Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 548: Đối chất trong cung (1)



Sáng sớm hôm sau, Tiết Thanh Sơn đích thân đến Hầu phủ đưa sính lễ, của cải Tiết gia cũng không phải quá nhiều, nhưng sính lễ được mang đến đây cũng đã chất đầy tiền vện Hầu phủ. Hạ nhân khắp trong phủ nhìn thấy nhiều sính lễ như vậy thì không khỏi cực kỳ hâm mộ.

Hôm nay Tiết Thanh Sơn mặc y phục bằng tơ lụa mới tính, ngay cả búi tóc cũng được chải cực kỳ chỉnh tề đẹp mắt. Hắn đứng một mình trong viện lập tức cảm thấy hắn là một thiếu anh tuấn uy vũ, cao ráo và rắn rỏi. Đám hạ nhân vây xem cũng biết chút nội tình, chứng kiến màn này thì trong lòng không khỏi thổn thức. Mặc dù thân phận địa vị của Tiết gia kém hơn Hầu phủ, nhưng chỉ nhìn vào sính lễ liền biết được hắn rất để tâm đến Tần Sương. Mà hơn hết chính là dáng vẻ đường đường chính chính của Tiết công tử, nếu như Tần Tương không gây ra chuyện hồ đồ kia thì mối hôn sự này chính là của nàng ta rồi. Đáng tiếc! Quá là đáng tiếc rồi!

Sính lễ đã được đưa đến thì hôn kỳ của Tần Sương cũng định xong. Hiện giờ là đầu tháng 4, Tần Thuật và Tiết Thanh Sơn thương lượng, muốn tổ chức hôn lễ vào trước Tết Đoan ngọ nên chọn một ngày Hoàng đạo vào 3 tháng 5.

Tần Hoan kéo Tần Sương đến núp trong hậu đường nhìn lén ra ngoài, trước đây Tần Sương chính là một kẻ lớn mật thế nhưng hiện tại lại nhìn thoáng qua một cái rồi bỏ chạy. Đợi đến khi Tần Hoan quay về nội viện rồi Tần Sương mới đỏ bừng mặt rồi nói, "Sao hắn lại đích thân đến đưa sính lễ chứ?"

Tần Hoan cười nói, "Trong nhà hắn không có huynh đệ nên tự mình đưa đến là quá tốt rồi. Không chỉ có đến tặng sính lễ mà ngay cả hôn kỳ cũng do chính hắn quyết định, đủ để thấy được toàn bộ Tiết phủ do hắn làm chủ. Một khi đã như vậy thì tỷ là phu nhân mà hắn quyết định cưới về chắc chắn sẽ không gặp phải sự khắt khe gì cả." Sau đó Tần Hoan gật đầu lia lịa, "Tiết Thanh Sơn này đúng thật là không tệ."

Đại Chu dùng nhân hiếu để trị quốc, đương nhiên nhân hiếu là tốt nhưng đối với nữ nhân gia mà nói thì chỉ sợ phu quân mình là kẻ không làm được việc gì, hoặc là một kẻ yếu đuối vô năng không đóng góp được gì, cuối cùng tiêu tán hết gia sản, hoặc là một kẻ ngu hiếu chuyện gì cũng nghe theo lời cha mẹ. Nếu như gặp phải cha mẹ chồng không nói lý lẽ thì cô nương gả đến đó chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.

Tiết Thanh Sơn hôm qua đã thương lượng muốn đưa sính lễ đến, còn hôm nay lại đích thân đến cửa, đưa sinh lễ, định hôn kỳ, làm việc quả nhiên lưu loát dứt khoát. Sính lễ hắn chuẩn bị lại không hề ít, đủ để thấy hắn là một người làm quyết đoán và đáng tin cậy! Như vậy thật sự quá tốt rồi!

Mặt mày Tần Sương như có cầu vồng bay lượn, nàng lập tức lại trở nên ngượng ngịu, "Hắn thật sự tốt như vậy sao? Muội chắc chắn không lừa ta chứ?"

Tần Hoan bật cười, "Tỷ muốn ta phải khen ngợi hắn thế nào nữa? Hay là chờ tỷ gả đến đó xong rồi tỷ lại quay về đây nói cho ta biết hắn có tốt thật hay không nhé? Hiện tại ta chỉ nhìn thôi nên đương nhiên không thể biết rõ được..."

Rõ ràng Tần Hoan đang chọc ghẹo Tần Sương khiến cho khuôn mặt Tần Sương đỏ hồng hẳn lên, nụ cười cũng tràn đầy, "Vẫn còn sớm!"

Nói xong nàng lại hơi lo lắng bối rối, "Nhưng mà từ giờ đến lúc đó chỉ còn có 1 tháng, cũng không phải quá sớm, ta chưa kịp chuẩn bị cái gì cả, nên giờ phải làm gì đây?"

Tần Hoan kéo nàng về viện, "Một khi đã như vậy, hay là tỷ về thêu giá y đi!"

Tần Sương vừa đi vừa nói một cách lo lắng, nhưng vô tình vẫn đắm chìm trong e lệ và vui mừng mà không phát hiện ra. Nhất thời nàng cũng cuốn theo Tần Hoan vào trong cơn xúc động của mình, mặc dù tài thêu thùa của Tần Hoan cũng chỉ tương đối, nhưng nàng cũng giúp đỡ Tần Sương chuẩn bị những đồ vật để chờ gả. Đến buổi chiều, nghe nói Tiết Thanh Sơn phải ra về thì Tần Hoan lại kéo Tần Sương đến nhìn lén, đương nhiên Tần Sương lại bị nàng chọc cho đỏ thẫm mặt mày.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà Hầu phủ đi ra ngoài thành tảo mộ tế tổ.

Đầu tháng 4, cuối xuân đầu hạ nhưng không hiểu sao hôm đó thời tiết lại hơi âm u. Người Tần phủ ngồi trên 4 chiếc xe ngựa, Tần Diễm và Tần Nghiệp cưỡi ngựa đi bên cạnh, cùng nhau đi thẳng về phía thành Nam sau đó hướng đến núi Thê Vân

Phu thê Nhị lão gia Tần thị mặc dù không phải phụ mẫu của Tần Hoan thế nhưng nàng luôn không quên mình phải tận hiếu thay cho Cửu tiểu thư.

Trước sau tiết Thanh minh thì nhất định phải đi tảo mộ, đoàn người ra khỏi cửa thành đi khoảng 1 canh giờ liền đến được dưới chân núi Tê Vân. Trên đường đi có không ít người qua lại, ai nấy đều đến để tế tổ, thỉnh thoảng còn gặp được vài người Tần Thuật quen biết nên đành phải dừng xe xuống để chào hỏi. Chính vì vậy khi đoàn người Tần thị đến được nghĩa trang thì đã qua giờ Tỵ rồi.

Tộc nhân trong Tần thị đầu tiên quét dọn nhổ cỏ dại trong nghĩa trang, sau đó Tần Diễm và Tần Nghiệp đốt lên hương đèn. Đầu tiên tế bái lão phu thê Trung Dũng hầu, sau đó mới đến phu thê Tần Dật. Mấy tiểu bối cũng đi theo dâng hương hàng lễ, Tần Hoan quỳ xuống đốt xong tiền giấy rồi mới đứng lên. Đợi đến khi tế bái xong xuôi thì Tần Thuật mới dẫn mấy tiểu bối đi dạo một vòng để cắm hương lên mộ của các tổ tông khác của Tần thị. Xong xuôi tất thảy thì đã qua 1 canh giờ, thấy không còn sớm nữa nên đoàn người Tần thị cũng chuẩn bị xuống núi.

Xe ngựa đi dọc theo đường núi quay về, nhưng vừa đến chân núi thì Tần Hoan lại thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì Tần Diễm đã gọi to, "Triển bổ đầu..."

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Triển Dương cưỡi ngựa đi ở đằng trước liền quay đầu lại.

Nhìn thấy đoàn xe của Tần gia, Triển Dương ghìm cương lại chờ đợi, thấy xe ngựa đến gần thì mới chào hỏi đám người Tần Thuật và Tần Diễm. Sau khi hắn thấy Tần Hoan vén màn xe lên thì chắp tay, "Bái kiến Quận chúa..."

Tần Hoan khẽ cười, "Triển bổ đầu cũng đến tế bái người nhà sao?"

Triển Dương gật đầu, "Không ngờ hôm nay lại gặp mọi người."

Tần Sương, Tần Thuật và Triển Dương cực kỳ quen biết, nếu như gặp nhau rồi thì đương nhiên cũng muốn đồng hành. Tần Nghiệp là thanh niên, cũng không kém Triển Dương mấy tuổi, mà hiện tại hắn đang làm việc trong Tuần phòng doanh nên cùng đi cũng sẽ có việc để mà nói.

Tần Hoan nhìn bọn họ giây lát rồi hạ màn xe xuống, nàng lại nghĩ đến chuyện mà trước đây Yến Trì nói với nàng.

Triển Dương vốn là có một muội muội, sau đó gặp phải chuyện không may nên đã qua đời rồi.

Tần Hoan không biết người mà Triển Dương đến tế bái là ai, cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế mới tạm thời đè ép chuyện này xuống, nàng chỉ lặng lặng nghe mấy người ở bên ngoài cười cười nói nói suốt dọc đường về kinh.

Trong xe ngựa, Tần Sương ngồi chung với Tần Hoan, Tần Sương cũng nhìn thấy Triển bổ đầu nên khẽ hỏi, "Triển bổ đầu chắc là lớn hơn 2 ca ca vài tuổi nhỉ, sao vẫn còn chưa thành thân?"

Tần Hoan lắc đầu bật cười, "Chuyện này ta cũng không biết, nữ tử Đại Chu nếu xuất giá muộn sẽ bị người ta chê trách, nhưng nam tử thì lại tốt hơn rất nhiều. Có lẽ trong lòng Triển bổ đầu chỉ muốn kiến công lập nghiệp?"

Tần Sương không hiểu những chuyện này nên lại khẽ nói, "Tam ca và Tứ ca sau này cũng không biết sẽ cưới cô nương thế nào."

Nói đến chuyện này Tần Hoan lại gật đầu, đúng là Tần Diễm và Tần Nghiệp đã đến lúc phải mai mối rồi, chẳng qua năm nay quan trọng nhất là đại hôn của Tần Triều Vũ và Thái tử, còn những việc khác đành phải tính sau.

Trong xe ngựa phía trước, Tần Triều Vũ cũng đang nói chuyện với Hồ thị, "Mẫu thân, hiện tại Tần Hoan đã được phong làm Quận chúa, sau này phải mai mối thế nào cho nàng ta?"

Tần Triều Vũ đột nhiên hỏi như vậy thì Hồ thị cảm thấy hơi kỳ lạ, "Sao thế? Chẳng lẽ con muốn làm mai cho muội muội con à?"

Tần Triều Vũ cười nhạt, "Nàng ta cũng tính là muội muội của con sao?"

Hồ thị nghe xong liền kinh hãi, "Sao lại nói như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à? Lời này đừng nên để cho Hoan Nhi và phụ thân con nghe thấy! Hiện tại thân phận của con bé đã không như trước đây, phụ thân con cũng không cho phép nhà chúng ta lại gây ra bất cứ lời đồn đại nào nữa."

Điều này đương nhiên Tần Triều Vũ hiểu được, nhưng mấy ngày nay từ lúc trở về từ Nguy sơn nàng cứ nghĩ mãi chuyện Tần Hoan lén lút tặng trà cho Yến Triệt khiến cho nàng khó chịu cứ như trăm móng vuốt cào vào tim vậy. Trên đời này sao lại có nữ tử như vậy chứ? Nàng và Thái tử đã định hôn, tại sao Tần Hoan lại còn tặng trà cho Thái tử, như vậy thích hợp sao?

Tần Triều Vũ càng nghĩ càng giận, nhưng nàng cũng ý thức được rằng nổi giận và làm loạn sẽ cực kỳ khó coi, cho nên chỉ có thể nói một chút với Hồ thị.

"Con hiểu, chỉ là trong lòng con không thoải mái mà thôi!"

Hồ thị cười khổ, "Là bởi vì con bé được phong Quận chúa à?"

Tần Triều Vũ lắc đầu, nhưng lại mím môi không muốn nói ra. Hồ thị thấy thế lại càng lo lắng hơn, "Rốt cuộc là có chuyện gì, con nói cho mẫu thân nghe thử. Nếu như thật sự do Hoan nha đầu không tốt thì ta cũng có thể góp ý cho con. Tấm lòng của mẫu thân chẳng lẽ còn có thể hướng về người khác được sao?"

Tần Triều Vũ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau vẫn lắc đầu, "Thôi bỏ đi, mẫu thân, người biết cũng chỉ thêm khó chịu mà thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì cả, chỉ là trong lòng con không vui thôi."

"Trong lòng con không vui... Là có liên quan đến Thái tử?"

Hồ thị cực kỳ nhạy cảm, Tần Triều Vũ có muốn giấu diếm cũng không xong nên đành phải nói thật. Hồ thị nghe xong liền kinh ngạc, "Con bé không những lén tặng trà cho Thái tử mà còn lừa gạt con?"

"Phải! Con còn cố tình đến hỏi nhưng nàng ta đã lừa con! Nếu hôm đó con không đến tìm Thái tử thì căn bản đã không phát hiện ra rồi!"

Hồ thị nhíu mày, mặc dù cũng không phải tặng cái gì như tín vật định tình, nhưng chuyện này đúng thật là không tốt! Đừng nói phải phòng ngừa chuyện nam nữ, mà giữa tỷ muội nhà mình thì càng phải kiêng dè mới đúng. Tần Hoan làm như vậy đúng thật là khiến con nghĩ nhiều rồi.

Hồ thị vỗ vỗ tay Tần Triều Vũ, "Hiện tại con đừng nghĩ nhiều, việc này rốt cuộc có nội tình thế nào thì vẫn chưa sáng tỏ."

Chuyện mà Tần Triều Vũ đã nhận định thì không thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ được, "Mẫu thân, người đang nói chuyện thay nàng ta à?"

Hồ thị cười khổ, "Đồ ngốc, sao ta có thể nói chuyện thay người khác được chứ, hiện tại con cứ tạm thời theo dõi, nếu con bé lại làm điều gì quá phận thì lại tính tiếp. Còn nếu không thì cứ coi như con không biết gì đi."

Tần Triều Vũ còn đang định nói tiếp thì Hồ thị lại nắm tay nàng nói, "Chỉ mấy bao trà thôi mà con đã không nhịn được rồi, sau này bên cạnh Thái tử thật sự sẽ phải có hậu cung 3000 người đó..."

Nghe đến đây Tần Triều Vũ mới mím môi không nói thêm gì nữa.

Đoàn người về đến kinh thành, Triển Dương mới tách khỏi mọi người. Về đến Hầu phủ rồi thì ai nấy cũng đều mệt mỏi nên Tần Hoan không vào cung nữa. Ngày hôm sau, Thánh chỉ định ra hôn kỳ cho Tần Triều Vũ và Thái tử đã được đưa đến Hầu phủ!

Ngày 28 tháng 6, Thái tử Yến Triệt đại hôn cùng với Tần Triều Vũ.

Đồng thời, đại hôn của Thành vương Yến Kỳ và Phùng Trầm Bích được định vào ngày 19 tháng 7.

Đại hôn của hai vị Điện hạ cách nhau rất gần nên lập tức cả trong lẫn ngoài cung đều bận rộn hẳn lên. Hầu phủ lại vừa chuẩn bị hôn sự cho Tần Sương, vừa chuẩn bị hôn sự cho Tần Triều Vũ. Tần Triều Vũ nhận Thánh chỉ xong còn phải vào cung tạ ơn.

Lúc toàn bộ Hầu phủ còn đang náo nhiệt lên thì Tần Sương kéo Tần Hoan vào trong viện của mình thêu khăn. Đến buổi chiều, Nhạc Ngưng đến rủ Tần Hoan cùng vào cung thỉnh an Thái hậu, còn Thái Trưởng Công chúa cũng đã vào cung trước một bước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com