Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 476: Cung yến



"Lần này bên Bắc Ngụy đến không chỉ có một vị Thái tử mà còn có một Hoàng tử và một Công chúa nữa. Còn Tây Lương thì chỉ đến một Hoàng tử và một Tướng quân mà thôi. Mặc dù Bắc Ngụy và Tây Lương đều giao hảo tốt với Đại Chu thế nhưng 2 nước bọn họ đều lục đục. Lần này vốn là Bắc Ngụy đi trước, nhưng Tây Lương sợ Bắc Ngụy đến trước sẽ mượn được sức của Đại Chu trước cho nên Tây Lương cũng xuất phát theo sát."

Hồ thị cũng không phải phụ nhân nhà bình thường, cộng thêm mấy ngày gần đây trong triều đều nghị luận việc này cho nên Tần Thuật về nhà nói là sẽ biết được tường tận. Tần Hoan chỉ lẳng lặng nghe, cũng nhớ đến lời kể trước đây của phụ thân.

Lúc đó phụ thân nhập kinh nhậm chức, đã từng được chứng kiến sứ thần nhập kinh 2 lần. Nhưng Tần Hoan nhớ rõ cả 2 lần đó đều không hề có Hoàng tử hay Công chúa đi theo, vì sao bây giờ cả đôi bên đều có người của Hoàng thất? Thậm chí Bắc Ngụy lại còn phái cả Thái tử đến?

"Lần này Bắc Ngụy phái Thái tử đến, nghe nói là muốn cầu thân."

Tần Hoan nhìn Hồ thị, Tần Triều Vũ đi trước cướp lời, "Mẫu thân, Thái tử Bắc Ngụy muốn cầu thú Công chúa Điện hạ?"

Hồ thị gật đầu, "Có thể cầu được Công chúa Điện hạ đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà Bệ hạ và Hoàng hậu chỉ có một vị Công chúa này thôi nên có cam lòng để Công chúa gả xa hay không thì vẫn còn khó nói. Cho nên cũng có khi Thái tử Bắc Ngụy cầu nữ nhi trong tôn thất Hoàng gia, hoặc là Quận chúa, Huyện chúa gì đó..."

Chuyện này chẳng liên quan gì đến Hầu phủ, mà trước mắt mấy vị Thân vương cũng đều không có nữ nhi, như vậy thì một vị Quận chúa cũng không hề có. Chỉ sợ Thái tử Bắc Ngụy vẫn sẽ hướng về phía Công chúa Điện hạ.

Tần Hoan nghe vậy thì đầu óc lại bay đến chỗ khác, Hồ thị nói tiếp, "Thái tử Bắc Ngụy đến để cầu thân, còn có Hoàng tử Bắc Ngụy và Hoàng tử Tây Lương nữa, có vẻ như cũng đều đến cầu thân. Nếu như không phải Thái tử thì cầu một quý nữ nhà quyền thế ở Đại Chu cũng rất tốt."

Hồ thị và Tần Triều Vũ liếc nhìn nhau rồi cùng quay sang Tần Hoan.

Tần Hoan căn bản còn đang mải nghĩ ngợi đến tranh vẽ và chữ viết của Yến Tuy, nhưng nàng bị nhìn bất thình lình như vậy thì lập tức sửng sốt.

"Ý của Đại bá mẫu... chính là..."

Hồ thị cười nói, "Hoan Nhi, Đại bá mẫu cảm thấy con chính là quý nữ đứng hàng nhất nhì trong kinh thành, gả vào Hoàng thất thì cũng cực kỳ hợp lý. Nhưng cả tộc Tần thị chúng ta không thể nào sau khi có một Thái tử phi rồi lại có thêm một Hoàng phi nữa. Thành vương thì lại tuyển phi xong rồi nên đương nhiên con không có cơ hội này, nhưng hôm nay lại khác, Bắc Ngụy và Tây Lương mặc dù hơi xa nhưng dù gì cũng đều là Hoàng thất, liệu con có suy nghĩ gì không?"

Tần Hoan mím chặt môi, "Con không hề có suy nghĩ gì cả."

Thấy Tần Hoan trả lời trực tiếp như vậy, nụ cười của Hồ thị cũng trở nên gượng gạo, "Không có? Ừ, thế cũng được, ta chỉ nói với con một câu thôi, dù gì Bắc Ngụy và Tây Lương cũng là nơi núi cao đường xa..."

Lời của Hồ thị nói thật sự có khả năng xảy ra, bình thường thì sau khi quý nữ được lựa chọn thì sẽ sắc phong thành Quận chúa, dùng lễ nghi của Công chúa Hoàng thất để gả đi xa. Mặc dù gả đến nghìn dặm bên ngoài, suốt cả cuộc đời sau này có khi cũng sẽ không quay lại mẫu quốc được nữa, nhưng việc này lại mang đến vinh quang vô thượng cho cả gia tộc. Hoàng đế nhớ kỹ sự đánh đổi và hy sinh này của nàng nên sẽ ban nhiều ân sủng cho gia tộc sau này. Có thể nói là cực kỳ cực kỳ có lợi, nhưng mà những điều này thì liên quan gì đến Tần Hoan?!

Thứ nhất Tần Hoan không phải người ham mê quyền lực, thứ hai, Hồ thị muốn nàng gả đi xa sau đó mang đến vinh quang và trợ lực cho Hầu phủ? Trong lòng Tần Hoan không nhịn được mà cười lạnh một hồi, lợi dụng nàng cũng tiện tay quá nhỉ.

Từ Đại Chu gả đi xa tận Bắc Ngụy hoặc Tây Lương, cho dù bản thân có dẫn theo nhiều người đi chăng nữa thì đến nơi rồi cũng đều là kẻ lạ nước lạ cái, còn chưa kể Thái tử Bắc Ngụy hay mấy Hoàng tử kia có nhân phẩm thế nào. Bọn họ đến cầu thân đương nhiên đều mang theo mục đích cả, làm gì có ai thật lòng yêu thích thê tử của mình? Sau này, nàng xa quê cả nghìn dặm, nếu như phu quân không đồng lòng với nàng, lại còn phải đối mặt với đủ mọi loại tranh đấu gay gắt xung quanh. Nếu như quốc gia này vẫn còn giao hảo với Đại Chu thì còn đỡ, nhưng một khi đôi bên trở mặt rồi thì tình cảnh của nàng sẽ trở nên thế nào? Từ trước đến nay, Đại Chu chưa bao giờ chủ động để Công chúa của mình phải gả đi xa cả, nếu không phải do rơi vào thế yếu bị ép buộc, thì cũng là các nước đồng minh muốn cầu thân để củng cố quan hệ liên minh...

Bây giờ vẫn còn chưa gặp được người Bắc Ngụy và Tây Lương vậy mà Hồ thị đã nói lời như vậy, thật sự khiến cho Tần Hoan lạnh cả lòng.

Tần Hoan lạnh lùng nhìn sang Hồ thị, "Đại bá mẫu dựa vào cái gì mà cho rằng con sẽ có suy nghĩ như vậy?"

Nụ cười của Hồ thị càng không được tự nhiên, không phải bà muốn hy sinh Tần Hoan, chỉ là do dung mạo của Tần Hoan cực phẩm, cộng thêm được Thái hậu và Hoàng thượng yêu quý nên cực kỳ có khả năng được gả vào Hoàng thất. Chỉ là hiện tại Đại Chu không có lựa chọn nào cả nên bà mới nghĩ đến Bắc Ngụy và Tây Lương, huống hồ nếu Tần thị có người thay thế Công chúa gả đi thì nhất định sẽ mang đến cực nhiều Thánh sủng cho Tần thị.

Như vậy chẳng lẽ không phải là một sự trợ giúp to lớn cho Tần Triều Vũ sắp trở thành Thái tử phi sao.

Ngay lập tức Tần Hoan hiểu rõ được suy nghĩ của Hồ thị, bà dùng một biện pháp khác để tranh thủ giúp ích cho Tần Triều Vũ cũng không phải là sai, nhưng nhanh như vậy mà đã đánh chủ ý lên người nàng thì cực kỳ không nên!

"Không không không, ta chỉ cảm thấy quý nữ khắp kinh thành này không ai có thể so sánh được với Hoan Nhi con mà thôi, vả lại không phải ai cũng có thể gả cho Hoàng tử của quốc gia khác. Rõ ràng Hoan Nhi ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, vì sao lại không thể là con được chứ?"

Tần Hoan nheo mắt, "Hóa ra trong lòng Đại bá mẫu lại tán thưởng con đến như vậy, con cảm ơn Đại bá mẫu. Nhưng mà việc này nhìn bên ngoài thì vinh quang thế nhưng nếu có khổ sở thì chỉ mình người phải đi hòa thân gánh chịu, nói về được lợi thì chỉ có gia tộc mà thôi."

Hồ thị thấy lời nói của Tần Hoan sắc bén nên không cười nổi nữa, "Hoan Nhi, con hiểu lầm rồi, ta cũng không phải có ý này..."

Bà vừa dứt lời thì Tần Triều Vũ lên tiếng, "Cửu muội muội đây là có ý gì? Như mẫu thân nói, nếu Thái tử Bắc Ngụy không cầu được Công chúa thì nhất định sẽ có quý nữ khác đến tranh thủ cơ hội này. Đây cũng là một chuyện tốt cho nên mẫu thân mới nghĩ đến muội, muội sẽ không nghĩ rằng mẫu thân thật sự muốn muội gả đi xa chứ?"

Tần Hoan cụp mắt xuống, "Từ lúc về kinh Đại bá mẫu đã chăm sóc muội rất nhiều, đương nhiên Tần Hoan sẽ không suy nghĩ như vậy." Nói xong Tần Hoan khẳng định, "Có điều nếu đã nói đến đây rồi thì Tần Hoan cũng sẽ nói luôn tâm nguyện của bản thân, vương quyền phú quý đều không phải là nơi mà Tần Hoan muốn hướng về."

Hồ thị cũng thấy lời vừa rồi mình nhắc đến có chút không ổn nên vội vàng chuyển đề tài, "Được rồi được rồi, ta cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện này nên tùy tiện hỏi một câu mà thôi. Chí hướng của Hoan Nhi không ở đây thì chuyện này coi như bỏ qua không nhắc đến nữa. Nói ra thì lâu rồi Thái hậu không gọi Hoan Nhi vào cung, không biết thân thể có khỏe hay không."

Hồ thị đã tự phát giác ra mình không đúng, còn Tần Hoan lại không phải người thích tranh luận đến cùng nên liền trả lời, "Lần trước con vào cung xem mạch thì Thái hậu nương nương đã khỏe rồi, cho nên con đã nói sau này không cần phải thường xuyên xem mạch nữa, nếu như Thái hậu cảm thấy không khỏe thì lúc đó triệu con vào là được. Nhiều ngày nay không thấy triệu kiến thì chắc hẳn thân thể người an khang không vấn đề gì rồi."

Hồ thị cười nói, "Hoan Nhi chữa bệnh cho Thái hậu chính là một công lao lớn, Thái hậu có nói ban thưởng gì cho con không?"

Tần Hoan khẽ cười, "Thái hậu nói cho phép con tự quyết định hôn sự của mình."

Hồ thị và Tần Triều Vũ nhìn nhau giây lát sau đó Hồ thị mới cười rộ lên, "Ồ, được như thế thì không thể tốt hơn rồi! Nữ nhân gia nếu như có được một mối hôn sự vừa lòng đẹp ý chính là điều may mắn nhất. Có Thái hậu nương nương làm chủ cho con thì tương lai không ai có thể ép buộc được con nữa, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nghe lời của Thái hậu nương nương..."

Tần Hoan chỉ gật đầu mà không nói gì tiếp, Hồ thị liền nói sang chuyện khác với Tần Triều Vũ, cứ như vậy thẳng cho đến trước cửa Chính Hoa.

Bởi vì có sứ thần của cả 2 nước cho nên đại yến được tổ chức bên trong Sùng Minh điện. Tần Hoan đi theo Hồ thị cùng với Tần Triều Vũ vào cung thẳng đến Sùng Minh điện, nhưng vừa đi đến cửa đã nhìn thấy bên trong đầy là người. Đến khi Hồ thị đi đến chỗ ngồi của mình trong bàn tiệc thì mới phát hiện hóa ra bọn họ lại ngồi cùng mẹ con Vu thị. Phùng Trầm Bích đã ngồi đây từ sớm, nhìn thấy các nàng đến thì nở nụ cười ngọt ngào.

Tần Triều Vũ và Phùng Trầm Bích đều đã chẳng còn tranh chấp gì nữa, mặc dù vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung thế nhưng hiện tại hai người lại không châm chọc khiêu khích hay đấu võ mồm như mọi ngày nữa. Rất nhanh Viên Khánh thông báo một tiếng, mấy nhân vật chính của ngày hôm nay đã đến rồi.

Yến Hoài đỡ tay Thái hậu đi đằng trước, Hoàng hậu và Thái tử theo sát phía sau, tiếp đến là mấy nam tử mặc y phục hoa lệ, trong đó có 2 người mặc áo bào màu tím có hoa văn chim tước màu xanh, chắc hẳn là người đến từ Bắc Ngụy. Bắc Ngụy lấy màu tím là cao quý, còn thanh tước là biểu tượng của Hoàng thất Bắc Ngụy cho nên Tần Hoan liếc mọt cái liền biết người phía trước chính là Thái tử Bắc Ngụy còn đằng sau đương nhiên là vị Hoàng tử Điện hạ còn lại. Nàng nhìn tiếp trong đám người, ngay lập tức một màu đỏ rực rỡ chói lóa chiếu vào trong mắt nàng.

Ngay sau đó, một vị nữ tử mặc áo đỏ dung mạo như hoa phù dung, vừa xinh xắn vừa linh động bước đến.

Phùng Trầm Bích cười nói, "Ồ, hôm nay xiêm y của Triều Vũ lại trùng màu với Công chúa Bắc Ngụy rồi, cùng là màu đỏ nhưng Công chúa Bắc Ngụy mặc lên thật sự khiến người ta kinh diễm hơn nhiều..."

Phùng Trầm Bích vừa dứt lời thì tựa như Công chúa Bắc Ngụy kia cũng phát hiện ra có người mặc y phục màu sắc giống mình, nàng ta liếc mắt một cái nhìn sang phía Tần Triều Vũ.