Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 559: Đạo sĩ kỳ lạ (3)



Tần Sương nghe nửa đoạn trước còn cảm thấy vui vẻ, nhưng đến khi Tú Chi nói đến phần sau đã cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tần Sương mím môi không biết phải nói gì, còn Tần Hoan bên cạnh lại lạnh lùng nói, "Lục tiểu thư không phải thay tiểu thư nhà ngươi gả đi, trước kia Tiết gia định thân với tiểu thư nhà ngươi nhưng vẫn chưa hề đưa sính lễ cũng như định hôn kỳ. Ánh mắt tiểu thư nhà ngươi cao ngất cho nên đương nhiên công tử Tiết gia kia sẽ không quyến luyến dây dưa. Hiện tại người mà công tử Tiết gia cầu thú rõ rõ rành rành là Lục tiểu thư, thậm chí hắn còn đích thân đến Hầu phủ gặp mặt Lục tiểu thư, ngay cả sính lễ cũng là tự hắn đưa đến cửa cho nên toàn bộ đã không còn liên quan gì đến tiểu thư nhà ngươi rồi. Sau này ngươi cũng không nên nói mấy câu như là thay thế tiểu thư nhà ngươi gả đi."

Tần Sương nghe thấy thì trong lòng liền ấm áp, nụ cười trên mặt Tú Chi lập tức đóng băng. Trước đây thì không nói, hiện tại Tần Hoan chính là Quận chúa do Hoàng thượng phong cho nên nàng cũng không dám làm càn mà chỉ cúi đầu, "Vâng, Quận chúa nói đúng lắm, là nô tỳ lỡ lời."

Tần Hoan nghĩ nghĩ xong vẫn thấy không nên nói mấy lời khó nghe hơn nữa mà chỉ nói, "Nếu ngươi đã lựa chọn đi theo tiểu thư ngươi rồi thì cứ lo mà hầu hạ tỷ ta cho tốt, con đường chính do tỷ ấy lựa chọn, dù có bước đi được hay không cũng phải dựa vào chính tỷ ấy."

Tú Chi không thích Tần Hoan dùng giọng điệu giáo huấn người khác để nói chuyện như vậy, trong lòng bất mãn thế nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra mà chỉ cười đáp lại, "Vậy nô tỳ không quấy rầy Quận chúa và Lục tiểu thư nữa, nô tỳ phải quay về Thành vương phủ rồi."

Mặc dù Tú Chi chỉ là nô tỳ nhưng lần này ra ngoài mua đồ cũng được ngồi xe ngựa. Tần Hoan hơi bực bội nhìn theo nàng ra ngoài lên xe ngựa, trong lòng cũng thầm than thở rồi nói, "Tỷ không cần phải lo lắng, xem ra Tần Tương thật sự sống rất ổn."

Tần Sương thở dài, "Ta cảm thấy lời Tú Chi nói có hơi kỳ lạ."

Tần Hoan lắc đầu, "Đừng tốn công nghĩ ngợi mấy chuyện này, dù sao về sau cũng không phải lúc nào cũng gặp cho nên tỷ cứ coi như chưa từng nghe thấy là được."

Tần Sương cố rặn ra nụ cười, sau đó đành phải gật đầu.

Còn bên này Tú Chi quay về Thành vương phủ, lập tức kể lại chuyện mình gặp Tần Sương và Tần Hoan cho Tần Tương nghe. Tần Tương nghe xong liền cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ không phải nó thay ta gả đi sao? Vốn dĩ người mà Tiết gia nhìn trúng chính là ta!"

Nói xong Tần Tương lại hơi tức giận, "Tần Hoan nó được làm Quận chúa thì sao chứ, hiện tại ta chính là người của Thành vương phủ, nó dựa vào cái gì mà dám chỉ trỏ ta, chẳng lẽ vẫn muốn giáo huấn ta hay sao?"

Tú Chi khẽ mím môi, "Tiểu thư, nhưng hoàn cảnh chúng ta trong Thành vương phủ có chút bất tiện..."

Tần Tương biết Tú Chi lo lắng cái gì liền nói, "Hoàn cảnh chúng ta làm sao? Chỉ cần nắm được trái tim Thành vương thì sau này còn sợ không thể làm Trắc phi của Thân vương sao? Mà biết đâu chừng chúng ta còn làm được đến Quý phi..."

Tú Chi trợn trừng mắt, nhất thời có hơi kinh ngạc, "Tiểu thư, Quý phi..."

Tần Tương cười nhạt rồi vân vê lọn tóc của mình, "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đi theo Thành vương thì vì sao Đại bá phụ lại tức giận đến như vậy? Chẳng phải bởi vì Thành vương có thể uy hiếp được Thái tử Điện hạ sao? Thái tử chỉ là Thái tử, vẫn còn chưa phải là Hoàng đế đâu."

Tú Chi hiểu rõ lời Tần Tương, nghĩ đến một ngày kia Thành vương có khi còn thay thế được Thái tử thì chẳng phải sẽ là Hoàng đế rồi sao."

Tú Chi hiểu rõ, nghĩ đến một ngày kia biết đâu Thành vương lại có thể thay thế được Thái tử thì ánh mắt cũng sáng lên.

"Tiểu thư, vậy thì người nhất định phải nắm lấy trái tim Thành vương Điện hạ!"

Tần Tương cười, "Chuyện này vẫn cần em phải nói sao, yên tâm đi, nếu như thật sự có ngày đó thì ta nhất định sẽ không bạc đãi em!"

Tần Tương lớn lên bên cạnh Lâm thị nên đương nhiên hiểu biết chuyện nội trạch hơn Tần Sương nhiều. Hiện tại nàng đã đến Thành vương phủ thì những điều cần phải suy nghĩ sẽ có nhiều hơn nữa. Không còn bao lâu nữa Phùng Trầm Bích đã vào phủ rồi, nàng không những phải nắm bắt được trái tim Thành vương mà còn phải tự có thế lực của riêng mình mới được. Những hạ nhân nàng mới mua đến chính là người mà nàng muốn bồi dưỡng, còn hiện tại Tú Chi chính là cánh tay đắc lực của nàng.

Tú Chi vừa nghe thấy thế liền hỏi, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ vốn nghe lời phu nhân đến để hầu hạ tiểu thư, vinh nhục của tiểu thư cũng chính là vinh nhục của nô tỳ, vì tiểu thư thì nô tỳ không màng sống chết!"

Tần Tương nghe lời này hết sức hài lòng, nhưng nghĩ đến Thành vương đã 2 ngày không đến đây rồi thì nụ cười trên mặt nàng cũng phai nhạt bớt.

Nghĩ nghĩ một chút, Tần Tương nói, "Nghĩ cách mua chuộc mấy thị vệ ở chính viện, chúng ta phải biết được hành tung của Điện hạ. Điện hạ là người muốn làm đại sự cho nên chúng ta không thể cứ thế ngồi yên được."

Tú Chi hơi khó xử, "Tiểu thư, những thị vệ này đều lạnh mặt lạnh tim, nô tỳ đến đưa tin nhưng bọn họ căn bản là không hề để ý gì đến nô tỳ."

Tần Tương nhìn lướt qua Tú Chi một lượt, "Em chỉnh trang lại bản thân cho đẹp mắt một chút, đám thị vệ đó đều là những người thô kệch, khi nhìn thấy một tiểu cô nương như hoa như ngọc đến nói chuyện thì sao có thể không để ý đến được? Ta lại cho em thêm chút bạc, ta không tin là cả đám người bọn họ đều có ý chí sắt đá."

Tú Chi nghe vậy mặc dù cảm nhận được trong lòng có hơi là lạ nhưng vẫn đáp lời thuận theo.

Mấy ngày nay Yến Kỳ bận rộn theo sát vụ án mới xảy ra. Từ cuối năm đến giờ thì đây là lần thứ 3 kinh thành có án mạng rồi, mà nghe nói hung thủ lần này cực kỳ tàn nhẫn. Yến Kỳ còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để lợi dụng vụ án này khiến cho Thái tử ngã dập mặt mới tốt. Hắn mới cùng mấy người mưu sĩ nói xong bước ra ngoài đã có người hầu tiến lên bẩm báo một câu.

Yến Kỳ nghe xong lại nhìn thoáng qua phương hướng của Thủy Nguyệt cư.

"Vĩnh Từ Quận chúa và một cô nương khác của Tần gia đã nói cái gì?"

Người hầu liền nói, "Chuyện này thì tiểu nhân không biết, cũng không nghe được rõ lắm."

Người hầu hơi ngừng lại rồi nói, "Mấy ngày nay Tần cô nương cực kỳ an phận, ban nãy chỉ đến hỏi Điện hạ người đi chỗ nào, đại khái là vẫn luôn chờ đợi người."

Yến Kỳ chau mày, nhất thời không nói gì nữa.

Chuyện hắn nạp thiếp thì trong ngoài triều đều biết rõ, xưa nay hắn luôn hành sự không kiêng dè gì, lần này ngay cả phụ hoàng cũng không nói gì cả. Phụ hoàng từ sớm đã biết Thái tử và Trung Dũng Hầu phủ cùng phe phái với nhau, lần này cô nương Tần gia gả vào Vương phủ của hắn thì có khi phụ hoàng lại càng vui mừng hơn nhiều. Còn Trung Dũng Hầu phủ vì mặt mũi nên cũng không dám làm náo loạn quá lớn lên.

Nhưng sao hắn có thể tùy tiện mà nạp thiếp chứ?

Yến Kỳ nghĩ đến dung mạo xinh đẹp thanh tú của Tần Tương nhưng trong lòng lại không có chút gợn sóng nào. Tính cách hắn chính là như vậy, mấy thứ như sắc đẹp này nọ chẳng qua chỉ là để trợ hứng thôi, còn người mà hắn thực sự coi trọng thì phải có khả năng giúp hắn làm nên đại sự.

Vốn định an bài Tần Tương vào ở trong Thủy Nguyệt cư là xong, nhưng không ngờ đến nha đầu của nàng lại gặp được Tần Hoan và một cô nương khác của Tần gia. Hắn mỉm cười, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ.

Mặc dù Tần Tương đã bị Hầu phủ trục xuất, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhi của Tần thị nên hắn phải giữ nàng lại sinh sống thật tốt trong Vương phủ. Có như vậy thì mới tìm được thời cơ mà lợi dụng nàng, có lẽ Tần Tương còn có thể trợ giúp rất nhiều cho hắn.

"Đi, đến Thủy Nguyệt cư xem thử..."

...

Vụ án của Uy Viễn Bá phủ mới chỉ mấy ngày thôi đã tạo nên một cơn sóng gió không nhỏ trong kinh thành. Vốn dĩ quan phủ che đậy tình tiết vụ án, thế nhưng cũng không biết do ai tiết lộ ra ngoài cho nên vừa mới đến giữa mùa xuân thì một đợt hoảng loạn mới lại lan tỏa ra khắp kinh thành. Không đến 2 ngày, thậm chí còn có lời đồn rằng những vụ giết người thường xuyên xảy ra trong kinh thành chính là do trời cao trừng phạt.

Lời này rơi vào trong tai Yến Hoài, lập tức khiến cho ông cực kỳ tức giận cho nên mới triệu kiến Yến Triệt đến để hỏi thật kỹ tình tiết vụ án, sau đó lại giao trọng trách cho Yến Triệt mau chóng phá án. Bởi vậy, ngay buổi chiều Yến Triệt đã đến nha môn Lâm An.

Trịnh Bạch Thạch vừa nghe thấy Hoàng thượng tức giận thì bản thân cũng kinh sợ, "Vẫn còn đang điều tra, thân phận của nạn nhân cũng đã xác định được rồi, lần này thủ pháp gây án cũng cực kỳ hung tàn, không những vậy mà lại cực kỳ tương tự với một vụ án cũ từ 6 năm trước. Mấy ngày nay bọn ta vẫn luôn điều tra bạn bè của nạn nhân, nhưng bọn họ đa phần đều có việc làm riêng vào tối hôm đó, mà cho dù bọn họ không có nhân chứng hay vật chứng ngoại phạm thì cũng không khớp với những kết luận nghiệm thi mà Quận chúa đưa ra."

Vừa nghe nhắc đến 2 chữ 'Quận chúa' thì Yến Triệt liền hỏi, "Vĩnh Từ Quận chúa đã nói những gì?"

Trịnh Bạch Thạch lập tức nói, "Vĩnh Từ Quận chúa nói hung thủ nhất định là một người dùng dao rất thuần thục, thậm chí còn đang làm công việc tương tự với việc lột da người. Chỉ có như vậy thì mới có thể lột da người mà không để lại bất kỳ vết thương lẫn lộn nào."

Yến Triệt nghe thấy thế thì da đầu cũng run lên, "Lúc phát hiện thi thể thì trông cực kỳ đáng sợ?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Không dám giấu Thái tử Điện hạ, lúc đó thật sự đã không còn nhìn ra hình người nữa rồi, ngay cả hạ quan và những bổ khoái có kinh nghiệm sâu dày cũng đều chịu không nổi..."

Yến Triệt lại nói, "Vậy Vĩnh Từ Quận chúa thì sao?"

Trịnh Bạch Thạch vẫn còn chưa hiểu hắn hỏi cái gì, nghĩ nghĩ một lúc mới cười nói, "Chuyện này xin Điện hạ yên tâm, lúc Vĩnh Từ Quận chúa nhìn thấy thi thể thì cũng chỉ chau mày, ngược lại hoàn toàn không hề giống với nhóm người hạ quan. Nói ra thì hạ quan thật sự rất bội phục Vĩnh Từ Quận chúa."

Vẻ mặt Yến Triệt hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói, "Nha môn các ngươi chẳng lẽ không còn ngỗ tác nào khác à?"

Trịnh Bạch Thạch hơi ngạc nhiên, "Có thì vẫn có, nhưng không thể chuyên nghiệp tỉ mỉ được như Vĩnh Từ Quận chúa, cho nên hiện tại gặp phải vấn đề khó mới đến nhờ Quận chúa hỗ trợ. Huống hồ hạ quan thấy bản thân Quận chúa cũng cực kỳ nguyện ý làm việc này, chẳng phải Quận chúa có một hư chức trong Hình bộ sao?"

Nghe đến đây Yến Triệt lại chau mày, nhưng không nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn cảm thấy được một nữ nhi gia đi làm mấy việc động chạm vào thi thể mà ngay cả nam nhân cũng khó làm được như vậy thì cực kỳ khiến người ta thương tiếc. Nhưng hắn là Thái tử, không thể nhiều lời gì về người khác được.

Thái tử thở dài, "Trịnh khanh, ngươi cũng biết đó, vụ án này cũng không khác gì vụ án năm ngoái, vẫn sẽ có người muốn chúng ta không phá được án sẽ khiến cho Thánh thượng tức giận. Bởi vậy vụ án này ngươi phải hao tâm tổn trí nhiều hơn."

Trịnh Bạch Thạch liên tục chắp tay, "Điện hạ người yên tâm, hạ quan tự biết nặng nhẹ."

Thái tử mím môi, "Hiện tại cũng phải phòng ngừa có gian tế trà trộn vào trong nha môn mới được."

Trịnh Bạch Thạch nhớ đến chuyện lần trước thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nghe vậy liền lập tức đáp lời, nói chuyện thêm vài câu nữa rồi Trịnh Bạch Thạch mới tiễn Thái tử rời đi. Yến Triệt đến đây chẳng qua là để đốc thúc, đương nhiên hắn không thể tự mình tham gia phá án được.

Yến Triệt vừa mới đi không bao lâu thì Yến Trì cũng đến nha môn, nghe nói Yến Triệt cũng đến đây thì hắn liền đoán được vì sao.

"Thánh thượng lại làm khó dễ Thái tử rồi à?"

Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Đúng vậy, vụ án này cũng giống với năm ngoái trở thành một cái cớ để người khác đả kích Thái tử Điện hạ. Mấy ngày nay khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đã bị lan truyền tin tức linh tinh lộn xộn rồi. Đáng thương cho các dân chúng phải lo lắng sợ hãi!"

Yến Trì không cần nghĩ đã biết Thành vương lại giở trò quỷ, "Hắn không có cách nào nắm được bằng chứng chống lại chúng ta nên mới phải dùng đến những thủ đoạn hạ lưu này."

Trịnh Bạch Thạch cười cười, "Đúng vậy, nhưng cũng tạo cho Thái tử Điện hạ không ít áp lực. Ban nãy Thái tử Điện hạ đến hỏi vụ án, cũng biết để điều tra ra được hoàn toàn không đơn giản cho nên mới không trách móc gì nặng nề với hạ quan."

Nói xong Trịnh Bạch Thạch lại hơi buồn cười, "Thái tử Điện hạ cũng rất thương tiếc Quận chúa."

Yến Trì vừa nghe thấy thế liền liếc mắt về phía Trịnh Bạch Thạch, "Thương tiếc thế nào?"

Trịnh Bạch Thạch trả lời, "Thái tử Điện hạ nghe xong thủ pháp gây án của hung thủ liền hỏi có phải thi thể cực kỳ đáng sợ hay không. Đương nhiên hạ quan trả lời đúng sự thật, Thái tử Điện hạ lại hỏi lúc Quận chúa nghiệm thi thì thế nào, đại khái cũng lo lắng Quận chúa không chịu nổi. Nhưng hạ quan nói Quận chúa cực kỳ chuyên nghiệp và bình tĩnh thì Thái tử Điện hạ mới không nói gì nữa, ta thấy ý của Điện hạ chính là về sau nếu như có trường hợp như vậy nữa thì đừng để Quận chúa đến nghiệm thi. Nói thật thì hôm đó hạ quan cũng cực kỳ đau lòng."

Tuổi tác Trịnh Bạch Thạch đã có thể làm phụ thân của Tần Hoan cho nên ông ta có không nỡ thì cũng là thật sự thương yêu, nhưng Yến Triệt thì sao?

Đôi mắt Yến Trì âm u, một lúc lâu mà không nói gì tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com