Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!



Một ngày mới bắt đầu. Khi mọi người lần lượt thức dậy, bên ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, nhưng cái lạnh lúc này lại còn buốt giá hơn nhiều so với lúc tuyết rơi. Cũng may hệ thống sưởi trong nhà vẫn chạy hết công suất, giữ được chút không khí ấm áp giữa mùa đông giá rét.

Ôn Cẩm suốt cả đêm không ngủ yên. Những lời của Phó Cẩn Thành cứ quanh quẩn trong đầu cậu ta, khiến lòng cậu ta bức bối không yên. Rõ ràng cậu ta đã đồng ý rồi, vậy mà lại đổi ý, không chịu hủy hôn. Những người khác chắc chắn sẽ khinh thường cậu ta.

Chuông báo thức vang lên.

Trên chiếc giường bên cạnh, Giản Thượng Ôn đã ngồi dậy từ sớm.

Cả đêm trằn trọc không yên, trong lòng Ôn Cẩm trĩu nặng như có đá đè, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Thượng Ôn ca, anh ngủ ngon không? Em thì... không ngon lắm."

Giản Thượng Ôn đáp, giọng điềm nhiên: "Tôi vốn dĩ chưa bao giờ ngủ ngon. So với tôi, chuyện của em chẳng đáng là gì cả."

"Vì sao vậy?" Ôn Cẩm tỏ ra ngạc nhiên: "Anh thì có gì để mà phiền não chứ?"

Giản Thượng Ôn nghe vậy, khẽ bật cười: "Em nghĩ tôi không có sao?"

Ôn Cẩm lẩm bẩm: "Nhưng mà em thấy anh ngày nào cũng vui vẻ lắm mà."

Gương mặt Giản Thượng Ôn vẫn giữ vẻ bình thản, cậu đáp:"Không vui thì làm sao đây? Chẳng lẽ đi chết à? Chỉ cần không phải chuyện sống chết, thì chẳng có gì là không thể vượt qua."

Ôn Cẩm như chợt hiểu ra. Đúng rồi... So với mất mặt vì hủy hôn, so với việc trở thành trò cười của giới hào môn thì việc Thẩm Nghị cũng vì thế mà khinh thường cậu ta, thì... mới là chuyện kinh khủng nhất!

Giản Thượng Ôn thấy Ôn Cẩm bỗng vui vẻ trở lại cũng chỉ mỉm cười theo.

Thỉnh thoảng, cậu cũng không khỏi khâm phục đứa em "ngốc nghếch" này của mình. Phải thừa nhận, cùng là máu mủ một nhà, dù có gặp chuyện long trời lở đất, cậu ta vẫn có thể tìm được lý do để sống tiếp một cách ích kỷ, đó chẳng phải cũng là một loại thiên phú sao?

...

Sau khi mọi người rời giường.

Một nhân viên ê-kíp bước tới thông báo: "Bây giờ, chúng ta sẽ công bố kết quả thư tỏ tình ngày hôm qua."

Giây phút mà khán giả chờ đợi – cũng là giây phút khiến tim người trong cuộc loạn nhịp.

Người công bố dõng dạc: "Phó tổng nhận được một bức thư từ Ôn Cẩm. Lương Thâm nhận được thư từ Giản Thượng Ôn. Phỉ Thành cũng nhận được thư từ Giản Thượng Ôn. Kỳ Ngôn nhận thư từ Dư Ý. Lạc Chấp Diệp nhận thư từ Từ Dương."

Sắc mặt mọi người bỗng thay đổi, mỗi người một kiểu biểu cảm.

Bởi vì Giản Thượng Ôn lại viết thư!

Ban đầu Lương Thâm rất vui mừng khi biết Giản Thượng Ôn đã viết thư cho hắn. Nhưng niềm vui ấy chưa kịp kéo dài bao lâu, thì ngay sau đó lại nghe thấy tên Phỉ Thành cũng xuất hiện. Nụ cười trên môi hắn lập tức tắt ngấm.

Phỉ Thành thì khác, hắn thực sự phấn khích. Dù hôm qua hắn không có cơ hội ghép đôi với Giản Thượng Ôn, vậy mà cậu vẫn gửi thư cho hắn. Điều này chứng tỏ trong lòng Giản Thượng Ôn có hắn! Chuyện này sao có thể không khiến hắn vui mừng được chứ?

Giản Thượng Ôn nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Phỉ Thành đang hướng về mình, bèn mỉm cười nói: "Tối qua món nước chấm mà cậu làm cho tôi ăn ngon cực kỳ. Nhớ ghi lại công thức cho tôi nhé."

...Thì ra là vì nước chấm.

Sự phấn khích trong mắt Phỉ Thành thoáng tắt, như ánh lửa bị gió thổi qua, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Dù gì đi nữa, ít ra cũng có thư.

Phỉ Thành đắc ý quét mắt nhìn những tình địch của mình, đặc biệt là nhìn sang Phó Cẩn Thành với khuôn mặt lạnh như băng, hắn càng đắc ý hơn. Tổng tài thì sao chứ? Không có thư vẫn là không có thư!

Không thể không nói, ánh nhìn đầy khiêu khích này của Phỉ Thành thực sự đã chọc giận Phó Cẩn Thành.

Hôm qua Giản Thượng Ôn ghép đôi với Lương Thâm, cậu viết thư cho hắn ta là có thể hiểu được. Nhưng Phỉ Thành chỉ làm mỗi nước chấm mà cũng được thư, còn hắn thì lại chẳng có gì... Nếu đã viết hai bức, thì vì sao không thể viết ba?

Chẳng lẽ chỉ vì Lương Thâm hủy hôn, mà Giản Thượng Ôn thực sự cảm động rồi sao? Cảm thấy Lương Thâm tốt hơn hắn, vì thế liền có thể dễ dàng từ bỏ hắn?

Phó Cẩn Thành cười lạnh trong lòng. Đúng là mơ giữa ban ngày. Nếu Giản Thượng Ôn thật sự có chút ảo tưởng nào về Lương Thâm, hắn sẽ dùng mọi cách để Lương Thâm và Ôn Cẩm kết hôn ngay trước mặt cậu! Đến lúc đó, Giản Thượng Ôn bắt buộc phải quay về bên hắn.

Khán giả bên ngoài thì vô cùng phấn khích:

"A a a! Giản Thượng Ôn lại viết hai lá thư nữa rồi kìa!"

"Ha ha ha, mời các chuyên gia phân tích sắc mặt của dàn khách mời đi ạ!"

"Tiểu Phỉ thì khỏi cần phân tích, nhìn cái mặt là biết đang sướng lắm rồi kìa."

"Ai hiểu được ánh mắt của Lương Thâm không? Vừa nghe tên mình liền cười tươi, rồi một giây sau khi nghe thấy Phỉ Thành cũng nhận được thư, ánh mắt sắc như dao cạo."

"Ha ha ha, ghen tị chính là của hồi môn quyến rũ nhất của đàn ông đó mấy bà!"

"Đừng nói nữa, nhìn Phó tổng từ đầu tới cuối mặt lạnh tanh, buồn cười chết mất!"

Cả đám khán giả hào hứng ăn dưa hóng chuyện. Ban đầu, khi nhà đài tung ra dàn khách mời, ai nấy đều dồn hết spotlight vào Giản Thượng Ôn, khiến nhiều người không mấy hài lòng, thậm chí còn hơi phản cảm, cảm giác như nhà đài đang gượng ép couple của họ. Nhưng về sau, khi phát hiện ra việc hóng drama tình trường trực tiếp lại còn thú vị hơn cả đẩy thuyền, họ cũng dần buông bỏ định kiến, bắt đầu chơi trò đoán vui. Rốt cuộc Giản Thượng Ôn chỉ có một, đến cuối cùng ai mới là người được cậu lựa chọn?

Nhân viên công tác cất tiếng thông báo: "Ngày mai chính là lễ hội xua đuổi cái lạnh của thôn. Đây là một sự kiện truyền thống, vào ngày này, các bậc trưởng bối trong thôn sẽ nặn tượng đất và làm đồ trang sức để tặng cho người thân. Mọi người sẽ cùng nhau nhảy qua chậu than, tham gia nghi lễ. Nghe nói ai vượt qua lễ này sẽ không còn sợ cái lạnh nữa!"

Các khách mời đều cảm thấy rất thú vị.

Chỉ riêng Giản Thượng Ôn, ánh mắt khẽ lướt về phía lều đạo diễn ở xa. Cậu dừng lại một chút rồi lại thu về tự nhiên như không có gì xảy ra.

Nhân viên nói tiếp: "Hôm nay mọi người sẽ lần lượt vào thôn học làm tượng đất. Đây cũng sẽ là phần thi chính của ngày mai."

Giản Thượng Ôn ban đầu còn tưởng hoạt động này theo cặp như thường lệ, không ngờ lại là hoạt động tập thể. Đã lâu rồi cả đoàn chưa có hoạt động tập thể nào. Từ đầu chương trình đến giờ, hầu hết đều là tương tác cá nhân hoặc theo cặp.

Nơi học làm tượng đất là một căn nhà lớn ngay đầu thôn. Ngôi nhà chính rộng rãi, đủ sức chứa rất nhiều người. Nhìn sơ cũng biết gia chủ khá giả, hơn nữa chắc hẳn có tiếng nói trong thôn, nếu không, người trong thôn đã không tụ họp về đây làm tượng đất như vậy.

Lúc Giản Thượng Ôn bước vào, đã có không ít các bậc trưởng lão của thôn có mặt.

Một nhân viên trong đoàn nhắc nhở: "Mọi người có thể tự chọn người hướng dẫn trong thôn. Hãy tìm một người có duyên với mình để học hỏi nhé!"

Trong căn phòng rộng, có rất nhiều cụ già đang tỉ mỉ nhào nặn tượng đất. Ánh mắt Giản Thượng Ôn nhanh chóng dừng lại ở một góc phòng, nơi có một một cụ bà với gương mặt hiền hậu đang ngồi yên lặng, xung quanh cũng sạch sẽ tinh tươm. Chỉ vì ngồi ở vị trí quá khuất, nên không ai chú ý tới.

Cậu chủ động bước lại gần, dịu giọng hỏi: "Nãi nãi, cháu ngồi ở đây được không ạ?"

Cụ bà có vẻ không ngờ cậu lại chọn mình, nhưng vẫn gật đầu, nở nụ cười hiền: "Đương nhiên là được rồi."

Giọng nói của cụ chậm rãi, nhưng nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng.

Giản Thượng Ôn ngồi xuống bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Vậy thì cháu phải cố gắng học hỏi thật tốt rồi. Cháu không giỏi mấy việc thủ công lắm, mong bà giúp đỡ cháu nhiều hơn."

Bà lão cười hiền hậu: "Không sao đâu, trong thôn cũng đã lâu rồi không có náo nhiệt như thế này. Ta có một đứa cháu trai, tuổi cũng xấp xỉ với cháu. Đừng nhìn bề ngoài nó mà hiểu lầm, nó cũng chẳng khéo tay đâu. Nhưng mà cái nghề làm tượng đất này, vốn cũng chẳng còn mấy ai biết, các cháu chịu học, chúng ta thấy vậy là vui lắm rồi."

Nghe bà nhắc đến cháu trai mình, Giản Thượng Ôn không khỏi tò mò: "Cháu của bà cũng ở trong thôn ạ?"

"Nó bận lắm." Bà lão thở dài: "Thường xuyên không ở đây. Hồi còn nhỏ nó rất thích nơi này, năm nào cũng về thôn ở lâu thật lâu. Sau này con gái ta mất, đứa nhỏ đó... cũng ít quay lại hơn hẳn."

Giản Thượng Ôn trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Bây giờ người trẻ đều vì công việc mà bận rộn hơn trước, nhưng cháu tin trong lòng anh ấy nhất định vẫn luôn nhớ tới bà."

Bà lão nghe vậy, liền mỉm cười hài lòng. Bà nói: "Cháu đúng là một đứa trẻ tốt. Nào, ta dạy cháu. Tượng đất này, phải nặn theo hình dáng của chính mình. Như vậy, qua lễ hội xua lạnh, Nữ thần Mùa Đông sẽ phù hộ cho các cháu, để các cháu không bị cái lạnh làm tổn thương."

Giản Thượng Ôn cũng mỉm cười đáp lại: "Vậy cháu phải thử xem sao."

Thực ra, làm tượng đất là một việc rất công phu và tỉ mỉ. Từ việc chọn loại đất sét phù hợp, pha nước đúng cách cho đến phối trộn nguyên liệu, tất cả đều yêu cầu kỹ thuật và kinh nghiệm cao. Nếu không có người chỉ dạy tận tình, gần như không thể nắm được mấu chốt. Quan trọng nhất là việc nặn ra một hình người thu nhỏ đã rất khó, huống hồ còn phải khắc tạc thành hình dáng chính mình. Giản Thượng Ôn đã thất bại không biết bao nhiêu lần, may mà lão bà luôn kiên nhẫn chỉ dạy cậu từng chút một.

Một lúc sau.

Giản Thượng Ôn nhẹ giọng nói: "Cháu nghĩ mình đã hiểu sơ sơ rồi, để cháu luyện thêm một chút. Bà có muốn vào trong nghỉ ngơi không ạ? Đợi cháu nặn xong sẽ mang cho bà xem."

Dù sao người lớn tuổi cũng không có nhiều sức, luôn kề cận chỉ dẫn cậu đến giờ hẳn đã khá mệt rồi.

Lão nãi nãi mỉm cười gật đầu: "Được, vậy ta vào nghỉ ngơi một chút. Nếu có chỗ nào chưa rõ, cứ nói với ta, ta sẽ chỉ tiếp cho."

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Dạ vâng."

Chờ nãi nãi đi rồi, Giản Thượng Ôn nhìn bóng bà chậm rãi bước vào trong nhà, trong lòng thầm chắc chắn: quả nhiên không đoán sai, bà chính là chủ nhân ngôi nhà này, hơn nữa trong thôn có vẻ cũng rất được kính trọng. Rốt cuộc, vị trí mà bà ngồi nãy giờ giống hệt như một chủ nhân đang quan sát và dẫn dắt mọi người vậy.

Cách đó không xa, Dư Xán Xán đang trò chuyện với Dư Ý: "Chương trình kỳ này của tụi mình hình như sắp kết thúc rồi đúng không? Còn hai ngày nữa thôi thì phải?"

Dư Ý gật đầu: "Ừ đúng vậy, sau kỳ này thì phát sóng tập tiếp theo là mùa xuân năm sau rồi, đó cũng là tập cuối luôn."

Mọi người đều đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt ai nấy đều phức tạp. Dù gì thì tập cuối cũng là lúc công khai tất cả, lúc đó chắc chắn sẽ công bố CP chính thức. Thời gian trôi qua quá nhanh, chẳng mấy mà đã đến hồi kết.

Có lẽ vì muốn chuyển chủ đề.

Dư Xán Xán cười nói: "Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật. Sắp Tết rồi, quay xong chương trình là tôi về nhà ngay. Hôm qua người nhà còn gọi điện hỏi tôi khi nào về nữa đấy."

Ôn Cẩm vui vẻ tiếp lời: "Tôi thích Tết lắm, Tết rất náo nhiệt, còn được nhận lì xì với quà nữa!"

Những người khác đều hơi ngạc nhiên. Ở cái tuổi như Ôn Cẩm mà còn được nhận lì xì thì đúng là được cưng chiều quá mức, cứ như một đứa trẻ chưa lớn vậy.

Dư Xán Xán cười nói: "Nhà cậu thương cậu thật đấy."

Ôn Cẩm hơi nhướn mày, ra chiều đắc ý: "Ba mẹ tôi cưng tôi nhất mà. À, Phó ca ca năm nào cũng mừng tuổi cho tôi nữa đó!"

Phó Cẩn Thành không ngờ lại bị lôi vào câu chuyện, trước kia nếu gặp tình huống này, hắn chắc chắn sẽ chẳng bận tâm. Nhưng hiện tại, nghe Ôn Cẩm nhắc đến mình với cái giọng ngọt xớt ấy, hắn lại chẳng vui vẻ gì. Chỉ tiếc, trước ống kính, hắn không thể phản ứng quá đà, đành miễn cưỡng gật đầu cho qua.

Dư Xán Xán cười nói tiếp: "Thật ghen tị với A Cẩm, nhà các cậu đón Tết vui thế kia, đúng là không khí đoàn viên."

Phỉ Thành lên tiếng: "Nhà tôi cũng vậy mà. Chị gái tôi, rồi mấy ông chú bà cô lằng nhằng, năm nào cũng loạn hết cả lên. Mỗi dịp Tết đến là tiệc tùng liên miên, chạy đi chạy lại gặp họ hàng mệt muốn chết."

Mọi người lập tức bàn luận rôm rả.

Dù sao họ cũng đều là người trong giới có địa vị, xuất thân danh giá, gia đình nào chẳng có họ hàng khắp nơi, chẳng ai thật sự cô độc cả.

Chỉ có Giản Thượng Ôn vẫn lặng lẽ ngồi một bên, chăm chú nhào nặn tượng đất, không hề chen lời vào cuộc trò chuyện.

Phỉ Thành quay sang chủ động hỏi: "Thượng Ôn, nhà anh thì sao?"

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, đáp bằng giọng bình thản: "Tết tôi hầu như đều ở một mình."

Câu nói vừa dứt, không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Ôn Cẩm định hỏi lại, không phải Giản Thượng Ôn còn có cha mẹ nuôi sao? Nhưng rồi nghĩ tới sắc mặt đáng sợ của những người đó, cuối cùng đành ngậm miệng, không nói thêm lời nào.

Trong lúc mọi người đều mang tâm tư riêng, Phỉ Thành chợt nói: "Vậy anh qua nhà tôi ăn Tết đi! Nhà tôi đông vui lắm, người nhiều mà, thêm anh cũng chẳng sao cả. Đợi ngày kia chương trình quay xong, anh về cùng tôi luôn nhé!"

Câu nói vừa thốt ra, cả không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Đặc biệt là dàn khách mời phía bên Lôi Điện, ai nấy đều sững sờ.

Mẹ nó!

Tên nhóc này bị gì vậy? Sao hắn lại dám trắng trợn như thế?

Bọn họ thế nào lại không nghĩ tới chuyện này sớm hơn? 

Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!!!