Người của Thành vương phủ rời đi, quản gia Ngô Dạng lập tức chỉ huy người thu toàn bộ sính lễ lại theo lời của Tần Thuật, nhưng cũng không thể thật sự quẳng ra ngoài đường cái được. Nghĩ nghĩ một lúc, Ngô Dạng sai người dùng xe ngựa chở hết sính lễ mang đến đặt ở trước cửa Thành vương phủ.
Bên ngoài sảnh chính, Vãn Hà quỳ khóc không thành tiếng, Tần Sương khóc xong cũng tiến lên đỡ Vãn Hà dậy.
Trong phòng, Hồ thị sốt ruột nói, "Hầu gia, phải làm thế nào bây giờ, chuyện này chỉ cần đến sáng mai thôi thì toàn bộ kinh thành trên dưới đều biết hết! Nó đã định hôn với Tiết gia rồi, thế này thì phải giải quyết ra sao?"
Vẻ mặt Tần Thuật xanh mét, một lúc lâu sau không nói gì. Ông không lên tiếng thì những người khác cũng chỉ lặng im.
Rất lâu sau Tần Thuật mới ngước lên nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, thấy đã nhá nhem tối rồi nên có muốn vào cung cũng không được. Ông nhắm mắt lại, ổn định lại cảm xúc, "Ta đưa tin vào cung trước, để ngày mai rồi nói sau. Sáng sớm mai ta vào cung, còn nàng lập tức đến Tiết phủ, nói là... nói là Thành vương nhìn trúng Tần Tương nên chúng ta không còn cách nào khác, xin Tiết lão gia và phu nhân tha thứ cho chúng ta nhiều hơn..."
Hồ thị lại hỏi, "Nhưng chúng ta phải đến An Dương Hầu phủ mà."
Tần Thuật thở dài, "Đến An Dương Hầu phủ không vội, cứ vào cung nói rõ ràng chuyện này ra với Thái tử đã."
Nói xong ông nhìn sang Tần Hoan đang đứng ngoài cửa, "Hoan Nhi, sáng sớm mai con đến An Dương Hầu phủ trước, cứ nói nguyên do với Thái Trưởng Công chúa, chắc hẳn người sẽ thấu hiểu. Sau giờ Ngọ chúng ta sẽ đến phủ thăm hỏi."
Tần Hoan lập tức đáp lời, Tần Thuật đứng lại, đưa mắt nhìn vào người ở trong phòng, "Mấy hôm nay chắc hẳn trong kinh thành sẽ có nhiều lời đồn đại, mấy đứa không cần phải để tâm." Nói xong ông quay sang Tần Sương và Tần Hoan, "Bắt đầu từ hôm nay, Tần Tương không còn là người của Tần thị nữa, hai đứa các con có tình cảm rất tốt với nó cho nên phải nhớ lấy lời ta nói."
Tần Hoan gật đầu, Tần Sương thì không dám ngỗ nghịch Tần Thuật nên cũng chỉ đành gật đầu.
Tần Thuật im lặng giây lát sau đó đột nhiên nhìn ra bên ngoài, "Có một nha đầu xin ở lại à? Gọi nó vào đây!"
Tần Sương vỗ vỗ tay Vãn Hà an ủi, lúc này Vãn Hà mới lau nước mắt tiến vào trong, sau đó lại quỳ xuống đất.
Mặc dù sự việc đã không thể vãn hồi nữa, nhưng chuyện xảy ra thế nào thì ông phải biết cho rõ ràng. Có như vậy thì sau khi gặp được Thái tử và Hoàng hậu thì ông mới có thể trình bày đầy đủ cho bọn họ được.
"Lúc ở Nguy sơn là ngươi đi theo Ngũ tiểu thư? Ngũ tiểu thư có tư tình với Thành vương từ lúc nào, ngươi nói cụ thể ra!"
Vãn Hà khóc không thành tiếng, nhưng ánh mắt Tần Thuật sắc bén như tên khiến cho nàng không thể không nói ra. Vãn Hà lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt một cái sau đó mới nói, "Trước khi từ Nguy sơn về đây 1 ngày thì tiểu thư và Thành vương có tư tình, à không phải, là trước khi trở về 2 ngày. Hôm đó Hoàng thượng vừa mới khôi phục lại đại săn, tiểu thư đi theo phu nhân đến tham dự yến tiệc buổi tối, trên đường trở về có người hầu đụng vào người tiểu thư, nhưng thực chất là tặng cho tiểu thư miếng ngọc bội. Nô tỳ phát hiện ra vào buổi sáng hôm sau hầu hạ tiểu thư thay y phục, nhưng lúc đó tiểu thư không cho nô tỳ hỏi, nô tỳ cũng không dám nhiều lời, về sau mới biết..."
"Trước khi trở về 1 ngày, Hoàng hậu nương nương dẫn nữ quyến ra ngoài dạo chơi xung quanh đại doanh, tiểu thư không muốn đi theo nên mới quay về. Ban đầu tiểu thư dẫn theo nô tỳ đi về lều của mình, nhưng không ngờ vừa đi đến cửa đã thấy Thành vương đang chờ sẵn rồi. Tiểu thư vừa nhìn thấy người đến là Thành vương Điện hạ liền ra vẻ cực kỳ uất ức, sau đó Thành vương lại nhẹ nhàng dỗ ngon ngọt nên tiểu thư mới đi theo đến chỗ hắn."
"Nô tỳ bị dẫn đến một căn lều nhỏ, cũng không biết Thành vương và tiểu thư nói gì, nhưng sau đó đến tối tiểu thư đi ra khỏi nơi của Thành vương còn nói rằng Thành vương đồng ý cho tiểu thư vị trí Trắc phi, còn không cho phép ta nói lung tung một chữ nào."
Vãn Hà bò rạp xuống đất, "Nô tỳ... nô tỳ chỉ biết Thành vương cao cao tại thượng, cũng không biết việc này gây bất lợi cho Hầu phủ. Tiểu thư không cho nô tỳ nói, nô tỳ cũng không dám nói ra..."
Vẻ mặt Hồ thị trắng bệch, hóa ra ngày hôm đó không tìm thấy Tần Tương là bởi vì nàng ta đến lều của Thành vương. Cô nam quả nữ ở chung một chỗ suốt cả buổi chiều, không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì rồi...
Hồ thị thở dài, "Đúng, đúng thật là nghiệp chướng mà! Nó được Tam đệ và Tam đệ muội cẩn thận dạy dỗ, sao lại... Nó là đích nữ của Tam phòng, sao lại dám cùng với Thành vương..."
Trong lòng Tần Triều Vũ cũng cực kỳ cáu giận, nhưng nhiều hơn chính là khinh thường. Tam thúc này của nàng đã làm ra chuyện thương thiên hại lý rồi, cho nên đến giờ nữ nhi của ông ta gây ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Tần Tương muốn bám vào cành cao cũng không sao, nhưng lại làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa nàng và Thái tử cho nên nàng mới tức giận. Mà nàng cũng hơi kinh ngạc về sự lớn mật của Tần Tương, vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Tần Tương thua chính là ở thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên nàng chỉ có thể bị Tần thị xóa tên mà thôi.
Tần Triều Vũ vừa hận vừa giận lại hơi kinh ngạc, nhất thời trong lòng phức tạp không thôi. Nàng nghĩ ra cực kỳ nhiều những lời lẽ khinh miệt thế nhưng lại không nói ra miệng mà chỉ lãnh đạm nhìn sang Vãn Hà, "Tiểu thư nhà ngươi muốn đến Thành vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao ngươi lại không đi?"
Được hỏi như vậy thì Vãn Hà lập tức lại quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ không dám, thân phận nô tỳ thấp kém, không dám đi hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy. Nô tỳ phản bội chủ tử, kính xin Hầu gia cho phép nô tỳ quay lại Cẩm Châu để hầu hạ Tam phu nhân."
Tần Triều Vũ nghe xong liền thở dài, "Ngay cả ngươi cũng biết suy xét chu toàn vậy mà chủ tử nhà ngươi lại không. Cả tộc Tần thị cùng chung vinh nhục, ngươi là hầu tỳ của chủ tử ngươi thì cũng chính là nô tỳ của Tần thị, nàng ta muốn vứt bỏ Tần thị mà ngươi không đi chung với nàng ta cũng rất tốt. Lần này đi Cẩm Châu đường xá xa xôi, ngươi có muốn quay về cũng không dễ dàng gì..."
Tần Triều Vũ nhìn Tần Thuật, ông liền gật đầu nói, "Ngươi muốn ở lại thì cứ ở, tạm thời ngươi đi theo Lục tiểu thư đi."
Vãn Hà nghe thấy thế liền dập đầu 3 cái, sau đó mới đứng dậy đi ra cửa chờ.
Tần Hoan và Tần Sương liếc nhìn nhau, trong mắt đều đầy vẻ phức tạp và nghiêm trọng.
Tần Thuật thở dài, "Đi thôi, việc này không trở ngại gì đến các con, ngày mai ta và phu nhân lo liệu là được. Ngày mai mấy đứa cần đến nha môn thì đến nha môn, muốn ở nhà đọc sách làm nữ công gì thì cứ thế làm đi, đây cũng không phải đại sự gì cả. Quay về hết đi, ta và phu nhân bàn bạc một lát đã..."
Tần Diễm dẫn theo mấy tiểu bối cáo từ rồi đi ra ngoài, mấy người đi chung một đường nhưng cũng không nói chuyện gì.
Một lát sau Tần Diễm thở dài, "Không ngờ lại vẫn là cái kết quả này..."
Lúc ở núi Vân Vụ thì Tần Tương đã không an phận 1 lần rồi, không ngờ hiện tại không chỉ tái phạm mà lại còn gây chuyện hẳn đến Thành vương phủ. Tần Triều Vũ cười cười, "Chỉ sợ là ở chỗ này của chúng ta tâm cao khí ngạo không chỉ có một người thôi đâu."
Tần Diễm nghe thấy thế thì nhướn lông mày, bước chân Tần Sương và Tần Hoan đều chậm lại, Tần Diễm nhìn lướt qua 2 người bọn họ rồi nói, "Muội muội đnừg nói lung tung, hôm nay xảy ra chuyện thế này rồi thì người trong phủ chúng ta càng phải đồng lòng hơn mới tốt."
Tần Triều Vũ từ chối cho ý kiến mà cười cười rồi xoay người bước đi trước. Tần Diễm hơi chần chừ nhìn sang Tần Hoan và Tần Sương, "Hai đứa đừng nghĩ nhiều, hôm nay xảy ra chuyện như vậy thì sau này con bé cũng không tiện nói chuyện cùng với Thái tử và Hoàng hậu cho nên mới tức giận như vậy mà thôi."
Tần Hoan khẽ cười, "Tam ca yên tâm, bọn ta hiểu được."
Nói xong Tần Hoan mới dẫn Tần Sương rời đi, đi được 1 đoạn Tần Sương mới khẽ nói, "Bát muội muội nói câu đó là có ý gì? Chẳng lẽ muội ấy cảm thấy ta cũng..."
"Không, tỷ ấy chắc chắn không nói đến Lục tỷ tỷ đâu."
Tần Hoan cực kỳ chắc chắn, ban nãy nàng đã chú ý đến ánh mắt của Tần Triều Vũ, nàng ta nhìn cả 3 người Tần Diễm, Tần Nghiệp và Tần Sương nhưng lại không hề nhìn sang Tần Hoan. Điều này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Mà Tần Diễm nói Tần Triều Vũ chỉ vì tức giận cho nên mới nặng lời như vậy...
Tần Hoan lại không tin, nhưng để nói giữa nàng và Tần Triều Vũ gần đây có khúc mắc gì thì nàng lại nghĩ không ra. Nghĩ một hồi không có kết quả nên Tần Hoan liền buông xuôi, sau đó chỉ khuyên nhủ Tần Sương, "Tỷ đừng quản quá nhiều, dù sao cũng là người họ Tần, hiện tại cứ chờ cho chuyện của Tần Tương trôi qua thôi."
Tần Sương khóc đỏ mắt, "Lần này Tần Tương đến đó, tỷ... tỷ ấy không sợ mấy người cao cao tại thượng kia nuốt sống mình sao?"
Tần Hoan thở dài, "Tỷ ấy chắc chắn đã nghĩ đến rồi, nhưng vẫn lựa chọn đi thì chính là quyết định của tỷ ấy. Con người sống một đời có rất nhiều lựa chọn, cho dù là tỷ muội thân thiết thì cũng sẽ có thể càng lúc càng xa cách nhau. Hôm nay tỷ ấy rời khỏi Hầu phủ rồi thì sau này chỉ có thể trông cậy vào vận may của chính mình mà thôi."
Nàng lại khuyên nhủ Tần Sương thêm mấy câu nữa thì mới tách ra, đương nhiên Vãn Hà liền đi theo sau Tần Sương.
...
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên tin tức Thành vương cưới Ngũ tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ về làm thiếp đã lan truyền nhanh chóng khắp trong kinh thành như một luồng gió. Lúc Yến Triệt bị Hoàng hậu gọi vào trong cung thì vẫn còn chưa biết chuyện này.
"Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu gọi nhi thần đến không biết là có chuyện gì?"
Triệu Thục Hoa ngồi ở trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, nghe thấy thế liền hất hàm với người hầu bên cạnh. Hầu tỳ kia lập tức đưa bọn bức thư cho Yến Triệt, "Thái tử Điện hạ, mời xem..."
"Đêm qua lúc phong thư này được đưa đến đây thì con đã ngủ rồi, hạ nhân nhận được tin nên mới mang đến cho ta. Con xem đi, là tin của Trung Dũng Hầu phủ."
Yến Triệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy người của Đông cung cuối cùng lại đưa thư vào trung cung thì một cảm giác ngột ngạt lập tức dâng lên trong lòng, nhưng rất nhanh lực chú ý của hắn đã rơi vào bức thư.
Mới vừa đọc được mấy chữ thì Yến Triệt đã nhíu chặt mày, "Thành... Thành vương đây là muốn làm gì?"
Triệu Thục Hoa cười nhạt, "Làm gì à? Chán ghét con thôi!"
Hầu tỳ dâng lên 2 ly trà nóng, Triệu Thục Hoa nâng ly lên rồi dùng nắp đậy gạt gạt bọt nước, "Có điều cũng không có gì trở ngại cả, chẳng qua chỉ là một chất nữ của Hầu phủ mà thôi, bỏ đi..."
Giọng nói Triệu Thục Hoa nhẹ nhàng thong dong, nói xong lời này rồi lại cảm thấy không có hứng thú uống trà nữa, bà đậy nắp ly trà lại rồi đặt xuống bàn. Một chất nữ của Hầu phủ có chết thì cũng chẳng quan trọng, nhưng Thành vương công khai làm như vậy chính là muốn khiêu khích Đông cung và Hoàng hậu là bà, khiến cho bà cực kỳ bất mãn.
"Lát nữa nhất định Tần Thuật sẽ và cung tìm con, mẫu hậu sẽ không gặp ông ta, con cứ đi gặp rồi hỏi nguyên do sự việc là được. Sau đó chuyện này cứ để như vậy đi, dù sao cũng không phải do Tần Thuật muốn làm vậy, vào thời điểm mấu chốt này mọi sự phải hòa thuận là tốt nhất. Hôm qua bên Khâm thiên giám đã tính toán xong ngày tốt gửi đến đây, theo ý mẫu hậu thì vẫn nên chọn ngày sớm một chút mới bớt lo, con cảm thấy thế nào?"