Giản Thượng Ôn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt khẽ lướt qua Thẩm Nghị. Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết rơi lặng lẽ, trắng xóa như tan ra trong không khí. Thẩm Nghị ngồi cách đó không xa, dưới chân anh là một con mèo nhỏ đang run rẩy vì sốt. Trong bóng đêm tĩnh mịch, cả căn phòng như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay, ngồi trong một căn phòng ấm áp, đối diện với người mà một năm trước cậu từng đợi rất lâu dưới tòa cao ốc, có khi chờ cả đêm cũng chẳng thể gặp mặt. Hồi ấy, cậu mang theo những hận thù cứ ngỡ sẽ ôm chặt cả đời, vậy mà bây giờ lại có thể ngồi đây, nói chuyện cùng nhau.
Căn nhà chìm vào một khoảng lặng.
Rồi Giản Thượng Ôn khẽ cười, nhẹ như gió thoảng.
Thẩm Nghị thấy cậu vẫn đang nắn tượng đất, bèn mở lời: "Không phải đã làm xong một cái rồi sao? Sao vẫn còn làm nữa?"
"Dù sao cũng không phức tạp lắm." Giản Thượng Ôn đáp, giọng nhẹ tênh. "Hơn nữa, buổi tối không có việc gì làm cũng đâu ngủ được. Thà tìm chút chuyện để làm còn hơn."
Cậu vốn bị mất ngủ đã lâu, giấc ngủ chập chờn, dễ tỉnh giấc. Nhất là từ sau khi trọng sinh, cậu thường xuyên gặp ác mộng, toàn là những chuyện cũ kiếp trước khiến cậu rùng mình mỗi khi nhớ lại. Mỗi lần tỉnh giấc đều phải mất rất lâu mới thoát khỏi bóng ma ấy. Có thời gian, cậu còn phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể chợp mắt yên ổn.
Thẩm Nghị trầm giọng nhắc nhở: "Ngày mai là lễ hội, trong thôn sẽ rất náo nhiệt, cậu sẽ bận rộn lắm đấy."
Giản Thượng Ôn hiểu, đây là lời nhắc nhở của anh, bảo cậu nên ngủ sớm một chút, kẻo mai không còn tinh lực. Cậu chỉ khẽ cười rồi đáp: "Làm nốt cái này thôi, nhanh lắm."
Từ không xa, chú mèo nhỏ đang ngủ mơ khẽ kêu mấy tiếng không rõ ràng.
Giản Thượng Ôn lặng lẽ ngồi nặn tượng đất. Đợi đến khi hoàn thành, cậu liếc nhìn chú mèo, rửa tay thật sạch rồi quay lại, nhẹ nhàng vuốt tai nó, nói: "Cảm giác hình như không còn nóng như trước nữa."
"Ừ." Thẩm Nghị nói: "Đang hạ sốt rồi, chắc không sao đâu."
Giản Thượng Ôn hỏi: "Thẩm đạo đêm nay ở lại đây luôn sao?"
Thẩm Nghị bật cười: "Cậu nghĩ tôi là siêu nhân à? Nó hạ sốt rồi thì không có gì nghiêm trọng nữa, tôi đưa nó qua phòng khách ngủ cùng."
Giản Thượng Ôn nói: "Hình như chỉ có một phòng khách được dọn dẹp thôi. Thẩm đạo có muốn đi sắp xếp trước không? Tôi ở đây trông nó."
Thẩm Nghị gật đầu.
Anh rời đi.
Giản Thượng Ôn ngồi xuống tấm đệm cạnh mèo nhỏ. Có vẻ Thẩm Nghị vừa rồi đã ngồi ở đây khá lâu, vì trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thanh mát như trúc của anh. Cậu cúi đầu vuốt nhẹ đầu mèo, thì thầm: "Phải mau khỏe lại nhé, ngày mai là ngày lành đấy."
Không biết mèo nhỏ có hiểu hay không, chỉ rúc vào tay cậu đầy ngoan ngoãn.
Khoảng mười phút sau, khi Thẩm Nghị quay trở lại, anh thấy cả căn phòng yên tĩnh lạ thường. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, bông tuyết bay tán loạn bên ngoài lớp kính trong suốt. Trên thảm lông, người đang tựa vào ghế chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào. Cậu ngồi nghiêng bên mèo nhỏ, dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú như ngọc tỏa ra nét dịu dàng khó tả. Không còn vẻ sáng rực rỡ thường thấy trước ống kính, cậu bỗng như có một lớp sương mờ bao quanh, dịu dàng, mong manh, và rất đỗi xa cách.
Ánh mắt Thẩm Nghị lướt qua bàn tượng đất.
Trên đó là những bức tượng vừa nặn xong của Giản Thượng Ôn. Anh nhìn một hồi, chậm rãi nhận ra, có một bức tượng nhỏ chính là mình.
Giản Thượng Ôn đã nặn thêm một cái, là anh.
Tựa như lúc trước, khi quyết định địa điểm quay chương trình này, rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, nhưng anh lại vô thức nghĩ đến dáng người đơn bạc, lạnh cóng trong đêm mưa hôm đó.
Bây giờ, cậu đã không còn cô độc nữa.
Có lẽ tâm tư kín đáo này của anh đã bị Giản Thượng Ôn phát hiện, nên người thông minh ấy đã chọn cách im lặng mà hồi đáp món quà anh tặng. Giản Thượng Ôn trước nay luôn như vậy, trong lòng cậu có một chiếc cân vô hình, tính toán rõ ràng được mất. Cậu chưa bao giờ dễ dàng nhận lấy thiện ý của bất kỳ ai mà không có lý do. Một người luôn khắc ghi lòng tốt của người khác như cậu, nghiêm túc mà đối đãi chân thành như thế, vậy mà lại tự nói là vô tình vô nghĩa sao?
Thẩm Nghị nhìn tượng đất nhỏ một lúc lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người đang say ngủ kia.
Một bàn tay nhẹ đặt lên vai cậu.
Giản Thượng Ôn ngủ rất nông, đôi mắt khẽ mở ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: "Không thể ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh."
"Ừm." Cậu có chút ngạc nhiên, cậu không hiểu sao mình lại ngủ quên, hơn nữa còn ngủ say đến mức có người đến gần cũng không hay biết. Bình thường, chỉ cần một tiếng động nhỏ là cậu đã tỉnh.
Thẩm Nghị nói: "Có đi nổi không? Hay để tôi bế cậu?"
Giản Thượng Ôn vội đáp: "Tôi đi được."
Thực ra, nếu Thẩm Nghị không gọi dậy mà trực tiếp bế cậu về phòng, có lẽ ngay khi anh chạm vào, cậu cũng đã tỉnh.
Giản Thượng Ôn đứng dậy, nói: "Vậy tôi về phòng khách đây, cảm ơn đạo diễn đã gọi tôi."
Giọng Thẩm Nghị vang lên ngay sau đó: "Cũng cảm ơn cậu."
Bước chân của Giản Thượng Ôn khựng lại, cậu hơi nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
"Tượng đất." Dưới ánh đèn, gương mặt điển trai của Thẩm Nghị dường như bớt đi vài phần lạnh lùng thường thấy, anh khẽ cong môi cười: "Cảm ơn Giản lão sư."
Giản Thượng Ôn lúc này mới hiểu ra. Cậu thật sự không ngờ Thẩm Nghị lại để ý đến điều đó. Ban đầu cậu còn lo mình tự tiện nặn thêm một tượng đất Thẩm đạo sẽ khiến anh thấy phản cảm. Nhưng cậu vẫn muốn làm gì đó, vì ban ngày thấy ánh mắt tiếc nuối của bà, Giản Thượng Ôn nghĩ bà hẳn cũng mong được ăn Tết cùng cháu trai. Bà rất tốt với cậu, luôn kiên nhẫn dạy dỗ cậu, nên cậu cũng thật lòng muốn làm điều gì đó cho người tốt bụng ấy.
May mắn là, Thẩm Nghị không ghét bức tượng đó.
Khi Giản Thượng Ôn ngoảnh lại nhìn anh, bỗng nhiên có một cảm giác dâng lên. Có lẽ những gì cậu biết về Thẩm Nghị vẫn chưa đủ để hiểu hết con người anh. Ánh mắt hai người giao nhau, Giản Thượng Ôn khẽ cười. Nụ cười này, lần đầu tiên không mang theo tính toán hay vụ lợi nào, chỉ là thuần túy bật lên thành tiếng: "Ngủ ngon, Thẩm đạo."
Ngoài cửa sổ, tuyết bay tán loạn phủ kín bầu trời. Trong nhà lại ấm áp như giữa mùa xuân.
"Ngủ ngon, Giản Thượng Ôn."
........
Ngày hôm sau
Tuyết đã ngừng rơi.
Trong thôn rộn ràng tưng bừng.
Giản Thượng Ôn vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy sân viện rất náo nhiệt, khắp nơi treo lồng đèn đỏ. Bà cụ hôm nay mặc áo đỏ, tinh thần rạng rỡ khác thường, cứ như sáng sớm đã nghe được tin vui nào đó. Gặp Giản Thượng Ôn, bà liền nở nụ cười tươi rói, nói: "Hảo hài tử, dậy rồi à."
"Dạ." Giản Thượng Ôn nói: "Cháu dậy muộn rồi."
Bà cụ liền xua tay, giọng đầy yêu thương: "Không sao, không sao, hôm qua cháu mệt mà, ngủ thêm chút cũng tốt. Mau lại ăn đi, ta nấu cháo đậu đỏ đấy, ăn xong còn phải đến từ đường trong thôn để bái tế Thần Nữ."
Giản Thượng Ôn gật đầu đồng ý. Vì hiện tại không ở tiểu lầu, cũng không định quay về xa như thế, nên ăn xong chỉ cần đến hội hợp với tổ chương trình là được.
Đồ ăn hôm nay rất thơm, cháo sánh đặc, đến mức uống mà chẳng cần thêm gia vị gì cũng ngon ngọt đậm đà. Giản Thượng Ôn để ý không thấy Thẩm Nghị, hẳn là anh đã dậy sớm để qua bên tổ tiết mục rồi.
Bà cụ hôm nay tâm trạng rất vui, cứ nắm lấy tay Giản Thượng Ôn thủ thỉ: "Hảo hài tử, sau này nhớ đến chơi thường xuyên nhé."
Thực ra nơi này chỉ là bối cảnh ghi hình chương trình, theo lý mà nói, sau khi chương trình kết thúc thì cậu sẽ chẳng có lý do gì quay lại ngôi làng này nữa. Nhưng bà cụ này lại quá đỗi hiền hậu. Trừ ông nội, bà là người thứ hai trên đời đối xử với cậu dịu dàng đến thế. Mỗi lần nhìn gương mặt đầy phúc hậu và ánh mắt ấm áp của bà, Giản Thượng Ôn lại không nỡ mở lời từ chối.
Cậu mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Được ạ, sau này cháu sẽ thường xuyên đến chơi."
Mặc dù một khách mời thường xuyên đến thăm bà ngoại đạo diễn có hơi kỳ lạ, nhưng mặc kệ. Trên mạng lời đồn đại đã nhiều đến vậy, thêm một cái nữa thì có sao đâu.
Sau bữa sáng, Giản Thượng Ôn lập tức quay về tổ chương trình để tập hợp cùng mọi người.
Mọi người ở tiểu lâu cũng vừa mới ăn xong không bao lâu, đang chuẩn bị các đạo cụ dùng cho nội dung chính sắp quay. Giản Thượng Ôn vừa trở lại liền bắt tay vào hỗ trợ. Chờ mọi thứ sẵn sàng, mọi người cùng nhau đi về phía từ đường. Từ đường rất lớn, sau khi bước vào, từng người lần lượt quỳ lạy trước miếu thờ. Bên trong thờ thần tượng cao lớn, uy nghi, được điêu khắc tinh xảo sống động như thật, mang theo một vẻ đẹp linh thiêng khó diễn tả.
Giản Thượng Ôn cũng thành tâm cầu nguyện, không dám qua loa.
Đến trưa, tại khoảng sân rộng nhất phía trước thôn, một đống lửa lớn đã được nhóm lên. Đây là phong tục của dân làng, đêm nay tất cả sẽ tụ lại bên đống lửa để sưởi ấm. Người trong thôn tin rằng ngọn lửa này là phúc lửa mà Thần Nữ ban xuống, ai sưởi bên lửa ấy sẽ được ban phước, xua tan hàn khí, không còn sợ lạnh nữa.
Dĩ nhiên, các khách mời cũng tham gia.
Trên đường đi, họ bất ngờ nhìn thấy trưởng thôn đang buộc những sợi chỉ đỏ.
Ôn Cẩm tò mò hỏi: "Trưởng thôn ơi, mấy sợi tơ hồng này có tác dụng gì vậy?"
Trưởng thôn cười đáp: "Tác dụng của tơ hồng này lớn lắm. Tượng đất mà các cháu làm, sau khi nung qua lửa sẽ khai mở linh quang. Còn tơ hồng này là pháp bảo Thần Nữ ban xuống. Ở thôn chúng tôi, những cô gái và chàng trai còn độc thân sẽ dùng tơ hồng buộc lên tượng đất. Nếu có người trong lòng, thì sẽ buộc tượng đất của mình với tượng đất của người đó. Như vậy sẽ được Thần Nữ ban phước, se duyên thành đôi."
Vừa dứt lời, sắc mặt các khách mời lập tức thay đổi, mỗi người một phản ứng.
Nếu bây giờ ai đó buộc tượng đất của mình với người khác, chẳng phải là bày tỏ tình ý trên sóng trực tiếp sao?
Đám khách mời bên phía Lôi Điện gần như cùng lúc quay đầu nhìn về phía Giản Thượng Ôn, ai nấy đều thấp thỏm trong lòng: cậu sẽ chọn ai đây?
Thế nhưng Giản Thượng Ôn lại mỉm cười quay sang trưởng thôn, hỏi một câu khiến ai nấy đều sững người: "Vậy có thể buộc với vàng bạc không ạ? Như thế Thần Nữ có phù hộ phát tài không?"
Mọi người: "......"
Thôn trưởng bật cười vui vẻ: "Cái đó thì không được rồi! Cháu đúng là một tiểu tử tham tiền nha!"
Phòng phát sóng trực tiếp cũng rộn ràng:
"Tưởng đâu sắp tới một Tu La Tràng căng đét nữa chứ!"
"Ha ha ha đúng là kỳ tích Ôn Ôn, trong lòng chỉ có sự nghiệp."
"Cười không ngậm được miệng luôn."
"Đừng đùa, ý tưởng này hay thật đấy, buộc vàng nghe cũng hợp lý ghê!"
Giản Thượng Ôn hơi tiếc nuối lắc đầu, cậu khẽ thở dài, nói: "Nếu là như vậy thì... thôi vậy."
Đúng lúc ấy, Phó Cẩn Thành lên tiếng: "Nếu em muốn có tài vận, chi bằng buộc vào tượng đất của tôi đi. Phó thị tuy không dám nhận là đại cát đại lợi gì, nhưng cũng là một trong những tập đoàn niêm yết hàng đầu trong nước."
Lời này vừa thốt ra...
Dàn khách mời bên Đám Mây há hốc miệng:
"Trời má! Giản Thượng Ôn đúng thật là Giản Thượng Ôn. Không chọn người, chỉ chọn tiền! Tấm gương sống đây rồi!"
Dàn khách mời bên Lôi Điện:
"Đậu xanh! Trên đời còn có người mặt dày đến mức này sao? Câu này mà cậu cũng dám nói ra à? Ai ở đây mà chẳng có tiền hả? Chơi không đẹp gì cả!"