Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 558: Đạo sĩ kỳ lạ (2)



Mấy người tách nhau ra lên xe ngựa, Yến Trì cùng ngồi chung với Tần Hoan như thường lệ, vừa lên xe hắn đã nói, "Uy Viễn Bá gia có 4 nhi tử, hiện tại người chết chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất Ngô Khiêm. Tiểu nhi tử này thường xuyên lưu luyến nơi ong bướm, hôm đó trước khi xảy ra chuyện thì hắn đi uống rượu hoa ở Phượng Thê lâu, bên cạnh hắn vốn có gã sai vặt, nhưng không hiểu sao ngày đó lại không hề dẫn theo. Lúc hắn rời đi thì cô nương ở Phượng Thê lâu có nói Ngô Khiêm muốn về nhà, cho nên hẳn là hắn về nhà được nửa đường sau đó mới bị tập kích."

Tần Hoan phản ứng cực nhanh nói, "Dọc đường từ Phượng Thê lâu quay về Uy Viễn Bá phủ liệu có thể tìm thấy manh mối hay không?"

"Triển Dương đã đi điều tra, nếu như có thì hôm nay sẽ có tin tức." Yến Trì nói xong lại lên tiếng, "Nàng cảm thấy Trương đạo sĩ kia có chỗ nào kỳ lạ không?"

Tần Hoan gật đầu, "Ánh mắt ông ta nhìn chàng rất lạ..."

Yến Trì cũng gật đầu, "Ta vốn tưởng rằng một người đã bị nhốt tận 6 năm thì khí phách toàn thân đã tiêu tán hết, nhưng ông ta lại cực kỳ bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Chỉ dựa vào điểm này thì cũng đủ để chứng minh người này không hề đơn giản rồi. Ta còn cảm thấy được ánh mắt ông ta nhìn nàng cũng rất kỳ lạ."

Tần Hoan thầm giật mình, Yến Trì không nói thì chính nàng cũng cảm thấy như vậy, cho nên vừa rồi nàng mới vô thức mà không muốn ở lại lâu trong thiên lao. Chuyện nàng chết đi sống lại cực kỳ siêu việt lạ thường, cũng cực kỳ huyền bí. Mặc dù nàng không tin quỷ thần thế nhưng chuyện nàng mượn xác hoàn hồn lại thật sự xảy ra, liệu có phải Trương đạo sĩ này thật sự có chút thần thông nên đã nhìn ra lai lịch của nàng?

Nhưng kể cả như vậy thì ánh mắt hắn nhìn vào Yến Trì là thể hiện điều gì?

Yến Trì liền nói, "Vụ án này nếu như thật sự có thể đưa được vụ án năm xưa ra ánh sáng thì đương nhiên là tốt nhất. Ta còn muốn giữ lại Trương đạo sĩ này để tự mình dùng, người này tạo cho ta một cảm giác không tốt lắm, nếu như ông ta thật sự chỉ làm một đạo sĩ đơn thuần thôi thì không sao. Còn không thì vẫn nên giữ lại bên cạnh mình cho yên tâm hơn..."

Tần Hoan không nghi ngờ gì sự nhạy cảm của Yến Trì, nàng có thể sử dụng kiến thức phân biệt người ta có nói dối hay không từ chỗ phụ thân, nhưng trên cõi đời mênh mông này thì lòng người vừa phức tạp vừa thâm sâu, nàng không thể nào nắm được toàn bộ được. Ở điểm này thì Yến Trì mạnh hơn nàng gấp trăm lên, để nàng đi đối phó dân chúng bình thường có lẽ được, nhưng nếu như nàng thật sự gặp phải cao nhân gì đó thì thật sự cũng có chút hơi bất lực rồi.

Yến Trì gật đầu, "Người trong tín giáo một khi lầm đường lỡ bước thì hành sự chắc chắn sẽ vừa cố chấp vừa độc ác."

Hai người nói chuyện chẳng bao lâu đã đến được Uy Viễn Bá phủ, vừa nghe Thế tử Điện hạ và Trịnh Tri phủ đến đây thì người gác cổng lập tức đi thông báo. Rất nhanh sau đó một nam tử dung mạo tuấn tú, tuổi tác khoảng 20 bước ra.

Nhìn đến người tới, Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Người đến chính là đương gia của Uy Viễn Bá phủ, Tam công tử Ngô Du."

Ngô Du bước nhanh đến, chắp tay cúi đầu thi lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Tri phủ Đại nhân, còn vị này là..."

Ngô Du biết Trịnh Bạch Thạch đến là vì vụ án, nhưng không nghĩ rằng còn có một nữ tử theo đến. Thấy dung mạo nữ tử này băng thanh ngọc khiết nên hắn quan sát cẩn thận một hồi, Trịnh Bạch Thạch lên tiếng, "Vị này chính là Vĩnh Từ Quận chúa."

Ngô Du nghe vậy vội vàng thu hồi ánh mắt lại, "Hóa ra là Quận chúa, bái kiến Quận chúa."

Yến Trì phất tay, dùng nửa người mình chặn Tần Hoan lại, "Tam công tử không cần phải đa lễ, bọn ta đến đây để hỏi một chút chuyện liên quan đến Tứ thiếu gia..."

Ngô Du cười khổ, xoay lại rồi mời cả 3 người đến chính viện. Dọc đường đi vào, thấy cảnh trí của Uy Viễn Bá phủ này cực kỳ tinh xảo và thanh tú, mặc dù không rộng lớn được như Trung Dũng Hầu phủ nhưng cũng là điển hình cho một hộ gia đình có công với đất nước.

Đi đến tiền sảnh lại thấy trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, những vật trang trí hay gốm sứ đều là thượng phẩm, trên tường cũng treo mấy bức tranh chữ của các danh tác. Ngô Du mời 3 người ngồi xuống, sai người dâng trà rồi nói, "Vốn dĩ không biết là Tứ đệ xảy ra chuyện, nhưng phái người đi tìm rất lâu trong phủ cũng không thấy người đâu, chỉ sợ là..."

Ngô Du thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút bi thống, "Tứ đệ chính là người nhỏ tuổi nhất trong phủ, lúc nhỏ được nhận hết sủng ái nhưng không ngờ lại vì được cưng chiều quá mức cho nên mới tạo thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp. Về sau nó càng lưu luyến những nơi tửu sắc, tuổi trẻ mà thân thể đã hư hao hết rồi, hiện tại lại càng..."

Hai tròng mắt Ngô Du đỏ ửng, Yến Trì nói, "Tam công tử nén bi thương, hôm nay bọn ta đến hỏi chủ yếu là muốn biết binfht hường liệu Tứ công tử có kẻ thù gì không? Hoặc là gần đây có xảy ra tranh chấp gì, còn nữa, liệu Tam công tử có nghi ngờ người nào không?"

Ngô Du nghe vậy liền ngẩn người, một lúc sau mới cười khổ lắc đầu, "Bình thường Tứ đệ cũng rất ít khi ở nhà, lại càng không vừa mắt với ta, năm trước hắn còn náo loạn mấy trận. Bằng hữu của hắn cũng đều là... Ta cũng không quen biết những người đó, cũng không biết hắn ở bên ngoài có kết thù oán gì hay có cùng ai khắc khẩu gì không."

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Vậy Tam công tử có định đến nhận thi thể mang về không?"

Ngô Du suy nghĩ giây lát rồi nói, "Chuyện này ta còn phải thương lượng một chút với phụ thân, sáng sớm mai sẽ đến nghĩa tran tiếp nhận di thể Tứ đệ quay về." Ngô Du nói xong lại thở dài, "Nói ra thì Ngô gia cúng ta cũng không có phúc về đường con cháu. Trước đây Đại ca xảy ra chuyện, hiện giờ Tứ đệ lại... Gia phụ có bệnh nặng trong người, cũng không biết liệu có thể thừa nhận tin tức như vậy không nữa."

Tần Hoan nhớ rõ Trịnh Bạch Thạch đã từng nói Đại công tử của Uy Viễn Bá gia đã rời đi được mấy năm rồi đến giờ vẫn chưa quay về.

Tần Hoan liền hỏi, "Không biết năm đó Đại công tử đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Du thở dài, "Bốn năm trước Đại ca đã mất tích, lúc ấy cũng không xảy ra chuyện gì cả. Nếu thật sự đáng đề cập đến thì chính là huynh ấy đã ầm ĩ với phụ thân một trận, nói ra thì cũng là tại ta..."

Ngô Du cười khổ, "Lúc ấy trong nhà có một người được đến Lại bộ quản lý công việc sổ sách, vốn dĩ người đi là Đại ca, dù Đại ca không đi thì vẫn còn có Nhị ca, nhưng phụ thân lại cho ta cơ hội này. Chính bởi vì thế nên trong lòng Đại ca mới bất mãn, ta nhớ rõ là khoảng trước sau Trung thu, sau khi huynh ấy tranh cãi ầm ĩ một trận với phụ thân liền bỏ nhà ra đi, từ đó về sau không thấy quay lại nữa."

"Đại công tử đã lâu không trở về, nhưng đã báo quan chưa?"

Tần Hoan hỏi như vậy thì Ngô Du liền cười khổ, "Lúc Đại ca đi cũng ăn nói bậy bạ rằng mình không về nữa, bọn ta chỉ cho rằng huynh ấy chỉ tức giận bỏ đi mà thôi nên mới không báo quan ngay lúc đó. Sau này chúng ta đến hỏi quan phủ, quan phủ nói gần đây cũng không phát hiện ra người vô danh nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn nói sẽ để ý giúp chúng ta, nên chúng ta không còn cách nào khác đành phải quay về."

Tần Hoan gật đầu, "Bao nhiêu năm nay vẫn bặt vô âm tín sao?"

Ngô Du gật đầu, "Phải, vẫn không có tin tức gì."

Tần Hoan nghe vậy liền không hỏi thêm nhiều nữa, Trịnh Bạch Thạch lại tiếp tục hỏi về chuyện của Ngô Khiêm, nhưng hỏi tới hỏi lui thì Ngô Du này cũng chẳng biết gì cả. Cuối cùng Ngô Du gọi gã sai vặt bên người Ngô Khiêm đến, hắn nói 2 tháng gần đây Ngô Khiêm chỉ đến Phượng Thê lâu. Hỏi đến bạn bè của Ngô Khiêm thì gã sai vặt cũng kể ra được mấy cái tên. Trịnh Bạch Thạch ghi nhớ lại từng cái sau đó mới cáo từ hai người Yến Trì rời đi. Ra khỏi Uy Viễn Bá phủ, Trịnh Bạch Thạch về nha môn trước để gặp gỡ với Triển Dương còn Yến Trì tiễn Tần Hoan về Hầu phủ.

Trên xe ngựa, Yến Trì nói, "Nàng cảm thấy liệu Đại thiếu gia của Uy Viễn Bá phủ kia có liên quan đến việc này?"

Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là trong nhà có tận 2 nhi tử xảy ra chuyện thì có hơi trùng hợp mà thôi. Chẳng qua Đại công tử gặp chuyện từ 4 năm trước cho nên không liên quan gì đến chuyện này."

Yến Trì nhăn mày, "Nếu như hung thủ giết người thật sự giết người vì để chuộc tội thì là chuộc tội gì? Hung thủ cố tình lựa chọn những người phạm tội để giết, nhưng làm sao hắn biết được Ngô Khiêm phạm phải những tội này?"

Tần Hoan cũng nói, "Chuyện trong phủ bọn hắn cũng giống hệt với những chuyện xảy ra trong giới quý tốc, chỉ cần hỏi thăm nhiều một chút thì có lẽ cũng sẽ biết được thôi."

Như vậy thì phạm vi vụ án này càng rộng lớn hơn rồi.

Yến Trì đưa Tần Hoan về Hầu phủ, Tần Sương vẫn ngồi trong phòng thêu đồ cưới, nghe nói Tần Hoan quay về thì liền lập tức bước đến Tùng Phong viện cùng thăm con chim nhỏ với nàng. Con chim được Phục Linh chăm sóc 1 ngày 1 đêm nhưng vẫn còn suy nhược, Tần Hoan nhìn thấy thế chỉ sợ bản thân mình nuôi không nổi khiến nó bị chết liền nói, "Chắc là phải đi hỏi thợ thủ công trong phủ một chút, bọn ta chưa từng nuôi chim mà đây lại là chim của Cửu Điện hạ, nếu như biết được nó chết thì thằng bé chắc chắn sẽ đau lòng."

Với tính cách kia của Yến Tuy thì có được một vật khiến cho mình yêu thích thì thật sự không dễ dàng, Tần Hoan cũng không muốn là kẻ thất tín.

Phục Linh nghe xong liền oán giận nhóc con kia khó hầu hạ thật thế nhưng vẫn đi về phía viện của hạ nhân để hỏi thợ thủ công trong phủ. Tần Sương nói chuyện với Tần Hoan, "Ngày mai ngươi theo ta đi mua chỉ tơ không? Chỉ tơ mà ta dùng đã hết rồi cho nên mới muốn đi mua một chút đồ lưu hành bên trong kinh thành."

Tần Hoan nghe vậy đương nhiên là đồng ý, thấy hôn sự của Tần Sương càng lúc càng gần thì Tần Hoan cũng sốt ruột thay cho nàng.

Cứ như vậy qua một đêm, đến sáng sớm hôm sau Tần Hoan liền đi cùng Tần Sương ra ngoài. Hồ thị nghe nói các nàng muốn đi mua sắm thì phái rất nhiều hộ vệ đi cùng, đoàn người ra khỏi cửa liền đi thẳng đến chợ Tây.

Những cửa hàng nổi danh về tơ lụa và kim chỉ này đều do Hồ thị trước đây dẫn các nàng đến. Lúc hai người đến thì người vẫn chưa nhiều lắm, còn chưa vào cửa mà Tần Sương đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc!

"Tú Chi..."

Tần Sương nhìn thấy người kia đúng thật là Tú Chi!

Nàng gọi một tiếng, Tú Chi đang đứng nói gì đó trước mặt ông chủ liền quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Tần Hoan và Tần Sương thì nàng lập tức sửng sốt, vẻ mặt cũng có chút phức tạp.

Nàng cực nhanh quay lại nói với ông chủ mấy câu nữa rồi bước đến trước mặt Tần Hoan và Tần Sương.

"Bái kiến Quận chúa, bái kiến Lục tiểu thư."

Tần Sương không thể ngờ được lại gặp được Tú Chi ở đây, nàng vội hỏi, "Các ngươi ổn chứ? Hiện tại Tần Tương ở trong Thành vương phủ có tốt không? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tần Sương hỏi đến mức sốt ruột, Tú Chi nghĩ đến sự tráng lệ trong Thành vương phủ thì trong vô thức lại hất hàm.

"Lục tiểu thư yên tâm, tiểu thư bọn ta cực kỳ tốt, nô tỳ cũng vậy, hiện tại nô tỳ ra ngoài chính là muốn mua thêm mấy bộ y phục nữa cho tiểu thư. Nô tỳ đã căn dặn ông chủ, sau khi làm xong đưa đến Thành vương phủ là được."

Trước đây Tú Chi chính là người bên cạnh Lâm thị nên không quá để ý đến Tần Sương. Nếu người hỏi là Tần Hoan thì nàng còn cân nhắc suy nghĩ, nhưng hiện tại người hỏi là Tần Sương nên trong giọng nói của nàng vô thức mà kèm theo chút ngạo nghễ.

Tần Sương hoàn toàn không cảm thấy gì, "Thành vương đối xử với tỷ ấy tốt không? Vì sao tỷ ấy lại không tự mình ra ngoài?"

Tần Sương cảm thấy nếu tự Tần Tương ra ngoài thì lần này đã có thể gặp mặt nàng ta rồi, nhưng Tú Chi nghe thấy thế lại cảm thấy Tần Sương đang không tin Tần Tương được sống tốt nên mới nở nụ cười, "Thành vương đối xử v ới tiểu thư đương nhiên là cực kỳ tốt, hôm nay ra ngoài chọn mua y phục, nô tỳ thật sự không cần phải mang theo một đồng tiền nào cả. Đây đều là thể diện mà Thành vương Điện hạ cho, còn về phần tiểu thư bọn ta vì sao không tự mình ra ngoài, bởi vì chuyện đi mua đồ này tiểu thư không cần thiết phải đích thân đi mua. Mấy ngày nay Thành vương Điện hạ đều nghỉ ngơi ở chỗ tiểu thư, tiểu thư bận rộn chăm sóc Thành vương Điện hạ đó."

Cuối cùng Tần Sương cũng cảm thấy không thoải mái ở đâu, nàng giật giật khóe môi nhưng nhất thời không biết phải nói gì, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nói xong Tần Sương lại có dũng khí, "Có một chuyện chắc là các ngươi vẫn chưa biết, chính là... chính là bên Tiết gia không muốn tuột mất cơ hội kết thân với Hầu phủ, cho nên bọn họ đã cầu thú ta rồi."

Tần Sương vẫn cảm thấy bản thân mình đoạt mất đồ của Tần Tương nên mới bất an trong lòng. Hiện tại nàng nhìn thấy Tú Chi nên muốn tự mình nói việc này ra cho Tú Chi, Tú Chi nhìn Tần Sương lo lắng mà trong lòng cười thầm, Lục tiểu thư này vẫn là một kẻ không lên nổi mặt bàn như vậy.

Tú Chi ưỡn thẳng lưng rồi nói, "Chuyện này tiểu thư bọn ta đã biết rồi."

Tần Sương kinh ngạc, "À, tỷ ấy đã biết rồi sao?"

Tú Chi cười nói, "Mặc dù nói hôm đó Hầu gia nói chuyện hơi khó nghe nhưng đại khái tiểu thư bọn ta cũng không thay đổi tính tình. Tiểu thư vẫn nhớ mong chuyện trong Hầu phủ, mấy ngày trước đây tiểu thư đã biết chuyện này rồi. Lúc đó tiểu thư còn cực kỳ vui vẻ thay cho Lục tiểu thư, tuy công tử Tiết gia kia không xứng với tiểu thư nhưng cũng là một lựa chọn không tồi. Lục tiểu thư thay thế tiểu thư nhà ta gả đi đã có thể bảo toàn thể diện của cả 2 nhà, lại tìm được một chốn về tốt cho nên tiểu thư nhà ta vui vẻ còn không kịp đó."

Mấy người tách nhau ra lên xe ngựa, Yến Trì cùng ngồi chung với Tần Hoan như thường lệ, vừa lên xe hắn đã nói, "Uy Viễn Bá gia có 4 nhi tử, hiện tại người chết chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất Ngô Khiêm. Tiểu nhi tử này thường xuyên lưu luyến nơi ong bướm, hôm đó trước khi xảy ra chuyện thì hắn đi uống rượu hoa ở Phượng Thê lâu, bên cạnh hắn vốn có gã sai vặt, nhưng không hiểu sao ngày đó lại không hề dẫn theo. Lúc hắn rời đi thì cô nương ở Phượng Thê lâu có nói Ngô Khiêm muốn về nhà, cho nên hẳn là hắn về nhà được nửa đường sau đó mới bị tập kích."

Tần Hoan phản ứng cực nhanh nói, "Dọc đường từ Phượng Thê lâu quay về Uy Viễn Bá phủ liệu có thể tìm thấy manh mối hay không?"

"Triển Dương đã đi điều tra, nếu như có thì hôm nay sẽ có tin tức." Yến Trì nói xong lại lên tiếng, "Nàng cảm thấy Trương đạo sĩ kia có chỗ nào kỳ lạ không?"

Tần Hoan gật đầu, "Ánh mắt ông ta nhìn chàng rất lạ..."

Yến Trì cũng gật đầu, "Ta vốn tưởng rằng một người đã bị nhốt tận 6 năm thì khí phách toàn thân đã tiêu tán hết, nhưng ông ta lại cực kỳ bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Chỉ dựa vào điểm này thì cũng đủ để chứng minh người này không hề đơn giản rồi. Ta còn cảm thấy được ánh mắt ông ta nhìn nàng cũng rất kỳ lạ."

Tần Hoan thầm giật mình, Yến Trì không nói thì chính nàng cũng cảm thấy như vậy, cho nên vừa rồi nàng mới vô thức mà không muốn ở lại lâu trong thiên lao. Chuyện nàng chết đi sống lại cực kỳ siêu việt lạ thường, cũng cực kỳ huyền bí. Mặc dù nàng không tin quỷ thần thế nhưng chuyện nàng mượn xác hoàn hồn lại thật sự xảy ra, liệu có phải Trương đạo sĩ này thật sự có chút thần thông nên đã nhìn ra lai lịch của nàng?

Nhưng kể cả như vậy thì ánh mắt hắn nhìn vào Yến Trì là thể hiện điều gì?

Yến Trì liền nói, "Vụ án này nếu như thật sự có thể đưa được vụ án năm xưa ra ánh sáng thì đương nhiên là tốt nhất. Ta còn muốn giữ lại Trương đạo sĩ này để tự mình dùng, người này tạo cho ta một cảm giác không tốt lắm, nếu như ông ta thật sự chỉ làm một đạo sĩ đơn thuần thôi thì không sao. Còn không thì vẫn nên giữ lại bên cạnh mình cho yên tâm hơn..."

Tần Hoan không nghi ngờ gì sự nhạy cảm của Yến Trì, nàng có thể sử dụng kiến thức phân biệt người ta có nói dối hay không từ chỗ phụ thân, nhưng trên cõi đời mênh mông này thì lòng người vừa phức tạp vừa thâm sâu, nàng không thể nào nắm được toàn bộ được. Ở điểm này thì Yến Trì mạnh hơn nàng gấp trăm lên, để nàng đi đối phó dân chúng bình thường có lẽ được, nhưng nếu như nàng thật sự gặp phải cao nhân gì đó thì thật sự cũng có chút hơi bất lực rồi.

Yến Trì gật đầu, "Người trong tín giáo một khi lầm đường lỡ bước thì hành sự chắc chắn sẽ vừa cố chấp vừa độc ác."

Hai người nói chuyện chẳng bao lâu đã đến được Uy Viễn Bá phủ, vừa nghe Thế tử Điện hạ và Trịnh Tri phủ đến đây thì người gác cổng lập tức đi thông báo. Rất nhanh sau đó một nam tử dung mạo tuấn tú, tuổi tác khoảng 20 bước ra.

Nhìn đến người tới, Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Người đến chính là đương gia của Uy Viễn Bá phủ, Tam công tử Ngô Du."

Ngô Du bước nhanh đến, chắp tay cúi đầu thi lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Tri phủ Đại nhân, còn vị này là..."

Ngô Du biết Trịnh Bạch Thạch đến là vì vụ án, nhưng không nghĩ rằng còn có một nữ tử theo đến. Thấy dung mạo nữ tử này băng thanh ngọc khiết nên hắn quan sát cẩn thận một hồi, Trịnh Bạch Thạch lên tiếng, "Vị này chính là Vĩnh Từ Quận chúa."

Ngô Du nghe vậy vội vàng thu hồi ánh mắt lại, "Hóa ra là Quận chúa, bái kiến Quận chúa."

Yến Trì phất tay, dùng nửa người mình chặn Tần Hoan lại, "Tam công tử không cần phải đa lễ, bọn ta đến đây để hỏi một chút chuyện liên quan đến Tứ thiếu gia..."

Ngô Du cười khổ, xoay lại rồi mời cả 3 người đến chính viện. Dọc đường đi vào, thấy cảnh trí của Uy Viễn Bá phủ này cực kỳ tinh xảo và thanh tú, mặc dù không rộng lớn được như Trung Dũng Hầu phủ nhưng cũng là điển hình cho một hộ gia đình có công với đất nước.

Đi đến tiền sảnh lại thấy trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, những vật trang trí hay gốm sứ đều là thượng phẩm, trên tường cũng treo mấy bức tranh chữ của các danh tác. Ngô Du mời 3 người ngồi xuống, sai người dâng trà rồi nói, "Vốn dĩ không biết là Tứ đệ xảy ra chuyện, nhưng phái người đi tìm rất lâu trong phủ cũng không thấy người đâu, chỉ sợ là..."

Ngô Du thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút bi thống, "Tứ đệ chính là người nhỏ tuổi nhất trong phủ, lúc nhỏ được nhận hết sủng ái nhưng không ngờ lại vì được cưng chiều quá mức cho nên mới tạo thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp. Về sau nó càng lưu luyến những nơi tửu sắc, tuổi trẻ mà thân thể đã hư hao hết rồi, hiện tại lại càng..."

Hai tròng mắt Ngô Du đỏ ửng, Yến Trì nói, "Tam công tử nén bi thương, hôm nay bọn ta đến hỏi chủ yếu là muốn biết binfht hường liệu Tứ công tử có kẻ thù gì không? Hoặc là gần đây có xảy ra tranh chấp gì, còn nữa, liệu Tam công tử có nghi ngờ người nào không?"

Ngô Du nghe vậy liền ngẩn người, một lúc sau mới cười khổ lắc đầu, "Bình thường Tứ đệ cũng rất ít khi ở nhà, lại càng không vừa mắt với ta, năm trước hắn còn náo loạn mấy trận. Bằng hữu của hắn cũng đều là... Ta cũng không quen biết những người đó, cũng không biết hắn ở bên ngoài có kết thù oán gì hay có cùng ai khắc khẩu gì không."

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Vậy Tam công tử có định đến nhận thi thể mang về không?"

Ngô Du suy nghĩ giây lát rồi nói, "Chuyện này ta còn phải thương lượng một chút với phụ thân, sáng sớm mai sẽ đến nghĩa tran tiếp nhận di thể Tứ đệ quay về." Ngô Du nói xong lại thở dài, "Nói ra thì Ngô gia cúng ta cũng không có phúc về đường con cháu. Trước đây Đại ca xảy ra chuyện, hiện giờ Tứ đệ lại... Gia phụ có bệnh nặng trong người, cũng không biết liệu có thể thừa nhận tin tức như vậy không nữa."

Tần Hoan nhớ rõ Trịnh Bạch Thạch đã từng nói Đại công tử của Uy Viễn Bá gia đã rời đi được mấy năm rồi đến giờ vẫn chưa quay về.

Tần Hoan liền hỏi, "Không biết năm đó Đại công tử đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Du thở dài, "Bốn năm trước Đại ca đã mất tích, lúc ấy cũng không xảy ra chuyện gì cả. Nếu thật sự đáng đề cập đến thì chính là huynh ấy đã ầm ĩ với phụ thân một trận, nói ra thì cũng là tại ta..."

Ngô Du cười khổ, "Lúc ấy trong nhà có một người được đến Lại bộ quản lý công việc sổ sách, vốn dĩ người đi là Đại ca, dù Đại ca không đi thì vẫn còn có Nhị ca, nhưng phụ thân lại cho ta cơ hội này. Chính bởi vì thế nên trong lòng Đại ca mới bất mãn, ta nhớ rõ là khoảng trước sau Trung thu, sau khi huynh ấy tranh cãi ầm ĩ một trận với phụ thân liền bỏ nhà ra đi, từ đó về sau không thấy quay lại nữa."

"Đại công tử đã lâu không trở về, nhưng đã báo quan chưa?"

Tần Hoan hỏi như vậy thì Ngô Du liền cười khổ, "Lúc Đại ca đi cũng ăn nói bậy bạ rằng mình không về nữa, bọn ta chỉ cho rằng huynh ấy chỉ tức giận bỏ đi mà thôi nên mới không báo quan ngay lúc đó. Sau này chúng ta đến hỏi quan phủ, quan phủ nói gần đây cũng không phát hiện ra người vô danh nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn nói sẽ để ý giúp chúng ta, nên chúng ta không còn cách nào khác đành phải quay về."

Tần Hoan gật đầu, "Bao nhiêu năm nay vẫn bặt vô âm tín sao?"

Ngô Du gật đầu, "Phải, vẫn không có tin tức gì."

Tần Hoan nghe vậy liền không hỏi thêm nhiều nữa, Trịnh Bạch Thạch lại tiếp tục hỏi về chuyện của Ngô Khiêm, nhưng hỏi tới hỏi lui thì Ngô Du này cũng chẳng biết gì cả. Cuối cùng Ngô Du gọi gã sai vặt bên người Ngô Khiêm đến, hắn nói 2 tháng gần đây Ngô Khiêm chỉ đến Phượng Thê lâu. Hỏi đến bạn bè của Ngô Khiêm thì gã sai vặt cũng kể ra được mấy cái tên. Trịnh Bạch Thạch ghi nhớ lại từng cái sau đó mới cáo từ hai người Yến Trì rời đi. Ra khỏi Uy Viễn Bá phủ, Trịnh Bạch Thạch về nha môn trước để gặp gỡ với Triển Dương còn Yến Trì tiễn Tần Hoan về Hầu phủ.

Trên xe ngựa, Yến Trì nói, "Nàng cảm thấy liệu Đại thiếu gia của Uy Viễn Bá phủ kia có liên quan đến việc này?"

Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là trong nhà có tận 2 nhi tử xảy ra chuyện thì có hơi trùng hợp mà thôi. Chẳng qua Đại công tử gặp chuyện từ 4 năm trước cho nên không liên quan gì đến chuyện này."

Yến Trì nhăn mày, "Nếu như hung thủ giết người thật sự giết người vì để chuộc tội thì là chuộc tội gì? Hung thủ cố tình lựa chọn những người phạm tội để giết, nhưng làm sao hắn biết được Ngô Khiêm phạm phải những tội này?"

Tần Hoan cũng nói, "Chuyện trong phủ bọn hắn cũng giống hệt với những chuyện xảy ra trong giới quý tốc, chỉ cần hỏi thăm nhiều một chút thì có lẽ cũng sẽ biết được thôi."

Như vậy thì phạm vi vụ án này càng rộng lớn hơn rồi.

Yến Trì đưa Tần Hoan về Hầu phủ, Tần Sương vẫn ngồi trong phòng thêu đồ cưới, nghe nói Tần Hoan quay về thì liền lập tức bước đến Tùng Phong viện cùng thăm con chim nhỏ với nàng. Con chim được Phục Linh chăm sóc 1 ngày 1 đêm nhưng vẫn còn suy nhược, Tần Hoan nhìn thấy thế chỉ sợ bản thân mình nuôi không nổi khiến nó bị chết liền nói, "Chắc là phải đi hỏi thợ thủ công trong phủ một chút, bọn ta chưa từng nuôi chim mà đây lại là chim của Cửu Điện hạ, nếu như biết được nó chết thì thằng bé chắc chắn sẽ đau lòng."

Với tính cách kia của Yến Tuy thì có được một vật khiến cho mình yêu thích thì thật sự không dễ dàng, Tần Hoan cũng không muốn là kẻ thất tín.

Phục Linh nghe xong liền oán giận nhóc con kia khó hầu hạ thật thế nhưng vẫn đi về phía viện của hạ nhân để hỏi thợ thủ công trong phủ. Tần Sương nói chuyện với Tần Hoan, "Ngày mai ngươi theo ta đi mua chỉ tơ không? Chỉ tơ mà ta dùng đã hết rồi cho nên mới muốn đi mua một chút đồ lưu hành bên trong kinh thành."

Tần Hoan nghe vậy đương nhiên là đồng ý, thấy hôn sự của Tần Sương càng lúc càng gần thì Tần Hoan cũng sốt ruột thay cho nàng.

Cứ như vậy qua một đêm, đến sáng sớm hôm sau Tần Hoan liền đi cùng Tần Sương ra ngoài. Hồ thị nghe nói các nàng muốn đi mua sắm thì phái rất nhiều hộ vệ đi cùng, đoàn người ra khỏi cửa liền đi thẳng đến chợ Tây.

Những cửa hàng nổi danh về tơ lụa và kim chỉ này đều do Hồ thị trước đây dẫn các nàng đến. Lúc hai người đến thì người vẫn chưa nhiều lắm, còn chưa vào cửa mà Tần Sương đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc!

"Tú Chi..."

Tần Sương nhìn thấy người kia đúng thật là Tú Chi!

Nàng gọi một tiếng, Tú Chi đang đứng nói gì đó trước mặt ông chủ liền quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Tần Hoan và Tần Sương thì nàng lập tức sửng sốt, vẻ mặt cũng có chút phức tạp.

Nàng cực nhanh quay lại nói với ông chủ mấy câu nữa rồi bước đến trước mặt Tần Hoan và Tần Sương.

"Bái kiến Quận chúa, bái kiến Lục tiểu thư."

Tần Sương không thể ngờ được lại gặp được Tú Chi ở đây, nàng vội hỏi, "Các ngươi ổn chứ? Hiện tại Tần Tương ở trong Thành vương phủ có tốt không? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tần Sương hỏi đến mức sốt ruột, Tú Chi nghĩ đến sự tráng lệ trong Thành vương phủ thì trong vô thức lại hất hàm.

"Lục tiểu thư yên tâm, tiểu thư bọn ta cực kỳ tốt, nô tỳ cũng vậy, hiện tại nô tỳ ra ngoài chính là muốn mua thêm mấy bộ y phục nữa cho tiểu thư. Nô tỳ đã căn dặn ông chủ, sau khi làm xong đưa đến Thành vương phủ là được."

Trước đây Tú Chi chính là người bên cạnh Lâm thị nên không quá để ý đến Tần Sương. Nếu người hỏi là Tần Hoan thì nàng còn cân nhắc suy nghĩ, nhưng hiện tại người hỏi là Tần Sương nên trong giọng nói của nàng vô thức mà kèm theo chút ngạo nghễ.

Tần Sương hoàn toàn không cảm thấy gì, "Thành vương đối xử với tỷ ấy tốt không? Vì sao tỷ ấy lại không tự mình ra ngoài?"

Tần Sương cảm thấy nếu tự Tần Tương ra ngoài thì lần này đã có thể gặp mặt nàng ta rồi, nhưng Tú Chi nghe thấy thế lại cảm thấy Tần Sương đang không tin Tần Tương được sống tốt nên mới nở nụ cười, "Thành vương đối xử v ới tiểu thư đương nhiên là cực kỳ tốt, hôm nay ra ngoài chọn mua y phục, nô tỳ thật sự không cần phải mang theo một đồng tiền nào cả. Đây đều là thể diện mà Thành vương Điện hạ cho, còn về phần tiểu thư bọn ta vì sao không tự mình ra ngoài, bởi vì chuyện đi mua đồ này tiểu thư không cần thiết phải đích thân đi mua. Mấy ngày nay Thành vương Điện hạ đều nghỉ ngơi ở chỗ tiểu thư, tiểu thư bận rộn chăm sóc Thành vương Điện hạ đó."

Cuối cùng Tần Sương cũng cảm thấy không thoải mái ở đâu, nàng giật giật khóe môi nhưng nhất thời không biết phải nói gì, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nói xong Tần Sương lại có dũng khí, "Có một chuyện chắc là các ngươi vẫn chưa biết, chính là... chính là bên Tiết gia không muốn tuột mất cơ hội kết thân với Hầu phủ, cho nên bọn họ đã cầu thú ta rồi."

Tần Sương vẫn cảm thấy bản thân mình đoạt mất đồ của Tần Tương nên mới bất an trong lòng. Hiện tại nàng nhìn thấy Tú Chi nên muốn tự mình nói việc này ra cho Tú Chi, Tú Chi nhìn Tần Sương lo lắng mà trong lòng cười thầm, Lục tiểu thư này vẫn là một kẻ không lên nổi mặt bàn như vậy.

Tú Chi ưỡn thẳng lưng rồi nói, "Chuyện này tiểu thư bọn ta đã biết rồi."

Tần Sương kinh ngạc, "À, tỷ ấy đã biết rồi sao?"

Tú Chi cười nói, "Mặc dù nói hôm đó Hầu gia nói chuyện hơi khó nghe nhưng đại khái tiểu thư bọn ta cũng không thay đổi tính tình. Tiểu thư vẫn nhớ mong chuyện trong Hầu phủ, mấy ngày trước đây tiểu thư đã biết chuyện này rồi. Lúc đó tiểu thư còn cực kỳ vui vẻ thay cho Lục tiểu thư, tuy công tử Tiết gia kia không xứng với tiểu thư nhưng cũng là một lựa chọn không tồi. Lục tiểu thư thay thế tiểu thư nhà ta gả đi đã có thể bảo toàn thể diện của cả 2 nhà, lại tìm được một chốn về tốt cho nên tiểu thư nhà ta vui vẻ còn không kịp đó."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com