Đây là lần đầu tiên Tần Hoan đến thiên lao Hình bộ.
Bước vào cổng chính thiên lao, toàn bộ thị vệ bên trong đều bị rút ra ngoài, Tần Hoan đi theo Yến Trì và mấy người Trịnh Bạch Thạch dọc theo con đường nhỏ với ánh sáng lờ mờ thẳng vào bên trong. Chủ quản của thiên lao đi đằng trước khẽ nói, "Người này đã nhốt 6 năm rồi, suốt ngày nói đạo pháp thần thần bí bí, cái gì mà thiên đạo có biến hóa, số mệnh Đại Chu sắp tận, rồi cái gì mà thời thế thay đổi, không biết bao nhiêu lời đại nghịch bất đạo. Thượng thư Đại nhân cũng đã nói chuyện với ông ta vài lần thế nhưng lại không thể đưa ông ta đi xử quyết, nên đành phải chuyển ông ta dần dần vào bên trong, hiện tại đã ở tận bên trong cùng rồi."
Nói đến đây thì mùi ẩm mốc càng ngày càng nặng, Tần Hoan đã từng đến nhà lao của nha môn Cẩm Châu, cũng không khác gì nhiều so với ở đây. Yến Trì để nàng đi ngay sau lưng hắn khiến cho nàng yên tâm hơn nhiều.
Chủ quản kia lại nói, "Người đó cũng rất kỳ lạ, bị nhốt bao nhiêu năm như vậy mà tinh thần vẫn còn rất tốt. Không giấu gì chư vị Đại nhân, hiện tại ông ta đã là người không ra người, quỷ không ra quỷ, mấy nha sai bên dưới đôi khi còn chẳng muốn đưa đến cho ông ta, nhưng mỗi một lần nhìn thấy thì ông ta vẫn luôn sinh long hoạt hổ. Trước kia còn có nha sai suýt chút nữa bị ông ta thuyết phục tin vào cái giáo phái gì đó kia, bởi vậy cho nên sau này đưa đồ ăn cũng chỉ 1-2 ngày mới đưa một lần. Người này đúng thật sự quá kỳ lạ..."
Chủ quản vừa nói vừa thở dài, tựa hồ như cảm thấy được đạo sĩ kia cũng coi như một kẻ lập dị.
Chẳng bao lâu sau, mấy người đi đến chỗ tận cùng của thiên lao, so với bên ngoài thì chỗ này gần như không thấy ánh sáng. Chủ quản vừa đi vừa cầm một ngọn đèn, đợi đi đến cửa nhà lao rồi thì ông mới đứng lại, sau đó gầm lên một tiếng vào bên trong, "Này, các Đại nhân đến có việc muốn hỏi ngươi. Này, Trương đạo sĩ..."
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dường như bị bóng tối trong nhà giam hòa tan, khiến cho nơi này trở nên càng u ám hơn. Tần Hoan tập trung tầm mắt nhìn qua, thấy bên trong góc có một bóng lưng hao gầy cuộn mình trên một tấm đệm rách tơi tả ở góc nhà lao. Chủ sự gầm lên 2 tiếng mà người đó còn chưa nhúc nhích, lặng yên không một tiếng động nào, cứ y như người đã chết rồi vậy. Tần Hoan chau mày, chẳng lẽ người đã bị bệnh, hoặc là không chống đỡ nổi nữa rồi?
Không gọi được người tỉnh dậy nên chủ quản có hơi xấu hổ, ông ta cười gượng một cái rồi lại tiếp tục, "Trương đạo sĩ! Ngươi có nghe thấy hay không? Mấy vị Đại nhân đến đây muốn hỏi ngươi, chẳng phải ngươi nói rằng mình bị oan sao?"
Vừa nói như vậy thì bóng dáng kia bắt đầu nhúc nhích, ông ta xoay người lại, Tần Hoan thấy thế cũng chau mày.
Không biết Trương đạo sĩ này ban đầu trông như thế nào, nhưng hôm nay trông ông ta đầu tóc dài vươn bù xù, râu tóc trên mặt cũng xoắn xuýt lẫn lộn vào một chỗ, cả khuôn mặt gần như đã bị râu tóc che lấp. Nhưng dù là vậy, đôi mắt ông ta vẫn cực kỳ sáng trong.
Tần Hoan vốn tưởng rằng liệu có phải ông ta bị bệnh hay không, nhưng hiện tại lại thấy không phải như vậy. Ông ta vươn vai xoay eo, trên mặt lộ ra chút bất mãn, sau đó ngáp dài 2 cái rồi mới lười biếng lên tiếng, "Quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ta..."
Nói đến đây, mắt ông ta liên tục đảo qua đám người Trịnh Bạch Thạch và Yến Trì, đến khi nhìn thấy Tần Hoan thì lông mày Trương đạo sĩ mới chau lại, "Ngươi lừa ta, còn có cả nữ tử đến đây, sao có thể là Đại nhân trong triều được?"
Chủ quản rất muốn mắng người, nhưng hiện tại đứng trước mặt mấy vị Đại nhân mà người này nói chuyện bất kính như vậy chính là chứng minh bình thường hắn quản lý thiên lao không tốt. Chủ quản cảm thấy có lỗi với Tần Hoan nên liền khẽ cười làm lành sau đó quay lại quát tháo, "Ngươi thì biết cái gì? Đây là Vĩnh Từ Quận chúa mà Hoàng thượng vừa mới sắc phong, ngươi không thể bất kính với Quận chúa!"
Trương đạo sĩ vẫn còn nằm cuộn tròn trên cái đệm kia, cứ như đang ngủ mà lười không muốn đứng dậy.
"Quận chúa? Quận chúa cũng đến quản lý chuyện này à? Chẳng lẽ bên ngoài thật sự thay đổi thời thế rồi à?"
"Ngươi!" Sắc mặc chủ quản trắng bệch, "Thật sự nên cắt lưỡi của ngươi đi! Những lời này sao có thể nói xằng nói bậy được chứ? Ngươi đừng có quản chuyện này, mấy vị Đại nhân đến hỏi, ngươi cứ trả lời thành thật là được!"
Trương đạo sĩ không thèm ngồi dậy, ông ta liếc mắt nhìn đám người phía xa xa, sau đó chăm chú nhìn Yến Trì giây lát rồi lại quay sang Tần Hoan. Ông ta nhìn Tần Hoan rất lâu khiến cho chủ quản lại toát mồ hôi như mưa, "Ngươi nhìn cái gì vậy? Nếu ngươi không trả lời thành thật thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài! Ngày mai lập tức mang ngươi đi chém!"
Trương đạo sĩ hoàn toàn không bị dọa, ngược lại còn nở nụ cười rồi quay mặt vào tường tiếp tục ngủ. Không những thế còn chép chép miệng mấy cái, chỉ để lại bóng lưng mình cho mấy người Tần Hoan.
"Haizz cái lão già kia..."
Chủ quản nhịn không được mà mắng chửi, Trịnh Bạch Thạch phất phất tay. Ông chưa từng được gặp Trương đạo sĩ, hôm nay thấy rồi lại cảm thấy hơi thú vị. Chẳng trách năm đó Trương đạo sĩ này có khả năng trụ lại được ngay cả dùng đại hình cũng không khai ra, ông ta hoàn toàn không sợ hãi ai cả, cho dù có uy hiếp chặt đầu thì ông ta vẫn sẽ không sợ hãi. Trịnh Bạch Thạch nhìn Yến Trì, quả nhiên vẻ mặt Yến Trì cũng hơi tối lại.
Chủ quản thấy thế liền khó xử nói, "Đại nhân, lão già kia là một kẻ không sợ chết, có đe dọa thế nào thì ông ta cũng đều không sợ hãi, không chỉ có như vậy, ông ta còn nói trong mệnh của mình có một kiếp nạn, nhưng sẽ không vì kiếp nạn này mà chết. Cho nên mấy năm nay ông ta ở trong nhà giam chẳng khác nào đang tu đạo, cả ngày ngủ nướng, thỉnh thoảng thầm nói lải nhải cái gì ta cũng nghe không hiểu. Không chỉ thế, mấy năm nay ông ta cũng không hề mắc phải bệnh gì nặng cả."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Trương đạo sĩ, bọn ta có chuyện muốn hỏi ngươi, việc liên quan đến án mạng năm đó."
Trương đạo sĩ không nhúc nhích, Trịnh Bạch Thạch liều nhíu chặt mày lại. Phạm nhân nhốt trong tù mà dám không trả lời câu hỏi của ông khiến cho ông hơi tức giận. Còn bên này Yến Trì lại nói, "Vụ án năm đó lại xuất hiện rồi."
Chỉ nói một câu như vậy Trương đạo sĩ liền quay người lại, ông nhìn Yến Trì một lúc rồi nói, "Lại có người bị lột da à?"
Yến Trì trả lời, "Người này chết giống hệt với vụ án năm xưa, ngươi có nghĩ đến chuyện giải oan cho bản thân mình chưa?"
Trương đạo sĩ nghe vậy liền mím chặt môi, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà đứng hẳn lên. Ông ta vừa đứng dậy thì có thể thấy được dáng người ông ta cực kỳ thấp bé, nhưng nhất cử nhất động lại không hề thô tục mà chỉ hỏi, "Đã chết mấy người rồi?"
"Một người." Yến Trì thản nhiên trả lời, hoàn toàn không tức giận vì sự vô lễ của ông ta.
Trương đạo sĩ nhíu mày, "Mới chết 1 người mà các ngươi đã đến rồi..."
Mặc dù ông ta nói câu này hoàn toàn không xuôi tai nhưng ông ta lại liếc nhìn Yến Trì một cái, "Cũng coi như các ngươi còn có chút khôn vặt."
Nói đến đây, Trương đạo sĩ bấm ngón tay tính toán rồi lắc đầu nói, "Vụ án này còn nghiêm trọng hơn vụ án năm xưa rất nhiều, các ngươi phải nắm vững..." Dứt lời ông lại nói, "Có điều chỉ sợ các ngươi cũng bất lực mà thôi."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Bọn ta không phải muốn hỏi ngươi những thứ này, vụ án năm đó dựa theo giáo lý của Bái Nguyệt giáo mà giết người, những người biết đến giáo lý này của ngươi có những ai? Bọn ta cũng không nói ngươi bị oan, lỡ như có người bắt chước thủ pháp giết người năm đó của ngươi thì sao? Nếu như ngươi phối hợp điều tra với bọn ta thì sao đó ngươi có thể thoát tội được rồi. Nhưng nếu ngươi không phối hợp vậy thì vụ án năm đó chỉ có thể rơi lên đầu ngươi thôi..."
Trương đạo sĩ cười cười, "Câu này của Đại lão gia thật sự dễ nghe, vậy thì cứ để cho vụ án năm đó rơi lên đầu ta đi."
Nói đến đây Trương đạo sĩ quay người lại nằm trọn vẹn trên giường tiếp tục đi ngủ.
Trịnh Bạch Thạch nhíu mày, "Ngươi đúng là cái tên cứng mềm đều không ăn!"
Trương đạo sĩ gác chân lên gối nhưng lại không nói gì, ông ta dương dương tự đắc, hoàn toàn không giống với tội phạm giết người bị nhốt 6 năm nay. Nếu như nói ông ta bị oan thì cũng không thấy trên mặt ông ta có chút phẫn nộ hay căm thù nào cả, cho nên Trịnh Bạch Thạch cũng không biết phải làm sao.
Yến Trì nói, "Nếu ngươi đã nói chuyện năm đó không phải do ngươi gây ra, mà hiện tại lại có vụ án tương tự như vậy cho nên có khả năng cao hung thủ hiện tại cũng chính là kẻ năm xưa. Hắn lại xuất hiện thì chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra kẻ hãm hại ngươi à?
Trương đạo sĩ mở mắt ra, ông ta vẫn nằm yên trên tấm đệm rách kia nhìn Yến Trì một cái sau đó lại miễn cưỡng nói, "Cũng gần như thế, có điều nếu chuyện năm đó đã không phải ta làm thì cũng có rất nhiều chuyện ta cũng không biết, chả hiểu tại sao ta lại bị bắt nhốt bao nhiêu năm nay... Haizz, mà thôi, dù sao các ngươi vẫn phải đi tìm, chi bằng tìm mấy người thẩm án năm đó đi. Giáo lý của ta năm đó toàn bộ người trong Quan Âm trấn đều biết, có những người nghe tai nọ lọt tai kia, có những người nghe xong nhớ kỹ thậm chí còn đi thực hiện, những người này đa phần vẫn còn đang ở Quan Âm trấn, các ngươi muốn điều tra thì cứ đến Quan Âm trấn mà tra. Còn nữa, bên trong giáo lý của Bái Nguyệt giáo bọn ta có nói chúng sinh đều có tội, nếu muốn chuộc tội thì hoặc là làm việc thiện, hoặc là trừng phạt kẻ ác. Ta không biết hung thủ liệu có phải muốn trừng phạt kẻ ác hay không..."
"Chuộc tội? Giết người chính là biện pháp để chuộc tội?" Trịnh Bạch Thạch tức giận nói.
Trương đạo sĩ lười biếng trả lời, "Những người chết năm đó cũng chẳng phải là người tốt lành gì..."
Lý Mục Vân nhìn Trương đạo sĩ, "Ngươi cảm thấy hung thủ đang thay trời hành đạo?"
Trương đạo sĩ nhắm mắt lại, "Đại khái chính là như thế, mấy kẻ tục nhân như các ngươi thì có nói cũng sẽ không hiểu. Thay vì muốn tìm đến manh mối quan trọng ở chỗ này của ta thì chi bằng chăm chỉ đến Quan Âm trấn hỏi đi. Năm đó hung thủ hại ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bao nhiêu lâu nay, tận bây giờ mới lật lại bản án thì có thể trách ai được?"
Trịnh Bạch Thạch nghe xong lại tức giận, ông quay lại nhìn Yến Trì, Yến Trì hỏi, "Hồ sơ vụ án năm đó để ở đâu?"
Trịnh Bạch Thạch suy nghĩ một chút, "Chắc là ở Đại Lý Tự, bởi vì hắn không nhận tội cho nên hồ sơ chuyển đến Đại Lý Tự để bên đó thẩm tra. Kiểm tra xong liền phát hiện đúng là thiếu rất nhiều manh mối nên không thể định tội được, bởi vậy mới kéo dài đến tận giờ."
Lý Mục Vân nói, "Sau năm trước ta vẫn còn chưa đến Đại Lý Tự, để lát nữa ta sai người đi tìm những hồ sơ này."
Trịnh Bạch Thạch lại nhìn sang Trương đạo sĩ trong nhà lao, "Thế tử Điện hạ, nói như vậy thì hiện tại không thẩm vấn người này nữa à?"
Yến Trì gật đầu, "Có vẻ như hắn thật sự không biết gì cả."
Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, nàng cũng gật gật đầu.
Trịnh Bạch Thạch còn có chút không cam lòng, nhưng nhìn Trương đạo sĩ kia đúng thật là một kẻ mềm cứng đều không ăn cho nên cũng thôi. Cho dù là mang ông ta ra khỏi nhà lao, sau đó lại dùng một trận đại hình thì chắc chắn ông ta vẫn không hề nhận tội, cuối cùng chính là lãng phí thời gian của bọn họ.
Lúc Yến Trì ra khỏi đây liền nói, "Trương đạo sĩ này có lai lịch thế nào?"
Trong số mấy người ở đây thì chỉ có Trịnh Bạch Thạch tương đối hiểu biết đối với vụ án năm xưa, bởi vậy ông trả lời, "Trương đạo sĩ này không cha không mẹ, người ngoài cũng không biết rốt cuộc là hắn làm thế nào để đến được Quan Âm trấn, cùng lắm chỉ là biết ông ta canh giữ một đạo quán nhỏ bên trong Quan Âm trấn. Sự việc xảy ra lại liên quan trực tiếp đến Bái Nguyệt giáo, cộng thêm những người chết đều đã từng đến đạo quán nghe ông ta thuyết giáo cho nên ông ta chính là kẻ tình nghi lớn nhất. À đúng rồi, ông ta am hiểu nghề mộc, điêu khắc tượng đều cực kỳ đẹp."
Nói xong Trịnh Bạch Thạch lại suy nghĩ giây lát, "Những chuyện khác thì ta không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ trong hồ sơ vụ án thì sẽ ghi chép đầy đủ hơn."
"Am hiểu điêu khắc tượng?" Yến Trì nhạy cảm bắt được mấy từ quan trọng.
Tần Hoan đã từng nói, có được thủ pháp tỉ mỉ thế này để lột hết da người thì nhất định người này rất am hiểu dùng dao.
Trịnh Bạch Thạch cũng nghĩ đến, "Cho nên năm đó ông ta là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng vừa rồi ta thấy... thấy người này cực kỳ quái dị. Nếu nói hắn là hung thủ thì hắn lại không hề sợ sệt cắn rứng lương tâm, còn nếu nói hắn không phải hung thủ, hắn đã bị nhốt nhiều năm như vậy mà tinh thần hoàn toàn không sa sút, ngược lại còn coi thiên lao như đạo quán nhỏ của nhà mình vậy!"
Tần Hoan nói, "Trên hồ sơ năm đó nhất định còn ghi lại tường tận nghiệm trạng nghiệm thi cùng với rất nhiều chi tiết khác. Muốn biết có phải cùng 1 hung thủ không thì phải so sánh 2 bên, sau đó chắc hẳn sẽ có thêm phát hiện mới."
Lý Mục Vân nói, "Lời Quận chúa nói rất đúng, ta lập tức quay về Đại Lý Tự."
Ra khỏi thiên lao, đương nhiên Lý Mục Vân đến Đại Lý Tự, Trịnh Bạch Thạch không biết Yến Trì và Tần Hoan có tính toán gì. Yến Trì lên tiếng, "Đến Uy Viễn Bá phủ xem thử, Quận chúa cũng đi cùng đi..."
Trịnh Bạch Thạch liền trả lời, "Được, vậy hạ quan cùng đi chung với Thế tử và Quận chúa."