Lúc Hồ thị mặt mày căng thẳng quay lại Hầu phủ thì Tần Thuật cũng vừa xuất cung trở về. Hai người chạm mặt nhau, Hồ thị hơi kinh ngạc, "Sao Hầu gia quay lại sớm như vậy, Thái tử và Hoàng hậu nương nương nói thế nào rồi?"
Tần Thuật thở dài, "Thái tử đã biết đó là thủ đoạn của Thành vương cho nên hắn không nói gì cả, có điều ta còn chưa được gặp Hoàng hậu nương nương, không biết Hoàng hậu nương nương có ý gì không."
Nói xong Tần Thuật lại nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Yến Triệt rồi thở dài, "Việc này chung quy lại là hạ thấp thể diện của Thái tử Điện hạ, nhưng nếu như vì vậy mà Thái tử trở mặt với Hầu phủ thì sẽ trúng phải bẫy của Thành vương. Bởi vậy chẳng khác nào Thái tử phải cố ép mình nuốt xuống cơn tức giận này, còn khi nào nó phát ra, phát ở đâu lại phải tiếp tục chờ đợi rồi."
"Ý của Hầu gia nói là rất có khả năng Thái tử sẽ giận chó đánh mèo lên trên người chúng ta?"
Tần Thuật nghĩ đến Tần Tương thì lại bực bội, "Xảy ra chuyện lần này của Tần Tương thì bọn ta cũng có phần sơ xuất cho nên Thái tử có trách tội thì cũng là chuyện đương nhiên, mà cũng không thể tính là giận chó đánh mèo được. Sau này nhất định bọn ta không thể đi sai bất cứ nước cờ nào nữa rồi."
Hồ thị lập tức gật đầu, Tần Thuật lại hỏi, "Đến Tiết phủ thế nào rồi?"
Mặc dù Tần Thuật hỏi như vậy nhưng cũng hiểu được lần đến Tiết phủ này chắc chắn sẽ không có sự cố gì. Tiết phủ đã có địa vị như vậy thì sao có thể dám bất mãn với Hầu phủ? Huống hồ kẻ cướp người lại là Thành vương, bọn họ cũng chỉ có thể bực bội mà chấp nhận thiệt thòi mà thôi.
Tần Thuật đang mải suy nghĩ thì thấy vẻ mặt Hồ thị chần chờ, Tần Thuật nhíu mày, "Bọn họ nói lời khó nghe à?"
Hồ thị vội vàng lắc đầu, "Không phải, trước đây ta chưa được gặp Tiết lão gia và Tiết phu nhân, hôm nay gặp rồi thì thấy 2 người bọn họ rất hiền lành. Tiết lão gia hành xử rất thỏa đáng, sau khi biết việc này thì không hề trách móc gì mà chỉ nói nhà bọn họ không có phúc mà thôi. Lúc bọn ta còn đang nói chuyện thì có một gã sai vặt đi ra thì thầm mấy câu với Tiết lão gia, ta mơ hồ nghe được 2 chữ 'thiếu gia', sau đó Tiết lão gia lại nói... lại nói hôn sự đã định rồi, bọn họ đã thông báo với họ hàng thân thích và bằng hữu, rồi hỏi chúng ta trong Tần phủ có phải vẫn còn một vị đường tiểu thư nữa hay không. Ý của ông ta là dù gì ban đầu cũng không nói rõ là kết thông gia với vị đường tiểu thư nào, hiện giờ Tần Tương đến Thành vương phủ, chi bằng gả Tần Sương sang đó..."
Đáy mắt Tần Thuật chớp lóe lên một tia sáng, "Nàng muốn nói... những câu này chính là ý muốn của tiểu tử Tiết gia kia?"
Hồ thị gật đầu, "Ta đoán như vậy, gã sai vặt kia mượn dịp dâng trà lên để đến truyền lời, lúc đó biểu cảm của Tiết lão gia còn có chút khó xử."
Tần Thuật hơi ngạc nhiên, sau đó ông trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên nở nụ cười, "Tên tiểu tử Tiết gia này đúng là một kẻ lanh lợi, hắn cùng nhậm chức bên trong Tuần phòng doanh với Nghiệp Nhi, để ta bảo Nghiệp Nhi dẫn hắn đến phủ một chuyến xem xem hắn là người thế nào."
Đáy mắt Hồ thị cũng sáng lên, "Ý của Hầu gia chính là đồng ý với hắn?"
Tần Thuật cười, "Sao lại không đồng ý chứ? Nhà này cũng do chúng ta hao tâm tổn trí mà tìm đến cho Tần Tương, nếu bỏ qua rồi thì sau này chưa chắc có thể tìm lại được một chỗ hợp ý như vậy nữa. Cách nghĩ này của tiểu tử Tiết gia vừa giữ được thể diện cho 2 nhà, vừa có thể tìm được một chốn về quá tốt cho Tần Sương. Còn nữa, tên tiểu tử này cũng có tính toán cho chính bản thân hắn nữa."
Tiết gia kết thân cùng với Hầu phủ, sau này công lao sự nghiệp của Tiết Thanh Sơn đương nhiên đã có Hầu phủ tương trợ, chứ nếu không thì hắn cũng sẽ khó để vươn lên. Tần Thuật cũng không hề cảm thấy Tiết Thanh Sơn nghĩ thế là có ý định dựa thế cậy quyền, "Việc này tốt cho cả đôi bên, nhưng cũng không nên đồng ý quá nhanh, đợi ta gặp được người rồi nói sau. Nếu như hắn thật sự là một kẻ có chí hướng và hoài bão thì ta càng hiểu nhiều về hắn sẽ càng tốt hơn."
Hồ thị yên tâm, "Được, vậy trước mắt chưa cần phải để lộ chân tướng cho Sương Nhi biết..."
"Tối nay ta gọi Nghiệp Nhi đến nói chuyện, nàng từ từ chưa cần phải lo."
Tần Thuật nói xong rồi nhìn lên bầu trời, "Chuẩn bị đi, dẫn theo Vũ Nhi và Sương Nhi cùng nhau đến An Dương Hầu phủ."
Đám người Tần Thuật và Hồ thị chỉnh đốn một hồi, còn mang theo rất nhiều lễ vật, lúc bọn họ đến An Dương Hầu phủ thì vẫn còn chưa đến giờ Mùi.
Tần Hoan đã được cử đến đây từ sớm rồi, lúc thấy chỉ có một mình Tần Hoan đến thì An Dương Hầu hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghe nàng nói xong thì Thái Trưởng Công chúa cũng hiểu được. Đương nhiên Tần Hoan không kể ra quá nhiều chi tiết, nhưng Thái Trưởng Công chúa và An Dương Hầu thì vừa nghe đã lập tức hiểu ra, mà chuyện này thì sớm muộn Thái Trưởng Công chúa cũng sẽ biết thôi, cho nên hiện tại vẫn nên nói ra.
Dựa vào sự yêu thương của Thái Trưởng Công chúa đối với Tần Hoan thì đương nhiên cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, bà cũng bênh vực Hầu phủ.
Đợi đến lúc Tần Hoan nói xong rồi, quả nhiên Thái Trưởng Công chúa trách cứ Thành vương mấy câu. Việc này suy cho cùng vẫn liên quan đến chuyện đoạt đích, bà thở dài một hơi rồi lại nói mấy chuyện riêng tư với Tần Hoan. Đến qua nửa giờ Ngọ, phu thê Tần Thuật đã đến cửa rồi.
Lúc Thái Trưởng Công chúa rời khỏi kinh thành thì Tần Triều Vũ vẫn còn là đứa trẻ, nàng đương nhiên không quen biết, còn Tần Sương lúc ở Cẩm Châu cũng không hề thân cận gì, bởi vậy hiện tại mới chính thức hành lễ chào hỏi. Tần Thuật và An Dương Hầu cũng tính là đồng lứa với nhau, những lão An Dương Hầu là võ tướng, còn lão Trung Dũng hầu lại là văn thần cho nên hai người giao tình không quá sâu đậm. Hiện tại nhờ có Tần Hoan, An Dương Hầu đối xử cực kỳ nhiệt tình với Trung Dũng hầu, hai người ra thư phòng bên ngoài nói chuyện, còn Giang thị lại kéo Hồ thị đến nói chuyện cùng với Thái Trưởng Công chúa.
Hồ thị cũng là một người rất khôn khéo nên rất nhanh liền thích ứng được, mặc dù Tần Triều Vũ không muốn gặp Tần Hoan nhưng cũng không dám coi thường Thái Trưởng Công chúa. Hiện tại trong cung ngoại trừ Thái hậu thì chính là vị Thái Trưởng Công chúa này cực kỳ có tiếng nói. Thái hậu là mẫu thân ruột thịt của Hoàng thượng, còn vị Thái Trưởng Công chúa này lại có bối phận cao nhất trong huyết mạch Hoàng thất!
Nói chuyện một hồi lại nhắc đến Tần Tương, Hồ thị lập tức trả lời, "Cũng không ngờ lại như vậy, sáng nay ta đến Tiết phủ xin lỗi, cũng may mà Tiết lão gia cực kỳ lương thiện hiểu lòng người cho nên mới không trách cứ gì cả. Từ trước đến nay, Hầu phủ bọn ta chưa bao giờ làm ra loại chuyện nào thất tín với người khác thế này."
Thái Trưởng Công chúa khẽ thở dài, "Thằng nhóc Yến Kỳ kia hành sự quá liều lĩnh rồi!"
Thái Trưởng Công chúa là trưởng bối trong Hoàng gia, cho dù Hồ thị có căm ghét Thành vương thế nào thì cũng không thể trực tiếp nói xấu Thành vương được, nghe vậy bà liền cười nói, "Đây cũng coi như là vô duyên, mà tự Tần Tương cũng bằng lòng đi theo Thành vương cho nên bọn ta khó mà nói được gì."
Thái Trưởng Công chúa hiểu được chỗ khó xử của Trung Dũng Hầu phủ liền nói, "Các ngươi cũng khó xử, lỗi lầm không phải do các ngươi gây ra, ta tin rằng Hoàng hậu và Thái tử cũng hiểu được. Bát tiểu thư sắp gả sang làm Thái tử phi rồi, hiện tại hết thảy đều phải vững tâm, nói thế nào nhỉ... chính là mỗi người đều có một số phận riêng của mình, Ngũ cô nương đưa ra lựa chọn như vậy thì cũng chính là số phận của con bé."
Thái Trưởng Công chúa đã bước vào lứa tuổi 60 rồi cho nên cực kỳ thấu hiểu những chuyện này. Hồ thị lập tức đáp lời rồi nói đến những việc khác, Nhạc Ngưng thì kéo Tần Hoan đến nói chuyện, thấy Tần Sương hơi rất thân thiết với Tần Hoan nhưng lại thận trọng với này nên mới kéo nàng đến nói chuyện chung. Mặc dù Tần Triều Vũ cực kỳ cung kính với Thái Trưởng Công chúa và Giang thị nhưng đối với đám tiểu bối cùng lứa thì nàng cực kỳ cao ngạo.
Nhạc Ngưng ngồi trước mặt Thái Trưởng Công chúa quá lâu nên mới kéo Tần Hoan rồi nói, "À đúng rồi, hôm qua Ngụy công tử tặng quà đến đây, lại còn đưa đến một con ngựa non, ngươi đi xem cùng ta..."
Ngụy Kỳ Chi? Tần Hoan hơi kinh ngạc rồi đứng dậy, Tần Sương thấy Tần Hoan muốn đi cho nên cũng đứng dậy theo bản năng. Tần Triều Vũ lại cực kỳ lạnh nhạt, nàng là người sắp làm Thái tử phi rồi, bình thường cũng chỉ thấy hứng thú với cầm kỳ thi họa, còn đi xem ngựa non sao? Nàng chẳng có chút cảm xúc nào hết. Nhạc Ngưng kéo Tần Hoan và Tần Sương ra ngoài, Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Vẫn là Bát tiểu thư nhã nhặn lịch sự, nhìn nha đầu nhà ta kìa, giống hệt 2 ca ca của nó, cứ học đòi làm nam tử..."
Hồ thị cũng không dám đáp lại lời này, "Quận chúa thật sự rất có phong thái của người khi còn trẻ, dũng cảm hiên ngang không thua gì cánh mày râu. Đám tiểu cô nương hiện tại làm gì có được phần hào khí này? Ai nấy cũng đều cực kỳ yểu điệu..."
Còn bên này Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan rồi nói, "Bát tiểu thư này của Hầu phủ có vẻ không thèm quan tâm đến người khác?"
Tần Hoan cười cười, "Tính cách nàng ta chính là như vậy, không sao đâu."
Tần Sương cũng nói, "Bát muội muội tâm cao khí ngạo đó, mà muội ấy còn là người sắp làm Thái tử phi nữa."