Sáng sớm hôm sau, Tiết Thanh Sơn đến Hầu phủ thăm hỏi, lần này hắn lấy thân phận là võ tướng của Tuần phòng doanh để đến đây chơi nên ngay cả Hồ thị cũng không gặp. Tần Nghiệp dẫn Tiết Thanh Sơn vào trong thư phòng của Tần Thuật, rất nhanh Tần Thuật cũng phát hiện ra Tiết Thanh Sơn này quả nhiên không đơn giản. Mặc dù hắn giữ chức vị không cao nhưng khi đối mặt với ông thì lại hoàn toàn giữ đúng mực, không tự ti cũng không hống hách. Sau vài câu hỏi đáp, hắn vẫn luôn tuân thủ phép tắc khiến cho Tần Thuật cực kỳ hài lòng, bởi vậy nên ông dặn Hồ thị đi chuẩn bị rượu mà đồ ăn đưa đến thư phòng.
Hồ thị được căn dặn nên trong lòng biết nhất định là Tiết Thanh Sơn đã khiến cho Tần Thuật hài lòng nên bà cũng thầm vui vẻ, lập tức đi nói phòng bếp chuẩn bị rượu và đồ ăn. Cũng đúng lúc này, Tần Hoan và Tần Sương đi đến chỗ Hồ thị, bởi vì Tần Hoan định ra khỏi thành tảo mộ Tần Nhị lão gia và Nhị phu nhân nên mới đến trao đổi với Hồ thị.
Hồ thị vừa nghe xong liền nói, "Điều con nói ta đã nghĩ đến từ lâu rồi, ngày mai cả nhà chúng ta ra khỏi thành đi, ta còn phải quét dọn mộ của tổ phụ tổ mẫu con nữa. Con không cần phải lo lắng, ta tự biết sắp xếp ổn thỏa."
Tần Hoan nghe vậy thì mới yên lòng. Hồ thị nói tiếp, "Lần này Hoan Nhi về đây thì mọi việc cũng đã khác trước kia rồi. Mặc dù thường ngày ta vẫn luôn nhớ kỹ không quên các dịp lễ tiết, nhưng Hoan Nhi đích thân đến thắp hương thì vẫn khác với bọn ta."
Vẻ mặt Tần Sương lại uể oải, Hồ thị nghĩ đến Tiết Thanh Sơn đang ở trong phủ liền nói, "Sương Nhi làm sao thế?"
Tần Hoan khẽ cười, "Tỷ ấy lo lắng cho Tần Tương."
Nụ cười trên mặt Hồ thị cũng nhạt dần, lại hiểu được Tần Sương lo lắng cho Tần Tương cũng bởi vì nàng có tình có nghĩa nên mới an ủi, "Con không cần phải lo lắng, nếu nó đã chọn con đường này thì sau này có đi qua được hay không thì trong lòng nó cũng tự có tính toán rồi."
Tần Sương thở dài, "Cũng không nghe thấy tin tức gì từ Thành vương phủ cả, Vãn Hà nói trước đây Thành vương hứa cho tỷ ấy làm Trắc phi của Thành vương phủ, chỉ là không biết hiện tại Thành vương liệu có giữ lời hứa hay không."
Hồ thị thở dài, "Nha đầu ngốc, chẳng qua Thành vương chỉ nói như vậy mà thôi. Phùng Trầm Bích là hòn ngọc quý trong tay Quốc công phủ, cũng là chất nữ mà Phùng Quý phi yêu thương nhất, nàng ta còn chưa vào cửa thì làm sao có thể chấp nhận để Thành vương phủ có Trắc phi chứ? Mà một khi Phùng Trầm Bích đã vào cửa rồi, biết Tần Tương xuất thân từ Tần thị thì nhất định sẽ gây khó dễ cho nó. Trắc phi sao? Khó lắm!"
Tần Sương chỉ hận mình có lòng mà Tần Tương luôn không hiểu, "Thật sự không biết tỷ ấy nghĩ cái gì."
Hồ thị lại lắc đầu, "Sống trên đời, mỗi người đều tự có nhân quả của mình, người tốt có quả ngọt, kẻ ác ắt có ác báo, còn người luôn biết thỏa mãn vui vẻ thì ông trời sẽ ban thêm phước lành. Người luôn tâm cao khí ngạo ánh mắt cao hơn đầu, đa phần đều phước mỏng hơn cả tờ giấy."
Tần Sương nghe đến đây thì như lọt vào trong sương mù, nhưng lại cảm giác ánh mắt Hồ thị nhìn nàng có chút ẩn ý. Đúng lúc này thì người trong phòng bếp đến bẩm báo, nói rằng rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi. Tần Hoan và Tần Sương vừa nghe liền biết có khác đến nên đành cáo từ Hồ thị ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Tần Sương giận dữ nói, "Muội nói xem liệu Tần Tương có bị Phùng Trầm Bích giày vò đến mức mất cả tính mạng không?"
Tần Hoan biết Tần Sương và Tần Tương lớn lên với nhau từ nhỏ nên tình cảm cũng không tầm thường, nàng chỉ lắc đầu, "Tỷ hỏi như vậy ta cũng không biết phải nói thế nào, nhưng cũng không đến nỗi tùy tiện gây ra mạng người. Điều này Tần Tương có thể dự đoán được, nhưng tỷ ấy vẫn lựa chọn như vậy thì chúng ta làm gì còn cách nào nữa chứ?"
Dứt lời Tần Hoan lại nói tiếp, "Đại bá mẫu nói đúng, người có mắt cao hơn đầu thì đa phần số mệnh mỏng hơn tờ giấy, hiện tại tỷ cứ lo nghĩ cho hôn sự của chính mình đi. Còn Tần Tương... tỷ ấy dứt khoát rời đi như vậy thì sao còn nghĩ đến lời khuyên của tỷ?"
Tần Hoan ban đầu cũng không có quá nhiều tình cảm với Tần Tương, cộng thêm tính cách nàng ta như vậy thì Tần Hoan càng không có hảo cảm. Sau khi đến kinh thành, có lúc Tần Tương sửa lại tính tình, sau đó ở chung cũng tốt hơn trước rất nhiều, nếu cứ luôn như vậy thì nàng còn có thể coi Tần Tương là tỷ muội ruột thịt của mình. Nhưng không ngờ Tần Tương vẫn cứ chứng nào tật nấy, dây dưa cùng với Thành vương.
Nghĩ đến đây Tần Hoan cũng hơi thổn thức, nhưng không giống với Tần Sương.
Tần Sương nghĩ đến hôn sự của chính mình thì đầu óc lại càng loạn nên mới kéo Tần Hoan đi đi lại lại trong hoa viên. Tần Sương vừa đi vừa nói, "Hôn sự của Tần Tương bị phá hủy rồi, chắc hẳn hôn sự của ta phải chờ một thời gian nữa mới có thể định. Bản thân ta cũng không tiện đến hỏi Đại bá mẫu, hoặc là nhanh chóng định ra, hoặc là đợi sau khi Bát muội muội đại hôn."
Cuối xuân đầu hạ, trong vườn hoa của Hầu phủ muôn hoa đua sắc, hai người vừa đi vừa nói, chẳng bao lâu sau đã đến sát vị trí của thư phòng nên định vòng lại. Tần Sương đột nhiên nhìn thấy có 2 người đi đến từ dưới hành lang, nàng nhận ra được người đằng trước chính là Tần Nghiệp còn người phía sau bị Tần Nghiệp cản lại một nửa nên nàng không nhìn rõ. Nhưng đến khi bọn họ tiến thêm mấy bước nữa Tần Sương đột nhiên trừng lớn con ngươi, nàng kéo mạnh Tần Hoan một cái, "Mau nhìn kìa!"
Tần Hoan nhìn qua theo hướng Tần Sương vừa chỉ, nàng cũng nhận ra Tiết Thanh Sơn đi cùng với Tần Nghiệp. Nàng cũng hơi kinh ngạc, sao Tiết Thanh Sơn lại có thể xuất hiện ở đây?
Tiết Thanh Sơn là nam nhân bên ngoài cho nên các nàng không tiện đụng mặt, Tần Hoan kéo Tần Sương rời khỏi đó. Nhưng Tần Sương bởi vì quá mức kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người nên không nhúc nhích được, bởi vậy mới chậm trễ một chút khiến cho hai người Tần Nghiệp phát hiện ra các nàng!
Tần Nghiệp thấy Tần Hoan đang định lôi Tần Sương đi, mà Tần Sương lại ngây ngốc không phản ứng kịp thì liền bật cười, "Hai vị muội muội sao lại ở đây?"
Dù sao chuyện Tiết Thanh Sơn và Tần Sương cũng coi như đã định nên Tần Nghiệp liền dứt khoát giúp 2 người một lần. Hắn đã nói vậy rồi thì Tần Hoan cũng không tiện bỏ chạy nữa, nàng lập tức xoay người lại, ngay cả Tần Sương cũng vội vàng cúi đầu.
Nhưng cả 2 người bọn họ đều cực kỳ tò mò, tại sao Tiết Thanh Sơn lại đến Hầu phủ vậy?
Đây là lần đầu tiên 2 người nhìn thấy Tiết Thanh Sơn ở khoảng cách gần như vậy!
Vẫn là Tần Hoan ung dung nói, "Tứ ca, bọn ta đến ngắm hoa, còn vị này chính là..."
Rõ ràng là đã gặp rồi, nhưng Tần Hoan không thể nói rằng nàng đi theo Hồ thị đến để xem mắt Tiết Thanh Sơn được, vì thế mới bình tĩnh hỏi một câu. Tần Nghiệp lập tức giới thiệu, "Vị này chính là Tiết công tử, cùng nhậm chức trong Tuần phòng doanh với ta."
Nói xong hắn lại quay sang Tiết Thanh Sơn giới thiệu, "Thanh Sơn, đây là Lục muội muội, đây là Cửu muội muội của ta."
Tiết Thanh Sơn hành lễ với Tần Hoan, "Bái kiến Vĩnh Từ Quận chúa..."
Tần Hoan vẫy vẫy tay, "Tiết công tử không cần đa lễ."
Tiết Thanh Sơn đứng thẳng lên, nhìn Tần Hoan sau đó ánh mắt lại quét qua Tần Sương đang cúi đầu bên cạnh, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi gượng gạo khó hiểu...
Tần Nghiệp cười cười, "Bọn ta muốn đi đón Đại ca, mấy đứa cứ ngắm hoa đi."
Nói xong hắn liền dẫn Tiết Thanh Sơn rời khỏi, Tần Hoan gật gật đầu còn Tần Sương lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nàng hoảng hốt nói, "Sao ta cứ cảm thấy Tiết công tử này lại luôn nhìn ta?"
Tần Sương vừa nói vừa đỏ mặt, "Khụ khụ, ta cũng không có ý kia, chắc hắn chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Nói xong nàng lại kéo Tần Hoan quay về, mơ mơ hồ hồ nói, "Sao hắn lại đến phủ ta nhỉ? Hôm qua Đại bá phụ và Đại bá mẫu đã đi giải quyết việc này rồi, hôm nay hắn đến đây chẳng lẽ là do không nhịn được cơn tức giận này?"
Tần Hoan bật cười, "Ta lại thấy vị Tiết công tử này lại cực kỳ ôn hòa."
Tần Sương gật gật đầu, "Muội nói xem thật ra hắn đến đây để làm gì nhỉ? Hiện tại dưới tình huống này thì hắn đến đây cũng khiến chúng ta cực kỳ khó xử mà. Bất kể là nam nhân nào thì cũng đều không chấp nhận được việc vị hôn thê của mình bị đoạt mất!"
"Bọn họ còn chưa định hôn, chỉ mới xem bát tự mà thôi, có khi hắn chỉ đến đây vì công vụ mà thôi."
Tần Sương nghe xong cũng thấy có lý, "Cũng đúng, có khi hắn đến đây là vì có việc gì đó..."
Nói như vậy xong Tần Sương lại nhớ đến diện mạo của Tiết Thanh Sơn rồi cười nói, "Không ngờ hắn lại cao hơn nhiều so với lúc chúng ta nhìn thấy từ xa, còn diện mạo thì... nói thế nào nhỉ, nhìn cũng rất hiền lành thành thật. Nhưng vừa rồi lúc hắn nhìn ta thì ta lại hơi căng thẳng."
Tần Sương nói chuyện rất thật thà chất phác, Tần Hoan cũng hiểu được ý của nàng, tuy chỉ là lần gặp mặt ngắn ngủi thế nhưng Tiết Thanh Sơn rất đúng mực không tự ti cũng không kiêu ngạo, khí chất thu hút người khác. Dung mạo Tiết Thanh Sơn không tính là tuấn lãng, so sánh với đám quý công tử thì cũng hết sức bình thường, cộng thêm da mặt hắn không hề trắng trẻo cho nên mới không khiến người ta chú ý. Nhưng vóc người hắn cao gầy, cho dù mặc y phục đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra được thân thể hắn cường tráng cùng với sức lực không tầm thường. Còn ánh mắt của hắn, vừa sắc bén sâu xa lại vừa không khiến cho người ta cảm thấy bị mạo phạm, chính là một người cực kỳ biết cách che giấu cảm xúc.