Sáng hôm sau, bởi vì người trong Trung Dũng Hầu phủ đều chuẩn bị đến Nguy sơn cho nên trong phủ ai cũng vui mừng. Từ cuối năm đến giờ, tựa hồ như may mắn đến với Hầu phủ dồn dập, bởi vậy ngay cả hạ nhân cũng cảm thấy thoải mái.
Tần Hoan đến Vũ An Hầu phủ bắt mạch cho Tống lão phu nhân sau đó lại đến Mạnh phủ. Mạnh Châu bị giáng chức nên hiện giờ không thể nào đến buổi xuân săn được, Mạnh Dao thì biết Tần Hoan phải rời khỏi thành Lâm An nửa tháng cho nên cực kỳ không nỡ rời xa. Hai người ngồi nói chuyện tâm sự đến tận qua trưa rồi Tần Hoan mới quay về Hầu phủ.
Sáng ngày thứ 3, Thái hậu triệu Tần Hoan vào cung.
Đã nửa tháng nay chưa bắt mạch cho Thái hậu rồi, lần này Tần Hoan vào cung đương nhiên là lo lắng cho thân thể của Thái hậu. Nhưng vừa đến Thọ Khang cung thì thấy Thái hậu ngồi đó với vẻ mặt hồng nhuận cộng với ánh mắt sáng ngời, chính là biểu hiện của việc thân thể khỏe mạnh. Mặc dù vậy nhưng Tần Hoan vẫn bắt mạch lại lần nữa sau đó mới an tâm, "Nửa tháng này Thái hậu nương nương vẫn ăn uống theo phương pháp thực dưỡng con đưa chứ?"
Trần ma ma cười nói, "Đúng vậy, cơm canh hàng ngày của Thái hậu không hề qua loa, người lại không kén ăn. Người còn nói để lần tới Cửu cô nương đến bắt mạch thì sẽ khẽ khiến cho Cửu cô nương kinh ngạc."
Nói xong Trần ma ma và Thái hậu khẽ liếc nhau một cái, có vẻ như 2 người còn có lời gì quan trọng muốn nói ra.
Tần Hoan hơi mơ hồ nhìn sang Thái hậu, sau đó Thái hậu liền hỏi dò, "Cửu nha đầu, con cảm thấy thân thể ta hiện giờ có thể đi xuân săn không?"
Tần Hoan ngây ngốc, hóa ra hôm nay Thái hậu triệu nàng vào cung chính là vì việc này!
Nàng còn đang suy xét thì liền nghe thấy Trần ma ma nói, "Thái hậu nương nương muốn ra ngoài đi chơi, nhưng Hoàng thượng lo lắng thân thể Thái hậu nương nương không chống chọi được. Mặc dù bên phía Nguy sơn kia đã xây dựng lên hành cung để tạm thời sử dụng nhưng đương nhiên vẫn không thể so sánh với trong cung này được. Chưa kể hiện tại bên đó tuyết còn chưa tan hết, đến lúc đó Thái hậu nương nương muốn xem diễn võ hoặc thi đua săn bắn thì sẽ phải ngồi ở bên ngoài rồi..."
Tần Hoan khẽ cười, "Con hiểu rồi, có phải Hoàng thượng muốn con xác nhận thân thể Thái hậu nương nương khỏe rồi thì mới để Thái hậu nương nương đi cùng đúng không?"
Trần ma ma cười nói, "Đúng vậy, nhất định phải có được cái gật đầu của Cửu nha đầu."
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, "Thân thể Thái hậu nương nương hiện tại đúng thật là rất tốt, có điều tuổi tác người cao rồi, không thẻ bất cẩn được." Thái hậu nghe thấy thế mặt mày liền tối lại, bà tưởng rằng Tần Hoan nói bà không được đến Nguy sơn, ai ngờ một lúc sau Tần Hoan lại lên tiếng, "Cho nên con cảm thấy từ giờ trở đi sẽ phải chuẩn bị trước cho bất cứ tình huống nào, nên con sẽ làm các loại thuốc viên để mang theo."
Đáy mắt Trần ma ma sáng lên, Thái hậu cũng vui vẻ, "Nói như vậy là ta có thể đến xuân săn rồi?"
Tần Hoan gật đầu, "Có thể, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được, người nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."
Thái hậu lập tức tươi cười rồi quay sang nhìn Trần ma ma, "Thấy chưa, hiện tại ta căn bản không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy mà Hoàng thượng lại cứ không tin. Giờ Cửu nha đầu đã khẳng định rồi nên chắc chắn hắn sẽ tin thôi."
Trần ma ma nhún người, "Vâng, nô tỳ lập tức sai người đi bẩm báo với Hoàng thượng."
Thái hậu gật đầu, Trần ma ma vừa ra ngoài thì Thái hậu cũng thư thái hẳn lên, rồi lại bảo Tần Hoan đỡ bà ra ngoài đi lại một chút. Đám nô tỳ ai cũng bận rộn cho nên Tần Hoan tự mình đỡ Thái hậu ra chính điện rồi đi về phía Ngự hoa viên, vừa đi Tần Hoan vừa hỏi, "Cửu Điện hạ thì sao? Lần này Thái hậu xuất cung có dẫn theo Cửu Điện hạ không?"
Thái hậu chau mày, "Ta cũng đang suy nghĩ xem có dẫn Tiểu Cửu đi hay không. Uyển phi và Tiểu Bát cũng đi theo, Tiểu Cửu lại nhỏ hơn Tiểu Bát 1 tuổi nên ta hơi lo lắng. Nhưng nếu để thằng bé ở 1 mình trong cung thì ta còn lo lắng hơn nhiều, rời đi suốt nửa tháng có lẽ ngày nào ta cũng phải canh cánh bên lòng mất."
Dù sao Yến Tuy cũng còn quá nhỏ, nhưng lần này toàn bộ phi tần được sủng ái trong cung đều phải đi theo cho nên Thái hậu cũng không thể phó thác thằng bé cho ai được. Nghĩ nghĩ một lúc Thái hậu dứt khoát nói, "Hoan nha đầu, hay là con đi chung với ta?"
Tần Hoan kinh ngạc, "Đi chung với Thái hậu?"
Thái hậu gật đầu, "Phải, đi theo loan giá của ta, đến lúc đó dẫn theo cả Tiểu Cửu nữa. Ta sợ bên ngoài trời quá lạnh, đường xá cũng quá mệt mỏi sẽ khiến thằng bé nhiễm bệnh, dẫn con đi chung, ở chung với ta luôn, một khi con phát hiện có gì không ổn thì cũng có thể khám chữa kịp thời."
Đừng nói là chăm sóc Yến Tuy, mà chỉ chăm sóc thân thể Thái hậu thôi thì Tần Hoan cũng không thể không đi theo, huống hồ nếu có Yến Tuy cùng đi chung thì có khi lại phát hiện thêm được điều gì. Tim Tần Hoan đập mạnh, sau đó lập tức gật đầu đồng ý, "Vâng, một khi đã như vậy thì con về phủ nói với Đại bá mẫu một tiếng, chỉ là không biết có hợp quy củ hay không?"
Thái hậu cười, "Lời nói của ta chính là quy củ."
Thái hậu cười cực kỳ hiền lành, bà chỉ nói ra mấy chữ đơn giản thấy này nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe ra được khí thế của bà khi còn trẻ. Trong lòng Tần Hoan yên ổn lại, sau đó liền cùng với Thái hậu nương nương đi vào sâu bên trong Ngự hoa viên. Nhưng vừa mới đi qua một lối rẽ đã nhìn thấy bóng dáng mấy người đứng trong vườn hoa, chính là 4-5 hầu tỳ dung mạo xinh đẹp đang vây quanh một người. Người đứng chính giữa đó mặc cả bộ váy đỏ rực đang múa 1 thanh đoản kiếm. Bước chân nàng nhanh như gió, kiếm vung lên như cầu vồng, tay áo nàng bay lên theo từng thế kiếm, cảnh tượng cực kỳ uyển chuyển và duyên dáng.
Có rất ít người có thể múa kiếm đẹp đến như vậy...
Thái hậu và Tần Hoan dừng chân lại, lập tức hơi kinh ngạc.
Rất nhanh người đó cũng dừng rồi xoay người lại, người hợp với kiếm, cả 2 đều cố định lại vị trí an toàn. Trên làn da tuyết trắng của nàng chảy xuống mấy giọt mồ hôi, đôi mắt trong suốt của nàng sáng rực như vì sao đêm.
"Tuyệt tuyệt tuyệt, chiêu thức của Công chúa càng ngày càng đẹp rồi!"
"Phải đó phải đó, Công chúa múa kiếm thật đẹp mắt!"
Lời này vừa nói ra thì vẻ mặt Thác Bạt Vu lập tức thay đổi, nàng chau mày, thu kiếm lại sau đó tức giận, "Cái gì mà càng ngày càng đẹp? Cái gì mà múa kiếm đẹp mắt? Ta đây là có bản lĩnh thật sự, mỗi kiếm ra đều là sát chiêu có thể đoạt tính mạng người khác!"
Mấy hầu tì kia lập tức hoảng sợ nên chỉ cúi đầu xuống. Thác Bạt Vu quay người lại liền nhìn thấy Thái hậu và Tần Hoan.
Nàng ném luôn cây kiếm đi, một hầu nô vội vàng chạy ra đỡ lấy, sau đó Thác Bạt Vu liền bước nhanh về phía Tần Hoan và Thái hậu.
Thấy nàng đi đến, ánh mắt Tần Hoan hơi sáng lên. Tần Triều Vũ là hoa mẫu đơn khoe sắc, dung mạo đoan trang cao quý, xinh đẹp đến cả dáng đi, khiến cho váy áo đỏ trên người nàng rực rỡ và quyến rũ đến lạ thường. Còn Thác Bạt Vu này chính là một đóa hoa sen lửa giữa khung cảnh đầy tuyết trắng, váy áo đỏ như ngọn lửa rực cháy theo từng bước chân nàng, vừa chói sáng lại vừa thuần khiết. Tần Hoan nhìn Thác Bạt Vu, thấy được trên người nàng ta mơ hồ có một khí thế quyết đoán và linh hoạt giống hệt Nhạc Ngưng. Mải suy nghĩ đến lúc hồi thần lại thì Thác Bạt Vu đã đi đến trước mặt nàng rồi.
"Bái kiến Thái hậu Đại Chu." Thác Bạt Vu cúi người hành lễ rồi đứng thẳng dậy.
Tần Hoan cũng nhún người, "Công chúa Điện hạ."
Thái hậu cười nói, "Không ngờ Công chúa lại múa kiếm ở đây, Công chúa cũng múa kiếm hàng ngày à?"
Thác Bạt Vu gật đầu, "Đúng vậy." Nói xong nàng nhìn Tần Hoan, "Đây là vị Quận chúa nào?"
Tần Hoan bật cười, Thái hậu cũng cười nói, "Không phải, con bé là Tiểu y tiên của Đại Chu chúng ta."
Thái hậu úp úp mở mở, quả nhiên Thác Bạt Vu kinh ngạc, "Tiểu y tiên?"
Thái hậu gật đầu, "Phải, con bé xuất thân từ Tần thị Trung Dũng Hầu phủ, y thuật của nó tuyệt thế vô song."
Thái hậu khen ngợi Tần Hoan quá mức phô trương, mà trước mặt Thác Bạt Vu thì Tần Hoan cũng không tiện làm phật ý Thái hậu. Ai ngờ Thác Bạt Vu lại nói, "Nếu là y tiên thì có thể chữa được bệnh tương tư không?"
Tần Hoan và Thái hậu đều kinh ngạc, Thác Bạt Vu nói tiếp, "Thái hậu nương nương và Tần cô nương, có biết Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ ở chỗ nào không?"
Bệnh tương tư, Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ...
Trong lòng Tần Hoan tắc nghẹn giây lát, Thái hậu cũng ngạc nhiên nói, "Lời này của Công chúa Điện hạ có nghĩa là gì? Chẳng lẽ Công chúa Điện hạ quen biết Yến Trì?"
Đương nhiên Tần Hoan vẫn không quên được hôm đó nghe thấy lời Thác Bạt Vu nói, hôm nay Thác Bạt Vu hỏi lại thì càng xác định được hoài nghi trong lòng nàng. Nhưng làm thế nào mà nàng ta lại tương tư Yến Trì?
Rõ ràng Yến Trì đã từng nói hắn chưa bao giờ động tâm với ai cả.
"Đúng thật là ta có quen biết Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ..."
"Công chúa Điện hạ, chúng ta phải quay về rồi."
Thác Bạt Vu vừa dứt lời liền có tỳ nữ tiến lên thúc giục nàng quay về. Thác Bạt Vu không kiên nhẫn lườm tỳ nữ đó một cái, "Nếu đã gặp được Thái hậu và Tần cô nương thì sao có thể tùy tiện quay về?"
Mấy tỳ nữ đều là người Bắc Ngụy, nghe thấy thế liền ngước lên nhìn thoáng qua Thái hậu và Tần Hoan rồi khẽ nói, "Công chúa Điện hạ, Thái tử Điện hạ đã từng căn dặn người nên bình tĩnh một chút, chớ có nóng vội."
Thác Bạt Vu hừ nhẹ một tiếng, "Chuyện này ta sẽ tự nói với Thái tử ca ca."
Dứt lời nàng lại nhìn Thái hậu, "Ta xác nhận là có quen biết Thế tử Điện hạ, lần này đến Bắc Ngụy chính là vì muốn gặp Thế tử Điện hạ. Thái hậu nương nương, vì sao đã nhiều ngày rồi mà trong cung không hề trông thấy Thế tử Điện hạ?"
Thái hậu quan sát nàng ta một hồi rồi cười nói, "Nghe nói người Bắc Ngụy xưa nay đều thẳng thắn và hào sảng, hôm nay chứng kiến quả nhiên không giả. Yến Trì có chức quan trên người cho nên không thể ở trong cung quá lâu, có lẽ mấy hôm nay hắn bận việc quan trong gì đó mới không vào cung."
Dứt lời bà lại nói, "Công chúa muốn gặp Yến Trì là để làm gì?"
Thác Bạt Vu nghe thế liền hất hàm, "Đây là việc tư của ta nên không thể nói ra được, vẫn xin Thái hậu lượng thứ. Vậy... Thái hậu nương nương có thể nói cho ta biết hiện tại Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đang làm việc ở đâu không?"
Thái hậu lắc đầu, "Cái này ai gia cũng không biết, Công chúa Điện hạ có thể đến hỏi Hoàng thượng."
Thác Bạt Vu khẽ mím môi, sao nàng có thể hỏi Hoàng thượng được chứ. Thái hậu nương nương là phụ nhân ở trong cung cho nên nàng mới to gan hỏi một câu, còn nếu là hỏi Hoàng thượng thì sẽ trở thành một việc rất quan trọng rồi...
Thác Bạt Vu chau mày ảo não, "Vậy, hôm khác lại đến hỏi."
Nói xong nàng lùi lại một bước rồi chắp tay nói, "Quấy rầy Thái hậu nương nương rồi, cáo từ."
Thác Bạt Vu dứt khoát dẫn người rời đi.
Thấy đoàn người các nàng rời khỏi rồi nhưng mãi một lúc lâu sau Tần Hoan vẫn không phản ứng kịp, Thái hậu nhìn bóng lưng Thác Bạt Vu rồi nói, "Cửu nha đầu..."
Gọi một câu nhưng Tần Hoan chưa trả lời, Thái hậu quay đầu lại nhìn nàng, lúc này Tần Hoan mới giật mình, "Thái hậu, làm sao thế?"
Thái hậu nhìn Tần Hoan một cái thật sâu sắc sau đó nói, "Yến Trì ở trong nhà kho của Hình bộ, con đến đó hỏi nó xem rốt cuộc là giữa nó với Công chúa Bắc Ngụy này đã xảy ra chuyện gì."