Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành



Giản Thượng Ôn đang thu dọn bát đũa, cậu kiểm kê mọi thứ cẩn thận, vừa xong xuôi thì nhận ra Phó Cẩn Thành bỗng nhiên im lặng đã lâu, liền tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy, bát đũa có vấn đề gì à?"

Phó Cẩn Thành thoát khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt hắn một lần nữa dừng lại nơi Giản Thượng Ôn, trầm giọng nói: "Tết này... em có muốn về Phó gia không?"

Trước đây, hắn luôn cảm thấy câu hỏi này rất khó nói ra miệng. Nhưng đến khi thực sự nói ra, hắn mới nhận ra, hóa ra cũng chẳng khó như vậy. Từ nhỏ, hắn được dạy dỗ trong khuôn phép của giới quý tộc, luôn kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo đó, gom góp suốt bao năm, rốt cuộc cũng chẳng mang lại bao nhiêu niềm vui. Những niềm vui nhỏ nhoi ấy, thậm chí còn chẳng bằng một tô mì cậu nấu tối hôm đó.

Sau đó, hắn nhìn thấy Giản Thượng Ôn cười, đôi mắt cong cong, ôn nhu nhìn hắn, như một nét màu rực rỡ duy nhất giữa thế giới trắng xóa của mùa đông lạnh giá.

Trong lòng Phó Cẩn Thành bất chợt dâng lên một chút hy vọng.

Lại thấy Giản Thượng Ôn cầm bát đũa trong tay, khẽ cười nói với hắn: "Sao anh hỏi y như Lương Thâm vậy?"

Hy vọng trong lòng Phó Cẩn Thành lập tức như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân. Lương Thâm. Lại là Lương Thâm. Trời biết, hắn chưa từng chán ghét cái tên nào đến thế. Ý nghĩ u tối trong lòng hắn vốn đã nhen nhóm, giờ cũng tan biến không còn dấu vết, như thể bị ép nghẹt bởi chính sự cứng cỏi ăn sâu trong xương tủy. Hắn hạ giọng, rốt cuộc vẫn cất tiếng hỏi dò: "Vậy... em đã đồng ý chưa?"

Giản Thượng Ôn vẫn cười: "Chưa."

Trong lòng Phó Cẩn Thành bỗng thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác đó thì đã nghe Giản Thượng Ôn tiếp lời: "Mỗi năm ở Lương gia thật sự rất buồn tẻ, Lương gia cũng đâu phải Lương Thâm làm chủ, tôi ở đó chẳng được thoải mái gì."

Chỉ là một câu than thở rất đỗi bình thường, bình thường đến mức tưởng như không có gì.

Nhưng lòng Phó Cẩn Thành lại chùng xuống hẳn. Đây là có ý gì? Hiện tại, vì Lương Thâm chưa nắm quyền, nên cậu không muốn ở lại. Vậy nếu sau này hắn ta tiếp quản Lương gia thì sao?

Đến lúc đó... chẳng lẽ hắn hoàn toàn không còn phần?

Ánh mắt Phó Cẩn Thành tối đi như mây đen kéo đến kín bầu trời, lớp bóng ma đặc quánh kia, thế nào cũng không xua tan được. Hắn trầm giọng nói: "Gia chủ Lương gia không dễ dàng nhường lại vị trí như vậy đâu."

Giản Thượng Ôn liếc nhìn hắn, cười nhạt: "Cũng phải. Đi thôi."

Phó Cẩn Thành không rõ trong lòng mình lúc này đang cuộn lên thứ cảm xúc gì. Chỉ là, ngay khoảnh khắc Giản Thượng Ôn xoay người bước đi, hắn bỗng thấy muốn gào lên thật to, muốn hỏi cậu:

Có phải trong lòng em, Lương Thâm vẫn luôn hơn tôi?

Vì sao?

Chỉ vì tôi từng bắt em làm thế thân thôi sao?

Lương Thâm chẳng phải cũng từng vậy sao? Vậy tại sao em lại đối xử khác với tôi? Tại sao em có thể thiên vị hắn như thế? Tại sao lỗi của hắn em có thể tha thứ, còn tôi thì không? Tôi rốt cuộc kém Lương Thâm chỗ nào? Những gì Lương Thâm có thể cho em, tôi cũng có thể! Vậy mà tại sao em lại không thể nhìn tôi nhiều hơn một chút?

Nỗi chua xót lặng lẽ dâng lên trong lòng, vừa khiến tim đau nhói, vừa xa lạ đến lạnh người. Phó Cẩn Thành là con cưng của trời, từ nhỏ muốn gì có nấy, vậy mà lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được thế nào là cảm giác ghen tuông. Nhưng cũng chính cảm xúc ấy khiến ánh mắt hắn càng thêm quyết liệt. Hắn sẽ không thua. Trên thương trường sóng gió bao năm, hắn đánh bại biết bao đối thủ, chẳng ai có thể cướp đi thứ hắn muốn. Nếu có người dám giành lấy, hắn sẽ hủy diệt người đó.

Giản Thượng Ôn, chỉ có thể là của hắn.

....

Bên ngoài.

Mọi người đang bận rộn làm bánh nhân đậu.

Lúc Giản Thượng Ôn đi ra, Dư Xán Xán vừa làm xong một chiếc, vui vẻ gọi cậu: "Thượng Ôn, mau tới nếm thử xem thế nào? Mới làm xong đấy!"

Bánh ít nhân đậu thật ra không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng điều đáng quý là người làm ra nó trước giờ chưa từng vào bếp, vì vậy xem như đã rất cố gắng.

Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Không tệ!"

Dư Xán Xán vui vẻ reo lên: "Yes! Tôi phải làm thêm mấy cái nữa mang về cho gia đình nếm thử. Ngày mai là về rồi, thời tiết này chắc là không bị hỏng đâu!"

Ôn Cẩm cũng bị không khí ấy cuốn theo, nói: "Vậy em cũng làm thêm ít, tôi muốn mang về cho mẹ nếm thử!"

Những người khác nghe vậy cũng lần lượt có cùng ý định.

Giản Thượng Ôn thì không nghĩ nhiều. Cậu chỉ có một mình, ăn no là xong, chẳng có ai để chia sẻ. Ông nội cậu thì dạ dày yếu, không thể ăn loại bánh này. Vì vậy, cậu chỉ đơn giản là làm một vài cái, tiện thể giúp người khác gói thêm một ít.

Phỉ Thành có vẻ là người gói bánh vụng nhất. Giản Thượng Ôn thấy vậy liền chủ động nói: "Cần tôi giúp không?"

"Ừm." Phỉ Thành nhìn dáng vẻ Giản Thượng Ôn ngồi làm bánh nhân đậu vừa thuần thục vừa đẹp mắt, bánh gói ra lại đều đặn và chắc tay, hắn liền hỏi: "Trước đây anh từng làm rồi à?"

Giản Thượng Ôn lắc đầu: "Không có, nhưng tôi từng làm thêm ở khách sạn. Lúc đó cũng hay phụ giúp ở bếp sau, có học qua mấy món tương tự thế này, thật ra quy trình cũng không khác nhau nhiều lắm."

Phỉ Thành tấm tắc: "Anh giỏi thật đấy, cái gì cũng biết làm."

Giản Thượng Ôn chỉ cười nhẹ: "Biết nhiều một chút cũng tốt mà."

Vừa trò chuyện vừa làm, chẳng mấy chốc Giản Thượng Ôn đã gói xong hơn chục cái, cậu nói: "Chừng này chắc đủ rồi, cậu mang về cho người nhà ăn thử đi."

Phỉ Thành lập tức gật đầu: "Đủ rồi. Tôi chủ yếu là muốn mang về cho chị tôi nếm thử thôi. Anh thực sự không muốn về nhà tôi chơi mấy ngày sao? Lần trước anh đến, quản gia nhà tôi có ấn tượng rất tốt với anh, chị tôi cũng muốn gặp lại anh lắm. Huống hồ lần này anh còn giúp tôi nhiều như vậy, lại càng nên đến!"

Khán giả trong phòng livestream như bị dội gáo nước lạnh:

"A?"

"Tiểu Phỉ... là cậu đó sao?"

"Vậy hóa ra hai người đã sớm qua lại thân thiết với người nhà rồi?"

"Cảm giác cặp này phát triển nhanh quá rồi đấy!!"

Giản Thượng Ôn dùng đôi tay trắng trẻo, thon dài làm bánh ít nhân đậu, nghe vậy chỉ mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, bạn bè với nhau tiện tay giúp đỡ một chút, không cần khách sáo như vậy."

Bạn bè...

Trái tim đang rực nóng của Phỉ Thành bỗng chùng xuống, nguội lạnh hẳn. Hắn đã sớm đối xử với Giản Thượng Ôn bằng cả sự chân thành của một người đang yêu, nhưng cậu lại chỉ coi hắn là bạn bè? Trong lòng hắn có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại, ít ra thì mình vẫn là bạn cơ mà. Hơn nữa, Giản Thượng Ôn cũng đâu giúp ai khác, chỉ giúp mỗi hắn thôi. Vậy thì vẫn còn cơ hội, chí ít là cơ hội của hắn so với đám người kia vẫn lớn hơn!

Nghĩ đến đó, tâm trạng Phỉ Thành lại khởi sắc hẳn lên.

Hắn nói thẳng: "Vậy anh cứ coi như bạn bè về nhà nhau chơi thôi? Vừa hay mai người nhà tôi sẽ tới đón, nơi này cách thành phố A cũng khá xa, anh tiện thể đi cùng xe với tôi về luôn đi!"

Giản Thượng Ôn ngẫm nghĩ, từ chối hoài cũng không hay, liền mỉm cười đáp: "Cũng được."

Phỉ Thành lập tức phấn khởi, hắn biết ngay mà! Cơ hội của hắn đang ngày càng lớn rồi!

Không lâu sau, bánh nhân đậu được mang đi hấp, mọi người cũng lần lượt tản ra chuẩn bị ăn tối. Buổi tối hôm đó, cả đoàn cùng tham gia một buổi khiêu vũ với dân địa phương.

Đây là một ngày hội lớn trong thôn, gần như cả làng đều sẽ tới tham gia, xua đi cái lạnh mùa đông bằng những điệu nhảy rộn ràng.

Mọi người tụ tập quanh đống lửa, vừa ấm áp vừa náo nhiệt, nhưng Giản Thượng Ôn vốn không thích chen chúc hay ồn ào, nên chọn một góc nhỏ yên tĩnh phía xa để ngồi. Sau đó, cậu đứng dậy đi lấy nước ấm.

Bất chợt, có người từ phía sau tiến lại, kéo tay cậu.

Cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn, Lương Thâm đứng trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi tối, khuôn mặt hắn hiện rõ nét hơn dưới ánh lửa, nhưng trên người lại phảng phất mùi rượu.

Giản Thượng Ôn nhíu mày: "Sao vậy?"

Cả ngày hôm nay tâm trạng Lương Thâm vốn đã chẳng dễ chịu gì, nhất là sau khi bị cậu từ chối thẳng thừng. Cảm giác đó càng tệ hơn khi chính tai hắn nghe thấy Giản Thượng Ôn đồng ý với lời mời của Phỉ Thành. Hắn vẫn tưởng cậu sẽ chờ, chờ đến ngày hắn trở thành chủ nhân của Lương gia. Nhưng không ngờ Giản Thượng Ôn lại chọn Phỉ Thành. Hắn sao có thể ngồi yên được chứ?

"Em." Lương Thâm mạnh tay đè cậu dựa sát vào tường. Bóng dáng cao lớn của hắn đè nặng như bóng đêm, dáng vẻ ôn hòa ngày thường hoàn toàn biến mất, hắn cúi người xuống, giọng trầm khàn: "Em với Phỉ Thành là có ý gì?"

Giản Thượng Ôn chỉ cần liếc sơ đã đoán được tám phần là hắn uống quá chén rồi. Cậu không muốn đôi co với một người đang trong cơn say, giọng điệu bình thản nhưng lạnh lẽo hơn hẳn: "Lương Thâm, anh say rồi."

Lương Thâm nghe chất giọng ấy, ánh mắt càng thêm u ám. Hắn ghét cái giọng điệu đó, ghét cả cảm giác bị đẩy ra xa như thể đang sống lại khoảnh khắc năm xưa, cái ngày hắn ép Giản Thượng Ôn chia tay Kỳ Ngôn, cậu cũng dùng chính giọng nói này mà lạnh lùng đối đáp với hắn, xa cách và đầy chán ghét.

"Phải rồi, tôi say." Lương Thâm bật cười khẩy, nụ cười lạnh như sương đêm: "Cuối cùng thì là tôi say, hay em không dám trả lời?"

Giản Thượng Ôn biết hắn lại phát bệnh.

Trong xương cốt hắn là loại người âm trầm, độc địa. Năm đó, chỉ cần cậu thích ai, hắn sẽ tìm cách khiến người đó thân bại danh liệt. Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Phó Cẩn Thành. May là cậu nhận ra sớm, nếu không, không biết bao nhiêu người vô tội đã bị Lương Thâm đẩy vào vực sâu. Cậu không thể cứ thế vì hắn mà hy sinh mãi được, nên đành chọn cách dỗ dành hắn.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã không còn như trước nữa.

Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn hắn, môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: "Tôi có gì mà không dám? Đây là chương trình yêu đương mà, đến để hẹn hò. Tôi thấy Phỉ Thành rất tốt, đáp lại cậu ấy thì có gì sai? Lương tiên sinh cũng thấy rồi đấy, Phỉ Thành thật sự không tồi. Lịch sử tình cảm sạch sẽ, không có người yêu cũ, con người ngay thẳng, chưa từng yêu ai, hơn nữa còn là con trai duy nhất của Phỉ gia, tiền đồ rộng mở, đối xử với tôi lại rất tốt. Tôi nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra lý do gì để từ chối cậu ấy cả."

Những lời này rơi vào tai Lương Thâm chẳng khác nào chạm trúng vảy ngược của hắn.

Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, âm trầm đến mức như có thể ngưng tụ thành nước lạnh: "Em muốn gả vào Phỉ gia sao?"

"Không được à?" Giản Thượng Ôn nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ, giọng bình thản:  "Xét về mọi mặt, Phỉ gia cũng đâu có tệ."

Lương Thâm nhìn cậu chằm chằm, cơn giận trào dâng đến nỗi hắn phải bật cười. Bàn tay thon dài của hắn bóp lấy cằm cậu, ép cậu ngước mặt lên:  "Bảo bối, đừng chọc tức tôi. Tôi biết, em sẽ không thích Phỉ Thành, bởi vì hắn từng thích thầm Ôn Cẩm. Em đã phải làm thế thân của Ôn Cẩm bên tôi và Phó Cẩn Thành bao năm trời, em sớm đã chán ghét rồi đúng không? Bất kỳ người đàn ông nào từng yêu Ôn Cẩm, em đều không thể yêu nổi, không phải sao?"

Giản Thượng Ôn nghĩ thầm, Lương Thâm lúc tỉnh táo thì quả thật rất thông minh. Cậu bật cười, nhàn nhạt đáp: "Vậy anh nghĩ xem, tại sao tôi vẫn chịu gần gũi với Phỉ Thành?"

Lương Thâm hơi nheo mắt lại. Ở một khía cạnh nào đó, hắn là người hiểu Giản Thượng Ôn nhất. Bởi suốt ngần ấy năm, hắn vẫn luôn đứng trong bóng tối quan sát cậu. Hắn hiểu từng phản ứng nhỏ nhất, từng dòng suy nghĩ cậu lướt qua trong ánh mắt. Giọng hắn trầm xuống: "Vì em muốn chọc tôi nổi giận, đúng không?"

Giản Thượng Ôn không đáp, chỉ dựa vào tường, dưới ánh trăng, cậu nhìn thẳng vào Lương Thâm, bình thản mỉm cười: "Lương tiên sinh, có đôi khi anh cũng quá tự tin rồi. Người ta luôn hướng đến nơi cao hơn, có lẽ tôi chỉ đang muốn một cuộc đời đơn giản hơn một chút thôi."

"Vậy thì em càng không nên mơ tưởng." Lương Thâm cắt ngang, giọng nói lạnh như băng: "Phỉ Thành thích em chẳng qua là đang say mê một hình bóng tưởng tượng. Em chọn cậu ta vì thấy Phỉ gia đủ quyền lực, vì tôi với Phó Cẩn Thành không động tới cậu ta được đúng không? Em muốn dùng cậu ta để thoát khỏi chúng tôi? Bảo bối à, em quả thật rất thông minh. Nhưng để tôi nói cho em rõ, đừng có mơ. Nếu Phỉ Thành biết người cậu ta đang để tâm, từng lên giường, từng sống chung với cả tôi và Phó Cẩn Thành... em nghĩ cậu ta còn yêu em được sao?"

Giản Thượng Ôn im lặng.

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, trong cái góc khuất ấy, đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ của một chiếc mâm từ đằng xa.

Giản Thượng Ôn và Lương Thâm đồng loạt quay đầu lại. Ánh lửa hắt lên một thân ảnh cao lớn đứng cách đó không xa, mái tóc đỏ nổi bật trong màn đêm, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén. Gương mặt vốn đã mang sẵn nét dữ dằn, giờ đây lại càng vô cảm, cặp mắt như lưỡi dao, chỉ lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía hai người họ.

Ồ, nhân vật chính xuất hiện rồi.

Giản Thượng Ôn khẽ nhướng mày. Trong màn đêm tĩnh lặng, cậu nhẹ nhàng bật cười, nụ cười mềm như cánh hoa vừa hé, nhẹ mà sắc, tựa đóa hồng nhung nở rộ trong đêm tối.

Tốt lắm! Người đến đông đủ rồi.

Càng đông càng vui!