Cho nên, khi Phỉ Thành vừa dứt lời, còn chưa kịp đắc ý vì cho rằng mình thật sự thông minh, thì một giọng nói từ góc phòng vang lên.
Lương Thâm gần như không cần suy nghĩ mà thốt ra: "Không được."
Câu nói ấy lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Ai cũng biết Lương Thâm là người nho nhã, ôn tồn, chưa từng để lộ chút sắc bén hay áp lực nào. Nhưng giây phút này, hắn mở miệng dứt khoát, lại khiến không khí thoáng chững lại.
Lương Thâm ung dung đón lấy ánh mắt dò xét của mọi người, nở một nụ cười nhẹ nhàng, thế nhưng đáy mắt hắn lại hoàn toàn lạnh lẽo, không mang chút ý cười nào: "Tôi chỉ nghĩ, tính cách của cậu ấy vốn không thích ồn ào, mà Tết ở Phỉ gia thì quá đông người, chắc cậu ấy sẽ không quen."
Lời nói đánh đúng trọng tâm, rõ ràng là Lương Thâm đang lấy cớ vì Giản Thượng Ôn suy nghĩ, nhưng ai cũng hiểu, hắn chỉ đang dùng lớp vỏ nho nhã để giấu đi tính chiếm hữu u ám phía sau. Hắn luôn biết cách nói những điều khó nghe nhất bằng ngữ điệu mềm mỏng nhất.
Lần này, điều bất ngờ là những người đàn ông còn lại lại không hề phản đối hắn như thường lệ.
Phó Cẩn Thành chậm rãi tiếp lời: "Ừm, tôi cũng thấy không ổn. Hơn nữa, tôi có nghe qua về Phỉ gia. Nhà các cậu toàn là nhân vật xuất chúng trong đủ ngành nghề, có thể nói là nhân trung long phượng, dù tính cách thân thiện thì cũng dễ khiến người mới cảm thấy áp lực. Thượng Ôn chắc sẽ thấy không thoải mái."
Nghe đến đây là hiểu, hắn đang ngầm nói: Phỉ gia các người bề ngoài thì thân thiện, nhưng thực chất toàn là những kẻ bề thế, ánh mắt đều sắc bén, áp lực cực lớn. Phỉ Thành cậu còn non nớt thế kia, lấy gì để bảo vệ Giản Thượng Ôn?
Quả nhiên, sắc mặt Phỉ Thành lập tức trở nên khó coi. Hắn bực mình nói: "Bác cả tôi và mọi người trong nhà đều rất ôn hòa."
Lạc Chấp Diệp xưa na vốn luôn trầm lặng, là người mang khí chất điềm đạm của một lão cán bộ, hiếm khi xen vào chuyện riêng ai. Nhưng lần này lại đột nhiên mở miệng: "Tôi cũng không thấy ổn. Tết là thời gian đoàn tụ, nhất là bây giờ mọi người vẫn đang quay chương trình yêu đương, nếu ra về riêng với nhau như vậy, e là sẽ gây hiểu lầm."
Phỉ Thành còn chưa kịp phản bác.
Kỳ Ngôn đã lên tiếng trước: "Ừm, tôi thấy Lạc ca nói có lý. Khi quan hệ vẫn chưa xác định rõ ràng, như vậy có vẻ không hay."
Đúng là hiếm có khoảnh khắc cả đám đàn ông này lại cùng một chiến tuyến như thế. Thường ngày ai cũng tìm cách ngáng chân nhau, nhưng khi có kẻ thù chung, bọn họ lại lập tức đoàn kết đến đáng sợ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kích động đến mức phát điên:
"Ha ha ha ha trời đất ơi, kịch tính quá!"
"Đừng bắt nạt Tiểu Phỉ đáng thương mà!"
"Mặt ngoài thì giả vờ lo cho Giản Thượng Ôn, bên trong toàn là gài nhau vì ghen ấy chứ."
"Tui đang cười đến rung xe luôn rồi nè!"
Phỉ Thành tức đến mức suýt bốc khói đỉnh đầu, mấy tên tình địch này đúng là dai như đỉa, khó nhằn hết sức. Hắn nhìn Giản Thượng Ôn một cái, mắt ngập lửa, nói: "Anh không cần lo gì hết, tôi có thể sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ làm anh vui vẻ!!"
Giản Thượng Ôn nhìn đôi mắt đỏ bừng vì tức của hắn, bật cười khẽ. Đúng là tính trẻ con, chẳng hề nghĩ đến hậu quả, đã vội vàng vạch ra kế hoạch cả cái Tết. Nhưng cũng đúng thôi, hắn vẫn là thiếu gia, tính tình ngang bướng đã ăn sâu vào máu, vừa mở miệng đã muốn thay cậu định đoạt tất cả, chưa hỏi qua cậu có đồng ý hay không.
Vẫn còn là một đứa trẻ con.
Giản Thượng Ôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt như ánh nắng sau mưa: "Tôi cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng Tết là dịp đoàn viên, tôi là người ngoài, ở lại e không tiện. Người lớn trong nhà cậu lại không biết, sẽ tưởng cậu đưa người về ra mắt mất, chẳng tốt cho thanh danh của cậu đâu."
Phỉ Thành: "Tôi..."
Theo phản xạ, hắn suýt buột miệng nói: "Vậy tôi cho anh danh phận là được mà!" Nhưng lời ra tới miệng, lại kịp nhớ rằng... còn chưa tới lúc công khai. Hắn nghẹn một hơi trong cổ, khó chịu vô cùng, nhưng lại lập tức nghĩ ra, có thể âm thầm nói riêng với Giản Thượng Ôn, việc gì phải nói trên sóng...
Kết quả, hắn còn chưa kịp mở lời.
Lạc Chấp Diệp bỗng nhiên nói: "Nhà tôi cũng chẳng có ai cả. Tết mấy năm nay thường bận hoạt động ở các đài truyền hình, nếu em rảnh, có thể đi cùng tôi."
Bề ngoài là ngỏ ý cùng làm việc, nhưng trong lời nói lại ẩn ý mời cậu cùng anh đón Tết.
Mọi người trong lòng đều rủa thầm: quá thâm sâu!
Kỳ Ngôn lập tức tiếp lời: "Tết năm nay tôi cũng có lịch trình. Trợ lý của tôi vừa hay xin nghỉ, nếu cậu có thời gian, có thể qua chỗ tôi."
Lạc Chấp Diệp liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng không ai nói gì.
Phòng livestream lập tức nổ tung bình luận:
"Ahahahaha mấy người từng nói Kỳ Ngôn ghét Giản Thượng Ôn đâu rồi, lên tiếng đi chứ!"
"Tui thấy Ngôn ca là vẫn còn để tâm lắm nha~"
"Nhìn cái mặt ảnh đi, rõ ràng là chưa buông!"
"Không sao, cứ tranh giành đi! Cạnh tranh càng ác liệt càng thú vị!"
Mắt thấy đám khách mời lại sắp tranh luận tiếp, Giản Thượng Ôn mỉm cười, chậm rãi nói: "Năm nay tôi định về quê ăn Tết. Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của mọi người."
Mọi người lúc này mới chịu từ bỏ.
Lớp học làm tượng đất cũng đã trôi qua hơn nửa buổi. Giữa trưa, ai nấy đều đã đói meo. Cũng may, dân làng đã chuẩn bị cơm nước từ trước. Trong căn nhà này có một bác lớn tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, có lẽ là người chuyên chăm sóc cho lão phu nhân. Bà nhanh chóng dọn cơm mời mọi người cùng ở lại dùng bữa. Món chính là một nồi hầm lớn nấu bằng nồi sắt, hương thơm bốc nghi ngút, mùi vị lan tỏa khắp phòng, khiến ai nấy đều nuốt nước bọt.
Cơm nước xong xuôi, mọi người lại quay về tiếp tục học làm tượng đất.
Bà lão lớn tuổi cũng đã nghỉ ngơi xong, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Giản Thượng Ôn đang chăm chú nặn bức tượng đầu tiên. Nét mặt bà dịu dàng, ánh mắt sáng lên như có nắng: "Hài tử, cháu làm rất tốt. Học rất nhanh, có thiên phú đấy."
Giản Thượng Ôn khiêm tốn đáp: "Tay nghề của cháu không tốt lắm. Có lẽ lần này là do may mắn thôi ạ."
Bà lão bật cười hiền từ: "Không phải may mắn đâu. Điều đó chứng tỏ cháu là người có tâm địa tốt, Thần nữ thích cháu, nên mới phù hộ cháu làm ra một tác phẩm đẹp thế này. Ngày mai là tiết Hàn Trục, cháu nhớ mang tượng đất đến, về sau nhất định sẽ được Thần nữ bảo hộ."
Giản Thượng Ôn nhìn tượng đất trước mặt, mày mắt cong cong, nụ cười dịu dàng như nước: "Thần kỳ như vậy sao? Vậy cháu nhất định phải thử xem."
"Đương nhiên rồi," bà lão nói, ánh mắt tràn đầy ấm áp: "Thần nữ luôn phù hộ những đứa trẻ có lòng thành. Trước đây cháu trai ta sức khỏe yếu, nó cũng rất sợ lạnh. Năm nào con gái ta cũng dẫn nó đến đây. Nhưng dạo này nó ít về lắm. Mấy hôm trước còn gọi điện về cho ta. Không biết dạo này ra sao..."
Giản Thượng Ôn như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: "Cháu nghĩ nếu anh ấy biết bà nhớ anh ấy thế này, nhất định sẽ trở về."
Bà cụ cười, ánh mắt thoáng nét nuối: "Không về cũng không sao. Người trẻ mà, bận bịu là chuyện thường. Ta hiểu mà."
Hai người đang trò chuyện thì bên chân bỗng vang lên tiếng mèo kêu khe khẽ, mềm mại như tơ, đáng yêu đến nao lòng. Giản Thượng Ôn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là một chú mèo con, hơi bất ngờ, hóa ra là con mèo nhỏ từng thấy bên lùm cỏ ở rìa rừng cây.
"À, là nó." Giản Thượng Ôn nói: "Là mèo nhà bà nuôi sao ạ?"
Lão nãi nãi gật đầu đáp: "Đúng vậy, mới nuôi không lâu. Ta tuổi lớn rồi, cũng chẳng còn ai bên cạnh, nên nhận nuôi nó. Cháu trai ta cũng rất thích mèo, tuy tính tình có hơi quái dị, nhưng thực ra là đứa nhỏ ôn hòa, lương thiện."
Giản Thượng Ôn nghe vậy có chút trầm ngâm, ánh mắt rút về từ người chú mèo nhỏ, mỉm cười nói: "Bà ơi, tượng đất cháu nặn như vậy được chưa? Cháu muốn nặn thêm một cái nữa, được không ạ?"
Lão nãi nãi gật đầu hiền hậu: "Được chứ, cháu muốn nặn cái gì nào?"
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Thử nặn một người bạn của cháu."
Thực ra cậu đã mơ hồ đoán được cháu trai của bà là ai. Cũng không khó đoán, chỉ là không ngờ người ấy lại cũng có lúc trốn tránh nỗi nhớ quê, ngượng ngùng đến vụng về.
Đến khi nặn xong tượng thì trời cũng đã về chiều.
Bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết.
Vì muốn nặn thêm một bức nữa nên Giản Thượng Ôn về trễ hơn các khách mời khác. Nhóm quay phim thấy cậu hứng thú liền tiếp tục ghi hình thêm chút nữa mới kết thúc công việc, để mặc cậu tự do trải nghiệm.
Lão phu nhân nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài, chủ động mở lời: "Trời thế này đi đường khó lắm đấy, hay tối nay cháu ở lại đây nghỉ một đêm đi?"
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Vâng, vậy cháu xin phép được làm phiền bà."
Bảo mẫu bên cạnh mỉm cười: "Lão phu nhân lâu lắm rồi mới có ngày vui thế này, bà ấy đang rất vui đấy."
Lão nãi nãi tiếp lời: "Đúng vậy, náo nhiệt một chút cũng tốt. Cháu cũng đừng thức khuya quá, nghỉ sớm chút nhé. Phòng khách ở sân phía đông này."
Giản Thượng Ôn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Khi cậu đang tiếp tục nặn tượng, mèo con vẫn ở bên cạnh làm bạn. Đến khi nhóm quay phim đã rời đi, chỉ còn cậu trong căn phòng ấm áp, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa. Giản Thượng Ôn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đang đứng giữa trời tuyết, tay cầm ô.
Cậu đặt tượng đất xuống, bước tới cạnh cửa, tựa vai vào khung gỗ, mỉm cười: "Thẩm đạo, sao anh lại đến mà không vào trong?"
Thẩm Nghị, gương mặt điển trai càng trở nên sắc nét dưới nền tuyết trắng. Ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng, giọng nói của anh vang lên lười biếng: "Nghe nói khách mời của tôi đến tận khuya còn chưa về phòng. Để tránh ngày mai có cái hot search nào liên quan đến vấn đề an toàn, đương nhiên tôi phải đến kiểm tra một chút."
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Tôi còn tưởng anh cuối cùng cũng quyết định đến thăm bà ngoại mình."
Cả không gian im lặng, ngay cả tuyết rơi cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Nghị im lặng một lúc rồi bước chậm lên bậc thềm, từng bước kéo theo khí lạnh mỏng manh. Anh nhìn Giản Thượng Ôn, trầm giọng hỏi: "Sao cậu biết?"
Giản Thượng Ôn đáp: "Không biết, tôi đoán bừa thôi."
Thẩm Nghị khẽ cười, giọng nói chậm rãi: "Giản lão sư quả nhiên thông minh."
Trong phòng, lò sưởi tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Mèo con như gặp lại người thân, lướt nhanh đến chỗ Thẩm Nghị, quấn quýt lấy anh không rời. Giản Thượng Ôn nhìn một lúc rồi nói: "Thẩm đạo chắc thường xuyên về đây lắm đúng không?"
Thẩm Nghị khựng lại.
"Tôi thấy con mèo này rất thân với anh mà." Giản Thượng Ôn chớp mắt, như một con cáo nhỏ giảo hoạt, cười nói: "Xem ra anh cũng chẳng phải ít về như lời nói đâu."
Thẩm Nghị nhướn mày: "Cũng là đoán bừa?"
Giản Thượng Ôn cong môi: "Có thể lắm."
Cậu biết mẹ Thẩm Nghị mất vì tai nạn do anh, và từ đó anh luôn cảm thấy mình là nguyên nhân khiến bà ngoại đau lòng, nên không dám thường xuyên xuất hiện trước mặt bà. Anh sợ sự hiện diện của mình sẽ khơi lại những ký ức đau buồn.
Những điều này Thẩm Nghị chưa từng nói ra, nhưng Giản Thượng Ôn đoán được. Chỉ có người từng trải qua mới hiểu được loại tâm tình ấy. Giống như cậu từng có lúc chán ghét chính bản thân mình, nghĩ rằng chính sự tồn tại của cậu đã khiến em trai không được sống tốt.
Thẩm Nghị nhìn con mèo, đột nhiên nói: "Hình như nó bị sốt rồi."
Giản Thượng Ôn ngạc nhiên: "Thật sao?"
Thẩm Nghị chạm nhẹ vào đôi tai và móng vuốt nhỏ của nó, gật đầu xác nhận: "Ừm, có lẽ hai hôm trước nó chạy ra ngoài chơi, bị nhiễm lạnh. Hôm nay tuyết tan, thời tiết càng trở nên rét hơn, nó bị cảm rồi."
Giản Thượng Ôn nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy mèo con trông không được lanh lợi như thường, cậu khẽ nhíu mày: "Trong thôn chắc không có phòng khám thú y đâu."
Thẩm Nghị nói: "Nhà có sẵn thuốc cho thú nuôi, tôi đi lấy."
Giản Thượng Ôn không quá bất ngờ khi thấy anh thông thạo nơi này đến vậy. Chỉ một lát sau, Thẩm Nghị đã quay lại, mang theo thuốc. Cậu nhìn thấy anh động tác thuần thục, cho mèo uống thuốc, sau đó lại đổ nước ấm vào chén nhỏ để bù nước cho nó. Những ngón tay dài thon, mạnh mẽ của anh dưới ánh đèn càng trở nên nổi bật. Đây là đôi tay của một đạo diễn thiên tài, sinh ra là để nắm bắt kịch bản, điều khiển đoàn phim, thậm chí là cả cuộc đời, oai phong lẫm liệt.
Thế nhưng giờ phút này, giữa trời tuyết dày, anh lại ngồi xổm trên nền đất, nhẹ nhàng đút thuốc cho một con mèo con, từng động tác đều là thuần thục và dịu dàng.
Giản Thượng Ôn ngồi cạnh, nhìn một lúc thì bất giác bật cười.
Thẩm Nghị liếc mắt qua cậu, nhướn mày: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Giản Thượng Ôn thu lại ánh mắt, giọng điệu bình thản: "Tôi còn chưa làm xong tượng đất. Thẩm đạo định về trước à? Có lẽ tôi sẽ ở phòng dành cho khách."
Thẩm Nghị đáp: "Không biết nó có hạ sốt không, tôi ở lại thêm chút nữa."
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Vậy cũng tốt, nhà này rộng lắm, phòng khách nhiều. Anh cũng có thể ở lại. Sáng mai bà tỉnh dậy thấy anh nhất định sẽ rất vui. Anh không biết đâu, bà rất nhớ anh. Lúc nói chuyện với tôi, bà luôn kể cháu trai bà ưu tú thế nào, còn lo lắng cho sức khỏe của anh nữa. Tôi thấy, bà thực sự thương anh, cũng rất muốn gặp anh. Hai người là người thân, nếu còn nghĩ đến nhau thì chẳng có gì là không thể tháo gỡ. Bà đã lớn tuổi rồi."
Giữa người thân với nhau, có những khúc mắc mà buông bỏ được thì vẫn là điều tốt.
Thẩm Nghị im lặng nghe, rồi hỏi: "Nếu cậu cho rằng giữa người thân không có gì là không thể giải quyết, vậy cậu với Ôn Cẩm và Ôn Kiến Thành thì sao? Sẽ tha thứ cho họ chứ?"
Động tác trong tay Giản Thượng Ôn dừng lại một chút, sau đó cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghị, cong môi cười nhạt: "Họ, chỉ có thể coi là kẻ thù của tôi thôi."
Ánh đèn hắt lên nụ cười của cậu, như đóa hồng đỏ thắm nở rộ giữa đêm đông giá lạnh.
Giản Thượng Ôn nhìn Thẩm Nghị, chậm rãi nói: "Tôi từ lâu đã không còn người thân. Anh coi tôi là kẻ vô tình vô nghĩa cũng được."
Thẩm Nghị nhàn nhạt nói: "Vô tình vô nghĩa... chuyện đó chỉ người chết mới làm được thôi."
"Vậy thì cứ coi tôi là người chết." Giản Thượng Ôn bật cười khẽ, giọng nhẹ tênh: "Cũng chẳng khác gì."
Thẩm Nghị không tiếp lời, chỉ liếc nhìn mèo con trong lòng mình rồi nói: "Cậu còn nước không? Nó cần uống thêm chút nước, hình như lại bắt đầu sốt lên."
Giản Thượng Ôn giật mình, vội tìm nước đưa cho Thẩm Nghị: "Tình hình nó nghiêm trọng lắm không? Có cần gọi xe đưa ra ngoài khám không?"
Thẩm Nghị tiếp tục cho mèo uống nước, sau đó quay sang nhìn Giản Thượng Ôn, khuôn mặt tuấn tú hé ra một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Không phải vô tình vô nghĩa sao? Nhưng vẫn lo lắng cho một con mèo nhỏ."
Giản Thượng Ôn sững lại, ngay sau đó liền phản ứng kịp, bình tĩnh đáp: "Quan tâm động vật là chuyện nên làm. Anh đang trêu tôi đấy à?"
Thẩm Nghị hờ hững nói: "Cũng thế thôi. Dù sao Giản lão sư cũng không ít lần trêu tôi."
Giản Thượng Ôn vừa định mở miệng nói "Thẩm đạo, anh đúng là cáo già", thì đã thấy Thẩm Nghị nhẹ nhàng đặt mèo con xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói:
"Bất kể là quan tâm người hay quan tâm động vật, chỉ cần trong lòng có cảm tình... thì đều không phải là kẻ vô tình vô nghĩa."
Đêm khuya lặng như tờ, gió tuyết ngoài kia cũng dường như dịu lại.
Anh tiếp lời, giọng trầm thấp mà chân thành: "Cậu sẽ sống thật tốt. Đừng tự coi nhẹ mình như vậy nữa."