"Thái hậu nương nương đã khỏe lên rồi, con định cho người ngừng uống thuốc, thay vào đó là ăn đồ bổ dưỡng thôi."
Thái hậu nghe Tần Hoan nói xong thì vẻ mặt cũng thư giãn hẳn lên, "Đúng thật là không ngờ đến, hơn 1 tháng trước ta còn tưởng rằng bản thân mình sống không nổi nữa, vậy mà hiện giờ đã khỏe lên rồi. Cửu nha đầu, tất cả nhờ có con."
Tần Hoan cười cười, "Thái hậu phúc hậu sâu dày, đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi.:
Vừa nói Tần Hoan vừa viết một phương thuốc mới, "Thức ăn hàng ngày làm theo trên này, không cần phải kiêng đồ chua ngọt cay đắng gì cả, nên thay đổi đa dạng một chút để Thái hậu nương nương ăn vào được thoải mái."
Trần ma ma thấy thế liền cười, bà nhận lấy phương thuốc rồi đi an bài.
Thái hậu đứng lên nói, "Con đi theo ta ra ngoài dạo quanh một chút, hiện tại nhận được lời khẳng định của con rồi thì ta cũng có thể thường xuyên ra ngoài rồi."
Tần Hoan nhìn xung quanh một chút sau đó lấy một cái áo choàng đến phủ lên người Thái hậu, "Mặc dù vậy thế nhưng Thái hậu nương nương cũng cần phải giữ gìn một chút, nhất định không thể để nhiễm phong hàn. Thân thể Thái hậu nương nương vừa khỏe lại không bao lâu, nên không thể so sánh với những người khác được. Nếu như lần này người lại nhiễm bệnh nữa thì sẽ phải khổ sở."
Thái hậu khoác áo choàng lên, "Được rồi được rồi, vậy thì nghe lời con."
Tần Hoan dẫn Thái hậu ra cửa, đi đến trung đình liền thấy Yến Tuy vẫn còn ngồi viết viết vẽ vẽ trên mặt đá xanh. Thái hậu dừng lại rồi thở dài, "May mà hiện giờ ta hết bệnh rồi nên đã có thể đi lại, nếu không thì chẳng còn ai chăm sóc Tiểu Cửu nữa rồi."
Hoàn cảnh của Yến Tuy hơi khó khăn, Tần Hoan lại nhớ đến chuyện này có liên quan đến vụ án mạng kia nên nàng không nói thêm lời nào nữa.
Thái hậu có vẻ như không kiêng dè gì thân phận của Tần Hoan nên liền nói tiếp, "Lúc Cẩn phi còn sống thì rất được Hoàng thượng sủng ái, cho nên khi nàng ta vừa xảy ra chuyện thì những người vốn ghen ghét nàng ta liền quay sang trút giận lên đầu Tiểu Cửu. Nếu như không có ta che chở thì an nguy của Tiểu Cửu cũng khó mà giữ được, nó lớn một chút thì không sao, đằng này nó còn chưa đến 5 tuổi."
Tần Hoan nghe xong liền an ủi, "Thái hậu sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể chứng kiến Cửu Điện hạ bình an mà lớn lên."
Thái hậu cười, "Xem cái miệng con kìa, cơ thể của ta thì ta biết, đã đến tuổi này rồi thì chỉ biết nghe theo số trời thôi, có khi còn chẳng biết lúc nào sẽ nằm xuống. Ta chỉ lo lắng duy nhất cho Tiểu Cửu, mấy đứa nhỏ khác đều đã có mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc nên cũng có thể tự bảo vệ được bản thân. Chỉ có Tiểu Cửu là quá nhỏ, không biết đến năm nó 10 tuổi thì ta có còn chống đỡ được nữa hay không."
"Chắc chắn là có thể rồi, thân thể Thái hậu căn bản ko tệ, đã khỏi bệnh rồi thì đương nhiên sẽ khỏe thôi."
Thái hậu nghe câu này cũng cực kỳ thoải mái, "Con là thần y, con nói như vậy thì ta tin con, mấy năm nay chắc chắn vẫn phải dựa vào con rồi..."
"Thái hậu yên tâm, Tần Hoan sẽ cố gắng hết sức."
Thái hậu cười vui vẻ rồi đi về hướng Yến Tuy, tuổi thằng bé còn nhỏ, mặc dù không thích nói chuyện nhưng vẫn rất thích chơi đùa. Bàn tay nhỏ nhắn cầm bút đến đông lạnh đỏ bừng lên nhưng vẫn không muốn buông ra, Thái hậu muốn nhìn xem Yến Tuy viết cái gì nhưng mãi vẫn không nhìn ra được liền hỏi, "Tiểu Cửu, con viết chữ gì thế?"
Yến Tuy ngẩng đầu lên, "Tiểu Cửu cũng không biết."
Thái hậu bật cười, "Nếu không biết thì sao con lại viết ra được?"
Yến Tuy ngoan ngoãn nói, "Mẫu phi."
Thằng bé vừa dứt lời thì nụ cười của Thái hậu cũng đông cứng lại, "À, mẫu phi con dạy phải không?"
Yến Tuy không nói gì mà chỉ cúi đầu tiếp tục viết. Thái hậu liền thở dài sau đó đi cùng Tần Hoan đến ngồi dưới một đình nghỉ mát nhỏ, hai người ngồi từ phía xa xa nhìn Yến Tuy chơi đùa. Tần Hoan nhìn đi nhìn lại, phát hiện ra Yến Tuy chỉ viết mãi 2 chữ nhưng nàng nhìn một lúc cũng không phân biệt được rốt cuộc là chữ gì.
Ở trước mặt Thái hậu, nàng cũng không thể quá phận mà đi tìm tòi nghiên cứu.
"Con thấy không, như vậy sao ta có thể bỏ mặc đứa nhỏ này được? Lúc mẫu phi nó còn sống thì nó cũng cực kỳ ngoan ngoãn rồi, hồi đó nó hay đến chỗ ta chơi lắm, chỉ là không thể ngờ..."
Tần Hoan cụp mắt xuống, cuối cùng nàng lại không nhịn được, "Thái hậu nương nương, con nghe bên ngoài có rất nhiều lời đồn..."
Thái hậu nhìn Tần Hoan giây lát, bà cũng không hề ngạc nhiên, "Đương nhiên rồi, chỉ nghĩ thôi cũng biết, người chết chính là sủng phi trong cung, hung thủ lại là Thân vương nên cho dù ở chỗ nào thì cũng sẽ khiến người ta chú ý đến."
Tần Hoan gật đầu, sau đó thở dài, "Thật không ngờ đến, Tấn vương Điện hạ..."
Đương nhiên Tần Hoan không dám hỏi thẳng tình tiết vụ án nên chỉ thở dài một tiếng thăm dò. Thái hậu nghe xong liền lắc đầu, "Kỳ thật Tấn vương cũng là đứa trẻ ngoan, chuyện xảy ra đương nhiên chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Cho dù Tấn vương là đứa trẻ ngoan, cho dù có ngoài ý muốn thì cũng không nên xảy ra khi hắn gặp Cẩn phi.
Tần Hoan muốn biết nhiều hơn nhưng có vẻ như Thái hậu lại nghĩ đến cái gì đó mà không nói thêm nữa, thấy thế nàng không dám hỏi tiếp nữa mà quay sang nhìn Yến Tuy vẽ tới vẽ lui dưới đất. Mặc dù thằng bé vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cẩn thận nhìn qua thì lại có thể thấy được đó là một hình người. Tần Hoan cười hỏi, "Cửu Điện hạ đang vẽ cái gì thế?"
Thái hậu nhìn thoáng qua nói, "Chắc là vẽ Cẩn phi nhỉ, từ lúc nó chứng kiến mẫu thân mình chết thì cứ im lặng không nói gì cả, ngược lại chỉ thích viết chữ vẽ trên trên mặt đấy. Cứ kệ nó đi."
"Được Thái hậu chăm sóc thì cũng là phúc khí của Cửu Điện hạ."
Tần Hoan vừa dứt lời thì Thái hậu lại lắc đầu, "Nó căn bản là quá đáng thương, phần phúc khí này của ta chỉ sợ là vô dụng mà thôi."
"Hiện giờ sự việc mới xảy ra không lâu, đợi về sau rồi sẽ tốt thôi."
Đột nhiên Thái hậu lên tiếng, "Cửu nha đầu, ta thấy con và Yến Ly cũng là cực kỳ thân thiết hả?"
Tần Hoan không hiểu vì sao Thái hậu lại hỏi chuyện này, nàng liền trả lời, "Lúc con ở Dự Châu đã gặp được Thế tử Điện hạ, lúc ấy Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ cũng ở Dự Châu, sau này con về kinh thành rồi cũng gặp lại 1-2 lần."
Thái hậu cười cười, "Là vì Yến Trì nên mới quen biết à?"
Tần Hoan gật đầu, Thái hậu lại nói tiếp, "Con cảm thấy Yến Ly và Bành cô nương nhà Vệ Quốc công thế nào?"
Trong đầu Tần Hoan hiện lên hình ảnh của Bành Hoa Cảnh, trong ấn tượng của nàng thì chỉ nhớ rõ Bành Hoa Cảnh cực kỳ tôn sùng Yến Trì. Nàng suy nghĩ giây lát sau đó lại lắc đầu, "Có vẻ như không phải là quá thích hợp, Bành cô nương xuất thân là võ tướng thế gia, trên người có khí chất nhanh nhẹn phóng khoáng, nếu so sánh thì Yến Ly Điện hạ hơi lười biếng và tùy tiện."
Thái hậu nở nụ cười càng sâu, "Nói thế thì con cảm thấy Bành cô nương và Yến Trì thế nào?"
Tần Hoan lập tức cứng đờ, rất nhanh trong mắt đã lóe lên một cái, "Chuyện này... con cũng không hiểu biết quá nhiều về Bành cô nương... Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Bành cô nương càng thích hợp với quý công tử dịu dàng hòa nhã hơn."
"Hả? Con bé xuất thân từ nhà võ tướng cho nên cũng thích nắm binh à..."
Ánh mắt Tần Hoan lảng tránh, "Chuyện này, hai người ở chung với nhau, thấu hiểu nhau, nếu như có thể bù trừ thì chắc là sẽ tốt hơn."
Thái hậu cười rộ lên, "Vậy con thì thích loại người nào? Tính cách con an tĩnh, vậy thì có phải là nên tìm cho con một người nói nhiều, hoạt bát tươi cười hay không?"
Tần Hoan cười gượng, "Nếu như nói quá nhiều thì lại thành ồn ào rồi."
Nói xong Tần Hoan lại hỏi, "Thái hậu nương nương là muốn chọn Thế tử phi cho 2 vị Điện hạ?"
Thái hậu thở dài, "Cũng nên suy nghĩ cho 2 đứa nó rồi, chẳng qua cũng không cần phải vội. Với tính cách kia của Yến Ly chắc hẳn nó sẽ không dễ dàng mà để yên cho bọn ta an bài, còn về Yến Trì, cũng phải chờ phụ vương nó quay về đã, huống hồ nó cũng vừa mới quay về kinh thành mà thôi. Nếu như 2 đứa nó có người trong lòng rồi thì quá tốt rồi."
Tần Hoan nghe xong liền thở phào.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa, Tần Hoan căn cho rằng thân thể Thái hậu hiện tại nửa tháng xem mạch 1 lần cũng được. Thái hậu nghe xong liền đồng ý, chỉ nói không cần Tần Hoan vào cung theo lịch mà nếu như bà có việc gì cần sẽ sai người đến mời Tần Hoan. Nói xong thì Tần Hoan mới tiễn Thái hậu về chính điện rồi cáo từ, lúc nàng quay ra thì Yến Tuy vẫn còn đang ngồi viết vẽ dưới đất.
Tần Hoan phải về rồi mà vẫn còn chưa được nói câu nào với Yến Tuy nên nàng hơi không cam lòng, nàng đứng bên cạnh Yến Tuy rồi khẽ hỏi, "Điện hạ vẽ lâu như vậy rồi mà tay không thấy lạnh sao?"
Yến Tuy tiếp tục vẽ, vẫn không hề để ý gì đến Tần Hoan. Tần Hoan lại hỏi, "Người này đang làm gì thế?"
Lần này Yến Tuy ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tần Hoan một cái, "Nằm."
Tần Hoan thấy cuối cùng thì Yến Tuy cũng nói chuyện nên cười cười, "Cửu Điện hạ vẽ một lúc thôi rồi đi vào nhà đi..., đừng để bị cảm lạnh, hiện tại thời tiết vẫn lạnh lắm."
Yến Tuy gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Tần Hoan đứng dậy đi ra khỏi Thọ Khang cung, nàng đi không nhanh lắm, vừa nhìn đá lát 2 bên đường lại vừa suy nghĩ xem vì sao Yến Tuy lại viết chữ trên mặt đá xanh. Khi gần đi ra khỏi cửa, đột nhiên Tần Hoan dừng khựng lại.
Thái hậu nói người mà Yến Tuy vẽ là Cẩn phi.
Nhưng vừa rồi nàng hỏi Cẩn phi đang làm gì, Yến Tuy lại trả lời là 'nằm'.
Cẩn phi, nằm, đá lát...
Cẩn phi nằm ở trên mặt đá xanh?
Tần Hoan chợt xoay người lại, muốn đi nhìn lại xem Yến Tuy vẽ cái gì thế nhưng khi nàng đi được đến trung đình thì thấy Yến Tuy đã không còn ở đây nữa, chắc hẳn là đã quay về chính điện rồi. Tần Hoan hít sâu một hơi, thấy vệt nước trên mặt đá cũng đã khô hết rồi.
Nàng chau mày, Yến Tuy thích viết chữ vẽ tranh trên mặt đá chắc hẳn là có nguyên do.
Mà Cẩn phi lúc bình thường thì tuyệt đối cũng không có chuyện nằm trên mặt đá lát đường cả.
Chỉ có lúc nàng ta chết rồi mới có thể nằm trên mặt đất như vậy!
Nàng nghĩ cực kỳ có khả năng chính là Yến Tuy đang vẽ ra thảm trạng đêm hôm đó Cẩn phi xảy ra chuyện. Sống lưng Tần Hoan chợt lạnh, nàng đứng tại chỗ do dự giây lát nhưng cuối cùng lại không đi vào trong, nếu hiện tại bảo Yến Tuy vẽ lại thêm lần nữa thì quá kỳ lạ, mà cũng sẽ khiến cho người khác chú ý đến.
Tần Hoan xoay người lại tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi trái tim vừa thắt lại.
Yến Tuy vẽ tranh cũng hiểu được, nhưng vì sao còn viết cả chữ nữa?
Hai chữ này rốt cuộc là bình thường Cẩn phi dạy, hay là có liên quan đến cái chết của Cẩn phi?
Yến Tuy tuổi còn nhỏ, sau khi bị sợ hãi lại có chút dị thường, thằng bé vẫn luôn viết đi viết lại chữ đó thì chắc hẳn đó là 2 chữ rất quan trọng. Bởi vì tạo ấn tượng sâu đậm cho thằng bé cho nên nó vẫn luôn viết 2 chữ này, như thế thì cực kỳ có khả năng là liên quan đến vụ án của Cẩn phi!
Nghĩ đến đây, Tần Hoan không khỏi hối hận khi nói với Thái hậu là không cần phải ngày nào cũng vào cung xem mạch.
Thứ nhất, đúng thật là không cần thiết phải xem mạch nữa, thứ hai nàng cũng không thích vào cung, nhưng vừa rồi đột nhiên nàng thu được một manh mối như vậy, mà Cửu Điện hạ lại là người không thích nói nhiều, nếu không phải thường xuyên ở chung với Cửu Điện hạ thì chắc hẳn thằng bé sẽ không mở miệng, cũng không thể phát hiện ra manh mối nào khác để hóa giải câu đố này. Nàng thật đúng là...
Tần Hoan nhăn mày một cái, nhưng chợt nhớ lại quay sang nhìn tiểu hầu tỳ đưa nàng ra khỏi cung thì thấy nàng ta cũng đang nhìn mình với vẻ kỳ quái. Tần Hoan lập tức không để lộ thêm dấu vết gì nữa, cứ thế xuất cung trở về Hầu phủ mà thôi.
Thời gian này ở Hầu phủ nàng chỉ chờ Thái hậu triệu kiến, nhưng cứ như vậy đợi khoảng 10 ngày, hiện tại đã đến cuối tháng 2 đầu tháng 3 rồi mà trong cung cũng không thấy động tĩnh gì. Nghe nói Hoàng hậu nương nương đang cùng với Thái hậu nương nương quyết định ra ngày đại hôn của 2 vị Điện hạ nên cực kỳ bận rộn. Lúc này trong kinh thành cũng không xảy ra vụ án mạng nào, Tần Hoan chỉ có thể yên tĩnh ở trong Hầu phủ, cùng lắm là mời Mạnh Dao đến Hầu phủ tụ tập mà thôi.
Chuyện của Mạnh phủ đã kết thúc rồi, Mạnh Châu cũng bị sự việc lần này làm ảnh hưởng cho nên quả nhiên chức quan có thay đổi. Ông từ Tả Thị lang Hộ bộ bị giáng xuống Viên ngoại lang Hộ bộ, mặc dù bị giáng chức nhưng công vụ mà ông phụ trách không mấy thay đổi, tương lai cũng sẽ có cơ hội được lên chức. Qua đoạn thời gian này Mạnh Dao cũng đã tĩnh tâm trở lại, bệnh suyễn cũng chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều. Còn phu thê Mạnh Tử Nghị gửi thư về nói rằng trên đường đi phương Bắc cực kỳ yên ổn, có như vậy tâm tư của tất cả mọi người trong Mạnh phủ mới được thả lỏng.
Đến đầu tháng 3, sứ thần Bắc Ngụy và Tây Lương nhập kinh, Đại Chu là nước hùng mạnh nhất ở phía Đông của đại lục, ngoại trừ giặc Nhung cùng với mấy Man tộc đối địch thì các nước khác đều có giao hảo với Đại Chu. Bắc Ngụy và Tây Lương thì năm nào cũng phái sứ thần đến Lâm An tiến cống, vốn nên là đến từ cuối năm rồi thế nhưng mùa đông năm ngoái cả 2 nước đều xảy ra nội loạn cho nên mới chậm trễ đến giờ, đến mùa xuân mới khởi hành đến Đại Chu.
Ngày 3 tháng 3, lễ Hàn thực, sứ thần 2 nước cùng nhau đến thành Lâm An, trong cung tổ chức đại yến, phàm là quan viên Tam phẩm trở lên đều có thể tham gia cùng với gia quyến. Tần Hoan đương nhiên cũng thuộc hàng ngũ tham dự nhưng lần này nàng cũng chẳng có mục đích gì cả. Người có thể đến dự cung yến không nhiều lắm, Hồ thị kéo Tần Hoan đến trang điểm tỉ mỉ xong rồi mới vào cung.
Trên xe ngựa vào cung, Hồ thị phá lệ kéo Tần Hoan lên ngồi xe ngựa của mình cùng với Tần Triều Vũ, suốt dọc đường đi bà đều nói Thái tử Bắc Ngụy kia tuấn tú thế nào, tài năng ra sao...