Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 495: Ăn miếng trả miếng



Tần Hoan liếc nhìn Tần Hoan, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Thái hậu liền cười nói, "Công chúa Điện hạ có chỗ nào không thoải mái?"

Nghe thấy câu này Thác Bạt Vu cũng nở nụ cười, "Không phải ta không thoải mái, đợi Cửu cô nương đến đó rồi liền biết thôi."

Thác Bạt Vu úp úp mở mở, thấy thế Thái hậu cũng cười, "Hoan nha đầu không phải ngự y trong cung, chữa bệnh cho ta cũng không phải việc nằm trong bổn phận của con bé cho nên nếu bên cạnh Công chúa có người mắc bệnh thì ai gia gọi ngự y đến cho ngươi."

Nghe đến đây Thác Bạt Vu lại thở dài, "Chỉ sợ ngự y tốt nhất cũng cứu không được, ta chỉ ký gửi hy vọng lên mỗi mình Cửu cô nương mà thôi." Thác Bạt Vu ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Đại Chu có câu cứu 1 mạng người hơn xây 7 tòa tháp, mong rằng Cửu cô nương có thể ra tay tương trợ, cũng xin Thái hậu nương nương chấp thuận. Nếu như Cửu cô nương đồng ý trị bệnh thì ta nhất định sẽ dùng số tiền lớn để tạ ơn."

Thác Bạt Vu nói rất thành thật, Thái hậu nghe xong cũng hơi chần chừ. Dù gì Thác Bạt Vu cũng là Công chúa Bắc Ngụy, để Tần Hoan đến giúp xem bệnh thì cũng không phải là hành động vô lễ gì nên Thái hậu liền nhìn sang Tần Hoan, "Cửu nha đầu?"

Nếu Thái hậu đã hỏi nàng thì tức là trong lòng bà đã đồng ý rồi, Tần Hoan hiểu được nên lập tức cười nói, "Vậy ta liền thử xem."

Thái hậu nở nụ cười , Thác Bạt Vu cũng cực kỳ hài lòng. Tần Hoan thấy Thác Bạt Vu như vậy thì nỗi nghi ngờ trong lòng nàng càng sâu hơn.

Đây là địa bàn của Đại Chu, Thác Bạt Vu nhất định sẽ không dám làm chuyện gì quá phận cho nên Tần Hoan mới đồng ý. Nếu như thật sự có người cần nàng chữa bệnh thì nàng hỗ trợ cũng không vấn đề gì, còn nếu có mánh khóe gì ở đây thì nàng cũng phải nhìn thử xem trong hồ lô của Công chúa Điện hạ này rốt cuộc là bán thuốc gì.

"Đa tạ Thái hậu, quả nhiên Cửu cô nương người cũng như tên, lòng dạ cực kỳ thiện lương."

Thác Bạt Vu khen ngợi một câu, Tần Hoan lại cười cười, "Lúc nào thì Công chúa Điện hạ muốn ta chữa bệnh?"

Thác Bạt Vu đứng dậy, "Đương nhiên bây giờ là tốt nhất."

Tần Hoan vốn cũng không có việc gì làm nên đương nhiên không phản đối, nàng nhìn về phía Thái hậu thì thấy bà khẽ cười, "Được rồi, con đi đi, đi nhanh về nhanh. Lát nữa ta còn muốn con xoa bóp vai gáy cho ta, đêm qua ta ngủ hơi khó chịu."

Thái hậu đã nói như vậy thì Thác Bạt Vu liền cười đáp lại, "Thái hậu nương nương yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Thái hậu coi câu này của Thác Bạt Vu là lời đảm bảo nên liền gật đầu hài lòng.

Tần Hoan dẫn theo Bạch Anh ra ngoài với Thác Bạt Vu, nàng kinh ngạc khi phát hiện ra bên ngoài lại có 4 con ngựa, hóa ra Thác Bạt Vu cưỡi ngựa đến đây. Thác Bạt Vu nhìn vào 4 con ngựa kia rồi cười nói, "Sáng nay ta đến trại ngựa một vòng, không ngờ là ngựa trong doanh trại này thật sự to khỏe, cưỡi lên cũng cực kỳ sảng khoái."

Tần Hoan đã nhìn thấy Thác Bạt Vu múa kiếm nên biết nàng ta giỏi võ, nghe vậy thì trong lòng có chút tán thưởng, Nhạc Ngưng cũng là một người không hề lười biếng như vậy. Tần Hoan lên tiếng, "Người mà Công chúa Điện hạ muốn ta chữa trị đang ở đâu?"

Thác Bạt Vu cười cười rồi hất hàm, "Cửu cô nương có biết cưỡi ngựa không? Ta chuẩn bị ngựa cho cô nương xong rồi."

Tần Hoan chau mày, "Cưỡi ngựa? Chẳng lẽ người Công chúa Điện hạ muốn ta chữa ở trong trại ngựa?"

Thác Bạt Vu nói nàng ta cưỡi ngựa một vòng xong mới đến đây, chẳng lẽ sáng nay phi ngựa ra ngoài đụng bị thương ai đó rồi?

Thác Bạt Vu cười cười, "Cửu cô nương quả nhiên thông minh."

Hóa ra muốn nàng cứu người ở bên trại ngựa! Mặc dù Thác Bạt Vu không hề nói kỹ càng nhưng nếu chỉ là cưỡi ngựa thì nàng vẫn biết.

Vì thế Tần Hoan liền gật đầu, "Đương nhiên ta biết cưỡi ngựa."

Đáy mắt Thác Bạt Vu hơi sáng lên, "Nhìn Cửu cô nương nhu nhược mong manh, nhưng không ngờ đến lại vẫn biết cưỡi ngựa. Theo ta được biết thì nữ tử Đại Chu đa phần là yểu điệu yếu mềm, Cửu cô nương quả thật biết cưỡi ngựa?"

Trong ngữ khí của Thác Bạt Vu mơ hồ mang theo cảm giác khinh thường, Tần Hoan chau mày, "Nữ tử Đại Chu tuân thủ lễ nghi thi thư nên đương nhiên phải dịu dàng điềm đạm một chút, nhưng thực chất thì cũng không yếu đuối đến mức dễ dàng bắt nạt."

Thác Bạt Vu chau mày, "Vậy ư? Được, vậy thì để ta nhìn xem Cửu cô nương cưỡi ngựa thế nào."

Nói xong tự mình nhảy lên một con ngựa màu đỏ thẫm, hầu tỳ bên cạnh nàng cưỡi con ngựa đen, còn lại 2 con thì một con màu trắng còn một con màu nâu sẫm. Con ngựa trắng không cao to được như con màu nâu sẫm, Bạch Anh thấy thế liền lập tức dắt con màu trắng đến, "Tiểu thư, mời..."

Tần Hoan biết được dụng ý của Bạch Anh, Bạch Anh lo lắng nàng cưỡi ngựa nên mới đưa cho nàng con ngựa nhỏ nhắn hơn.

Tần Hoan thở dài, nàng thật sự là biết cưỡi ngựa mà.

Nghĩ như vậy nhưng đương nhiên nàng vẫn leo lên con ngựa trắng, còn Bạch Anh cưỡi lên con màu nâu sậm kia.

Thấy tư thế lên ngựa của Tần Hoan coi như thành thạo, Thác Bạt Vu không khỏi cười cười, "Không nhìn ra quả nhiên Cửu cô nương cũng không nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài..."

Tần Hoan nghe xong liền cảm thấy câu này đầy vẻ khiêu khích, nàng cũng cười đáp lại, "Người ở đâu, Công chúa dẫn đường đi."

Thác Bạt Vu vẫn cười cười, nàng ta lập tức vung roi, tốc độ nàng ta không phải quá nhanh. Còn bên này, Tần Hoan sờ sờ lên đầu con ngựa, thấy nó có vẻ thuận theo nàng thì mới cho nso chạy theo. Bạch Anh đi đằng sau cùng, ánh mắt dán chặt vào Tần Hoan không dám rời đi.

Cả 4 người đi xuyên qua quảng trường, dọc theo con đường chủ đạo trong doanh trại đi về phía mã trường dưới hạ du.

Đại doanh của lần xuân săn này chỉ dùng hàng rào bằng đất để vây lại nên đương nhiên mã trường cũng không có giới hạn diện tích. Chuồng ngựa ở dưới cuối cùng của hạ du, xe ngựa cũng được sắp xếp ở đây, còn chu vi 5 dặm quanh đây đều được bao quanh bởi thảo nguyên xanh thẳm bao la bát ngát. Theo như lời Thác Bạt Vu nói thì đây đích thật là một trường đua ngựa cực kỳ tốt.

Tần Hoan ngồi vững vàng trên lưng ngựa, kỳ thật tính lại thì nàng đã hơn nửa năm không cưỡi ngựa rồi. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng chính là phụ thân dạy cho, thời gian trước kia khi chưa về kinh thì nàng không bị bó buộc bởi quá nhiều quy củ của quý nữ kinh thành cho nên căn bản thuật cưỡi ngựa của nàng cũng tính là thượng thừa. Hiện giờ mặc dù có hơi không quen nhưng rất nhanh Tần Hoan đã thích ứng lại được, mà con ngựa nàng cưỡi cũng dịu dàng thông minh, suốt dọc đường đi từ quảng trường đến phía Đông cực kỳ trôi chảy.

Ban đầu Bạch Anh có chút lo lắng, nhưng nhìn Tần Hoan cưỡi ngựa ung dung thản nhiên như vậy thì trong lòng cũng buông lỏng. Hôm nay Tần Hoan mặc áo ngắn tay hẹp màu trắng, ngồi trên lưng ngựa trông cực kỳ phóng khoáng và đẹp mắt.

Thác Bạt Vu vốn đi đằng trước, nhưng rất nhanh nàng thả chậm tốc độ, tựa hồ như muốn nói chuyện với Tần Hoan, "Cửu cô nương có dung mạo bất phàm, lại được Thái hậu nương nương yêu thương, ngươi đã nghĩ đến sau này sẽ gả đến đâu chưa?"

Thấy Tần Hoan ngạc nhiên thì Thác Bạt Vu lại cười nói, "Tính cách ta thẳng thắn, Cửu cô nương đừng chê cười ta đường đột."

Tần Hoan thản nhiên, "Hôn sự của 3 vị tỷ tỷ ta còn chưa thành nên ta vẫn còn chưa nghĩ đến việc này."

Thác Bạt Vu lại cười, "Ba vị tỷ tỷ của ngươi, người lớn tuổi nhất đã đính hôn rồi, còn 2 người khác thì 1 người có vẻ đã có tính toán, còn 1 người nữa được khâm định làm Thái tử phi nên trong năm nay nhất định sẽ xuất giá. Đến lúc đó ngươi có một tỷ tỷ là Thái tử phi rồi thì sẽ không thể gả mình cho Thân vương khác được."

Trong lòng Tần Hoan có chút cảnh giác, nếu chỉ nhờ nàng đến chữa bệnh thì tại sao Thác Bạt Vu lại hiểu biết nhiều về Hầu phủ đến thế? Biết Tần Triều Vũ thì không nói, nhưng nàng ta lại còn biết cả chuyện của Tần Tương và Tần Sương.

"Dù vậy thì cũng phải là chuyện của sang năm."

Tần Hoan vừa nói xong đã nhìn thấy mã trường ở cách đó không xa, "Người Công chúa muốn ta cứu ở chỗ nào?"

Thác Bạt Vu cười cười, đột nhiên phi ngựa đi nhanh. Nỗi nghi ngờ trong lòng Tần Hoan ngày một lớn hơn, nàng nheo mắt lại lập tức giục ngựa đuổi theo. Ngựa phi nước đại mãi cho đến khi vào bên trong mã trường.

Hiện tại trời vẫn còn sớm, bên trong mã trường không có ai cưỡi ngựa cả, chỉ có binh lính canh giữ đứng ở cách đó không xa.

Thân phận Thác Bạt Vu tôn quý, suốt dọc đường suôn sẻ không bị chặn lại. Thân phận của Tần Hoan cũng không thấp nên đương nhiên không có ai quấy rầy nàng.

Nhưng mà nếu không có ai ở đây thì càng kỳ quái hơn, Tần Hoan ghìm ngựa lại rồi chau mày, "Công chúa, người muốn ta chữa trị ở đâu?"

Thác Bạt Vu dừng lại ở cách Tần Hoan khoảng 4-5 trượng sau đó xoay người lại cười nói, "Ai nói ta muốn ngươi cứu người?"

Tần Hoan nghe xong thì chau mày, Thác Bạt Vu tiếp tục cười, "Ta muốn ngươi chữa trị ở ngay bên dưới chỗ ngươi ngồi lên..."

Tần Hoan nhăn mày cúi đầu, liếc mắt nhìn vào đầu của con ngựa trắng, ngay lập tức thấy hơi khó chịu, "Ngươi bảo ta chữa trị cho ngựa?"

Thác Bạt Vu cười gật đầu, "Phải, chúng sinh bình đẳng, nếu Cửu cô nương có thể cứu người chẳng lẽ không thể cứu ngựa sao?"

Tần Hoan hơi tức giận, Thác Bạt Vu lại giấu diếm chuyện này chẳng lẽ chỉ vì muốn chọc tức nàng thôi sao?

Hít vào một hơi thật sâu, Tần Hoan đè nén sự bất mãn trong lòng xuống.

Thác Bạt Vu là Công chúa Bắc Ngụy, ngay cả khi nàng ta muốn trêu chọc Tần Hoan thì chỉ cần không quá đáng, Tần Hoan cũng sẽ không để tâm. Vì thế Tần Hoan cúi xuống sờ sờ lên đầu con ngựa trắng, "Nó thông minh như vậy, bị bệnh gì được chứ?"

Tần Hoan không phải thú y nên không hiểu rõ bệnh trạng của động vật, đương nhiên không thể liếc mắt một cái sẽ nhìn ra con ngựa có cái gì không ổn. Nàng vừa hỏi như vậy thì Thác Bạt Vu lại cười bí hiểm, "Nó à, bình thường nhìn thì thông minh, nhưng lại có một tật xấu, khi nào nó gặp được người mà mình không thích thì sẽ đột nhiên nổi điên..."

Tần Hoan chau mày, theo bản năng cảm thấy được không ổn, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo vang dội phát ra từ chỗ Thác Bạt Vu. Ngay khi tiếng huýt này dừng lại thì con ngựa trắng thông minh an tĩnh mà Tần Hoan đang cưỡi kia đột nhiên nhảy chồm lên!

Nó giương cao vó ngựa, tựa hồ như đứng thẳng lên, Bạch Anh ở phía sau nhìn thấy thì lập tức kinh hãi, đang định tiến lên nhưng hầu tỳ bên cạnh Thác Bạt Vu lại đột nhiên ngăn cản đằng trước. Bạch Anh nghiến răng, đây là Thác Bạt Vu cố ý!

Biến cố xảy ra quá mức đột ngột, Tần Hoan kéo mạnh dây cương, nhưng dù là như vậy thì cũng cũng suýt chút nữa bị hất xuống đất! Ngay trong lúc khẩn cấp đó, Tần Hoan nhìn lướt qua thấy Bạch Anh bị người ta ngăn lại ở đằng sau, còn Thác Bạt Vu ở bên này vẫn ung dung nhìn cảnh này. Cực kỳ rõ ràng vừa rồi nàng ta cố tình huýt sáo để khiến cho con ngựa trở nên cáu kỉnh hung bạo!

Tần Hoan vốn cho rằng đây chỉ là trò đùa dai của Thác Bạt Vu, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau khi con ngựa chồm lên hạ chân xuống thì cứ như thay đổi tính nết, nó lập tức phi thẳng về phía trước, thân thể Tần Hoan nép sát xuống lưng ngựa, dùng toàn lực mà giữ chặt lấy nó. Nhưng nàng càng kéo cương thì nó lại càng điên loạn, cả người nàng gần như đổ rạp trên lưng ngựa, mà nàng hiểu rất rõ nếu như hiện giờ ngã xuống đất, nhẹ thì bị thương còn nặng thì không ngã chết cũng là bị ngựa giẫm chết! Thác Bạt Vu! Nàng ta muốn làm gì?

Tần Hoan vừa nắm chặt dây cương vừa nghe thấy bên tai có tiếng vó ngựa đuổi theo, Thác Bạt Vu vui vẻ hoan hô mấy tiếng, con ngựa lập tức giống như được kích thích nên càng chạy càng nhanh hơn. Tần Hoan cảm thấy người mình như sắp vỡ vụn ra rồi, hai chân bị ma sát cực đau đớn, nhưng chỉ cần chân nàng trượt ra khỏi bàn đạp thì cả người ra bị hất văng ra ngoài!

"Tiểu thư..."

Bạch Anh ở phía sau đã gào khản cả cổ, hầu tỳ của Thác Bạt Vu biết võ công, mặc dù không sánh bằng Bạch Anh nhưng vẫn có thể quấn quýt giữ chân nàng ở phía sau. Mà chỉ trong khoảnh khắc này, con ngựa trắng đã mang Tần Hoan đi ra phía rất xa rồi!

Phong cảnh hai bên lướt vùn vụt về phía sau, Tần Hoan chưa bao giờ gặp phải con ngựa hung dữ và điên cuồng đến vậy nên trong lúc nhất thời nàng không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện này. Nàng không phải cao thủ thuần ngựa, mà cũng không có sức để làm việc đó. Thác Bạt Vu quả nhiên là cố tình nhằm vào nàng nên mới dùng cái cớ cứu người để dụ nàng vào tròng, sau đó sắp xếp cho nàng một con ngựa nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn nhưng khi nghe hiệu lệnh của Thác Bạt Vu nó có thể nổi điên. Thác Bạt Vu vừa dụ dỗ vừa lừa gạt nàng như vậy, rõ ràng là muốn nàng nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!

Tần Hoan cảm thấy mình và Thác Bạt Vu không thù không hận, thật sự không hiểu tại sao nàng ta lại làm như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Hoan chỉ nghĩ ra được 1 khả năng, Yến Trì!

Nghĩ đến đây đáy lòng Tần Hoan lập tức nổi giận, mặc kệ là vì cái gì, Thác Bạt Vu dựa vào đâu mà dám đưa nàng vào bẫy thế này? Cái bẫy này chính là muốn lấy đi tính mạng của nàng! Thác Bạt Vu này quả là quá vô liêm sỉ mà!

Tần Hoan nhăn mày, trên mặt ánh lên vẻ hung ác, nàng 1 tay giữ chặt dây cương còn 1 tay hơi buông lỏng. Ngay lập tức có một tia sáng lạnh loé lên trên tay nàng, giây lát sau nàng giơ tay rồi lập tức đâm Hàn Nguyệt xuống cổ con ngựa trắng kia thật mạnh! Hàn Nguyệt chém sắt như chém bùn, Tần Hoan dùng hết sức lực, gần như đâm lút cán dao vào cổ nó. Ai cũng chỉ biết nàng giỏi chữa bệnh cứu người, nhưng còn chưa có ai được chứng kiến nàng động sát ý. Vào thời khắc sống còn thế này thì ngay cả giết người nàng cũng không sợ chứ đừng nói là chỉ giết 1 con ngựa điên! Trong lòng Tần Hoan tức giận sục sôi, mỗi tấc da thịt trên người cũng đều bị sóc nảy đau đớn, đôi tay cũng cứ như bị cương ngựa xé đứt. Nhưng khoảnh khắc nàng đâm xuống một dao kia thì nàng biết mình đã thành công rồi!

Con ngựa trắng bị một kích trí mạng thế nhưng nó vẫn không lập tức dừng bước lại, thậm chí vì đau đớn nó còn chạy nhanh hơn về phía trước. Nhưng chỉ chạy được một đoạn, máu trên cổ chạy xuống càng nhiều, tốc độ của nó giảm xuống rất nhanh. Đi thêm mấy bước nữa cuối cùng không chống đỡ được mà ngã lăn ra đất. Tần Hoan cũng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nhảy khỏi lưng ngựa.

Tần Hoan nằm ngửa trên bãi cỏ xanh, con ngựa trắng bên cạnh rên rỉ yếu dần, máy chảy như trút sau đó nấc nghẹn bỏ mình.

Tần Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt nàng tức giận đến mức đỏ ửng. Từ lúc nàng trọng sinh đến nay, cho dù nàng bị rất nhiều người đối xử lạnh lùng, cho dù có lúc đối diện với sinh tử, thế nhưng đây là lần đầu tiên có một kẻ hành hung nàng quang minh chính đại như thế, gan to bằng trời như thế!

Búi tóc Tần Hoan rối tung, y phục cũng nhăn nhúm không ra hình dạng gì, túi thơm trong tay áo bị rơi vãi ra ngoài ngay khi nàng ngã lăn xuống, 2 tay 2 chân nàng run lẩy bẩy, ngay cả sức mà đứng lên cũng không có. Dáng vẻ nàng hiện giờ cực kỳ thảm hại, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy giận dữ. Thác Bạt Vu! Hay cho một Thác Bạt Vu!

Nàng thở hổn hển mấy cái sau đó ngước mắt nhìn lên liền phát hiện ra con ngựa trắng đã mang nàng đi cách mấy người Thác Bạt Vu rất xa, thấy nó và nàng ngã xuống nên Thác Bạt Vu mới không tin được mà thúc ngựa chạy đến. Rốt cuộc Bạch Anh cũng thoát khỏi hầu tỳ kia, đang chạy về phía nàng. Tần Hoan nheo mắt lại, nàng hít sâu một hơi, cơ thể yếu đuối sau khi gắng sức giờ mới hồi phục lại đôi chút.

"Tiểu thư! Tiểu thư người thế nào rồi?"

Bạch Anh quá sợ hãi mà nhào lên phía trước, Tần Hoan nắm chặt lấy tay nàng rồi lắc đầu.

Hốc mắt Bạch Anh đỏ ửng lên, nàng suýt khóc ra rồi, thấy trên người không có vết thương nào quá nặng thì mới khẽ thở phào. Sau đó nàng lập tức quay đầu lại, trợn mắt căm hận nhìn về phía Thác Bạt Vu đang thúc ngựa đến đây!

Tần Hoan lại kéo lấy tay Bạch Anh, vì ban nãy nàng dùng sức nên lòng bàn tay cũng bị Hàn Nguyệt làm cho bị thương, hiện tại vết rách này vẫn còn đang chảy máu. Lập tức đáy mắt nàng trở nên lạnh băng, nàng cầm lấy túi thuốc của chính mình.

Thác Bạt Vu tiến đến liền ghìm ngựa lại rồi không thể tin vào mắt mình nữa, nàng nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn con ngựa trắng rồi lập tức nổi giận, "Ngươi dám giết ngựa của ta! Ngươi thật to gan! Ngươi có biết đây là con ngựa mà ta yêu quý nhất không?"

Trên người Tần Hoan vẫn gần như không còn sức lực, nhưng nàng vẫn cầm dao sau đó ra hiệu cho Bạch Anh đỡ nàng đứng dậy.

Nàng từ từ đứng dậy, bước từng bước một về phía Thác Bạt Vu. Thác Bạt Vu thấy vẻ mặt Tần Hoan hoàn toàn thay đổi, vốn là một người hoàn toàn ôn nhu nay đã có thêm chút tàn nhẫn khiến cho trong lòng nàng đột nhiên hơi chột dạ, "Ngươi, ngươi định làm gì?"

Tay Tần Hoan vẫn cầm dao găm, trên lưỡi dao vẫn còn máu của con ngựa trắng liên tục nhỏ xuống, mà trên váy áo của nàng cũng dính một mảng lớn vết máu do ban nãy nàng ngã ngay gần vết thương của con ngựa. Dáng vẻ hiện tại của Tần Hoan khác hoàn toàn với sự cao quý tao nhã hàng ngày của nàng, mặc dù rất nhếch nhác nhưng vẫn có sự hoang dại và quyến rũ, cộng thêm khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ.

Thác Bạt Vu nắm chặt dây cương trong vô thức, nàng muốn lùi về sau nhưng nhận ra làm vậy thì hơi yếu thế nên lập tức ưỡn ngực, "Ngươi định làm gì?"

Tần Hoan bước đến gần con ngựa của Thác Bạt Vu, nàng vung tay lên quơ quơ lưỡi dao dính máu trước mặt nó. Màu máu khiến cho nó kinh ngạc, lập tức lùi về phía sau. Thác Bạt Vu trợn tròn mắt, điều khiển con ngựa lùi về sau 2 bước. Tần Hoan đứng bên dưới lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng ta, "Công chúa Điện hạ, chơi có vui không?"

Trong lòng Thác Bạt Vu chột dạ nhưng vẫn cố ra vẻ, "Ta chẳng qua chỉ đùa ngươi một chút thôi, chẳng phải ngươi nói mình biết cưỡi ngựa sao?" Dứt lời nàng ta lại lạnh lùng, "Ta và ngươi chỉ vui đùa thôi, vậy mà ngươi lại giết ngựa của ta. Ta phải đến xin Hoàng thượng một lời giải thích mới được!"

Tần Hoan nhếch môi, "Nếu như Công chúa cảm thấy thú vị thì ta đây cũng vui đùa với Công chúa một chút!"

Thác Bạt Vu nhướn mày, nàng không hiểu Tần Hoan nói thế là là ý gì, nhưng vừa mới nghĩ đến đây thôi thì con ngựa nàng cưỡi đang yên đang lành lại chồm lên rồi phóng đi như điên...

Tần Hoan đứng yên tại chỗ, nắm chặt lấy Hàn Nguyệt vẫn còn đang nhỏ máu.