Nhạc Ngưng cũng hiểu được đôi chút rồi hừ nhẹ một tiếng, "Tâm cao khí ngạo? Ai chẳng tâm cao khí ngạo chứ? Cho dù nàng ta có danh hiệu đệ nhất tài nữ kinh thành thì cũng quá tự cho mình là đúng rồi, ở trước mặt tổ mẫu mà cứ tự tách mình ra không hòa hợp với mọi người, có thể thấy bình thường chắc chắn nàng ta chẳng nói chuyện với các ngươi câu nào."
Nhạc Ngưng đoán một lần là trúng luôn, Tần Hoan liền cười khổ, "Dù sao cũng không phải cùng nhau lớn lên, nàng ta cũng không còn ở lại Hầu phủ được bao nhiêu lâu nữa, ngươi không cần phải lo lắng cho ta."
Nhạc Ngưng nhìn sang nàng, "Chẳng lẽ ngươi không lớn lên cùng nàng ta à?"
Trong lòng Tần Hoan hơi hồi hộp, nàng nhất thời quên mấy chuyện trước đây của Cửu tiểu thư nên đành ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Ngựa nhỏ ở đâu vậy? Sao Ngụy Kỳ Chi lại tặng lễ cho An Dương Hầu phủ vậy?"
Biết Tần Hoan không muốn bàn tán sau lưng Tần Triều Vũ cho nên Nhạc Ngưng cũng đành lắc đầu từ bỏ, "Không chỉ có Ngụy phủ đến tặng lễ mà ngay cả Tống Quốc công phủ cũng tặng nữa. Vốn dĩ Tống Quốc công phủ đã trở thành thông gia của bọn ta, chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Mà chuyện trong nhà bọn họ cũng không phải là biến cố bất ngờ giống như Trung Dũng Hầu phủ nên từ sớm đã đến cửa tạ tội rồi. Bọn họ là một đám bỉ ổi, nữ nhân nhà mình xảy ra chuyện như vậy mà vẫn muốn lừa gạt gả qua đây, coi chúng ta thành hạng người gì chứ?"
Nhạc Ngưng thở dài, "Tống Nhu kia vô tội, nhưng Tống Quốc công cũng chẳng tốt lành gì, mặc dù chuyện này đã là quá khứ nhưng trong lòng tổ mẫu và phụ thân mẫu thân cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy. Bọn họ tưởng rằng mấy người bọn ta không quay về thì cũng không sao, nhưng hiện giờ đã quay lại rồi thì đương nhiên phải tính toán cho đủ. Lễ bọn ta đã nhận, nhưng tổ mẫu vẫn chưa cho người hoàn lễ."
Vốn là năm ngoái Nhạc Giá đã đại hôn rồi, bởi vì chuyện của Tống Nhu cho nên hôn sự mới không thành, lại còn dính phải một hung án nữa nên trong lòng Nhạc Giá cũng chẳng còn tâm tư nào mà thành thân nữa, hắn mới đi nhập ngũ vào Sóc Tây quân. Mà trước đây, Tống Quốc công biết rõ rành rành Tống Nhu đã bị người ta hủy thân rồi nhưng vẫn để cho nàng ta gả đến Cẩm Châu, rõ ràng là không đặt Thái Trưởng Công chúa vào trong mắt. Mặc dù việc này không thể kết thù oán nhưng Thái Trưởng Công chúa cũng không dễ dàng mà tha thứ cho hành động khinh nhục An Dương Hầu phủ này của Tống Quốc công phủ được!
"Việc này đúng là Tống Quốc công phủ sai rồi."
Tần Hoan trầm giọng xuống, Nhạc Ngưng cũng lên tiếng, "Tổ mẫu cũng sẽ không tốt bụng mềm lòng đâu, trước đây bọn họ làm ra chuyện này, hiện tại cho rằng tặng chút lễ vật rồi cúi thấp đầu là bọn ta có thể quên đi chuyện này rồi sao? Trên đời làm gì có chuyện tốt đến như vậy? Lần này Đại ca đi chắc hẳn phải hết 2-3 năm sau mới quay về, nhất định đã bị chậm trễ hôn sự rồi."
Trong lòng Tần Hoan thầm thở dài, càng cảm thấy Tống Quốc công phủ cực kỳ vô liêm sỉ, nàng hỏi lại, "Vậy Ngụy Kỳ Chi kia thì sao?"
Nhạc Ngưng nói, "Chỉ có mẫu thân của Ngụy Kỳ Chi xuất thân từ Tống Quốc công phủ mà thôi, khi nghe nói chuyện này xảy ra thì mẫu thân hắn cũng tạ tội với Quốc công phủ. Lần này hắn tặng lễ tới đương nhiên là cảm tạ ân tình chăm sóc hắn lúc ở Cẩm Châu, chẳng qua phụ mẫu hắn chẳng có mặt mũi nào mà đến phủ bọn ta thôi, lễ vật này cũng coi như có một phần là tấm lòng của hắn. Mấy hôm nay Nhị ca đều đến nha môn, nghe nói cũng đã giáp mặt hắn một lần. Hiện tại hắn có giao thiệp với rất nhiều nha môn ở khắp nơi, cũng không biết là hắn muốn làm cái gì."
Nhắc đến Ngụy Kỳ Chi, Tần Hoan liền nghĩ đến hắn muốn cung cấp ngựa cho Hoàng cung, "Chẳng lẽ hắn còn muốn bàn chuyện làm ăn khác?"
Ngụy Kỳ Chi không đặt chí hướng ở trong triều đình, nhưng dù sao thì hắn vẫn có gia tộc chống đỡ, còn Ngụy gia vốn cũng lập nghiệp từ chuyện buôn bán, hắn đi con đường này thì cũng có thể lý giải được. Nhạc Ngưng nói nàng không biết, sau đó đi thẳng đến chỗ chuồng ngựa trong phủ, Tần Hoan vừa nhìn đã thấy một con ngựa nhỏ có màu lông đỏ thẫm sáng bóng. Đáy mắt nàng lập tức sáng lên, sau đó cười nói, "Tên Ngụy Kỳ Chi này, lần trước ta gặp hắn mà sao không thấy hắn tặng ngựa qua!"
Giọng nói Tần Hoan mang theo vẻ chế nhạo, Nhạc Ngưng lại nhăn mày, "Có tặng ngươi ngựa thì ngươi cũng chẳng cưỡi..."
Nhạc Ngưng ra ngoài phần lớn đều cưỡi ngựa cho nên tặng ngựa cho nàng mới là tốt nhất. Nhạc Ngưng không để ý đến ánh mắt chế nhạo của Tần Hoan mà đi vào trong chuồng dắt con ngựa nhỏ ra. Tần Sương không biết gì về ngựa cả nhưng cũng ca ngợi, "Con ngựa đẹp thật, nhỏ nhỏ xinh xinh khiến cho người ta yêu thích."
Nhạc Ngưng cười cười, "Con ngựa này tên là Xích Loan, nghe nói hắn săn được ở phía Tây Bắc, tính tình cực kỳ mạnh bạo..."
Nàng vừa dứt lời thì con ngựa nhỏ thờ phì phì, sau đó lại đạp đạp chân rồi hí vang, Nhạc Ngưng khẽ quát một tiếng rồi thu ngắn lại dây cương, nàng tiến lên vuốt ve đỉnh đầu nó thì mới khiến cho nó yên tĩnh trở lại.
"Hôm qua lúc hắn tặng đến đây thì cả mấy hạ nhân đều không thể nhốt được nó vào trong chuồng, ta còn phải dạy dỗ thật lâu thì mới khiến cho nó nghe lời, cũng xem như ta và có có chút duyên phận."
Xem ngựa xong thì mặt trời cũng đã ngả về phía Tây, Thái Trưởng Công chúa sai người đi dọn cơm, mọi người lại tề tựu đông đủ cùng nhau ăn cơm. Mặc dù An Dương Hầu lãnh binh bên ngoài nhưng trên quan trường vẫn cực dễ thích nghi, Tần Thuật lại càng sớm đã tạo thành thói quen với những hoàn cảnh thế này rồi. Cũng nhờ mối quan hệ của Tần Hoan cho nên 2 người nói chuyện cực kỳ vui vẻ, đến lúc ăn cơm lại còn cùng nhau uống mấy ly. Cơm nước xong xuôi, Tần Thuật mới dẫn Hồ thị cáo từ.
Giang thị và Nhạc Quỳnh tiễn một nhóm người Trung Dũng Hầu phủ rời đi, đếu lúc quay về thì nghe thấy Nhạc Ngưng đang nói với Thái Trưởng Công chúa, "Tôn nữ thấy rằng Bát tiểu thư kia tình tính quá kiêu ngạp, cũng không biết liệu có gây khó dễ cho Tứ muội hay không."
Thái Trưởng Công chúa chỉ chỉ lên trán Nhạc Ngưng, "Bình thường con không thích quản mấy chuyện này, sao giờ cũng để tâm rồi?"
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, "Trước đây ở Cẩm Châu cũng chẳng gặp được mấy ai có ánh mắt trợn ngược lên trời như thế..."
Thái Trưởng Công chúa cười cười, "Tâm cao khí ngạo thì cũng có chỗ tốt của tâm cao khí ngạo, có nhiều người tự xưng là cao quý, không dễ mà sống chung nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện bỉ ổi. Con yên tâm, con bé đó không bắt nạt nổi Hoan nha đầu đâu."
Quay lại xe ngựa, Hồ thị cũng chỉ bảo Tần Triều Vũ, "Vũ Nhi, hôm nay lúc bọn họ ra ngoài thì lẽ ra con cũng phải cùng đi. Ở trước mặt Thái Trưởng Công chúa, cho dù có phải giả vờ thì con nên tỏ ra thân cận với Hoan Nhi một chút chứ."
Tần Triều Vũ bĩu môi, "Có gì mà phải giả vờ đâu, con và nàng ta vốn cũng không phải tỷ muội cùng nhà. Khác nhà thì quan hệ không thân cận cũng là chuyện bình thường thôi, nếu như con quá thân thiết thì mới là kỳ quái."
Hồ thị cười khổ, "Nói thì là như vậy, nhưng con vẫn phải khôn khéo một chút mới tốt, sau này con vào Đông cung rồi, sau đó lại làm Hoàng hậu, hậu cung 3000 giai nhân, nếu con muốn làm mẫu nghi thiên hạ thì luôn phải hướng đến hiền lương thục đức."
Vẻ mặt Tần Triều Vũ lập tức trở nên trầm trọng, nhưng nàng lại không phản bác Hồ thị. Trước đây còn ở cách vị trí đó rất xa, còn hiện tại ngày một tiến gần đến rồi vậy mà nàng tựa như vẫn còn chưa nghĩ được thông suốt hoàn toàn. Nếu như nàng không tính toán cẩn thận thì sau này nhất định sẽ đau khổ.
"Mẫu thân, con hiểu rồi, con vẫn luôn luôn hiểu cảm xúc không được thể hiện ra mặt."
Hồ thị thở dài, "Phụ thân con nói là Hoàng hậu và Thái tử đều muốn định hôn kỳ thật sớm, có lẽ sẽ đại hôn trước tháng 7. Mẫu thân thật sự không nỡ xa con..."
Tần Triều Vũ không nói gì mà chỉ nắm chặt lấy tay Hồ thị.
Quay lại Hầu phủ, Tần Thuật biết được Tần Nghiệp cũng đã về rồi nên mới lập tức gọi hắn đến thư phòng. Sau khi nghe căn dặn, Tần Nghiệp thấy trời đã tối rồi liền nói, "Hay là hiện tại con đến Tiết phủ luôn? Vốn dĩ con cũng không quen thuộc gì với Tiết huynh đệ lắm nhưng từ lúc biết hắn sắp trở thành muội phu của mình nên cũn đã cố tình đối mặt với hắn mấy lần. Hài nhi thấy người này không đơn giản đâu."
Tần Thuật hào hứng, "Nói cụ thể ra xem?"
Tần Nghiệp suy nghĩ rồi nói, "Hài nhi cũng không nói rõ ra được, có điều mấy năm nay hài nhi giúp đỡ làm việc trong nhà cũng coi như vào Nam ra Bắc rồi, cho nên có rất ít người cùng trang lứa khiến cho hài nhi nhìn không thấu như hắn. Tiết huynh đệ chỉ lớn hơn hài nhi một tuổi, nhưng làm việc lại ổn trọng hơn nhiều."
Tần Thuật càng nghe càng vui vẻ, "Tốt lắm, vậy hiện tại con đến Tiết phủ đi, gọi hắn ngày mai đến đây, cũng thể hiện ra đại khái là chuyện hắn muốn thì khả năng cao ta sẽ đồng ý."
Tần Nghiệp đáp lời sau đó dẫn theo 2 thị vệ tranh thủ rời khỏi Hầu phủ rồi đi thẳng về hướng thành Nam.
Bóng đêm đen như mực phủ kín bầu trời, Tiết phủ nằm ở phường Hưng An, phía Nam của phường Minh Đức, chính là nơi quý tộc và những kẻ có tiền ở chung. Tần Nghiệp vung roi cưỡi ngựa đi theo con đường bên cạnh phường Hưng Lạc thẳng đến phường Hưng An. Mà ngay trong một con hẻm tối chỗ giao cắt với phường Hưng An và Minh Đức, có một bóng người đang hấp hối nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên liền lập tức mở trừng mắt, cổ họng hắn mấy tiếng khò khè nhưng khi nhìn thấy người ngựa càng đi càng xa thì hắn lại hoàn toàn không thể động đậy được. Rất nhanh, đôi mắt hắn run rẩy, sau đó mở to lên nhìn vòm trời tối đen rồi không còn chớp nữa...