Ôn Cẩm đang nghỉ trong lều, nhưng lòng cậu ta lại không yên. Ban đầu chỉ định chợp mắt một lát, nhưng càng nghĩ càng rối. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ có nên làm vậy hay không. Dù gì thì Giản Thượng Ôn cũng xem như anh trai cậu ta, sao có thể quay lưng tố cáo anh ấy với Phó Cẩn Thành chứ?
Nhưng rồi một giọng nói khác vang lên trong đầu, rõ ràng là do Giản Thượng Ôn tự chuốc lấy!
Còn đang mâu thuẫn với chính mình thì có tiếng động vang lên bên ngoài. Ôn Cẩm vừa quay đầu lại, liền thấy Phó Cẩn Thành vén cửa lều bước vào. Hắn cao lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta, cất giọng trầm ổn: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Ôn Cẩm trong lòng chợt căng lên, bởi đã rất lâu rồi, Phó Cẩn Thành mới lại nghiêm túc như thế với cậu ta. Cậu ta rụt rè nói: "Phó ca, có chuyện gì vậy?"
Phó Cẩn Thành nhàn nhạt hỏi: "Em và Lương Thâm hủy hôn ước rồi?"
Ôn Cẩm không ngờ hắn lại biết chuyện này. Khó trách trông có vẻ tức giận như vậy. Là vì thấy Lương Thâm đối xử không tốt với cậu ta nên mới tức sao?
Nghĩ đến đó...
Trái tim Ôn Cẩm bỗng trở nên nhẹ bẫng, trong ngực như có bong bóng ngọt ngào trào lên. Hóa ra Phó Cẩn Thành vẫn để tâm đến cậu ta! Quả nhiên Phó ca ca vẫn là người quan tâm cậu ta nhất!
"Đúng vậy." Ôn Cẩm mắt hơi đỏ lên, giọng nghèn nghẹn: "Trưa nay anh ấy nói với em... anh ấy nói muốn tôn trọng tự do của em, sẽ không trói buộc em nữa."
Đôi mắt Phó Cẩn Thành hơi nheo lại. Hắn và Lương Thâm quen biết nhau từ nhỏ, không ngờ lần này Lương Thâm lại nghiêm túc muốn giành người với hắn. Hơn nữa còn giấu nhẹm chuyện hủy hôn, chẳng lẽ là sợ hắn biết được rồi đề phòng trước?
Nếu Lương Thâm đã chơi không đẹp, vậy cũng đừng trách hắn không nể mặt.
Phó Cẩn Thành là một người đầy tham vọng, trên thương trường chưa từng thua ai. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã tính toán xong đường đi nước bước tiếp theo.
Hắn hạ giọng: "Hắn ta thực sự nói vậy à? Thế còn em, em nghĩ sao?"
Ôn Cẩm nhất thời nghẹn lại, cậu ta vốn là kiểu công tử được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng có chính kiến rõ ràng. Giờ phút này, giọng nói trở nên yếu ớt: "Em... em không biết nữa, Phó ca ca, em không biết phải làm gì bây giờ. Ba em thì muốn em cưới người bên Lương gia, nhưng mà em... em cũng muốn có tình yêu của riêng mình, em thật sự không biết nên chọn gì... Anh... anh có thể giúp em không?"
Cậu ta bây giờ cần gấp một nơi có thể che chắn mưa gió cho mình.
Phó Cẩn Thành hạ giọng nói: "Đương nhiên, tôi sẽ giúp em."
Ánh mắt Ôn Cẩm bừng sáng, cậu ta lập tức hiểu rằng Phó ca ca để ý đến cậu ta, trong lòng chắc chắn có cậu ta!
"Anh sẽ giúp em thế nào?" Ôn Cẩm tò mò, liệu Phó ca ca có muốn ở bên mình không?
Phó Cẩn Thành dịu giọng nói: "A Cẩm, Lương gia đột nhiên đơn phương hủy bỏ hôn ước với em, tuy bên ngoài nói là để em được tự do, nhưng kể từ giờ phút này, danh tiếng của em trong giới hào môn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Từ nay về sau, em mang danh bị từ hôn, mà bất kỳ gia đình quyền quý nào coi trọng danh tiếng cũng sẽ không muốn kết thông gia với Ôn gia nữa. Lương Thâm làm vậy, rõ ràng là muốn hủy hoại em."
Tim Ôn Cẩm run rẩy, cậu ta từng nghĩ đến, nhưng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế.
"Nhưng mà, em nghĩ, nếu thật lòng yêu nhau..." Ôn Cẩm do dự nói: "Người thực sự yêu em thì sẽ không để tâm đến những điều đó."
Nghe thấy những lời này, Phó Cẩn Thành suýt bật cười.
Liên hôn giữa các gia tộc quan trọng nhất là lợi ích, tình yêu chỉ là thứ phù phiếm. Trong giới này, có mấy ai là kẻ si tình? Ngay cả hắn, dù yêu Giản Thượng Ôn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cưới hỏi đàng hoàng. Cùng lắm thì chỉ là người tình bên cạnh cả đời, để hắn bao dưỡng mà thôi. Còn nếu nói đến kết hôn chính thức, hắn tuyệt đối không thể đánh mất thể diện như vậy.
Nhưng dù không cưới, Giản Thượng Ôn vẫn phải thuộc về hắn. Đời này, Giản Thượng Ôn chỉ có thể ở bên hắn, và chỉ có thể là người của hắn!
Còn về Ôn Cẩm, trước đây hắn đã từng suy nghĩ đến việc cưới cậu ta. Nhưng giờ thì không cần thiết nữa. Ôn Cẩm đã bị từ hôn, thanh danh tổn hại nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên hắn không cần nữa. Hơn nữa, Giản Thượng Ôn chưa chắc đã đồng ý. Nếu đã như thế, thà lợi dụng Ôn Cẩm để đả kích tình địch còn hơn.
Phó Cẩn Thành hạ giọng: "A Cẩm, tình yêu dĩ nhiên quan trọng, nhưng nếu danh tiếng của em đã bị bôi nhọ, thì còn ai có thể vượt qua được những lời đồn đại độc địa kia để nhìn thấy một tâm hồn thuần khiết nơi em, để rồi thật lòng muốn ở bên em đây?"
Ôn Cẩm chỉ cảm thấy như có một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, tâm trí cậu ta hỗn loạn, lúng túng nói: "Vậy... vậy em phải làm gì bây giờ?"
"Huỷ hôn không phải cứ nói huỷ là huỷ được." Phó Cẩn Thành nhẹ nhàng nói: "Hôn ước giữa em và Lương gia là do hai bên gia đình định ra từ nhỏ, có giấy tờ rõ ràng."
Ôn Cẩm như bừng tỉnh sau giấc mộng, Ôn gia sao có thể dễ dàng đồng ý chuyện này? Đã có hôn thư ràng buộc, lời nói suông chẳng đáng là gì. Chỉ cần hôn thư còn tồn tại, thì với vị thế của Lương gia, họ không thể chối bỏ trách nhiệm được. Cậu ta tuyệt đối không đồng ý! Dù cậu ta không có tình cảm với Lương Thâm, thì việc đưa ra lời từ hôn cũng phải là cậu ta. Có như vậy, người mang tiếng sẽ là Lương Thâm, chứ không phải cậu ta!
Phó ca ca thật tốt với cậu ta, đúng là người thương yêu cậu ta nhất trên đời!
Ôn Cẩm lập tức xúc động, cảm động nói: "Phó ca ca, cảm ơn anh đã nghĩ cho em. Em biết mình nên làm gì rồi."
Khóe môi Phó Cẩn Thành khẽ cong, hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn tiến lên, dịu dàng xoa đầu Ôn Cẩm như một người anh cả hiểu chuyện, giọng trầm thấp: "Tôi xem em như em trai mình, sao lại không chăm lo cho em cho được."
Ôn Cẩm cảm động ôm chầm lấy Phó Cẩn Thành, ngả người vào lòng hắn.
Phó Cẩn Thành cũng nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta. Nhìn bề ngoài, hai người như thể một cặp thân mật ấm áp. Nhưng nếu có ai đủ tinh tế để nhìn kỹ, sẽ nhận ra rằng trong đáy mắt Phó Cẩn Thành, hoàn toàn không có lấy một tia dịu dàng, chỉ có sự toan tính lạnh lùng của một kẻ làm ăn luôn biết cân nhắc lợi ích.
...
Chạng vạng.
Cuối cùng, đội của Phỉ Thành giành chiến thắng. Ban đầu hắn và Ôn Cẩm chung một đội, nhưng sáng nay khi trò chuyện, không hiểu sao Ôn Cẩm có vẻ không vui. Nghĩ rằng cậu ta không muốn cùng đội với mình, hắn đã đổi vị trí với Phó Cẩn Thành.
Bây giờ, người cùng đội với hắn là Dư Xán Xán.
Dư Xán Xán vui vẻ nói: "Chúng ta có phần thưởng rồi!"
Phần thưởng cho đội thắng là một bữa tiệc lớn. Dư Xán Xán khá hào phóng, trực tiếp quyết định để tất cả mọi người cùng nhau thưởng thức. Khi cả nhóm trở về đại sảnh rộng rãi trong nhà, hơi ấm lan tỏa khắp nơi, tạo nên một không gian vô cùng dễ chịu.
Món ăn chính là lẩu. Mùa đông, đêm lại có tuyết rơi, bên ngoài những bông tuyết nhỏ va vào cửa kính trong suốt. Khi nhìn ra ngoài, cả không gian chìm trong một màu trắng xóa, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Phó Cẩn Thành đưa khăn lông cho Giản Thượng Ôn.
Dư Xán Xán vừa bày đồ ăn vừa tò mò hỏi: "Phó tổng, sao đột nhiên lại mang khăn lông vậy?"
Phó Cẩn Thành vừa cởi áo khoác, vừa làm bộ hờ hững nói: "Thượng Ôn làm cho tôi. Tối qua tôi thức đêm xử lý công việc, tay hơi khó chịu, nên cậu ấy giúp tôi chườm ấm."
Lời vừa dứt, không gian bỗng trở nên yên lặng.
Lương Thâm khựng lại một chút. Hôm nay hắn còn đang vui vì Giản Thượng Ôn pha trà cho hắn, vậy mà chỉ chớp mắt đã nghe nói Giản Thượng Ôn còn quan tâm đến Phó Cẩn Thành đến mức chuẩn bị khăn chườm nóng. Vốn dĩ lòng hắn đã chẳng yên, giờ nghe vậy thì càng không vui nổi.
Giờ phút này, nhìn thấy tay Phó Cẩn Thành cũng thấy chướng mắt.
Phỉ Thành là người đầu tiên phản ứng, tuổi trẻ nên chẳng giấu nổi gì, hắn lập tức quay sang Giản Thượng Ôn hỏi: "Tay tôi cũng đang khó chịu đây, sao anh không chườm nóng cho tôi?"
Giản Thượng Ôn đang đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, nghe thế quay lại hỏi: "Tay cậu không khoẻ à?"
Phỉ Thành gật đầu ra vẻ đáng thương: "Ừ, đúng vậy."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Chẳng phải cậu luôn khoe mình luyện quyền anh, sức khỏe tốt lắm sao? Hôm qua chỉ quét tuyết một chút mà đã không chịu nổi à?"
Phỉ Thành liền đáp lời: "Thì là hôm qua khó chịu nhất thời thôi, giờ thì tôi ổn rồi. Nhưng lần sau anh cũng phải chuẩn bị cho tôi nữa."
Giản Thượng Ôn chỉ cười chiều ý hắn, gật đầu: "Được, lần sau nhớ nhắc tôi."
Phỉ Thành lập tức phấn khởi ra mặt.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh ngỡ ngàng. Cái gì mà "trẻ con biết làm nũng thì có kẹo ăn" chứ? Bọn họ coi như đã tận mắt chứng kiến rồi!
Người khó chịu nhất lúc này chính là Lương Thâm. Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu Phỉ đúng là con nhà quý tộc, tay chân mong manh thật đấy. Còn bọn tôi thì phơi nắng dầm mưa bên ngoài, da dày thịt béo hết rồi."
Câu nói đó vòng vo châm chọc Phỉ Thành yếu đuối, kiêu kỳ.
"Nhưng vẫn phải cảm ơn Thượng Ôn hôm nay đã nấu trà cho tôi." Lương Thâm làm bộ lơ đãng, mỉm cười nói: "Hy vọng lần sau chúng ta vẫn có thể chung một đội."
Lời vừa dứt, mọi người đều mang tâm tư khác nhau.
Các khách mời phía đội Lôi Điện nhìn về phía Phỉ Thành và Lương Thâm, ánh mắt đầy ẩn ý, chỉ thiếu điều thốt lên hai chữ "cáo già". Nhưng những người đàn ông này, ai cũng không phải loại đơn giản, rất nhanh đã tự điều chỉnh lại chiến lược ứng phó của mình.
Lạc Chấp Diệp che miệng, ho khan vài tiếng.
Giản Thượng Ôn đứng gần nhất, khó tránh khỏi quan tâm đôi chút: "Lạc lão sư không sao chứ?"
Lạc Chấp Diệp khẽ lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh cũ tái phát. Có lẽ bị nhiễm lạnh nên giọng hơi khàn thôi."
Giản Thượng Ôn mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng nói: "Vậy lần sau nếu giọng anh vẫn chưa khỏe, tôi có thể pha chút trà nóng cho anh."
Cậu thực ra không để tâm Lạc Chấp Diệp nhiều như vậy, chủ yếu là muốn mượn chuyện ấy để ép khí thế của Lương Thâm một chút.
Quả nhiên.
Lương Thâm vừa phát hiện ra trà không còn là đặc quyền dành riêng cho mình, nụ cười trên mặt liền nhạt đi, hắn cười nhạt đầy ẩn ý: "Lạc lão sư mấy năm nay cũng tích tụ không ít bệnh vặt, nên chăm sóc cho tử tế. Lần sau Thượng Ôn pha trà cho tôi, tôi sẽ gọi anh cùng uống."
Giọng điệu như thể mình là chủ nhà vậy.
Còn chưa kịp đắc ý, giọng nói của Phó Cẩn Thành đã vang lên: "Lần sau chưa chắc cậu còn được chung đội với Thượng Ôn đâu."
Nụ cười trên mặt Lương Thâm hoàn toàn biến mất.
Khán giả theo dõi livestream cũng bắt đầu náo nhiệt:
"HAHAHA muốn trận chiến bùng nổ rồi sao?"
"Sao càng lúc càng nặng mùi thuốc súng vậy trời?"
"Đây không phải show tình cảm sao? Sao hậu kỳ lại để y nguyên thế này, ha ha ha Tu La tràng full HD mỗi ngày luôn."
"Đánh đi đánh đi, tôi mê cái trò công khai 'tranh giành tình yêu' này lắm luôn."
....
Buổi tối, sau khi mọi người ăn uống xong.
Lương Thâm vừa trở về phòng, cầm điện thoại lên thì nhận được cuộc gọi từ quản gia. Đầu dây bên kia, giọng quản gia mang theo chút lo lắng: "Thiếu gia, tại sao cậu lại đơn phương huỷ hôn? Lão gia đang giận lắm, lần này cậu về nhà, e là không dễ chịu gì đâu."
"Không sao cả, đây là quyết định của tôi." Lương Thâm nói: "Ôn gia hiện tại không còn đứng vững, liên hôn với họ chẳng mang lại lợi ích gì. Dù dư luận có gây ảnh hưởng đến Lương thị, nhưng tôi tin mình có thể xoay chuyển tình thế. Hôm nay tôi đã dỗ dành Ôn Cẩm ổn thoả rồi, cư dân mạng cũng sẽ nhanh chóng tin rằng tôi giải trừ hôn ước là để cậu ta được tự do. Cha tôi sẽ không trách tôi đâu."
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Lương Thâm còn chưa kịp nở nụ cười đắc ý, đã nghe thấy quản gia nói: "Nhưng... vừa rồi không biết Ôn gia nhận được tin tức gì, họ đột nhiên trở mặt. Hôn thư vẫn còn, hôn ước vẫn còn, họ không đồng ý giải trừ hôn ước!"
Nụ cười trên mặt Lương Thâm hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hắn thoáng qua một tia sắc lạnh: "Sao tự dưng lại thay đổi thế này? Chẳng phải giữa trưa đã thỏa thuận xong rồi sao? Ôn Cẩm làm sao lại đổi ý?"
Quản gia cũng bất lực thở dài: "Tôi cũng không rõ. Nhưng thiếu gia, Ôn thiếu gia sao có thể đột nhiên đổi ý? Cậu ta thoạt nhìn đâu phải người tính toán gì sâu xa. Có khi nào... có người đứng sau chỉ đường cho cậu ta không?"
Sắc mặt Lương Thâm càng thêm lạnh lẽo. Hắn nghiến giọng nói: "Điều tra đi. Là ai dám đâm lén sau lưng tôi... tôi tuyệt đối không tha cho hắn!"