Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 547: Cẩm tú lương duyên (2)



Nam tử hán đại trượng phu, có một thân thể cường tráng cùng với khí chất điềm đạm đúng mực thì đã xem như không tệ rồi, cộng thêm hắn không thể hiện ra mình là người mưu mẹo, cho nên hiện tại trông Tiết Thanh Sơn này quả thật là rất tốt. Tần Tương à Tần Tương, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

Nghĩ đến đây Tần Hoan cũng lắc lắc đầu, Tần Tương không có mắt nhìn, danh hiệu võ tướng Thất phẩm của Tiết Thanh Sơn đã khiến nàng ta hoàn toàn mất đi nhận thức rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, Tần Tương đã không nguyện ý và khinh bỉ Tiết Thanh Sơn rồi.

Nghĩ đến đây Tần Hoan không khỏi nhìn sang Tần Sương ở bên cạnh mình, tính cách Tần Sương thanh cao mắt cao hơn đầu, nhưng Tần Sương lại không như vậy. Tần Sương luôn kiên định hài lòng với thực tại, nếu như nàng có thể nên duyên cùng Tiết Thanh Sơn...

Mới nghĩ như vậy thì đột nhiên đáy mắt Tần Hoan vừa động, Tiết Thanh Sơn là một võ tướng Thất phẩm nho nhỏ thì sao lại có công vụ gì mà bẩm báo được đến Trung Dũng hầu? Vừa rồi lại là Tần Nghiệp dẫn theo hắn ra ngoài, bọn họ đi ra từ thư phòng, Tiết Thanh Sơn đúng là đến đây để gặp Tần Thuật! Vào thời điểm mấu chốt này, nếu như không có chuyện gì mà gọi Tiết Thanh Sơn đến đây thì đúng là hơi mất mặt, thế nhưng Tiết Thanh Sơn vẫn đến đây rồi!

Tần Sương nói Tiết Thanh Sơn nhìn nàng một cái...

Còn muốn bảo Hồ thị đi chuẩn bị rượu và đồ ăn, Tần Hoan càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý. Nhưng nàng thấy Tần Sương không nói gì thì nàng cũng không nhiều lời nữa mà chỉ nói đến những chuyện khác mà thôi.

Đến buổi chiều, trong cung đột nhiên có người đến, nhưng lại là Thác Bạt Vu phái người đến mời Tần Hoan vào cung.

Mấy người Thác Bạt Vu đã về kinh nhiều ngày rồi, Thác Bạt Hoằng cũng điều dưỡng vết thương khỏi lên rất nhiều, lần này không biết vì cái gì mà mời Tần Hoan vào cung. Nhưng Tần Hoan còn chưa ra cửa thì Nhạc Ngưng đã đến Hầu phủ tìm nàng, nghe nói nàng phải chuẩn bị vào cung nên cũng đi cùng với nàng luôn.

Dọc đường đi, Nhạc Ngưng lên tiếng, "Lần này Bắc Ngụy xảy ra chuyện như vậy cũng quá bí ẩn, ta nghe nói Công chúa Bắc Ngụy này rất khó chung đụng hả?"

Nhạc Ngưng vừa về kinh nhưng tin tức lại cực kỳ nhanh nhạy. Tần Hoan cười nói, "Lúc vừa đến đây thì nàng ta đúng là như vậy, nhưng sau này cũng khá tốt rồi, tình cảm huynh muội giữa nàng ta và Thái tử Thác Bạt cực kỳ tốt cho nên hắn xảy ra chuyện cũng ảnh hưởng rất lớn đến nàng ta."

Nhạc Ngưng lại nói, "Thái tử Thác Bạt muốn cầu thân à?"

"Hắn đến đây đúng là có ý định như vậy, nhưng hiện tại lại không rõ nữa."

Hai người vừa đi vào cung vừa nói chuyện, đám người Thác Bạt Vu ở trong Tây uyển của vườn ngự uyển. Lúc Tần Hoan và Nhạc Ngưng đến thì Thác Bạt Vu đang tự mình dẫn Thác Bạt Hoằng đến phơi nắng dưới mái hiên.

Cuối xuân nắng ấm chan hòa, lại không hề chói mắt, thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng đến cùng nhau thì Thác Bạt Hoằng lại muốn đứng dậy từ trên ghế dựa. Nhưng Thác Bạt Vu lại lập tức ấn xuống, Tần Hoan thấy thế cũng vội vàng lên tiếng, "Thái tử Điện hạ cứ nằm là được, đừng nên cử động."

Thác Bạt Vu cười cười nhìn Tần Hoan, nàng không quen biết Nhạc Ngưng, mà Nhạc Ngưng lại luôn mặc y phục cổ tròn vạt chéo kiểu nam tử, tư thế oai hùng sảng khoái. Bởi vậy Thác Bạt Vu quan sát Nhạc Ngưng từ trên xuống dưới sau đó cười nói, "Đây là Quận chúa nhà An Dương Hầu? Xem ra Quận chúa quả thật võ nghệ bất phàm!"

Nhạc Ngưng chắp tay, "Ánh mắt Công chúa thật tốt..."

Thác Bạt Vu cười nhìn Tần Hoan, sau đó lại nhìn Nhạc Ngưng, "Có thể cùng đến đây với Vĩnh Từ Quận chúa thì đương nhiên cũng sẽ là người thân thiết của nàng ta, đúng lúc An Dương Hầu phủ cũng trở về kinh thành, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể là người khác được."

Nói xong Thác Bạt Vu mới quay lại chuyện chính, "Mời ngươi đến là muốn ngươi xem giúp cho ca ca ta, mấy hôm nay vết thương của ca ca đã liền lại rất tốt rồi, thế nhưng người vẫn luôn luôn yếu đuối vô lực."

Tần Hoan gật đầu rồi cúi người xuống bắt mạch cho Thác Bạt Hoằng, Thác Bạt Hoằng quan sát Tần Hoan, nụ cười trên mặt hắn cũng cực kỳ tao nhã, "Lại làm phiền Cửu cô nương rồi, mấy hôm nay miệng vết thương lành lại rất nhanh, chỉ là thân thể vẫn cực kỳ mệt mỏi."

Tần Hoan bắt mạch giây lát rồi đứng thẳng người lên, "Ta viết đơn thuốc, có giấy bút không?"

Thác Bạt Vu vội vàng chạy đi lấy giấy bút lại đây, Tần Hoan rất nhanh đã viết xong đơn thuốc mới, "Uống thuốc dựa theo đơn này, cộng thêm với đồ ăn bổ dưỡng. Hôm đó Điện hạ đã mất máu quá nhiều, lại hôn mê mấy ngày cho nên có thể nói là tổn thương nguyên khí. Thời gian này phải từ từ bồi bổ mới tốt, nhưng nhất định phải hạn chế đồ quá mức bổ dưỡng, sẽ phản tác dụng. Phương pháp bồi bổ đúng cách ta cũng đã viết ra cả rồi."

Tần Hoan viết xong rồi đưa cho Thác Bạt Vu, nàng đang định mời 2 người vào bên trong ngồi thì Thái hậu lại phái người đến mời, đương nhiên bà đã biết 2 người bọn họ vào cung rồi.

Tần Hoan và Nhạc Ngưng cáo từ rời đi, lại đụng phải Yến Trăn đến đây thăm hỏi Thác Bạt Hoằng. Ngày đó Yến Trăn cũng đã từng gặp Nhạc Ngưng, hiện tại gặp lại thì Yến Trăn lại cực kỳ nhiệt tình với nàng. Nhạc Ngưng hỏi Yến Trăn vì sao lại ở đây, nhưng nàng lại tương đối bất mãn mà trả lời, "Chẳng phải do mẫu hậu ta sao, bắt ta phải đến đây thăm hỏi Thái tử Điện hạ, nói rằng Thái tử Điện hạ gặp phải chuyện không may ở Đại Chu, còn ta thân là Công chúa nên phải quan tâm đến hắn nhiều hơn mới đúng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Trăn nhăn nhó thành một cục, Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhìn nhau một cái, đợi đến khi đi xa rồi thì cả 2 đều trầm mặc. Truyện được dịch bởi HeLiX tại Wattpad. Một lúc sau Nhạc Ngưng mới nói, "Hoàng hậu nương nương yêu thương Công chúa có thừa, nhưng không đến mức thật sự phải gả nàng ta đến Bắc Ngụy chứ?"

Điều này thì Tần Hoan cũng không biết được, trong trí nhớ của nàng thì vị Hoàng hậu nương nương này yêu thương nhất chính là Yến Trăn, nhưng thật sự cũng không cần thiết phải cử nàng đến thăm hỏi Thác Bạt Hoằng...

Gặp Thái hậu xong, đến lúc Tần Hoan đi từ trong cung ra thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi, Nhạc Ngưng đi theo nàng về Hầu phủ, ngồi chơi một lúc rồi mới quay về An Dương Hầu phủ. Đến tối, cả nhà Tần thị lại cùng nhau ăn cơm, sau đó Hồ thị giữ Tần Sương lại nói chuyện. Tần Hoan thấy thế liền rời đi trước, trong lòng nàng lại càng chắc chắn với suy đoán sáng nay.

Vừa mới quay về Tùng Phong viện chưa đến 1 khắc, Tần Sương đã chạy đến đây rồi.

Tần Hoan thản nhiên ngồi một chỗ, đợi đến khi Tần Sương vào cửa rồi thì quả nhiên thấy đôi má nàng ửng đỏ, ánh mắt vừa lấp lánh vừa sáng trong. Nàng muốn nói lại thôi, sau đó là thẹn thùng e lệ, sau đó ánh mắt trở nên sâu thẳm mà ẩn chứa nghi hoặc.

"Đại bá mẫu vừa giữ tỷ lại nói chuyện gì vậy?"

Tần Hoan bình tĩnh hỏi chuyện, Tần Sương lại phất phất tay bảo mấy người khác lui ra ngoài.

Đợi mấy người Phục Linh rời khỏi rồi Tần Sương mới khẽ nói, "Quá là kỳ diệu rồi, ngươi có biết không? Đại bá mẫu nói với ta là Tiết Thanh Sơn không muốn bỏ qua mối hôn sự với Hầu phủ nên bọn họ muốn gả ta đến đó."

Tần Hoan cười càng tươi hơn, thoáng để lộ một chút kinh ngạc, "Cho nên hôm nay Tiết công tử đến đây là..."

"Đại bá mẫu nói là Đại bá phụ muốn xem thử xem nhân phẩm hắn thế nào, nếu thấy hắn tốt thì mới đồng ý, còn nếu không tốt thì sẽ tính đến chuyện tìm nhà khác. Dù sao cũng cần phải mai mối cho ta, Đại bá mẫu nói là sau khi Đại bá phụ gặp mặt rồi liền thấy cực kỳ hài lòng. Hôm nay Tiết công tử quay về rồi sẽ chuẩn bị cho người đến hạ sính lễ, còn bát tự của ta hôm nay cũng đã đưa qua đó rồi."

Tần Sương vừa nói thì hai má vừa ửng hồng, lại nắm lấy tay Tần Hoan mà nói, "Ta cũng không tin đây là sự thật, muội nói xem nếu ta như vậy... Tần Tương có oán trách ta không? Sao ta cứ cảm giác như mình đoạt đi đồ của tỷ ấy?"

Tần Hoan thở dài, "Đây chính là cẩm tú lương duyên của tỷ, bắt đầu từ khoảnh khắc Tần Tương có tư tình với Thành vương thì mối hôn sự này đã không còn là của tỷ ấy nữa rồi! Bọn họ chỉ mới trao đổi bát tự thôi, ngay cả sính lễ vẫn còn chưa hạ, huống chi ngay từ đầu Tần Tương đã không hề nguyện ý mối hôn sự này rồi!"

Tần Sương mím môi, "Nhưng ta vẫn cảm thấy... Muội thấy liệu có phải Tiết gia không muốn mất đi quan hệ thông gia với Hầu phủ cho nên mới nhất định phải cầu thú ta không? Liệu có phải thật ra thì Tiết công tử kia vẫn thích một đích nữ như Tần Tương hơn?"

Tần Hoan lắc đầu bất đắc dĩ, "Chuyện đã đến nước này rồi, vì sao Tần Tương đến Thành vương phủ thì Tiết công tử cũng đã hiểu được. Hắn là một người thông minh cho nên sẽ trân trọng tỷ, còn nếu không thì Hầu phủ cũng vẫn là chỗ dựa của tỷ."

Tần Sương nghe thấy thế liền giật mình, "Cũng đúng, huống hồ nếu như hắn không thích ta thì ta cũng không định cứ thế phục tùng hắn. Ngày tháng sau khi ta gả đến đó, nếu như hắn thật sự là một người hiểu biết thì ta cũng sẽ không để hắn phải chịu thiệt thòi, còn ngược lại hắn tệ bạc thì ta tự mình sống cuộc đời tạm bợ cũng được. Tiết gia không còn ai khác, tự ta sống tạm bợ thì chắc hẳn vẫn được nhỉ?"

Tần Hoan cười cười, "Có thể, đương nhiên có thể! Tính tình tỷ như vậy đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt thôi!"

Tần Hoan nói giống như muốn khích lệ Tần Sương, đôi mắt nàng lấp lánh nhìn sang Tần Hoan rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy Tần Hoan, "Ta cũng hiểu được ta có thể sống rất tốt! Ta rất vui, cuối cùng ta cũng có thể gả cho một nhà tốt rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com