Lưu Uân cười rồi đứng dậy, hắn lấy một hộp nhỏ trong tay áo ra, bên ngoài hộp được nạm bảo khảm vàng, nhìn cực kỳ đẹp đẽ quý phái. Hắn mở hộp ra thì thấy bên trong chính là một cái vòng tay nho nhỏ được làm bằng bạch ngọc, tạo hình theo phong cách cổ xưa nhỏ mảnh. Trên vòng tay có treo một cái chuông nhỏ, Lưu Uân vừa lắc vòng một cái thì chuông nhỏ vang lên khiến cho con cáo nhỏ cũng lập tức đứng dậy.
Lưu Uân cười, "Công chúa đeo vòng này vào thử xem?"
Yến Trăn hơi kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay có chuông nhỏ, nàng lập tức nhận lấy rồi đeo lên cổ tay. Nàng vừa lắc nhẹ một cái thì chuông nhỏ vang lên, nếu như ai không chú ý lắng nghe thì cũng sẽ không nghe ra, nhưng cáo nhỏ lại có phản ứng rõ ràng, nó lập tức đứng dậy rồi hướng đôi mắt xanh nhạt long lanh về phía Yến Trăn.
Trái tim Yến Trăn lập tức mềm nhũn, nàng quay lại nói, "Phụ hoàng, mẫu hậu, con muốn con cáo nhỏ này."
Tất cả mọi người trong điện đều nhận ra được sự thích thú của Yến Trăn, Yến Hoài và Triệu Thục Hoa nhìn nhau một cái sau đó Yến Hoài lên tiếng, "Tam Hoàng tử, tên nhóc này có làm người ta bị thương không?"
Lưu Uân lắc đầu, "Hoàng thượng, đây là con cáo tuyết bắt được trên hàn nguyên của Tây Lương, đã thuần hóa bởi một thuần thú sư tốt nhất từ lúc mới sinh ra, đến giờ là được nửa năm. Hiện tại nó chắc chắn không cắn bị thương người, lại cực kỳ thông minh linh tính. Còn cái chuông thuần thú này chính là để cho nó nhận chủ, Công chúa chỉ cần đeo chuông 3 ngày thì con cáo này sẽ coi Công chúa như chủ nhân duy nhất trong đời này của nó."
Yến Trăn nghe thế thì trong lòng cũng dao động, nàng tràn đầy mong chờ nhìn sang Yến Hoài và Triệu Thục Hoa. Triệu Thục Hoa muốn nói lại thôi, còn Yến Hoài lại cười vang, "Trăn Nhi, nếu con thích thì cứ làm chủ nhân của nó đi."
Yến Trăn nghe thấy thế lập tức nở nụ cười đại thắng sau đó nhìn sang Lưu Uân, "Ta có thể ôm nó không?"
Lưu Uân gật đầu, "Đương nhiên có thể!"
Yến Trăn mừng rỡ, Lưu Uân tự tay mở cửa lồng sắt ra, quả nhiên cáo nhỏ không hề chạy loạn mà chỉ ngoãn ngoan đi đến bên chân Yến Trăn. Yến Trăn nhìn nhìn rồi cúi người xuống sờ lên đầu cáo nhỏ, nó không hề né tránh bàn tay nàng mà lại còn cọ cọ đầu vào chân nàng. Yến Trăn lập tức cười vui vẻ xong cẩn thận bế nó lên. Cáo nhỏ rúc người vào trong ngực nàng, đôi mắt lam nhạt trong veo như muốn chảy nước, quả nhiên là cực kỳ động lòng người.
Triệu Thục Hoa hơi lo lắng, dù gì con cáo cũng là dã thú nên bà chỉ sợ nó làm Yến Trăn bị thương, mãi đến khi Yến Trăn ôm vào người rồi mà nó không hề vùng vẫy thì bà mới yên tâm. Triệu Thục Hoa khẽ thở phào rồi cười nói, "Nếu con thích thì đương nhiên có thể nuôi, còn không mau cảm ơn lễ vật của Tam Hoàng tử và Thái tử Điện hạ."
Yến Trăn lập tức lùi lại một bước sau đó khẽ cúi người với Thác Bạt Hoằng và Lưu Uân, "Yến Trăn đa tạ tấm lòng của hai vị Điện hạ."
Lưu Uân cười rộ lên, liên tục nói không dám nhận rồi lệnh cho thị vệ lui ra, bản thân cũng trở về chỗ ngồi.
Yến Trăn đi đến chỗ thị vệ Bắc Ngụy cầm lấy bảo thạch huyết bồ câu lên nhìn nhìn rồi nói, "Mẫu hậu, bảo thạch này quá mức hoa lệ và quý giá, nữ nhi không dám dùng, vẫn xin mẫu hậu thu lại đi."
Lưu Uân thế thấy liền tiếp lời, "Ngũ Công chúa thật đúng là có hiếu."
Cáo tuyết hắn mang đến khiến cho Yến Trăn cực kỳ yêu thích, còn hồng bảo thạch này lại được tặng cho người khác, như thế này đủ để biết lễ vật của bọn hắn phân ra cao thấp ra sao rồi.
Triệu Thục Hoa cười nói, "Đây là quà tặng của Thái tử Điện hạ, nếu hiện tại con không dùng đến thì cũng nên cất đi. Con là Công chúa của Đại Chu, bảo thạch huyết bồ câu này thật sự xứng đáng với con!"
Yến Trăn do dự giây lát, "Vậy được, đa tạ Thái tử Điện hạ."
Thác Bạt Hoằng vốn hơi buồn bực vì không được Yến Trăn yêu thích nhưng nhờ câu nói này của Triệu Thục Hoa đã khiến hắn nguôi ngoai phần nào. Hắn gật đầu cười với Yến Trăn, còn nàng thì ôm cáo nhỏ trở về chỗ ngồi của mình.
Mọi người ở đây đều là nữ quyến, ngoại trừ Yến Trăn thì cũng có rất nhiều người bị con cáo nhỏ kia thu hút. Yến Trăn quay về chỗ ngồi rồi nhưng vẫn còn có rất nhiều người phóng tầm mắt qua. Cáo nhỏ kia ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Yến Trăn mà không hề nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên nhìn ngắm xung quanh, chính là một con cáo nhỏ cực kỳ giữ quy củ.
Lễ vật tặng xong rồi nên Yến Hoài liền hàn huyên một hồi với hai nước. Thác Bạt Hoằng nói, "Nghe nói hôm nay là lễ Hàn thực của Đại Chu, mấy hôm sau còn có hội săn bắn mùa xuân?"
Yến Hoài cười sang sảng, "Xem ra Thái tử cũng biết không ít, hôm nay đúng là lễ Hàn thực của Đại Chu! Còn về xuân săn mà ngươi nói chính là vào 7 ngày sau. Lần này 3 vị Điện hạ và Công chúa đường xa đến đây nên chắc hẳn là sẽ ở đây lâu hơn một chút chứ?"
Thác Bạt Hoằng đang định lên tiếng thì Lưu Uân đã nói trước, "Từ lâu đã biết Đại Chu có vũ lực hùng mạnh, lần này tham dự xuân săn thì có thể được chứng kiến ít nhiều rồi. Tại hạ đến kinh thành cũng đã quyết định luôn rồi, chắc chắn phải mở mang kiến thức về phong cảnh và nhân tình của Đại Chu cho nên lần xuân săn này tại hạ chắc chắn không thể bỏ qua..."
Yến Hoài nghe xong thì nở nụ cười càng tươi hơn, Thác Bạt Hoằng cũng nói, "Được tham dự xuân săn thì đúng là không thể tốt hơn, ta cũng muốn được thụ giáo tác phong của các huynh đệ trong Đại Chu..."
Ngoại trừ Thái tử Thác Bạt Hoằng thì Bắc Ngụy còn có Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Nhuệ. Thác Bạt Hoằng nói như vậy thì đương nhiên Thác Bạt Nhuệ cũng ngồi bên cạnh phụ họa, còn Công chúa Thác Bạt Vu lại nghiêm chỉnh không có bất kỳ biểu cảm nào. Đôi mắt nàng thản nhiên rơi lên trên con cáo nhỏ trong lòng Yến Trăn, suốt cả buổi cung yến nàng cũng không hề rời mắt đi.
Yến Hoài nhìn sang Yến Triệt, "Triệt Nhi, hiện giờ mấy vị Điện hạ đều có ý định đồng hành trong buổi xuân săn, con phải đi an bài thỏa đáng mới được!"
Yến Triệt chính là Thái tử của Đại Chu, tương lai chính là Hoàng đế Đại Chu cho nên lần xuân săn này hắn là người an bài chính thức. Vừa nghe Yến Hoài nói xong thì Yến Triệt lập tức đứng dậy đáp lời, còn bên này Lưu Uân cũng đi theo khen ngợi Yến Triệt không ngớt lời.
Yến Hoài đồng ý tổ chức xuân săn trước mặt quần thần càng khiến cho Hoàng thất Đại Chu cùng toàn thể văn võ bá quan cực kỳ yêu thích. Tổ tiên Đại Chu lập nghiệp trên lưng ngựa, sau này đặt kinh đô ở thành Lâm An, mặc dù hiện tại đã hao mòn đi đôi chút sự dũng mãnh hiếu chiến từ trong xương tủy thế nhưng vẫn còn thừa kế phong tục đi săn mùa xuân, mùa thu và mùa đông từ tổ tiên. Trong trí nhớ của Tần Hoan, lần xuân săn gần nhất chính là 2 năm trước, ở Đại Chu ngắn thì 1 năm, dài thì 2 năm, nhất định sẽ có một buổi xuân săn với quy mô không hề nhỏ.
Cuối mùa đông đầu mùa xuân, là lúc băng tuyết tan đi, vạn vật sinh sôi nảy nở, khu săn bắn trên núi đã bồi dưỡng được 2 năm. Nếu lúc này đi thì nhất định không hề thiếu những dã thú quý hiếm ra ngoài kiếm ăn, cho nên phàm là kẻ đi săn thì chắc chắn sẽ thắng lợi trở về.
Hiện tại trong điện đều là tiếng ăn uống linh đình, bất kể là quan viên hay là nhóm gia quyến thì đều đang bàn tán về hành trình xuân săn.
Tần Triều Vũ khẽ hất hàm, "Không ngờ xuân săn năm nay lại tổ chức vào tháng 3, mẫu thân, chúng ta có đi không?"
Hồ thị cười nói, "Chuyện này phải xem ý của phụ thân con, nhưng theo ta thấy thì năm nay con cũng có thể đi đến đó vui chơi một hồi. Để sang năm hoặc năm sau nữa chỉ sợ không còn cách nào đi nữa rồi."
Sang năm hoặc là năm sau nữa thì nàng chính là Thái tử phi rồi.
Tần Triều Vũ nghe thấy thế thì đôi mắt liền tỏa sáng, nàng lập tức quay sang nhìn Yến Triệt.
Yến Triệt là người tổ chức xuân săn nên hắn nhất định sẽ không vắng mặt, một khi đã như vậy thì nàng cũng phải đi!
Nàng vừa nghĩ như vậy xong liền nhìn sang Tần Hoan, "Cửu muội muội có muốn đến xuân săn không?"
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Muội có thể đến sao?"
Tần Hoan chưa từng được đi dự xuân săn, lúc ấy phụ thân còn có vụ án trong tay nên ông không hề đi theo, bởi vậy nàng cũng không biết xuân săn là thế nào. Tần Triều Vũ nói, "Đương nhiên, trong buổi xuân săn thì nữ tử cũng có thể thay trang phục cưỡi ngựa để đi săn thú!" Nói xong nàng lại quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới, "Có điều, Cửu muội muội có biết cưỡi ngựa không?"
Bắn cung thì Tần Triều Vũ trực tiếp không cần hỏi mà chỉ hỏi thuật cưỡi ngựa, Tần Hoan gật đầu, "Biết một chút."
Tần Triều Vũ tươi cười, "Nếu đã như vậy thì vì sao lại không đi chứ? Không biết Thái hậu nương nương có muốn đi hay không, nếu như người muốn đi thì nhất định là sẽ dẫn Cửu muội muội theo."
Tần Hoan không nói gì nữa, hiện giờ trong đầu nàng đều là vụ án của Cẩn phi, còn xuân săn thì thật sự không hề nằm trong kế hoạch của nàng.
Cung yến cũng gần kết thúc, Hoàng thượng và Thái hậu chuẩn bị rời tiệc, người của Bắc Ngụy và Tây Lương cũng đứng lên. Nhìn thấy tất cả mọi người chuẩn bị ra ngoài rồi thì ánh mắt Thác Bạt Vu lại lập tức đảo khắp xung quanh, nhìn mãi một lúc lâu sau Thác Bạt Vu mới hơi sốt ruột nói, "Thái tử ca ca, Thiếu soái của Sóc Tây quân ở chỗ nào?"
Tần Hoan đang đi cùng Hồ thị ra cửa đại điện, nàng nghe được một câu như thế thì bước chân lập tức dừng khựng lại.