đến khi bóng dáng biến mất sau một khúc ngoặt rồi Tam phu nhân mới không nhịn được nữa mà che miệng khóc nấc lên.
Mạnh Châu thở dài, "Tam đệ muội, chỉ cần phu thê chúng nó khỏe mạnh là được rồi."
Tam phu nhân vừa khóc vừa gật đầu, đoàn người lại đứng đó một lúc lâu, Mạnh Châu mới nói lời cảm tạ với Trịnh Bạch Thạch và Tần Hoan rồi dẫn mọi người quay trở lại Mạnh phủ. Trịnh Bạch Thạch tự mình dẫn Tần Hoan đến cửa sau nha môn rồi thở dài, "Thế này coi như vụ án đã rõ ràng triệt để rồi, đa tạ Cửu cô nương."
Ngụy Kỳ Chi đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng có chút bi thương trầm ngâm.
Mới nửa năm trước, trong phủ hắn cũng xảy ra một vụ án mất mạng người.
"Không dám nhận, ta cũng không giúp được cái gì, kết quả như vậy đã là tốt lắm rồi."
Tần Hoan nói xong thì Trịnh Bạch Thạch cũng có chút thổn thức, Tần Hoan biết Trịnh Bạch Thạch còn bận công việc cho nên mới đưa ra lời cáo từ, Ngụy Kỳ Chi thấy thế thì cũng muốn rời đi. Trịnh Bạch Thạch đúng là có công vụ trong người cho nên mới từ biệt 2 người rồi quay lại vào trong nha môn.
Ngụy Kỳ Chi nhìn Tần Hoan, "Không ngờ lại vì một vụ án khác mà gặp lại Cửu cô nương."
Tần Hoan quan sát Ngụy Kỳ Chi giây lát, "Chân Ngụy công tử thật sự đã khỏi rồi?"
Nụ cười trên mặt Ngụy Kỳ Chi ngày một tươi hơn, "Khỏi rồi, chỉ là hôm nào trời mưa lạnh thì hơi ê ẩm thôi."
"Lúc ấy vết thương của Ngụy công tử khá nặng, lại để quá lâu mới chữa trị cho nên không tránh khỏi sẽ gặp phải chút di chứng." Tần Hoan ngừng một chút rồi nói, "Ngụy công tử cũng không ở nhà ăn Tết à?"
Ngụy Kỳ Chi bật cười, "Năm ngoái sau khi xảy ra chuyện thì trong phủ cũng có chút không ổn, cho nên sau khi hồi kinh không bao lâu thì ta liền đến phương Bắc giải sầu. Sau đó may mắn mua được một số lượng lớn ngựa tốt cho nên mới ở lại đó khá lâu."
Tần Hoan thở dài, "Chuyện lúc đó kỳ thật không liên quan gì đến Ngụy công tử, cho nên Ngụy công tử không cần phải lo lắng. Nếu công tử thích nuôi ngựa thuần ngựa thì cứ chuyên môn làm việc này là tốt nhất, chỉ là không biết lão gia và phu nhân trong phủ có đồng ý hay không thôi."
Chuyện khác thì không nói, mẫu thân của Ngụy Kỳ Chi chính là tiểu thư của Quốc công phủ, là tỷ tỷ của Đương kim Uyển phi, chỉ sợ bà không đồng ý để cho Ngụy Kỳ Chi tiêu diêu tự tại như vậy. Ngụy Kỳ Chi nghe xong liền cười, "Sau sự kiện kia thì phụ thân và mẫu thân đã mặc kệ ta rồi, bọn ta cũng rất ít khi lui tới Quốc công phủ. Hiện giờ ta đúng là một người tự do tự tại, có điều con người sống trên đời này cũng không thể chỉ quan tâm đến những gì mình yêu thích được. Lần này ta đến phía Bắc thu được rất nhiều ngựa tốt nhưng ta lại muốn cung cấp cho triều đình, theo lẽ thường thì sau Tết sẽ có hội săn bắn, đám ngựa này nếu bán được một cái giá tốt thì cũng không uổng công ta đi chuyến này.
Ngụy Kỳ Chi thích ngựa, hiện tại lấy ngựa làm buôn bán cũng được ngày ngày giao tiếp với ngựa rồi, Tần Hoan cười gật đầu, nàng hàn huyên thêm mấy câu nữa với hắn rồi mới cáo từ. Ngụy Kỳ Chi biết hiện tại Tần Hoan ở trong Hầu phủ, cộng thêm trong kinh thành khó tránh khỏi gièm pha nên mặc dù hắn có lòng muốn đáp tạ nàng nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra biện pháp thích hợp nào. Cả 2 người đành cứ thế từ biệt.
Trong lòng Tần Hoan vốn đã nhớ nhung Thái Trưởng Công chúa và Nhạc Ngưng, giờ gặp được Ngụy Kỳ Chi thì nàng lại càng nhớ đến những chuyện ở Cẩm Châu. Nàng về Hầu phủ liền viết một phong thư gửi đến Cẩm Châu, nhưng cũng không biết tại sao bên phía đó lại chậm chạp mãi không hồi âm. Tần Hoan dần dần từ 2 ngày 1 lần bắt mạch cho Thái hậu, giờ chuyển sang 5 ngày 1 lần, thời gian này nàng cũng đã đến Mạnh phủ 2 lần để xem bệnh cho Mạnh Dao. Cứ như vậy, thời gian đã đến giữa tháng 2, băng tuyết dần tan, mầm non đâm chồi nẩy lộc, chẳng mấy chốc mùa đông đã kết thúc nhường chỗ cho mùa xuân.
Hôm nay Tần Hoan vẫn như thường lệ vào cung xem mạch cho Thái hậu, nàng vừa mới đi đến bên ngoài Thọ Khang cung liền gặp Cửu Điện hạ Yến Tuy đang chơi đùa ở trung đình. Thằng bé cầm một cái bút lông tinh xảo, nhúng bút vào nước rồi viết chữ lên trên nền gạch.
Tô ma ma canh giữ bên cạnh Yến Tuy, thấy Tần Hoan đến liền hành lễ. Tần Hoan cười cười nhìn bóng lưng Yến Tuy nói, "Cửu Điện hạ vừa mới ở chỗ phu tử đọc sách được mấy ngày mà nay đã cần cù như vậy rồi à?"
Tô ma ma nghe thấy thế liền cười khổ, "Cửu cô nương nghĩ sai rồi, Cửu Điện hạ theo học mấy vị phu tử, có người dạy đọc thơ, người dạy chữ, còn có người dạy viết. Cửu Điện hạ đúng thật là thích đọc thơ nhưng lại cực kỳ ghét viết chữ. Hiện tại Cửu Điện hạ đang chơi đùa thôi, nhưng mà nói đến lại thấy lạ, lúc đi chơi thì Cửu Điện hạ lại rất thích viết chữ vẽ tranh."
Tần Hoan vừa nghe thế thì trong lòng cũng thấy kỳ lạ, "Chẳng lẽ do phu tử nghiêm khắc quá hay sao?"
Tô ma ma thở dài, "Nô tỳ đi theo Cửu Điện hạ, phu tử kia nhìn thấy Cửu Điện hạ còn nhỏ tuổi cho nên cực kỳ hiền từ, vậy mà Cửu Điện hạ luôn luôn không thích viết chữ ở trong lớp học." Bà hơi bất đắc dĩ nhìn Yến Trì một cái rồi lại buồn bã nói, "Thái hậu nương nương nói có thể là cách dạy dỗ của phu tử này không thích hợp, trước mắt cứ để Cửu Điện hạ tùy ý chơi đùa thôi, chờ thêm một thời gian nữa thì tìm phu tử khác đến dạy cũng được."
Dứt lời Tô ma ma lại nói tiếp, "Mấy hôm nữa sẽ có vài trưởng lão của Bạch thị ở Ích Châu qua đây, nghe nói có người vào Đông cung, có người phụ trách dạy dỗ nhóm Hoàng tử. Thái hậu định đến lúc đó thì lại cho Cửu Điện hạ học viết chữ sau."
Dù sao Yến Tuy cũng còn nhỏ tuổi, Tần Hoan liền nói, "Cửu Điện hạ tuổi còn nhỏ, đúng là không nên dồn ép quá mức."
Nói chuyện xong Tần Hoan không khỏi nhớ đến Bạch thị Ích Châu trong lời Tô ma ma. Hơn nửa tháng trước nàng gặp lại Ngụy Kỳ Chi, hiện tại Bạch thị cũng sắp vào kinh, thời gian này toàn gặp được những người có liên quan đến mấy vụ án trước đây.
Tần Hoan muốn nhìn xem Yến Tuy đang viết chữ gì, nhưng vết nước trên đá đã bốc hơi đi một nửa, cộng thêm Yến Tuy cầm bút không ổn định, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cho nên nhất thời nàng không nhìn ra được rốt cuộc là thằng bé viết cái gì. Nàng lại nói thêm mấy câu với Tô ma ma, thấy Yến Tuy đang chơi vui vẻ cho nên nàng liền đi thẳng vào chính điện Thọ Khang cung.