Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 126: Hạnh phúc



Còn chưa kịp đợi Giản Thượng Ôn phản ứng, đã có người lên tiếng phản đối.

Phỉ Thành là người đầu tiên không đồng ý, hắn nhướn mày, thẳng thừng nói: "Phó tổng, anh nói vậy không đúng rồi. Phó thị là sản nghiệp của cả nhà họ Phó, đâu phải chỉ của riêng anh."

Đầu óc nhanh nhạy của hắn là dùng vào việc này chứ đâu!

Phỉ Thành quay người, nở một nụ cười sáng chói về phía Giản Thượng Ôn, nói: "Câu lạc bộ của tôi là do chính tôi gây dựng, hoàn toàn là của tôi. Sự nghiệp của tôi còn không đủ mạnh sao? Nếu đã muốn dính tài vận, chọn tôi đi, tôi lợi hại hơn nhiều!"

Giản Thượng Ôn hơi sững người, rồi mím môi cười nhẹ, đáp: "Nghe cũng có lý."

Những vị khách mời bên phía Lôi Điện không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ nhãi con này đem chỉ số thông minh dồn hết vào chuyện chèn ép tình địch rồi hay sao mà đến cái cớ này cũng nghĩ ra được?

Phỉ Thành thoáng lộ vẻ đắc ý.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp tận hưởng cảm giác đó được bao lâu, Lạc Chấp Diệp đã chậm rãi mở lời: "Nếu đã nói như vậy, thì tôi thấy em theo tôi mới là tốt nhất. Dù sao, Thượng Ôn cũng muốn có vận khí sự nghiệp, dính tới mảng game thì có ích gì?  Em muốn phát triển sự nghiệp diễn xuất, mà trong giới này, tôi nghĩ mình vẫn có tiếng nói nhất định, buộc vào tôi chắc chắn tốt hơn nhiều."

Có câu 'gừng càng già càng cay' quả thật không sai. Lời nói không nhanh không chậm, nhưng lại là một cú đánh chí mạng, chặn đứng đà chiến thắng của Phỉ Thành ngay tức khắc.

Phỉ Thành có chút khó chịu nhìn sang Lạc Chấp Diệp.

Nhưng cũng chẳng ai vui vẻ mà nhìn Lạc Chấp Diệp chiếm ưu thế.

Lương Thâm vẫn luôn giữ nguyên tắc 'bản thân không giành được thì người khác cũng đừng hòng'. Hắn nhếch môi, thản nhiên nói: "Sự nghiệp trong giới giải trí của Lạc lão sư tuy tốt, nhưng quan hệ cá nhân lại quá mức phức tạp. Tôi nghĩ Thượng Ôn cũng không phải kiểu người có thể xoay sở giỏi như anh, vẫn là đừng tùy tiện buộc vào thì hơn."

Lời này chính là đang ám chỉ những rắc rối tình cảm không rõ ràng giữa Lạc Chấp Diệp và Từ Dương.

Lạc Chấp Diệp khẽ mím môi, nét mặt không vui. Cách đó không xa, sắc mặt Từ Dương cũng tái đi, nhưng hắn không dám phản bác gì. Phản bác thì cũng vô ích, bởi người ta đâu có chỉ đích danh ai. Nếu giờ hắn đứng lên, chẳng phải thừa nhận là đang nói mình sao?

Thế là Từ Dương chỉ có thể gượng cười cho qua.

Kỳ Ngôn từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng: "Nói về quan hệ cá nhân phức tạp, hình như không ai trong số chúng ta đủ tư cách để buộc dây đâu."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại như một mũi dao sắc bén cắm thẳng vào trọng tâm.

Nụ cười trên môi Lương Thâm cũng nhạt đi. Câu nói của Kỳ Ngôn vừa nhẹ nhàng vừa châm biếm: anh còn mặt mũi nói Lạc ảnh đế, trong khi chuyện anh và Ôn Cẩm kia đã xử lý xong chưa?

Trường quay rơi vào một khoảng im lặng đầy ngờ vực.

Nhưng khán giả trong phòng livestream thì lại cười như được mùa:

"A ha ha ha ha chết cười với mấy ông này!"

"Không phải chứ, đàn ông ghen tuông cũng rạch ròi vậy sao?"

"Cố tình ngáng chân nhau một cách vô cùng nghệ thuật."

"5 đôi mắt nhìn nhau tóe ra lửa được luôn!"

"Kỳ này càng lúc càng kịch tính!"

Vậy mà vẫn có người chẳng hiểu rõ tình hình.

Ôn Cẩm cứ tưởng mấy người này thật sự đang vạch lá tìm sâu, liền lên tiếng: "Phó ca, không sao đâu, em không ngại anh là người nhà tài phiệt, hay là anh truyền cho em chút tài vận đi?"

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, vì câu này nghe chẳng khác gì dán thẳng mặt Phó Cẩn Thành.

Phó Cẩn Thành cũng không ngờ Ôn Cẩm lại thực sự dám nói ra điều đó. Hắn nhìn Ôn Cẩm, gương mặt cậu ta hiện rõ biểu cảm "em rất hiểu chuyện, anh xem đi", khiến hắn trầm mặc một lúc rồi đáp: "Không cần. Phỉ Thành chẳng phải đã nói rồi sao? Sản nghiệp của tôi là của cả Phó gia, em dính vào cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Ôn Cẩm: "......"

Phòng phát sóng trực tiếp được trận cười nghiêng ngả.

Mà sau khi Phó Cẩn Thành mở lời dứt khoát thế rồi, những vị khách mời còn lại, khi muốn tìm cách kết đôi cùng bên Lôi Điện, cũng bị lý do tương tự chặn đứng.

Lạc Chấp Diệp quay sang nói với Từ Dương: "Mối quan hệ xã giao của chúng ta phức tạp thế này, buộc vào cũng không hay đâu."

Từ Dương: "......"

Hiện trường thoáng chốc trở thành một mớ hỗn loạn.

Cũng may trưởng thôn cùng dân làng nhanh chóng tiến tới giải vây, vì ngay sau đó mọi người sẽ bước vào phân đoạn tiếp theo - học điệu nhảy xua lạnh đặc trưng của vùng này. Bởi lẽ sẽ có màn nhảy múa quanh đống lửa, nên ai cũng phải tham gia học. Trong thôn còn có một đội múa đuốc chuyên nghiệp, họ sẽ trình diễn vũ điệu xua lạnh — mang ý nghĩa xua tan mọi rét buốt của năm cũ, đón năm mới yên ấm, an lành.

Vì tất cả mọi người đều phải tham gia nên chuyện vừa rồi cũng tạm thời bị gạt sang một bên.

Đến giữa trưa, các khách mời đều ở lại cổng thôn, cũng tự nhiên mà đến nhà trưởng thôn ăn cơm. Hôm nay là lễ hội xua lạnh, nên đồ ăn cũng khác ngày thường. Có một món đặc sản địa phương là bánh trôi hấp nhân đậu, được làm từ loại hạt đặc biệt xay thành bột.

Mỗi người đều phải tự tay làm, nên không khí hiện trường vô cùng rôm rả, náo nhiệt.

Giản Thượng Ôn và Lương Thâm đi vào bếp sau để lấy chén. Trong bếp lúc này không có ai, do số lượng người ở hiện trường quá đông nên máy quay cũng không theo vào. Gian bếp yên ắng hẳn. Sau khi chọn chén xong, Giản Thượng Ôn nói: "Đi thôi."

Lương Thâm đứng bên cạnh cậu, gom hết chén lại trên tay, hắn nói: "Tết năm nay, em định thế nào?"

Giản Thượng Ôn thấy hắn đã cầm hết thì cũng không tranh làm gì nữa, chỉ lặng lẽ dọn nốt giá chén cho dân làng. Sườn mặt cậu thanh tú như tranh, ánh mắt điềm tĩnh:  "Thế nào là thế nào?"

"Chắc em sẽ không quay về nhà bố mẹ nuôi ăn Tết chứ?" Lương Thâm liếc nhìn cậu một cái, nói tiếp: "Hay là về Lương gia đi, dù sao cũng đâu phải chưa từng ăn Tết ở đó."

Giản Thượng Ôn đưa cánh tay trắng như ngọc, cẩn thận sắp xếp chén đũa còn lại lên giá, không để rơi cái nào. Nghe vậy, cậu khẽ bật cười, nói: "Ý anh là cái kiểu Tết không được xuất hiện ở chính tiệc, càng không được để ai nhìn thấy à?"

Lời này chẳng khác nào một nhát dao đâm thẳng vào tim người đối diện.

Dĩ nhiên, với Lương Thâm, tổn thương ấy cũng chẳng hề nhẹ.

Đôi mắt hắn thoáng tối lại. Năm đó, hắn cũng không muốn Giản Thượng Ôn phải chịu cảnh tủi nhục ở Lương gia. Nhưng hắn có thể làm gì đây? Xuất thân của Giản Thượng Ôn không đủ cao quý để xuất hiện ở nhà chính cũng như chính tiệc, cha hắn căn bản sẽ không cho phép cậu xuất hiện trong bất kỳ dịp công khai nào. Chẳng lẽ hắn có thể làm trái ý cha mình?

"Năm đó chẳng qua là bất đắc dĩ, em cũng biết mà, ông ấy tính tình không tốt, không cho em tới cũng là vì muốn bảo vệ em." Lương Thâm giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, nói:  "Nhưng chẳng phải năm nào tôi cũng cố về sớm để ở bên em sao?"

Giản Thượng Ôn không đáp lại lời giải thích đó, cậu chỉ liếc nhìn hắn một cái, khẽ cong môi cười rồi nói: "Ở nhà tôi cũng chỉ có một mình, ở Lương gia cũng chỉ có một mình, chẳng có gì khác biệt cả. Năm nay tôi vẫn tự ăn Tết một mình, thấy cũng tự do hơn một chút."

Nụ cười trên môi Lương Thâm dần tắt.

Hắn hiểu rõ ý Giản Thượng Ôn, cậu không muốn sống kiểu cuộc đời phải lén lút che giấu nữa. Nhưng hắn thì không thể cho cậu được điều đó. Chỉ cần còn cha hắn, hắn mãi mãi bị kiềm chế như thế.

Giản Thượng Ôn xoay người bước đi, nói: "Mọi người phía trước còn đang đợi chúng ta, anh mau mang chén ra đi, tôi sẽ lấy thêm vài cái thìa."

Lương Thâm hiểu rõ cậu không muốn bàn thêm nữa. Vốn định nói gì đó, nhưng đúng là bây giờ không phải lúc thích hợp để mở miệng, đành trầm mặc xoay người rời đi. Dù vậy, từng lời từng chữ hôm nay vẫn như khắc sâu vào tận xương tủy hắn. Ánh mắt sau gọng kính ánh lên một tia tham vọng mãnh liệt. Nếu... hắn có thể đoạt lấy quyền lực từ tay cha, nếu hắn có thể trở thành gia chủ Lương gia... thì hắn còn phải sợ gì nữa?

Tới lúc đó, Giản Thượng Ôn cũng sẽ không còn lý do nào để từ chối hắn!



Trong nhà yên tĩnh được một lúc.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vững chãi. Một dáng người cao lớn tiến vào, Giản Thượng Ôn ngoái đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của Phó Cẩn Thành.

Người này lúc nào cũng tỏa ra một thứ khí thế áp đảo, lúc nào cũng tỏ ra tư thái ấy."Tôi thấy Lương Thâm quay lại một mình, đoán bên này chắc em còn chưa xong, không biết có cần giúp gì không nên qua xem."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Vậy cũng tốt, ở đây còn mười cái thìa nữa, anh giúp tôi cầm đi."

Phó Cẩn Thành tiến lên, thu hết đống thìa vào lòng bàn tay rộng lớn của mình. Bàn tay ấy tương phản rõ rệt với bàn tay thon dài, mảnh mai của Giản Thượng Ôn, màu da ngăm đồng của hắn càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của cậu, một đối lập rõ rệt nhưng hài hòa kỳ lạ.

Khoảnh khắc ấy bỗng khiến hắn nhớ lại.

Năm đó, trong một dịp Tết, yến tiệc kết thúc sớm. Hắn quay về biệt thự trước. Khi ấy Giản Thượng Ôn đang ngồi ăn mì trên bàn ăn. Không xa là chiếc tivi đang phát chương trình Xuân Vãn. Giữa căn biệt thự rộng lớn ấy chỉ có một mình cậu, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lặng lẽ ôm bát mì còn nóng hổi, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa xem tiểu phẩm trên tivi, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Một căn biệt thự rộng thế, lại chẳng có lấy một bóng người.

Phó Cẩn Thành đi tới, buông lời lạnh nhạt: "Người hầu đâu? Sao lại để em ăn mỗi bát mì, không chuẩn bị đồ khác à?"

Chính hắn còn không nhận ra trong giọng nói mình mang theo chút khó chịu.

Giản Thượng Ôn ngỡ ngàng, như bất ngờ khi hắn đột nhiên xuất hiện, cậu thấp giọng hỏi: "Anh chẳng phải nói tối nay dự tiệc ở nhà chính, có thể sẽ không về sao?"

Phó Cẩn Thành thản nhiên đáp: "Bên đó kết thúc sớm, nên tôi về trước."

Thực ra, hắn chỉ cảm thấy nơi ấy quá nhàm chán. Rõ ràng không khí rất náo nhiệt, năm nào cũng như vậy, một đám người tụ lại vì lợi ích, nói cười xã giao. Những năm trước hắn vốn đã quen với điều đó, nhưng năm ấy, hắn đã có Giản Thượng Ôn. Nghĩ đến việc trong nhà còn có người đang đợi, hắn lại muốn trở về.

Nhưng những lời như vậy, hắn chưa từng nói ra.

Phó Cẩn Thành hỏi tiếp: "Người hầu nghỉ hết rồi à?"

Đó là năm đầu tiên hắn và Giản Thượng Ôn bên nhau. Cậu vẫn có chút rụt rè khi ngồi trên ghế, khuôn mặt luôn mang nét dịu dàng tĩnh lặng cũng hiếm hoi xuất hiện chút ngại ngùng. Cậu nói: "Tết nhất là ngày đoàn viên mà. Nhà lớn thế này chỉ còn mình tôi, giữ họ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi cho họ về nhà đoàn tụ cùng gia đình."

Phó Cẩn Thành im lặng nhìn cậu. Hành động tùy tiện sai khiến người hầu này, thực chất là vượt quá phận sự của cậu. Hắn chỉ cảm thấy, bảo sao đám người hầu trong nhà luôn tỏ ra tôn trọng cậu, trong tối ngoài sáng đều hướng về cậu. Giỏi thu phục lòng người như vậy, đúng là không đơn giản. Tiếc rằng, với hắn, mấy chiêu này đều vô dụng.

Sau đó, hắn nghe Giản Thượng Ôn nói tiếp: "Tôi ăn thế này là đủ rồi. Thực ra với tôi ăn gì cũng giống nhau cả. Đồ ăn nhiều quá tôi cũng không ăn hết, lãng phí lắm. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mì này ngon lắm, tôi tự làm đấy."

Phó Cẩn Thành cúi đầu, nhìn bát mì trong tay cậu. Một quả trứng gà, chút thịt băm, vài thứ gia vị rắc lên. Thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại làm hắn cảm thấy còn hấp dẫn hơn cả đêm tiệc đầy rượu ngon và bánh ngọt. Từ nhỏ đến giờ, hắn luôn ăn những món cầu kỳ được đầu bếp cao cấp chế biến, cầu toàn đến mức chẳng có chút hơi thở cuộc sống, chưa từng ăn một bát mì dân dã, tùy ý thế này. Đây vốn không phải điều phù hợp với thân phận hắn, là thứ hắn được giáo dục từ nhỏ phải tránh xa.

Hắn không biết mình cứ nhìn chằm chằm bát mì ấy bao lâu.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, Giản Thượng Ôn bỗng lên tiếng: "Anh về sớm thế, đã ăn gì chưa? Nếu chưa, tôi làm cho anh một bát nhé?"

Lý trí bảo hắn rằng: Hắn không thể ăn những thứ như vậy. Hắn nghĩ, hắn không nên để Giản Thượng Ôn nghĩ rằng chỉ cần cậu muốn là có thể làm mọi thứ, tự quyết mọi chuyện mà không phải chịu bất cứ hậu quả nào. Nhưng khi mở miệng, hắn lại chỉ đáp: "Được."

Thế rồi hắn lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế kia, ánh mắt lướt về phía tivi với những tiết mục náo nhiệt vẫn đang diễn ra, điều mà nhiều năm qua hắn chưa từng xem. Trong bếp, chương trình tiểu phẩm đang phát đến đoạn gia đình quây quần bên mâm cơm, diễn viên ôm món ăn, cười nói: "Năm mới thật sự là khi bên cạnh có người mình yêu thương, ăn một miếng đồ ăn nóng hổi, vậy mới là nhà."

Hắn ngước mắt lên, vô thức nhìn về phía phòng bếp. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng dáng đơn bạc của Giản Thượng Ôn đang bận rộn. Hơi nước bốc lên từ chiếc nồi, phản chiếu lên mặt kính pha lê, làm bóng hình cậu càng trở nên mơ hồ hơn.

Trong làn hơi nước mờ mịt, giọng của Giản Thượng Ôn vang lên, dịu dàng nhưng rất rõ ràng: "Anh muốn ăn trứng chiên hay trứng luộc? A... nhưng mà dạ dày anh không tốt, để tôi làm trứng chiên nhé, trứng chiên dễ tiêu hóa hơn. Tối nay anh có uống rượu, tôi sẽ nấu món gì thanh đạm một chút, như vậy ăn vào sẽ dễ chịu hơn. Nếu chỉ có hai chúng ta ăn, vậy tôi xào thêm món rau nhỏ nhé, khoai tây sợi được không? Như vậy sẽ nhanh hơn một chút..."

Đó là lần đầu tiên Phó Cẩn Thành ngồi trong căn nhà này, không có người hầu đi tới đi lui, không có đầu bếp mỗi ngày tỉ mỉ bày biện đầy bàn món ăn được cân nhắc cẩn trọng đến từng chi tiết. Chỉ có một đĩa khoai tây sợi xào đơn giản, và một bát mì trứng. Âm thanh từ chiếc TV bên cạnh vang lên ồn ào náo nhiệt, là thanh âm thường ngày hắn luôn né tránh.

Hắn nghĩ rằng bản thân đáng lẽ sẽ cảm thấy không quen, nhưng hắn lại ăn rất ngon miệng.

Chưa từng có bữa cơm nào khiến hắn cảm thấy thỏa mãn đến thế, không chỉ dạ dày, mà cả cơ thể lẫn tâm trí. Mì thì vừa nóng vừa đậm đà, dạ dày ấm lên từng chút, cả thân thể như cũng được xoa dịu. Trong căn nhà rộng lớn ấy, chỉ có hai người họ, mà cảm giác lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Trước giờ, hắn chưa từng biết, thì ra, một bữa cơm đơn sơ, thanh đạm như thế, cũng có thể khiến người ta thấy hạnh phúc.

Có lẽ là...

Chỉ cần nơi đó có Giản Thượng Ôn, thì dù đơn giản thế nào, cũng đều trở thành điều tốt đẹp nhất.

Chỉ tiếc rằng ... mãi đến bây giờ, hắn mới hiểu ra điều đó.