Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 556: Giáo lý giết người (3)



Ngày hôm sau, quả nhiên Thái Trưởng Công chúa dẫn theo cả nhà An Dương Hầu phủ đến Trung Dũng Hầu phủ.

Hồ thị dẫn theo cả 3 tỷ muội Tần Triều Vũ ra nghênh đón, Tần Triều Vũ nhìn thấy Tần Hoan thì vẻ mặt vẫn như bình thường không để lộ ra hỉ nộ.

Thái Trưởng Công chúa về đến kinh thành cũng rất ít khi ra ngoài, hiện giờ đến Hầu phủ rồi đương nhiên là cho Hầu phủ mặt mũi. Mà Tần Thuật vì chiêu đãi Thái Trưởng Công chúa cho nên còn gọi cả Tần Diễm và Tần Nghiệp ở lại trong phủ cùng tiếp đón.

Lần trước đến An Dương Hầu phủ thì Tần Nghiệp và Tần Diễm đều không đi cùng, còn hôm nay Nhạc Thanh cũng đến đây đúng lúc cả 3 người đều có thể kết giao bằng hữu. Nhạc Ngưng vừa vào phủ liền kéo Tần Hoan đến nói, "Đây là Cửu Điện hạ bảo ta mang đến đưa cho ngươi, hôm qua ngươi đi gấp quá nên quên mang theo rồi."

Tần Hoan vừa nhìn thì thấy hóa ra đó là con chim bị hỏng cánh kia!

Tần Hoan lập tức cười rộ lên, "Ta quên mất, vậy mà thằng bé lại để ngươi mang ra ngoài cho ta."

Nhạc Ngưng cũng cười, "Cửu Điện hạ còn không nỡ, nhưng lại cực kỳ cố chấp nên ta cũng chỉ là một chân chạy vặt thôi. Ta vốn định hôm nay mang đến cho ngươi, nhưng vừa về phủ đã nhận được thiếp mời của Hầu phủ nên vừa đúng lúc cầm đến đây luôn."

Hồ thị và Giang thị, Thái Trưởng Công chúa cùng nói chuyện, Nhạc Ngưng đi cùng Tần Hoan đến Tùng Phong viện. Tần Sương vốn dĩ cũng là khách quen của Tùng Phong viện rồi cho nên cũng không hề do dự mà đi theo, còn Tần Triều Vũ thì ở lại tiền sảnh cùng mọi người.

Vừa vào viện, Tần Hoan nhìn nhìn xung quanh, "Lồng chim này có vẻ như treo ở đâu cũng không hợp lắm nhỉ..."

Nhạc Ngưng cũng chưa từng nuôi chim chóc, "Treo ở dưới mái hiên được không?"

Trải qua hành trình đi đến đây thì chim trong lồng đã có chút uể oải không hoạt bát rồi, Tần Hoan thấy thế liền gọi Phục Linh đến chuẩn bị đồ ăn và nước uống. Trong Hầu phủ cũng nuôi chim cho nên Phục Linh lập tức đi tìm người dưới lấy thức ăn đến, nhưng không ngờ mang đến rồi mà nói lại không ăn.

Tần Sương nói, "Liệu có phải Cửu Điện hạ cho nó đồ ăn quá ngon rồi không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không, Cửu Điện hạ cũng vừa mới bắt được nó thôi, trước đây nó không có chủ nhân, theo lý mà nói thì cũng không kén chọn."

Phục Linh nghĩ nghĩ, chẳng lẽ nó muốn ăn sâu còn sống? Vậy nô tỳ vào vườn hoa bắt thử xem?"

Phục Linh xung phong nhận việc, nhắc đến đi vườn hoa bắt sâu thì lại cực kỳ phấn khích, có khi do bản thân ham chơi nên lấy cớ mà thôi. Tần Hoan bật cười sau đó bảo người treo lồng lên dưới mái hiên, còn việc bắt sâu hay mua đồ ăn mới thì giao cho Phục Linh. Phục Linh trước giờ vẫn chưa từng nuôi con gì nên lúc được nhìn thấy con chim này đã cực kỳ phấn khích.

Nhạc Ngưng thì lại chỉ có hứng thú đối với vụ án mới xảy ra trong kinh thành, "Sau khi ta về kinh thì rảnh rỗi không có việc gì làm, lần sau lúc ngươi đi phá án thì chi bằng cũng dẫn ta cùng đi?"

Tần Hoan còn nhớ rõ tình trạng thê thảm của Nhạc Ngưng lúc lần đầu tiên nhìn nàng nghiệm thi, "Nhưng ta đến là để nghiệm thi."

Nhạc Ngưng hừ một tiếng, "Chẳng lẽ ta còn không biết ngươi đi nghiệm thi hay sao? Hiện tại ta cũng không sợ..."

Nhạc Ngưng khẽ hất hàm, bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Tần Hoan nhìn mình thì bản thân cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, "Nghĩ lại lúc đó liền cảm thấy như mới hôm qua vậy, không ngờ mới đó đã hơn nửa năm rồi."

Tần Hoan cũng cảm động, "Phải đó, lúc đó nếu không tình cờ cứu được Thái Trưởng Công chúa thì số phận của ta không biết sẽ thế nào nữa."

Nhạc Ngưng lắc đầu, "Y thuật của ngươi cũng không phải bởi vì tổ mẫu mới có, cho dù ngươi không cứu tổ mẫu thì khi về kinh thành rồi ngươi cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ mà thôi. Hiện tại ngươi chính là Tiểu y tiên đó..."

Dứt lời Nhạc Ngưng lại nói, "Lúc ta vừa mới quen biết ngươi còn tưởng rằng ngươi chỉ là một tiểu thư khuê các tầm thường! Không ngờ đến tiểu thư khuê các này lại còn biết nghiệm thi... thậm chí còn mổ ngực phanh bụng xác chết ra mà nghiệm..."

Sau đó Nhạc Ngưng cũng ói mửa vì được xem nghiệm thi...

Hiện tại đang là mùa xuân, Nhạc Ngưng kéo Tần Hoan đi dạo vườn hoa nói chuyện, Tần Sương cũng đi theo sau lưng 2 người. Lúc Nhạc Ngưng nói những lời này thì nàng cũng nhớ lại hơn nửa năm trước, lúc đó trong lòng nàng tràn ngập sự khinh thường đối với Tần Hoan, còn muốn đẩy Tần Hoan xuống hồ, sau đó bởi vì nàng nói bậy bị Nhạc Ngưng phạt, bởi vậy mới bắt đầu thấy được sợ hãi.

Thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan nhắc đến chuyện xưa, nàng cũng không chen vào mà chỉ nghĩ đến bản thân mình làm thế nào mà thay đổi từng chút từng chút.

Suy nghĩ xong nàng lại cảm thấy may mắn, may mắn bởi vì nàng không đi theo sau Tần Tương nữa. Nếu như vẫn giữ mãi tính nết giống nàng trước đây mà đến kinh thành rồi, lại không có ai nhắc nhở thì quả thực là chết 100 lần cũng không đủ.

Trước đây Tần Tương là đích tiểu thư trong phủ, nhận được sự sủng ái và tôn sùng nhiều nhất, mà thật sự là mọi thứ của Tần Tương đều tốt hơn nàng rất nhiều cho nên trong mắt nàng cũng chỉ có một mình Tần Tương mà thôi. Tần Tương coi nàng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, thậm chí bị Tần Tương lợi dụng mà nàng cũng không hay biết. Sau này xảy ra đủ loại sự tình phá nát quan hệ của nàng và Tần Tương, cũng khiến cho nàng nhận ra được tâm tư của hai mẹ con Tần Tương.

Đối với người ngoài thì các nàng là tỷ muội, nhưng sự thật bên trong thì chẳng qua nàng chỉ vĩnh viễn là một cái lá cây, một ngọn cỏ làm nền cho Tần Tương mà thôi.

Tần Sương nhìn bóng lưng Tần Hoan rồi cảm thấy rất kỳ quái, với dung mạo và tính cách Tần Hoan như vậy, kết giao với Nhạc Ngưng và Mạnh Dao mới là tốt nhất, mà ngay cả nàng cũng không tự chủ mà kề cận với Tần Hoan. Mới trước đây nàng còn muốn bản thân mình được trở thành Tần Tương, đồ gì cũng được dùng đồ tốt nhất, được mọi người nâng trong lòng bàn tay, còn hiện tại nàng lại hy vọng có thể được vài phần trí tuệ như Tần Hoan. Mặc dù chỉ có vài phần nhưng cũng đủ khiến cho nàng đối phó được với toàn bộ hiểm trở trong tương lai. Trên đời này có được mấy ai luôn thu hút người khác được như vậy đâu?

"Lá gan ngươi đúng là lớn thật, còn dám xin một chức danh trong triều, mặc dù chỉ là hư danh thôi nhưng cũng khiến cho rất nhiều người không bằng lòng. Cũng may mắn là lúc đó là thời điểm mấu chốt, nếu không thì những lão già cổ hủ trong triều dùng bút thôi cũng đủ mắng chết người rồi, thậm chí còn là những loại mắng chửi trong sử sách mà không dùng bất cứ lời lẽ thô tục nào. Hiện tại ngươi lập công lớn, cho nên yêu cầu những thứ này cũng không phải là quá đáng."

Tần Hoan cười, "Bản thân ta cũng biết cho nên mới nói ra vào lúc mấu chốt như vậy."

Nhạc Ngưng nghiêng đầu nhìn Tần Hoan, Tần Hoan ở Cẩm Châu đã khiến cho mọi người kinh ngạc không ngừng rồi, không ngờ đến kinh thành rồi nàng lại càng như cá gặp nước. Hiện tại nàng đã có chức vị Quận chúa, còn có thể lấy thân phận nữ tử mà tham dự vào chuyện trong hình ngục.

Nhạc Ngưng thở dài, "Ta đúng thật là rất hâm mộ ngươi, lúc Đại ca phải đến Sóc Tây quân thì ta còn muốn đi chung đó. Kết quả là mẫu thân và tổ mẫu đều không đồng ý..."

"Ngươi là hòn ngọc quý trong tay nghĩa mẫu, đừng nói là nghĩa mẫu, ngay cả ta cũng không muốn ngươi ra chiến trường."

Nhạc Ngưng nhìn trời, "Ta đây chẳng lẽ cũng phải giam mình cả đời trong khuê các sao? Nói ra thì ngày đó ta gặp được Công chúa Bắc Ngụy thì rất hâm mộ, nghe nói nàng ta quanh năm không ở trong bốn bức tường Hoàng cung Bắc Ngụy."

Tần Hoan liền nói, "Có chuyện ngươi còn không biết, nàng ta từ nhỏ đã không còn mẫu thân, cũng chứng kiến nhiều chuyện tình người ấm lạnh trong cung cho nên mới có tính cách như vậy. Nếu như mẫu thân nàng ta còn thì cũng sẽ không cho phép nàng quanh năm ra ngoài, nàng ta cũng là người dám lên chiến trường."

Không chỉ có dám lên chiến trường, mà lại còn động lòng với Yến Trì trên chiến trường.

"À, nàng ta không còn mẫu thân sao?" Điều này quả thật Nhạc Ngưng không biết, "Nếu nói như vậy thì là do ta suy nghĩ quá đơn giản rồi, quả nhiên ai nấy cũng đều không hề rực rỡ huy hoàng như vẻ bề ngoài."

Mấy người dạo qua một vòng trong vườn hoa, đến lúc quay lại chính viện thì Thái Trưởng Công chúa vẫn còn đang nói chuyện với mấy người Hồ thị. Tần Triều Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mặc dù vẫn ngồi thẳng tắp nhưng trông có vẻ hơi cô đơn.

Nói chuyện đến khi qua giờ Ngọ, ăn cơm xong thì Thái Trưởng Công chúa thấy hơi mệt mỏi nên mới dẫn đoàn người Nhạc Ngưng cáo từ. Tần Thuật và Hồ thị cùng với mọi người đưa tiễn đến tận cửa, chờ đến khi xe ngựa của Thái Trưởng Công chúa rời đi rồi thì mới quay vào trong.

Chiêu đãi xong Thái Trưởng Công chúa, lòng dạ Tần Thuật và Hồ thị mới được buông lỏng, Tần Sương quay về viện cùng với Tần Hoan xem lại con chim. Phục Linh vậy mà thật sự dẫn theo tiểu nha hoàn đi bắt sâu đến, thế nhưng nó vẫn không chịu ăn.

Phục Linh cực kỳ buồn rầu, "Cũng không biết trước kia nó được ăn những gì, đồ ăn cho chim của chúng ta đâu có sai ở chỗ nào."

Tần Hoan không hiểu biết về chim nên đang định mang nó đến đưa cho thợ thủ công trong phủ nuôi dưỡng, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy đây là Yến Tuy gửi đến nên nàng cũng không tiện giao cho người khác, vì thế mới bảo Phục Linh đến viện của thợ thủ công hỏi thăm. Mấy người lăn qua lộn lại đến tận lúc tối mịt, con chim kia không biết vì đói bụng hay gì mà giờ mới chịu ăn uống, mọi người nhìn thấy như vậy thì mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong đến đón Tần Hoan đi nha môn Lâm An.

Hiện tại thân phận Tần Hoan đã khác nên lúc nàng đến thì cho dù có đi thẳng vào cửa nha môn, cũng không có ai dám ngăn cản nàng nữa. Thế nhưng bởi vì nàng muốn bớt thị phi nên vẫn chọn cửa hông để vào như trước đây, sau đó lập tức hướng thẳng đến tiền đường chỗ thẩm án.

Đến nơi thì thấy Yến Trì, Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân đều đã ở đó. Trịnh Bạch Thạch nhìn thấy Tần Hoan đến liền nói, "Quận chúa, đã điều tra ra thân phận nạn nhân..."

Tần Hoan vội hỏi, "Là ai?"

Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Là Tứ công tử của Uy Viễn Bá gia."

Uy Viễn Bá? Tần Hoan nhíu mày, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng kiếp trước nàng không mấy quen thuộc với các thế gia trong kinh thành cho nên nhất thời còn không nghĩ ra.

Trịnh Bạch Thạch nói tiếp, "Tính ra thì Uy Viễn Bá gia cũng là công thần khai quốc, chỉ là hiện tại đã xuống dốc mà thôi, ngay cả chức vị Bá tước này cũng đã là thế hệ sau cùng rồi. Nhà ông ta có 4 nhi tử, Đại công tử đã ra ngoài từ mấy năm trước đến nay chưa về, Nhị công tử và Tứ công tử đều là hạng người không có học vấn cũng như không nghề nghiệp gì, chỉ có Tam công tử là miễn cưỡng coi như trông cậy được."

"Quận chúa nghiệm ra rượu và cua nên bọn ta đi tìm theo các tửu lâu nổi danh trong kinh thành thì chỉ có 2 nơi có. Nơi đầu tiên là Đăng Vân lâu ở thành Bắc, nơi thứ 2 là Phượng Thê lâu, cả 2 nơi này đều dùng cua để làm món ăn. Chúng ta dựa vào độ cao thân hình và tuổi tác để điều tra, đêm đó trước khi xảy ra sự việc thì chỉ có 2 người từng ăn cua ngâm tương. Một người ở Đăng Vân lâu còn một người ở Phượng Thê lâu, người ở Đăng Vân lâu kia là học sinh trong Quốc Tử Giám, còn người ở Phượng Thê lâu là Tứ công tử của Uy Viễn Bá gia. Lúc chúng ta đến Uy Viễn Bá gia điều tra, quả nhiên vị Tứ công tử này đã đi 2 ngày không về rồi..."

"Uy Viễn Bá bị bệnh nặng, đã không thể ra mặt xử lý công việc nữa, còn phu nhân Uy Viễn Bá lại muốn đi tìm Tứ công tử này. Nhưng Tam công tử là đương gia trong Uy Viễn Bá phủ lại không thèm để ý đến sống chết của người đệ đệ này, dựa theo lời của hắn nói thì người đệ đệ này thường xuyên 5-6 ngày không về nhà nên mới chỉ 2 ngày thì chẳng tính là gì cả. Nhưng khi vừa nghe đến người chết có thể là đệ đệ hắn thì hắn lại cực kỳ hoảng sợ."

Tần Hoan chau mày, "Thi thể đã trở thành như vậy rồi, cũng không còn cách nào nhận diện được nữa."

"Đúng là như thế, cho nên Tam công tử cũng không thể khẳng định được đó chính là đệ đệ của mình. Có điều theo như lời hắn nói, vị Tứ công tử của Uy Viễn Bá gia này cực kỳ thích đến Phượng Thê lâu, cho nên trong lòng hắn cũng đã có tính toánh. Hiện tại hắn cũng đã phái người đi tìm xung quanh, nếu như không tìm được người thì chắc chắn người chết kia chính là Tứ công tử Uy Viễn Bá phủ rồi."

Yến Trì nói theo, "Nếu theo như thuyết giáo của tín đồ thì cách chết của Tứ công tử chính là khi còn sống phạm sai lầm, điều này có thể đi kiểm chứng không?"

Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Tra rồi, vị Tứ công tử này ít tuổi nhất trong Uy Viễn Bá phủ, lại vì vô dụng không được coi trọng nên năm ngoái hắn xúi giục phu nhân Uy Viễn Bá bán mấy cửa hàng đi, nhưng lại đổ thừa cho Tam công tử cậy thế làm đương gia nên lợi dụng tài sản chung rồi ở giữa kiếm lời bỏ vào túi riêng, vì vậy quậy phá cho cả Uy Viễn Bá gia không yên ổn. Từ đó bệnh tình của Uy Viễn Bá lại càng nặng thêm."

Địa ngục cây sắt chính là Địa ngục lột da trong Bái Nguyệt giáo, trừng phạt những kẻ ly gián tình cảm thân nhân giữa huynh đệ, phụ tử cùng mẫu tử. Mà vị Tứ công tử Uy Viễn Bá này đáp ứng đầy đủ những điều này.

Tần Hoan nhìn Yến Trì một cái, hiện tại cơ hồ đã có thể khẳng định cách làm của hung thủ này tương tự như vụ án mạng năm đó rồi. Chẳng qua còn chưa xác định được là bắt chước hay hung thủ thực sự của năm đó giờ mới lại ra tay.

Vẻ mặt Trịnh Bạch Thạch cũng cực kỳ nghiêm trọng, "Nếu dựa vào điều này thì có thể nói hung thủ cực kỳ có khả năng giết người theo giáo lý. Ta đã bảo Triển Dương đi điều tra, người có thể biết được tội ác của vị Tứ công tử này lại không nhiều lắm, nhưng nếu nói phải đi điều tra từng người từng người thì lại cực kỳ không dễ dàng."

Yến Trì nói với Tần Hoan, "Cho nên ta quyết định đi thẩm vấn đạo sĩ 6 năm trước, ngươi đi cùng bọn ta."

Đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, nhất định Yến Trì biết là nàng muốn đi cho nên mới phái người đến đón nàng!

Tần Hoan hỏi luôn, "Khi nào thì đi?"

Thấy vẻ mặt nàng hơi sốt ruột, Yến Trì biết nàng rất hài lòng nên liền khẽ cười, "Đi luôn bây giờ..."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com