Bắc Ngụy nằm ở phía Bắc của đại lục, mỗi năm chỉ có 3 mùa đông, xuân, thu, mà vào mùa đông thì lại càng lạnh giá tuyết rơi tận hơn nửa năm, bởi vậy màu da của người Bắc Ngụy cực kỳ trắng. Công chúa Bắc Ngụy có làn da như tuyết cùng với đôi mắt trong veo, nàng mặc cả bộ váy áo đỏ rực, bên trên ngoại trừ hoa văn phức tạp được thêu bằng chỉ tím thì không có bất kỳ nữ trang nào khác. Nếu nói Tần Triều Vũ là đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương thì vị Công chúa Bắc Ngụy này chính là một đóa hoa sen đỏ tràn đầy tiên khí vượt qua núi tuyết sông băng mà đế đây. Nàng đứng từ xa liếc nhìn Tần Triều Vũ một cái rồi nhíu mày, sau đó quay sang nhìn Tần Hoan giây lát.
Nhìn biểu cảm kia của nàng hình như có vẻ không thích lắm, nhưng hôm nay chính là Quốc yến của Đại Chu cho nên nàng cũng không dám làm càn nữa.
Tần Triều Vũ cũng liếc nhìn Phùng Trầm Bích một cái, "Sắp sửa lên làm Thành Vương phi rồi, Trầm Bích vẫn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy. Ta là ta, Công chúa Bắc Ngụy là Công chúa Bắc Ngụy, nếu ngươi muốn chèn ép ta thì cứ chèn thôi, việc gì phải nâng Công chúa Bắc Ngụy lên?"
Phùng Trầm Bích chau mày, Vu thị lại vỗ lên mu bàn tay nàng ta một cái, "Đúng là, đều là người sắp xuất giá rồi, sao vẫn còn đấu võ mồm với nhau như đám tiểu hài tử vậy?"
Hồ thị thấy thế cũng cười nói, "Đúng vậy, còn chưa chúc mừng Quốc công phu nhân."
Vu thị cười khanh khách, "Cũng phải chúc mừng phu nhân, Triều Vũ được trở thành Thái tử phi như ý nguyện rồi."
Hồ thị nở nụ cười cực kỳ đoan trang từ ái, "Trầm Bích cũng được như ý nguyện, tất cả mọi người đều vừa lòng đẹp ý là quá tốt rồi, ngay cả Quý phi nương nương cũng cực kỳ vui mừng, chất nữ nhà mình được thân càng thêm thân."
Nói như vậy nụ cười của Vu thị lập tức trở nên cứng đờ, hôm đó sau khi sự việc xảy ra, bà cũng nghĩ rằng Tố Quý phi sẽ tràn đầy vui mừng thế nhưng ai có thể ngờ sau khi mẹ con bà bị gọi vào Trường Tín cung thì Tố Quý phi lập tức mắng chửi liên hồi. Lúc đó Vu thị mới hiểu được, hóa ra hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm, bọn họ đã trúng phải bẫy của Hoàng hậu...
Thế nhưng việc đã đến nước này rồi thì cũng không còn cách nào khác, ngoài mặt thì Tố Quý phi vẫn tiếp nhận Phùng Trầm Bích nhưng Vu thị lại biết Tố Quý phi tuyệt đối không muốn nữ nhi nhà mình được làm Thành Vương phi. Mặc dù hiện tại Tố Quý phi có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, không biết sau này bà ta có đối xử tốt với nữ nhi nhà mình hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng Vu thị không khỏi có chút buồn bực.
Tần Hoan nghe xong cảm thấy quả nhiên Hồ thị lợi hại, mới nói được 2 câu đã chọc trúng chỗ ngứa rồi.
Trong lòng Vu thị không vui cho nên liền yên tĩnh trở lại, còn bên này mấy người Hoàng thượng và Thái hậu đã ngồi xuống vị trí của mình.
Bắc Ngụy ngoại trừ Thái tử và Hoàng tử Công chúa thì còn có thêm 2 vị sứ thần đi theo, phía sau bọn họ là Hoàng tử Tây Lương cùng 2 vị võ tướng. Tây Lương lấy màu đen làm màu sắc cao quý, vị Hoàng tử Tây Lương đó mặc áo bào đen, dung mạo tuấn dật, làn da cũng trắng như tuyết. Nhưng khi nhìn qua thì Tần Hoan lại cảm giác có vẻ như da hắn trắng là do bệnh tật.
Những người này đều là Hoàng thất của các quốc gia khác, hiện tại đến Đại Chu rồi thì đương nhiên Đại Chu sẽ dùng lễ để đối đãi, chỗ ngồi của họ ở trên chủ vị gần với Hoàng thượng và Thái hậu, Bắc Ngụy ngồi bên trái, Tây Lương ngồi bên phải. Mặc dù mới chỉ ngồi xuống thôi mà ánh mắt của Hoàng tử Tây Lương kia nhìn sang Thái tử Bắc Ngụy cũng không hề có chút thiện chí nào, vô hình chung còn mang theo khí thế giương cung bạt kiếm.
Mọi người đứng dậy hành một đại lễ, đến khi mọi người ngồi xuống lần nữa thì Yến Hoài mới cười nói, "Năm ngoái phía Bắc tuyết rơi nhiều làm đường xá bị phong tỏa, vốn tưởng rằng phải đến cuối năm nay mới có thể gặp được chư vị, vậy mà mới đầu xuân thôi đã có cơ hội tụ họp rồi."
Hoàng hậu cười nói, "Hoàng thượng nói đúng, từ sớm đã nghe nói 2 nước Bắc Ngụy và Tây Lương đều là nơi địa linh nhân kiệt, hiện giờ vừa gặp thì quả nhiên không giống với bình thường. Ba vị Điện hạ đều là anh hùng giữa đời thường, Công chúa Điện hạ lại dung mạo xuất chúng, nếu so sánh thì Tiểu Ngũ nhà chúng ta đúng thật là không bằng rồi."
Ngũ Công chúa Yến Trăn ngồi ở cách đó không xa, vừa nghe thấy thế liền hờn dỗi, "Sao mẫu hậu có thể nói như vậy được, mặc dù Thác Bạt tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp nhưng Trăn Nhi mới là thịt trong tim mẫu hậu. Người nói như vậy chẳng phải Trăn Nhi sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa sao."
Yến Trăn mới 13 tuổi, chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ, Triệu Thục Hoa dùng nàng để khen ngợi Công chúa Bắc Ngụy thì vừa không mất lễ nghi mà cũng sẽ không thật sự khiến cho Yến Trăn bị khó chịu. Mà tính cách Yến Trăn vốn hoạt bát, còn là người thông tình đạt lý, nàng không hề tức giận mà chỉ hơi hờn giận mà thôi, bởi vậy nàng lập tức khiến cho mấy người Thái hậu và Hoàng hậu cười rộ lên, bầu không khí cũng vì thế mà thả lỏng ra.
Hoàng tộc Bắc Ngụy họ Thác Bạt, Thái tử Bắc Ngụy Thác Bạt Hoằng nhìn Yến Trăn nói, "Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, ngược lại ta cảm thấy Ngũ Công chúa rất hoạt bát đáng yêu, dung mạo cũng vô song, mạnh mẽ hơn nhiều so với muội muội nhà ta."
Hoàng hậu và Hoàng thượng đều cười thật tươi, Yến Trăn nghe thấy thế mặt mũi cũng ửng hồng. Nàng được Triệu Thục Hoa dạy dỗ thành một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, lần này được một nam tử xa lạ ca ngợi trước mặt nhiều người như vậy thì đương nhiên không kiềm chế được. Còn bên này, Tam Hoàng tử Tây Lương Lưu Uân cũng cười nói, "Ngũ Công chúa là nũ nhi duy nhất của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, đương nhiên sẽ kế thừa những gì tốt nhất của 2 người. Không những tôn quý mà còn xinh đẹp thiện lương, quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay ta cũng đặc biệt chuẩn bị lễ vật để tặng Công chúa."
Lưu Uân vừa nói xong thì Thác Bạt Hoằng chau mày, "Thật khéo quá, ta cũng chuẩn bị lễ vật cho Công chúa."
Dung mạo Lưu Uân tuấn tú, trên mặt luôn mang theo nụ cười, thế nhưng nụ cười đó của hắn lại khiến cho người ta có cảm giác giả dối, giống như khẩu Phật tâm xà làm lòng người bất an. Ngũ quan của Thác Bạt Hoằng mặc dù không tinh xảo được như Lưu Uân nhưng mặt mũi đều mang khí thế mạnh mẽ trời sinh, đường nét gương mặt sắc nét như tạc tượng cùng với thân thể lạnh lùng cường tráng. Xem ra hắn cũng là một người thẳng thắn và thận trọng.
Lưu Uân nghe vậy liền cười rồi vỗ tay, "Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền xem thử xem lễ vật của người nào được Công chúa yêu thích."
Hắn vừa vỗ tay một cái thì lập tức có thị vệ bê một rương lớn từ bên ngoài vào, Thác Bạt Hoằng thấy thế cũng liếc nhìn thị vệ của mình đang đứng ở ngoài cửa đại điện một cái, rất nhanh, người đó cũng ôm một rương tiến vào. Mới nhìn bên ngoài thì rương của Thác Bạt Hoằng hơi nhỏ, còn của Lưu Uân lại to hơn một chút, nhưng lễ vật có quý trọng hay không đương nhiên cũng không phải chỉ so kích thước là đủ.
Nhìn thấy 2 cái rương gỗ, tất cả mọi người trong điện đều rất rò mò.
Lúc này Lưu Uân mới cười nói, "Không biết Thái tử chuẩn bị vật gì vậy?"
Lời này có ý muốn để cho Thác Bạt Hoằng mở lễ vật của mình ra trước, Thác Bạt Hoằng không cam lòng yếu thế cho nên lập tức bảo thị vệ mở rương ra. Nắp rương vừa nhấc lên thì ánh sáng lóa mắt cũng lập tức chiếu thẳng ra ngoài, mọi người nhìn kỹ lại thì thấy hóa ra là một viên bảo thạch màu đỏ như máu kích thước to bằng nắm tay trẻ con.
Trên đại điện cung yến ở Sùng Minh điện này đã đủ vàng son lộng lẫy, nhưng viên bảo thạch này vừa được bày ra thì lập tức đã che mờ toàn bộ hào quang quanh đây. Trong điện vang lên một loạt tiếng bàn tán, bảo thạch đỏ như máu với kích cỡ nhường này thì đúng là rất ít gặp, ngay cả trong Quốc khố của Đại Chu có khi còn chưa có. Triệu Thục Hoa với kiến thức sâu dày cũng thật sự kinh ngạc, còn Phùng Linh Tố bên cạnh thì vừa kinh ngạc lại vừa ghen tỵ...
Thác Bạt Hoằng quét mắt nhìn một vòng rồi nói to, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Ngũ Công chúa, khối bảo thạch này được khai thác ở dãy núi Thương Vũ của Bắc Ngụy, hào quang này có thể sánh ngang với nhật nguyệt. Màu sắc đỏ rực rỡ như lửa, còn kích thước này cũng là to nhất trong số những viên hồng bảo thạch mà tại hạ được chứng kiến. Ngũ Công chúa chính là viên minh châu trong tay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cho nên viên bảo thạch này cực kỳ thích hợp với nàng."
Triệu Thục Hoa lập tức nở nụ cười, "Hoàng thượng, thần thiếp nhìn viên bảo thạch này thì lập tức cảm thấy nó đẹp hơn tất cả những viên bảo thạch mà thần thiếp gặp được trước đây. Người cảm thấy thế nào?"
Yến Hoài cười nói, "Đúng thật là trân phẩm hiếm gặp!"
Yến Trăn mở to mắt nhìn viên bảo thạch kia, cũng bị hào quang của nó làm cho kinh ngạc. Còn bên này Lưu Uân lại cười nói, "Quả nhiên Thái tử Điện hạ đã bỏ ra không ít công sức rồi, nếu so sánh thì quả nhiên lễ vật của ta không đủ quý trọng rồi."
Yến Hoài và Triệu Thục Hoa quay sang nhìn rương lớn mà Lưu Uân mang đến, cả 2 đều không biết bên trong đựng cái gì. Lưu Uân gật đầu với thị vệ kia, hắn liền mở khóa rương ra, lập tức nhìn thấy bên trong có một cái lồng, mà bên trong lồng đó là một con cáo tuyết với bộ lông trắng muốt.
Con cáo tuyết kia chẳng qua chỉ to bằng 2 lòng bàn tay, đôi tai nó nhọn hoắt, 2 mắt cũng xếch lên, nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên chính là đồng tử của nó có màu xanh lam nhàn nhạt. Rương vừa được mở ra thì cáo tuyết hơi giật mình, thế nhưng lại không có chút hoảng sợ nào cả, nó nhìn nhìn bốn phía sau đó lại nằm úp xuống dưới. Thân thể nó nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, màu lông trắng óng ánh như tuyết, đôi mắt cũng tràn ngập linh khí. Động tác nằm bò ra đất của nó vừa có vẻ lười biếng lại vừa thông minh, lập tức đã hấp dẫn được sự chú ý của Yến Trăn.
Yến Trăn dù có cao quý thế nào thì cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn thấy một loài vật đáng yêu nhỏ nhắn như vậy thì lập tức muốn yêu thương nó, huống hồ đây không phải con mèo con chó mà chính là cáo tuyết! Một con cáo tuyết nhỏ bé toàn thân trắng muốt, cực kỳ khiến cho các tiểu cô nương yêu thích. Yến Trăn khẽ hít vào một hơi rồi lập tức đứng dậy, nàng không kiềm chế nổi mà vui vẻ tiến gần đến phía trước lồng sắt, tựa như muốn chơi đùa cùng với con cáo nhỏ này. Thế nhưng cáo nhỏ nghe thấy động tĩnh rồi cũng chỉ ngước lên nhìn nàng một cái sau đó lại nằm sấp xuống.
Yến Trăn chau mày, "Sao nó không để ý đến ta?"