Câu này của Tần Hoan cũng chính là bộc bạch nội tâm của mình, kèm theo sự áy náy nên mới ám chỉ với Yến Trì. Nàng không thể nói rõ ra được hoàn cảnh của mình, chỉ có thể dùng mấy chuyện huyền bí để làm cái cớ.
Yến Trì nhìn con ngươi trong suốt của Tần Hoan, trong lòng cũng hơi chấn động, lời này của Tần Hoan nói như thật sự là chuyện huyền bí, nhưng lại giống như đang ám chỉ điều gì. Hắn đoán không ra, cũng cảm thấy lời của nàng hoàn toàn không đơn giản. Hắn đã quyết định không ép buộc nàng rồi cho nên mới nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, "Vậy ta và nàng có phải do ý trời không?"
Tần Hoan chớp chớp mắt, "Có lẽ... đúng vậy!"
Yến Trì cúi đầu xuống mạnh mẽ ngậm một cái vào môi nàng, "Không được có lẽ..."
Lúc Tần Hoan quay về đến Hầu phủ thì trời đã tối sầm rồi, toàn bộ Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, Vũ ma ma lại đang đứng bên ngoài chính viện chờ nàng. Nhìn thấy nàng đến thì Vũ ma ma lập tức nói, "Quận chúa về rồi, phu nhân đang ở chính viện chờ người đó."
Tần Hoan nhếnh mày, Hồ thị chờ nàng là có việc gì?
Nghĩ đến đây Tần Hoan không khỏi nhớ đến Tần Triều Vũ, là Tần Triều Vũ nói gì sao?
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh sau đó lập tức bước đến chính viện, vừa đến nơi thì chỉ thấy có một mình Hồ thị bên trong nội đường. Hồ thị thấy Tần Hoan đến đây thì nhiệt tình kéo tay nàng nói, "Hoan Nhi, là thế này, bọn ta đến An Dương Hầu phủ rồi cho nên mới muốn mời Thái Trưởng Công chúa đến phủ chúng ta làm khách, thiếp mời chiều nay bọn ta đã đưa đến, chỉ có điều đồ ăn của ngày mai thế nào thì ta muốn tham khảo ý của con."
Địa vị của Thái Trưởng Công chúa không như những người khác nên Hồ thị và Tần Thuật không những phải đặc biệt đến thăm hỏi mà lại còn phải mời bọn họ đến phủ nhà mình. Tần Hoan nghe vậy cũng cực kỳ thấu hiểu nên đồng y ngay, ở đây nàng là người quen thuộc với An Dương Hầu phủ nhất, mặc dù không biết quá chính xác thế nhưng chắc chắn vẫn sẽ hiểu hơn mấy người Hồ thị. Đặc biệt Thái Trưởng Công chúa vì thân thể mình nên phải ăn kiêng, những thứ này đương nhiên Tần Hoan cho ý kiến là tốt nhất.
Hai người nói chuyện gần xong thì Tần Thuật lại đến chính đường, ông cũng vừa từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền nói, "Hoan nha đầu, chiều nay con đến nghĩa trang à?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, chắc hẳn người cũng biết có vụ án mới chứ?"
Tần Thuật gật đầu rồi nhíu mày, "Trước và sau Tết thì thành Lâm An đều không được yên ổn, con đến đó thấy thế nào rồi?"
Tần Hoan lắc đầu, "Con chỉ đến nghiệm thi thôi, những chuyện khác vẫn còn chưa rõ lắm. Hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nếu như không thể điều tra ra được manh mối then chốt thì chỉ sợ vẫn còn có thêm người tiếp theo bị sát hại nữa."
Tần Thuật cực kỳ sốt ruột, "Chiều nay việc này đã được báo lên Hoàng thượng rồi, kinh đô và vùng lân cận thuộc sự quản lý của Thái tử, vậy mà từng vụ án xảy ra liên tiếp nhau khiến cho Hoàng thượng hơi bất mãn. Hoan nha đầu, vụ án này con cũng phải tận tâm tận lực rồi."
Tần Hoan nghe vậy đương nhiên gật đầu, Hồ thị lại cười nói, "Hoan Nhi cũng không phải làm quan trong triều, ông đừng khiến con bé thêm căng thẳng."
Tần Thuật lắc đầu, "Nàng không biết đó thôi, Thành vương lại lén lút giở trò rồi!"
Hồ thị không tiện nghị luận chuyện triều chính với Tần Thuật, nghe vậy chỉ nói, "Ông có biết con bé Tương Nhi nó..."
Vừa nghe tên Tần Tương thì Tần Thuật chau mày, "Hỏi đến nó làm gì? Hiện tại nó thật sự rất tốt!"
Hồ thị cười khổ liếc nhìn Tần Hoan một cái, Tần Thuật đại khái cũng biết vì có Tần Hoan ở đây nên mặc dù bực bội nhưng vẫn nói, "Ta phái người đi hỏi thăm, mặc dù nói trục xuất nó khỏi Tần thị nhưng ta vẫn biết các ngươi còn quan tâm đến nó. Đêm đó nó vào Thành vương phủ, nghe nói hiện tại Thành vương đối xử với nó không tệ lắm, còn cô nương Phùng gia kia cũng đã từng đến Thành vương phủ nhưng lại bị Thành vương cản lại."
Tất cả mọi người cảm thấy Tần Tương đến Thành vương sẽ bị coi như quân cờ, nhưng thật sự không ngờ đến Thành vương lại vì Tần Tương mà ngăn cản Phùng Trầm Bích. Hồ thị liền nói, "Nếu nói như vậy thì Thành vương đối xử thật lòng với Tương Nhi?"
Tần Thuật cười lạnh, "Thành vương mà thật lòng cái gì? Ta nói để các ngươi yên tâm thôi, sau này cũng sẽ không xen vào chuyện của nó nữa..."
Lúc Tần Hoan rời khỏi chính viện rồi thì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ lời mà Hồ thị nói. Nếu như Thành vương đối xử thật lòng với Tần Tương thì cũng không uổng phí sự liều lĩnh làm việc này của nàng, chỉ vì muốn tiến vào Thành vương phủ mà ngay cả Tần gia cũng từ bỏ.
Nàng vừa mới về đến Tùng Phong viện thì Tần Tương liền cầm mẫu thêu qua, mấy hôm nay nàng chỉ yên tâm chờ gả mà thôi, ngày nào cũng chỉ loanh quanh thêu giá y rồi xem xem gả đi cần phải dùng đồ gì. Mặc dù Hồ thị nói đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều rồi nhưng nàng vẫn không muốn để cho mình rảnh rỗi.
"Nghe Vũ ma ma nói ngươi đi nghiệm thi à? Bát muội muội đã về từ lâu rồi."
Tần Hoan gật đầu miêu tả lại đơn giản, Tần Sương thì vừa nghe đến người chết đã sợ hãi rồi. Tần Hoan đương nhiên không nói đến chỗ đáng sợ của thi thể kia.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Tần Hoan lại nhắc lại lời của Tần Thuật, Tần Sương nghe thấy Tần Tương được Thành vương coi trọng nên ban đầu còn hơi ngoài ý muốn, một lát sau liền cười nói, "Vậy thì tỷ ấy cũng là cầu được ước thấy rồi! Nếu như tỷ ấy sống tốt thì ta mới không cảm thấy mình cướp đoạt đồ của tỷ ấy, chẳng qua hiện tại Phùng Trầm Bích vẫn còn chưa vào phủ, sau này..."
Tần Hoan biết Tần Sương vẫn còn lo lắng cho Tần Tương nên chỉ lắc đầu mà không nói gì, Tần Sương lại lên tiếng, "Đã mấy ngày rồi, ngươi nói tỷ ấy có biết Tiết gia đổi người cầu thân thành ta không?"
Tần Hoan sửng sốt, điều này thật sự nàng không thể nói chính xác được.
...
Bên trong Thủy Nguyệt cư của Thành vương phủ, Tú Chi đang hầu hạ Tần Tương tắm rửa.
Trước đây lúc Tú Chi đi theo Tần Tương đến Thành vương phủ, thấy Vãn Hà không đi theo thì thật ra Tú Chi cực kỳ hoảng hốt. Mặc dù nàng là người hầu bên cạnh phu nhân, cũng không phải là người chưa trải sự đời, nhưng lần này các nàng được đến Thành vương cơ mà?
Vương phủ đâu phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào!
Nhìn thấy Tần Thuật tức giận như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy liệu có phải Thành vương thật sự chỉ đang lợi dụng Tần Tương hay không?
Nhưng Tú Chi tuyệt đối không ngờ được rằng Thành vương lại thật sự đối xử với Tần Tương rất tốt. Đêm đầu tiên Tần Tương đến Thành vương phủ đã ngủ ở chủ viện của Yến Kỳ, đến ngày hôm sau mới cấp một viện riêng cho nàng, chính là Thủy Nguyệt cư hiện tại.
Cấp cho viện riêng xong lại cấp cho ma ma và hạ nhân đến, hiện tại Thành vương cũng có mấy thị thiếp rồi, nhưng nếu so sánh thì những người đó hoàn toàn kém xa so với tiểu thư nhà mình. Nghe nói Thành vương đã nhiều ngày nay không đến chỗ bọn họ rồi, mà bọn họ hoặc là do người khác tặng đến, hoặc là có xuất thân không cao, về sau đừng nói vị trí Trắc phi, mà ngay cả làm Quý thiếp của Thành vương thì cũng không thể nào.
Tú Chi là người đắc dụng bậc nhất bên cạnh Tần Tương nên lập tức trở thành Đại nha đầu chưởng sự trong viện, ngay cả đám ma ma cũng không dám vênh váo với nàng. Tú Chi cảm thấy bản thân quá mức may mắn khi đi theo Tần Tương đến đây, nếu không thì nàng làm gì có cơ hội gặp được nhà giàu sang phú quý đến vậy!
Nghĩ đến đây Tú Chi liền ngước lên nhìn thoáng qua xung quanh, trong Thủy Nguyệt cư này ngay cả một gian phòng để tắm rửa thôi cũng đã rộng hơn phòng ngủ tước đây của tiểu thư rồi. Màu sắc và chạm trổ bên trong cực kỳ phức tạp, cho dù là đồ dùng lớn nhỏ cho đến những vật trang trí thì đều cực kỳ phú quý, nhìn tấm thảm được thêu hoa văn nguy nga lộng lẫy trải dưới đất, Tú Chi lại không nỡ bước chân lên đó.
Đây là Thành vương phủ, là phong thái của Hoàng gia!
Trước kia tiểu thư nhà mình luôn luôn ngưỡng mộ Cửu tiểu thư có thể vào cung lại có thể được làm Quận chúa, hiện tại tiểu thư nhà mình cũng có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý rồi. Chỉ cần tiểu thư nhà mình vẫn còn được sủng ái, sau này lại sinh con cái cho Thành vương thì có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời rồi!
Tú Chi nghĩ đến đây liền giơ tay lên thả cánh hoa tươi vào trong nước, sau đó lại cầm dầu thơm bôi lên đầu vai Tần Tương. Tắm rửa xong, dấu vết ái muội trên vai Tần Tương lại càng rõ ràng, Thành vương đã nghỉ lại Thủy Nguyệt cư liên tục 2 buổi tối rồi!
Vẻ mặt Tú Chi liền ửng đỏ, đôi mắt lại không nhịn được mà nhìn xuống đầu vai Tần Tương, một lát sau đôi mắt khép hờ của Tần Tương mới mở ra. Tần Tương sau khi trải qua sự đời thì dung mạo càng trở nên quyến rũ xinh đẹp, đôi mắt long lanh ngập nước khiến cho người ta yêu mến. Nàng đã ngâm mình được một lúc, nghĩ đến có lẽ Thành vương cũng sắp đến đây rồi nên vội vàng muốn đứng lên.
Tú Chi hầu hạ Tần Tương mặc y phục, lại giúp nàng lau khô tóc, Tần Tương liền đi đến ngồi xuống bên bàn trang điểm.
Người trong gương mặt mày đẹp như tranh vẽ, môi không tô điểm đã tự đỏ thẫm, mày không vẽ mà đen, môi nàng hơi cong lên, vừa soi gương vừa ra vẻ điềm đạm đáng yêu khiến cho chính bản thân nàng cũng bị kinh diễm. Rời khỏi Tần thị chính là chặt đứt đường lui sau cùng của nàng, cũng may nàng là một người thông minh, trước đây còn ở Hầu phủ nàng phải thể hiện mình là một đích nữ của Tam phòng, còn hiện tại đã đến Thành vương phủ rồi thì nàng lại chỉ còn có 1 mục đích mà thôi. Nàng phải lung lạc được trái tim của Thành vương, bất kể trước đây Thành vương đối xử với nàng thế nào thì nàng vẫn phải tiếp tục nắm giữ lấy trái tim hắn.
Còn chưa đến 3 tháng nữa Phùng Trầm Bích đã vào Vương phủ rồi, trước đó nàng nhất định phải khiến cho trong lòng Thành vương có hình ảnh của nàng.
Nghĩ đến đây Tần Tương lại cầm miếng son giấy lên môi bặm một cái, sau đó lấy bút vẽ lại lông mày. Bất cứ thời điểm nào nàng cũng phải khiến cho Thành vương nhìn thấy nàng tốt nhất đẹp nhất...
Tú Chi thấy Tần Tương vẽ lông mày liền biết nàng đang đợi Thành vương cho nên mới dẫn tiểu nha đầu đến mang nước ra khỏi phòng tắm. Vừa mang nước đi thì Tần Tương liền hạ lệnh, "Ra bên ngoài chờ đi, nếu như Điện hạ đến đây thì mau mau đến thông báo."
Tú Chi đáp lời rồi lập tức ra ngoài đứng chờ ở cửa Thùy Hoa. Nhưng vừa mới đến nơi thì Tú Chi đã nghe thấy 2 ma ma chuyên làm việc nặng nhọc ở bên ngoài đang khẽ nói chuyện...
"Ngươi nói vị Tần cô nương này sẽ tự tính toán cho chính mình?"
"Đúng vậy, nàng ta đào hôn thì muội muội nhà mình phải gả thay đến đó."
"Nghe nói bên kia chỉ là một nhà bình thường, sao có thể so sánh được với Vương phủ?"
"Nhưng cũng không giống nhau, muội muội của nàng ta được gả đi làm chủ mẫu, nhưng vị Tần cô nương này lại ở đây mà không có danh phận..."
Tú Chi nghe mà trong tim nảy một cái, mới đến Vương phủ mấy ngày nên các nàng không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Nghe lời 2 người này vừa nói thì Hầu phủ lại muốn gà Lục tiểu thư đến Tiết gia?
Tú Chi nghĩ nghĩ rồi lập tức xoay người chạy vào phòng, vừa đến cửa Tần Tương nghe thấy động tĩnh liền lập tức ra nghênh đón. Nhưng Tần Tương chỉ nhìn thấy có một mình Tú Chi tiến vào nên liền nhíu mày, "Thành vương Điện hạ không đến à?"
Tú Chi lắc đầu, "Tiểu thư, nô tỳ nghe được một chuyện..."
Tần Tương nhếch mày, "Chuyện gì?"
Tú Chi khẽ kể lại những chuyện mà mình vừa nghe được, Tần Tương cũng sửng sốt hẳn lên, nhưng rất nhanh nàng lại cười khẽ một cái, "Như vậy cũng được, nếu như phải đi tìm cho Tần Sương thì cũng không tìm được một nhà giống như Tiết gia nữa. Hiện tại còn không chặt đứt quan hệ thông gia giữa Hầu phủ và Tiết gia, Tần Sương lại có chốn đi về thì coi như ta cũng đã làm được một việc tốt rồi."
Tú Chi khẽ nói, "Tiểu thư, tiểu thư Phùng gia vẫn còn chưa vào phủ, thân phận của người vẫn chưa thể định ra được..."
Tần Tương lườm Tú Chi một cái, "Ta biết những điều này, em không cần phải nhiều lời, tự ta có tính toán."
Tú Chi muốn nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Tương không vui lắm thì lại không dám nhiều lời. Tần Tương không kiên nhẫn mà hỏi, "Tiếp tục ra bên ngoài chờ đi..."
Tú Chi gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, nhưng đêm nay đã chờ hơn một canh giờ vẫn chưa thấy Yến Kỳ đến đây. Tú Chi quay về nói cho Tần Tương, Tần Tương cũng chờ đợi mãi nên nóng ruột không thôi, nàng liền căn dặn, "Em ra ngoài xem thử xem có thể hỏi đêm nay Điện hạ đã về phủ hay chưa, có khi vẫn còn chưa trở về..."
Nếu đã về phủ rồi thì sao lại không đến chỗ này của nàng chứ?
Tú Chi đáp lời rồi đi ra, nhưng rất nhanh nàng đã quay lại với vẻ mặt trắng bệch, "Tiểu thư, nô tỳ còn chưa đi đến chính viện đã nhìn thấy có đầy thị vệ được bố trí dọc đường suốt từ chỗ này của chúng ta đến tận chính viện, không cho chúng ta ra ngoài. Thị vệ kia cũng không chịu nói Vương gia đã về phru hay chưa."
Vẻ mặt Tần Tương lại có chút không ổn lắm mà quay sang nhìn. Yến Kỳ là Thành vương, là Hoàng tử, cho nên bên trong phủ đệ đương nhiên phải canh phòng nghiêm ngặt. Đêm đầu tiên nàng ngủ ở chính viện, đêm thứ 2 và thứ 3 Yến Kỳ cũng đã đến tìm nàng, hắn đối xử với nàng cực kỳ ôn nhu ân cần, cho nên nàng mới cho rằng đó là điều hiển nhiên. Nhưng Yến Kỳ cũng không phải là một người dễ dàng bị nữ tử ràng buộc.
Tần Tương khoát tay áo rồi chau mày ngồi xuống, nàng phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh kiên định!
"Không chờ nữa, cũng không cần phải đi hỏi, chúng ta ngủ thôi."
Tần Tương rất nhanh đã đưa ra quyết định khiến cho Tú Chi hơi ngạc nhiên, nàng cho rằng Tần Tương nhất định sẽ chờ đến khi Thành vương đến!