Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 549: Đối chất trong cung (2)



Đến lúc Tần Hoan và Nhạc Ngưng vào đến Thọ Khang cung thì không ngờ cũng gặp phải Triệu Thục Hoa dẫn theo Tần Triều Vũ đến đây. Mấy hôm trước Thái Trưởng Công chúa đã từng gặp Tần Triều Vũ ở An Dương Hầu phủ, hiện giờ Tần Triều Vũ đã định ra hôn kỳ cùng với Thái tử nên bà cũng ôn tồn hòa ái nói chuyện với nàng. Thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng đến đây thì Thái Trưởng Công chúa lại càng vui vẻ hơn.

Hai người Tần Hoan hành lễ, Yến Tuy lại ở bên cạnh chạy ra kéo lấy tay Tần Hoan.

Thái hậu cười nói, "Lúc đến Nguy sơn ta dẫn thằng bé theo, hiện giờ quay về cung rồi nó lại cực kỳ không thích. Hôm qua con không vào cung nên nó còn hỏi con mấy lần."

Yến Tuy chẳng quan tâm Thái hậu nói cái gì mà chỉ kéo tay Tần Hoan lôi ra ngoài. Tần Hoan chẳng còn cách nào khác nên đành phải nói, "Vậy con dẫn Cửu Điện hạ ra ngoài, xem xem Điện hạ muốn làm gì."

Thái hậu cười phất tay, mặc dù Nhạc Ngưng thân thiết với Tần Hoan nhưng lại không biết phải chơi đùa cùng với một đứa trẻ thế nào, nên mới không đi theo.

Tần Hoan và Yến Tuy ra khỏi cửa chính rồi Yến Tuy mới kéo Tần Hoan đến viện bên cạnh. Hắn vẫy tay cho hầu tỳ và ma ma phía sau lui xuống, nhưng không đến đình nghỉ mát mà lại kéo Tần Hoan vào chỗ góc tường. Trong góc tường có đặt một cái lồng, trong lồng là một con chim màu vàng kim.

Lúc Tần Hoan nhìn thấy con chim này liền kinh ngạc, "Điện hạ, đây là chim người ngươi à?"

Yến Tuy chớp chớp mắt, suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Lồng sắt này đặt ở góc tường bên dưới mái nhà nhưng Yến Tuy lại làm cho nó một cái tổ trên mặt đất. Yến Tuy đại khái cũng biết là đặt con chim vào trong tổ thì nó sẽ bay mất cho nên mới trực tiếp đặt luôn cái lồng sắt lên trên tổ chim.

Tần Hoan nhìn thấy liền bật cười, "Ngươi dẫn ta đến để xem cái này à?"

Yến Tuy gật đầu, Tần Hoan cũng phì cười, nàng đúng là có chút duyên phận với con chim này.

Kiếp trước lần đầu tiên nàng theo mẫu thân vào cung tham dự cung yến cuối năm liền gặp được con chim này, cánh nó bị thương nên ngã trên mặt đất. Lúc ấy nàng vẫn luôn mang theo thuốc trị thương bên mình nên mới tiện tay bôi thuốc lên cho nó, sau này bởi vì phải vội vàng xuất cung nên cũng không quan tâm đến nữa. Không ngờ là con chim này vẫn còn sống, có điều đương nhiên là nó cũng không bay cao lên được. Lần trước nàng vào cung lại gặp được nó lần nữa, nhưng nàng vẫn không biết nó là chim của ai, không ngờ rằng thật ra nó lại là chim của Yến Tuy!

"Điện hạ muốn ta làm gì?"

Tần Hoan ngồi xổm xuống rồi cười hỏi. Yến Tuy cũng bắt chước nàng ngồi xổm xuống, nhìn vào lồng chim rồi hắn cũng không biết nên phải làm gì, "Nó muốn chạy..."

Mãi một lúc lâu Yến Tuy mới nói ra 3 chữ kia, Tần Hoan lại cười cười, "Nó vốn không phải sống ở trong lồng, nếu ngươi thả nó ra ngoài thì chắc chắn là nó phải bỏ chạy rồi. Điện hạ muốn thả nó ra ngoài à?"

Yến Tuy nghĩ nghĩ một lúc sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt trở nên cực kỳ ảm đạm, "Nó không thích ta."

Tần Hoan nghe xong trong lòng cũng hơi nặng nề, "Sao Điện hạ biết được?"

Yến Tuy lại nghĩ nghĩ sau đó vươn tay ra rồi vén áo lên. Tần Hoan lập tức nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn kia có một vết đỏ, giống như bị móng vuốt chim chóc cào vào. Tần Hoan hơi ngạc nhiên, Yến Tuy lại kéo áo xuống rồi ra dấu bảo nàng im lặng.

"Xuỵt..."

"Đừng nói ra, đừng để Hoàng tổ mẫu biết được."

Trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, nàng gật đầu thành khẩn, "Điện hạ yên tâm, ta biết rồi." Giọng nói nàng trầm thấp, tạo cho Yến Tuy một cảm giác chân thành cởi mở, "Điện hạ bị chim cào vào à?"

Yến Tuy gật gật đầu, Tần Hoan cười khổ một cái rồi khẽ nói, "Điện hạ, chim luôn bay trên trời, nhưng cũng giống như người, nếu như ta tóm chặt lấy không cho Điện hạ nhúc nhích thì Điện hạ có khó chịu không?"

Yến Tuy lại gật đầu, Tần Hoan liền cười cười, "Cho nên Điện hạ cứ thả nó vào trong lồng là được rồi."

Yến Tuy hơi đăm chiêu nhìn vào lồng chim, sau đó lại lẩm bẩm, "Ta cũng không thích sống mãi trong nhà nhỏ, chúng ta tạo một căn nhà lớn cho nó được không? Để nó được thoải mái dễ chịu hơn chút..."

Tần Hoan nghe vậy thì cũng không biết phải giãi bày thế nào, "Nếu muốn nó được sống thoải mái dễ chịu thì phải ở trong một căn nhà cực lớn cực lớn, chỉ sợ toàn bộ Hoàng cung này cũng là không đủ, nhưng biết phải làm gì mới được đây? Trong Hoàng cung không cho phép chim chóc bay loạn, nếu nó bay ra khỏi lồng thì có khi lại bị người ta đánh bắt..."

Yến Tuy suy nghĩ một chút, "Hay chúng ta thả nó ra khỏi cung?"

Tần Hoan chỉ nghĩ con chim này thật sự là của Yến Tuy, nghe thằng bé nói thế thì lại cảm thấy vui mừng, nàng hỏi, "Vậy sau này lỡ như Điện hạ không nhìn thấy nó nữa thì Điện hạ có hối hận không?"

Yến Tuy nhíu mày lại, Tần Hoan cũng nhìn thằng bé rất dịu dàng.

Đại khái Yến Tuy cũng không hiểu Tần Hoan muốn nói gì, nó chỉ là một đứa trẻ, trẻ con thích mấy con thú nhỏ nhắn kỳ lạ cũng là chuyện quá bình thường. Bởi vậy, một khi mang những đồ chơi nhỏ này ra ngoài thì có lẽ bọn chúng cũng không nỡ buông tay.

Yến Tuy còn đang do dự thì đột nhiên Tần Hoan cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Yến Tuy không cho phép đám ma ma theo đến đây, mà mấy người Tô ma ma biết là nàng dẫn Yến Tuy đến đây nên mới yên tâm không theo vào bên trong, nhung hiện tại đột nhiên nàng lại cảm thấy một ánh mắt rơi lên trên người nàng.

Tần Hoan lập tức quay đầu lại nhìn, nàng thấy Yến Triệt chẳng biết từ lúc nào mà đã đứng ở cửa viện rồi!

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy hành lễ, "Bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Vừa nghe thấy lời này thì Yến Tuy cũng sợ đến mức đứng bật dậy. Yến Triệt liếc nhìn 2 người một cái rồi cất bước đi đến, đằng sau hắn là Đường Phúc đang cười tít mắt. Hắn bước vào hành lễ với Tần Hoan và Yến Tuy, sau đó ánh mắt vụt sáng lên nhìn vào con chim nhỏ trong lồng, hắn đang định lên tiếng thì Yến Triệt đã giơ tay lên ngăn hắn lại.

Yến Triệt lạnh nhạt hỏi, "Các ngươi đang làm gì ở đây?"

Đương nhiên Yến Tuy im lặng không nói lời nào, thằng bé kéo tay Tần Hoan theo bản năng, còn có chút sợ hãi.

Tần Hoan đành phải nói, "Cửu Điện hạ tự mình nuôi một con chim nhỏ, gọi ta đến đây xem."

Đáy mắt Yến Triệt có chút gợn sóng, hắn nhìn Yến Tuy một cái rồi nói, "Vừa rồi các người đang nói muốn thả con chim này đi à?"

Tần Hoan nhìn Yến Tuy, "Điện hạ đã nghĩ xong chưa?"

Yến Tuy nắm tay Tần Hoan, cả người trốn ở sau lưng nàng, nghe thấy vậy liền gật đầu, "Thả."

Tần Hoan cười rộ lên, Đường Phúc không nhịn được nữa nhưng cứ muốn nói lại thôi. Yến Triệt nhìn con chim kia rồi lạnh nhạt nói, "Ai mang đi thả? Ngươi à?" Yến Triệt nhìn sang Tần Hoan.

Tần Hoan lại nhìn Yến Tuy, "Điện hạ, ngươi là chủ nhân của con chim này, ngươi nói đi?"

Yến Tuy lại gật đầu, "Ừ, ngươi thả đi."

"Được, vậy ta sẽ tuân mệnh..."

Tần Hoan nở nụ cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khóe môi Yến Triệt khẽ mím nhưng chưa nói gì cả.

Yến Triệt nhìn Tần Hoan rồi nói, "Ngươi rất có kiên nhẫn với Tiểu Cửu."

Tần Hoan nhìn Yến Tuy, "Cửu Điện hạ không thích nói nhiều nhưng lại cực kỳ lanh lợi."

Nghe đến đây Yến Tuy lại rụt rụt người về phía sau Tần Hoan, Yến Triệt nhìn Yến Tuy như vậy thì cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ nhìn về phía con chim kia, "Thả nó ra xa một chút, đừng để bị người khác bắt lại."

Dứt lời thì Yến Triệt cũng không muốn nói nhiều nữa, xoay người đi thẳng về phía chính điện.

Yến Triệt đi khỏi rồi thì Tần Hoan và Yến Tuy đồng thời thở phào, Yến Tuy thò đầu ra từ đằng sau người Tần Hoan, nhưng còn chưa kịp nói gì thì lại có một bóng người xuất hiện ở cửa hông. Tần Hoan vừa ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Tần Triều Vũ.

Tần Triều Vũ đại khái thấy được Yến Triệt vừa đi từ cửa hông này ra ngoài cho nên hiện tại ánh mắt nàng ta khi nhìn vào Tần Hoan cực kỳ lạnh giá.

Tần Hoan chau mày, hơi không rõ chân tướng nhưng vẫn có lễ hỏi lại, "Nói chuyện xong rồi à? Giờ phải về chưa?"

Tần Triều Vũ cười lạnh, "Hoàng hậu nương nương bảo ta đi xem các ngươi đang làm gì, cũng không ngờ vừa đến liền bắt gặp màn vừa rồi..."

Màn vừa rồi... Màn vừa rồi là cái gì?

Vẻ mặt Tần Hoan mù mịt, Tần Triều Vũ lại đột nhiên sắc bén hẳn lên, "Ngươi vẫn còn giả vờ trước mặt ta?"

Tần Hoan vừa nghe thấy thế thì lại càng kỳ quái, "Tỷ đang nói cái gì? Tỷ thấy được một màn kia? Tỷ là muốn nói Thái tử Điện hạ rời đi từ chỗ này sao?"

Có thể khiến cho Tần Triều Vũ tức giận thì đương nhiên chỉ có những chuyện liên quan đến Yến Triệt!

Tần Hoan chỉ có thể nghĩ đến điều này, nhưng lại không hiểu vì sao Tần Triều Vũ lại tức giận như vậy. Câu chất vấn này của nàng ta khiến cho Yến Tuy sợ đến mức phải trốn tiệt sau lưng nàng. Tần Hoan trả lời, "Ta và Cửu Điện hạ ở trong này, không hiểu sao Thái tử Điện hạ lại bước vào, nói 2 cầu rồi rời đi luôn, tỷ đừng hiểu lầm."

Tần Hoan giải thích xong lại cảm thấy lời giải thích của mình thật dư thừa. Nếu như nói cô nam quả nữ ở chung 1 chỗ thì có thể khiến cho Tần Triều Vũ hiểu lầm, nhưng hiện tại Yến Tuy còn ở chỗ này, Tần Triều Vũ thật sự không nên!

Tần Triều Vũ cười lạnh, "Các ngươi nói chuyện ở đây, Thái tử Điện hạ đi bên ngoài thì sao lại đến được viện này?"

Tần Hoan nghe xong lại càng cười khổ, sao nàng biết được Yến Triệt vì cái gì lại đến đây?

"Điều này tỷ vẫn nên đến hỏi Thái tử Điện hạ thôi! Ta cái gì cũng không làm, tỷ đừng hỏi ta, cũng đừng dọa Cửu Điện hạ..."

Hôn kỳ đã định ra, nàng đã xác định vững chắc vị trí Thái tử phi rồi, huống chi vị Cửu Điện hạ này khắp trong cung làm gì có ai để ý đến?

Tần Triều Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, Mặc Ý bên cạnh lập tức lùi ra ngoài cửa canh giữ. Tần Triều Vũ cười lạnh, "Hôm nay ngươi nói gì với Điện hạ? Hay là nói đến chuyện tặng trà lần trước?"

Tần Hoan không rõ chân tướng, lướt mắt nhìn về phía lồng chim định giải thích nhưng lại bị Tần Triều Vũ làm cho bực bội nên không muốn nói gì nữa. Tần Hoan kéo tay Yến Tuy, "Điện hạ, chúng ta đi."

Tần Hoan muốn nắm tay Yến Tuy rời đi, nhưng Tần Triều Vũ lại tiến lên một bước chặn nàng lại!

Nàng đã nhịn vài ngày rồi, vốn nghĩ vẫn nên nhịn xuống luôn nhưng không ngờ hôm nay Tần Hoan lại bị nàng tóm được!

"Sao nào? Có tật giật mình nên mới không dám đối chất với ta à?"

Bị cản đường nên vẻ mặt Tần Hoan cũng cực độ lạnh lùng, "Đây là trong cung, tỷ muốn nổi điên thì quay về rồi tính!"

Dám nói nàng nổi điên? Tần Triều Vũ vừa giận vừa tức, có Mặc Ý canh giữ bên ngoài rồi thì cần gì phải kiêng kỵ đây có phải trong cung nữa hay không. Nàng tức đến mức bật cười, "Ngươi cũng biết đây là trong cung à? Ai cho phép ngươi và Thái tử Điện hạ gặp mặt riêng? Ngươi có thể vừa tặng trà cho Thái tử Điện hạ vừa lừa gạt ta, hiện tại ngươi cho rằng ta còn có thể tin tưởng lời ngươi vừa nói nữa hay sao?"

Tần Hoan thật sự không hiểu, "Tặng trà cái gì? Sao ta lại phải lừa tỷ?"

Tần Triều Vũ tiến lên, hùng hổ dọa người, "Trà làm ấm người! Trà làm ấm của ngươi làm! Trong lòng ngươi có ý định quấy rối nên ban đầu thì tặng trà, trước mặt ta lại không dám nhận, hôm nay ngươi bị ta vạch trần rồi lại định phủ nhận? Trước đây ta còn coi ngươi tốt tính, nhưng không ngờ được ngươi lại có tâm tư giống hệt với Tần Tương. Sao nào? Ngươi cũng muốn vào Đông cung hay sao?"

Tần Triều Vũ nói liền một hơi xả hết những lời ác ý từ trong đáy lòng ra, nói xong hết rồi nhưng không hề thấy Tần Hoan cãi lại một câu, mà chỉ thờ ơ liếc mắt một cái về phía sau lưng nàng. Tần Triều Vũ lập tức cứng đờ, nàng vội vàng quay người lại nhìn.

Vừa quay lại thì thấy Yến Triệt vốn dĩ đã đi rồi nhưng không hiểu sao lại quay về đây.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com