Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 479: Bệnh tương tư (1)



Lúc Tần Hoan bước vào Sùng Minh điện thì phát hiện Yến Trì không hề có mặt, nhưng nàng không nghĩ tới Công chúa Bắc Ngụy này lại hỏi đích danh hắn. Chủ soái của Sóc Tây quân là Duệ Thân Vương, còn Thiếu soái chẳng lẽ không phải Yến Trì?

Tần Hoan nhăn mày, nàng quay đầu lại theo bản năng nhưng lại lập tức đối diện với ánh mắt của Công chúa Bắc Ngụy. Hai người nhìn nhau, Công chúa Bắc Ngụy cũng hơi kinh ngạc. Nàng chỉ đang quan sát những nhà quyền quý muôn hình muôn vẻ ở Đại Chu, lại chú ý đến dáng vẻ bất phàm của Tần Hoan cho nên cũng nhìn nhiều hơn một chút, không ngờ là Tần Hoan vừa vặn quay đầu lại. Lẽ ra như vậy thì Tần Hoan nên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng trên mặt Tần Hoan lại không hề có chút biến sắc nào, đôi mắt nàng trầm tĩnh cứng cỏi, có vẻ như còn mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Thác Bạt Vu nhăn mày, nàng là Công chúa Bắc Ngụy địa vị cao quý, cực kỳ hiếm có người nào bình tĩnh như vậy khi đối diện với nàng.

Thấy nàng khẽ cau mày, Tần Hoan liền thu hồi ánh mắt trở về.

Thác Bạt Vu khẽ nhếch mép, trong lòng hừ một tiếng, đây là tiểu thư nhà ai vậy? Thú vị thật!

Thái tử Bắc Ngụy không biết Thác Bạt Vu đang nhìn cái gì, hắn nhìn theo ánh mắt nàng lại chỉ có thể thấy được một bóng lưng. Hắn khẽ nói, "Thiếu soái Sóc Tây quân chính là Thế tử Điện hạ Đương triều. Lẽ ra hôm nay hắn cũng phải tham dự, để ta cho người đi hỏi một câu."

Thác Bạt Vu lắc đầu, "Không có ở đây, muội nhìn khắp rồi."

Thác Bạt Hoằng nhướn mày, "Muội cũng chưa gặp hắn bao giờ, sao biết hắn không có ở đây?"

Thác Bạt Vu khẽ hừ một tiếng, "Muội gặp rồi."

Thác Bạt Hoằng kinh ngạc, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng, "Muội quanh năm không ở trong cung, muội gặp hắn ở đâu vậy?"

Thác Bạt Vu quay người lại, "Ca ca không cần hỏi nhiều."

Còn bên này Thác Bạt Nhuệ cũng nghe được cuộc đối thoại của 2 người, trên khuôn mặt non trẻ của hắn tràn đầy vẻ ẩn ý sâu xa, "Chẳng trách lần này Hoàng tỷ nhất định phải đi theo đến đây, hóa ra là vì Thiếu soái của Sóc Tây quân à!"

Thác Bạt Vu lườm Thác Bạt Nhuệ một cái, sau đó lại quay sang Thác Bạt Hoằng, "Ca ca, muội muốn gặp Thiếu soái!"

Nói đến đây thì Thác Bạt Vu quay người lại, định đi về phía Yến Hoài nhưng Thác Bạt Hoằng lập tức túm lấy tay nàng, "Muội định đến đó làm gì? Muội đã biết hắn là Thiếu soái của Sóc Tây quân, mà Sóc Tây quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Chu, chưa kể hắn còn xuất thân Hoàng tộc thì sao muội có thể đường đột như vậy được? Muội có suy nghĩ gì thì trước tiên cứ nói với ta đã, chúng ta còn ở lại thành Lâm An khá lâu nên muội đừng có nóng vội nhất thời như vậy. Nếu như muội làm hỏng đại sự rồi thì phải ăn nói với phụ hoàng thế nào?"

Nói đến đây, Thác Bạt Vu mới không tình nguyện mà dừng chân lại.

Dù là như vậy nhưng trong mắt nàng vẫn tràn đầy do dự.

Tần Hoan rời khỏi Sùng Minh điện, trong lòng vẫn có chút khó hiểu, mà câu nói vừa rồi của Thác Bạt Vu như một ma chú cứ quanh quẩn trong lòng nàng mãi không tiêu tan. Trải qua lần cung yến Tết Nguyên tiêu lần trước nên Tần Hoan cũng có chút kiêng kỵ với chuyện này, nàng và Yến Trì đều là người độc thân, chưa biết chừng sẽ có người đánh chủ ý lên nàng hoặc là hắn. Nếu người bình thường thì còn ứng phó được, nhưng hiện tại chính là Công chúa Bắc Ngụy đó!

Trong lòng Tần Hoan có nghi ngờ nhưng lại không biết vì sao hôm nay Yến Trì không đến cung yến. Hiện tại trời đã tối rồi nên nàng đành phải đi theo Hồ thị và Tần Triều Vũ cùng nhau quay về Hầu phủ.

Bên trong Hầu phủ, Tần Tương và Tần Sương không thể đến cung yến nhưng nghe thấy có sứ thần ngoại bang tham dự thì cũng có chút tò mò. Tần Hoan vừa về đến thì cả 2 liền đến tìm nàng, Tần Sương càng không nhịn được mà hỏi rất nhiều điều.

"Tướng mạo người Bắc Ngụy có gì khác với chúng ta không? Nghe nói bên Bắc Ngụy mùa đông kéo dài hơn nửa năm, lúc bọn họ đến đây thì ăn mặc thế nào? Có phải ai cũng đều mặt áo bông có lông chồn không?"

"Còn nữa còn nữa, ta nghe người ta nói, Tây Lương ở sát với giặc Nhung nên tướng mạo bọn họ có phải rất giống với giặc Nhung không? Trông có đáng sợ không? À đúng rồi, đến đây đều là người Hoàng thất nhỉ, Hoàng thất Tây Lương và Bắc Ngụy có khác gì chúng ta không?"

Tần Hoan bật cười, "Tướng mạo đều gần giống chúng ta, người Bắc Ngụy thì có nước da cực kỳ trắng, còn lại thì không khác gì cả. Bắc Ngụy và Tây Lương cũng dùng tơ lụa gấm vóc giống hệt chúng ta, trong Hoàng thất đều dùng danh xưng Thái tử, Hoàng tử, Công chúa..."

Tần Sương và Tần Tương liếc nhau, Tần Sương lại hỏi, "Còn có tin tức gì mới không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Có xuân săn nữa..."

"Xuân săn?" Đáy mắt Tần Sương sáng lên, "Chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương dẫn theo văn võ bá quan cùng với binh sĩ trùng trùng điệp điệp đi đến Nguy sơn săn bắn sao?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, thời gian đã định rồi, là 7 ngày sau."

"Bảy ngày sau, là mùng 10 tháng 3!" Vẻ hưng phấn trên mặt Tần Sương đột nhiên tiêu tán, "Chắc hẳn đây là nơi cực tốt để vui chơi, ta cũng chưa được tham dự bao giờ, có điều chắc chắn bọn ta không được đi rồi."

Tần Triều Vũ muốn Tần Hoan đi chung, nhưng Tần Hoan không biết Tần Tương và Tần Sương có thể đi hay không, huống hồ chính bản thân nàng vẫn còn chưa quyết định. Thấy Tần Hoan do dự thì Tần Tương liền hỏi, "Muội phải đi Nguy sơn à?"

Nếu như Tần Tương đã hỏi thế thì Tần Hoan đành phải nói thật, "Bát tỷ tỷ đã từng nói có thể đến đó chơi, nhưng dù sao đây cũng là xuân săn của triều đình nên vẫn phải xem xem Đại bá phụ an bài thế nào."

Đáy mắt Tần Tương sáng lên, Tần Sương cũng nghe ra được ẩn ý nên vội hỏi, "Chúng ta có thể đi cùng hay không?"

Tần Hoan cười khổ, "Chuyện này thì muội không biết, nhưng muội có thể đến hỏi Đại bá mẫu một câu."

Tần Hoan biết suy nghĩ của Tần Tương và Tần Sương nên có lòng muốn giúp 2 người họ. Nàng vừa nói như vậy thì mặt mày bọn họ liền sáng lên. Ba tỷ muội nói chuyện một lúc, còn đề cập cả đến những thứ khác. Sau lễ Hàn thực chính là lúc mùa xuân bắt đầu rồi, nếu như không thể đến xuân săn thì ra khỏi thành đi thanh minh cũng tốt. Tần Sương nói luôn, "Đến lúc đó có thể gọi Mạnh Dao đến, chúng ta cùng ra khỏi thành đi, chắc hẳn cũng rất thú vị."

Tần Tương và Tần Sương luôn canh cánh chuyện xuân săn, đến tối hôm sau lúc mọi người cùng nhau ăn cơm thì Tần Thuật cười nói, "Lần xuân săn này Hoàng thượng khâm điểm cho mấy nhà đi theo. Có các Quốc công phủ, nhà chúng ta và Vũ An Hầu phủ, An Định Hầu phủ, Định Bắc Hầu phủ, Trấn Nam Hầu phủ cũng đi theo đội ngũ."

Tần Sương nghe xong liền hỏi, "Chỉ có mấy người này đi theo sao?"

Hồ thị cười nói, "Đương nhiên không phải, Hoàng thượng khâm điểm mấy nhà này chính là có thể mang theo gia quyến đi chung. Còn những quan viên khác thì chỉ có mình quan viên đó đi cùng thôi, gia quyến không thể tham gia."

Nói đến đây Hồ thị lại nhìn Tần Thuật, "Hầu gia, lần này có nói hạn chế số người không?"

Tần Thuật lắc đầu, "Cái này thì không nói."

Nói xong ánh mắt ông liền rơi lên người Tần Tương và Tần Sương. Hai người các nàng không xuất thân từ Hầu phủ nên không được phép tham dự cung yến và các hoạt động long trọng khác. Nhưng lần xuân săn này Tần Thuật lại nhớ đến 2 người các nàng.

Bắt gặp ánh mắt này của Tần Thuật, Tần Tương và Tần Sương đều cực kỳ vui vẻ, Tần Thuật cười nói, "Hiện tại đại gia đình chúng ta đều có thể đi cùng nhau rồi, bắt đầu từ ngày mai để Đại bá mẫu thu xếp cho các con một chút. Mặc dù nói là đi săn nhưng lần này chúng ta ở rất gần Hoàng thượng và các vị chủ tử nên 2 đứa các con nhất định không thể để xảy ra biến cố gì."

Tần Tương và Tần Sương đều vui mừng ra mặt, lập tức gật đầu đáp lời. Hồ thị cũng thấy nhiều lần bỏ lại hai người bọn họ là không tốt nên lần này bà cảm thấy cực kỳ viên mãn, "Hầu gia yên tâm, ta sẽ chuẩn bị chu đáo."

Tần Nghiệp lên tiếng, "Lần này Cửu thành Tuần phòng doanh cũng rút 500 người đi theo, con cũng ở trong đội ngũ đó. Mẫu thân không cần phải lo lắng cho con, con đi theo đội ngũ là được."

Tần Diễm cũng cười nói, "Con cũng đi theo Ngự lâm quân, mẫu thân cứ chăm sóc cho 4 muội muội thôi."

Hồ thị tràn đầy vui mừng, "Được được được, hai đứa các con đều trưởng thành rồi, ta chỉ chăm sóc 4 muội muội thôi thì thoải mái hơn rất nhiều. Nói ra thì có lẽ đây là lần cuối cả nhà chúng ta được ra ngoài cùng nhau rồi..."

Hôn sự của Tần Tương chắc hẳn sẽ tổ chức vào mùa hè, còn Tần Sương thì chờ sau khi Tần Tương định được ngày xuất giá, Hồ thị sẽ làm mai cho nàng, có lẽ nàng cũng sẽ xuất giá trước khi hết năm, còn đại hôn của Tần Triều Vũ và Thái tử nhất định chỉ trong năm nay. Mới 1 năm mà phải gả ra ngoài 3 nữ nhi thì đây chẳng phải là lần cuối cả nhà được cùng ra ngoài chơi sao?

Bà vừa dứt lời thì Tần Tương lập tức cúi đầu xuống hơi khó xử, Tần Sương cũng hưng phấn kích động đến mức không lời nào có thể miêu tả được. Nàng và Tần Tương vốn chỉ là mong chờ thôi chứ tuyệt đối không thể ngờ được lại có thể thật sự cùng đồng hành tham dự xuân săn. Đây chính là việc trọng đại 2 năm 1 lần của Đại Chu đó! Hoàng thượng và Hoàng hậu, còn có Thái tử, Thành vương và nhóm chủ tử đều đồng hành, không chỉ có như vậy, năm nay lại còn có các vị sứ thần đến từ Bắc Ngụy và Tây Lương nên càng đặc biệt hơn vạn phần. Nghĩ đến có thể gặp mặt nhiều vị chủ tử như vậy thì Tần Sương thật sự phấn khởi đến mức ngủ không yên giấc.

Cơm nước xong xuôi, đương nhiên Tần Triều Vũ kéo Hồ thị đến chủ viện, Tần Sương lại kéo Tần Tương đến Tùng Phong viện của Tần Hoan, nàng vừa đi vừa nói, "Vừa rồi Tứ ca nói Cửu thành Tuần phòng doanh cũng chọn ra 500 người đi theo, không biết Tiết Thanh Sơn có đi chung không nhỉ?"

Tần Sương vừa nói xong thì nhìn Tần Tương với vẻ bỡn cợt khiến cho mặt mũi Tần Tương đỏ ửng lên, "Đừng có nói bật."

Tần Sương cười mỉm chi, "Nếu Tiết Thanh Sơn cũng đi theo thì chẳng phải tỷ cũng có thể tìm hiểu hắn sớm một chút sao? Không chừng hắn cũng cực kỳ muốn gặp tỷ đó, đến lúc đó chúng ta tìm một cơ hội cho 2 người lén gặp nhau..."

Mặc dù Đại Chu không quá nghiêm khắc trong chuyện nam nữ, nhưng nếu 2 nhà muốn chính thức nghị thân thì vẫn cần trải qua rất nhiều lễ nghi. Hai người lén lút gặp mặt như vậy đương nhiên là không hề có chút lễ nghĩa nào, nhưng dù sao đều là người trẻ tuổi, hành động này mặc dù không phải phép nhưng lại mạo hiểm kích thích cực kỳ hấp dẫn.

"Đừng có làm càn, cũng không cần phải đi hỏi Tứ ca."

Tần Tương nói như ra lệnh nhưng Tần Sương lờ đi, "A phải rồi, muội có thể đến hỏi Tứ ca nhỉ!"

Tần Tương bĩu môi, hơi bất đắc dĩ mà dậm dậm chân, đôi má nàng cũng ửng hồng. Tần Sương liếc nhìn Tần Hoan, cả 2 đều không nhịn được mà nở nụ cười. Tần Tương nhìn Tần Sương rồi lại nhìn Tần Hoan, nàng nghiến răng nghiến lợi muốn nhào lên đánh 2 người bọn họ.

Trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa, Phục Linh đứng bên ngoài khẽ nói cùng với Bạch Anh, "Ngũ tiểu thư đã sửa lại tính tình, tỷ muội 3 người cười đùa cãi nhau ầm ĩ như vậy đúng là vô cùng tốt rồi, ngay cả tiểu thư nhà chúng ta cũng hoạt bát lên đôi chút."