Phỉ Thành đứng đó, giữa sắc trời tối mịt, toàn thân toát ra một loại âm khí trầm lặng, như thể cả người đang bị quấn lấy một tầng sương đen dày đặc.
Lương Thâm nghiêng mắt nhìn hắn, thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh ánh mắt đã sắc bén, tỉnh táo lại. Hắn nhìn về phía Phỉ Thành, khóe môi khẽ nhếch, cười nhạt: "Tiểu Phỉ, cậu đến đây làm gì?"
Phỉ Thành bước thẳng tới, thân hình cao lớn áp sát, đứng chắn giữa Lương Thâm và Giản Thượng Ôn. Gương mặt lạnh như sắt, giọng trầm trịch vang lên, đầy áp chế: "Biến."
Lương Thâm híp mắt, nhàn nhạt đáp: "Nếu tôi không đi thì sao?"
Hai người đàn ông cao lớn đối mặt, không ai có ý nhượng bộ. Tuy khí chất hoàn toàn khác biệt, một người lịch lãm, nhã nhặn, người kia lại mạnh mẽ, nguy hiểm, nhưng khi đứng đối chọi nhau, lại cân bằng đến kỳ lạ. Không khí xung quanh như đặc quánh, ngập mùi thuốc súng không hình, không một tiếng động.
Nắm tay Phỉ Thành siết lại, vang lên tiếng răng rắc khe khẽ.
Ngay lúc không khí căng như dây đàn, sắp bung nổ, thì Giản Thượng Ôn lên tiếng: "Tiểu Phỉ, cậu có chuyện tìm tôi sao?"
Phỉ Thành quay sang nhìn Giản Thượng Ôn, ánh mắt rực lửa, chứa đầy cảm xúc bị đè nén. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu, như thể chỉ cần một lời kích động nữa thôi, ngọn lửa kia sẽ bùng cháy dữ dội.
Giản Thượng Ôn liền quay sang nói với Lương Thâm: "Anh đi trước đi, tôi và cậu ấy cần nói chuyện một lát."
Lương Thâm nhìn hai người một lượt, im lặng vài giây, rồi mới cười khẽ: "Vậy tôi đi."
Chờ Lương Thâm rời bước chưa lâu, cảm xúc trong Phỉ Thành như thể trào khỏi lòng ngực. Hắn cúi đầu nhìn thẳng Giản Thượng Ôn, giọng nói bén nhọn, đầy phẫn nộ: "Anh làm vậy là có ý gì? Sợ tôi đánh hắn à?"
Nếu không phải đang giữa mùa đông, Giản Thượng Ôn cảm thấy bản thân như đang đứng trước một lò lửa rực cháy, luồng khí nóng hầm hập từ Phỉ Thành gần như muốn thiêu rụi cậu.
Cậu khẽ thở dài, rồi mỉm cười: "Tiểu Phỉ, chẳng lẽ cậu muốn đánh nhau với Lương Thâm ở đây sao? Cậu quên mất nơi này đang livestream à? Cậu mà đánh một vị khách mời khác trong chương trình, cậu nghĩ công chúng sẽ phản ứng thế nào? Còn người nhà cậu nữa?"
Phỉ Thành gầm lên không chút suy nghĩ: "Tôi mặc kệ họ nghĩ thế nào!"
Giản Thượng Ôn hơi ngây người. Trong mắt Phỉ Thành lúc này, cậu nhìn thấy cả một mảng đỏ ngầu. Hắn thật sự đang giận, như một con trâu mất kiểm soát, muốn càn quét tất cả những gì trước mặt.
Gió mang theo lạnh buốt lùa qua từ khe núi.
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói dịu dàng:"Tiểu Phỉ, cậu giận đến thế, là vì điều gì?"
"Tôi có bạn trai cũ, điều đó không sai. Nhưng tổ chương trình yêu cầu giữ bí mật đến tập cuối cùng mới được tiết lộ. Tôi đâu phải cố tình lừa cậu, chỉ là làm theo quy định. Vậy thì, cậu giận cái gì?"
Phỉ Thành nói thẳng: "Vì tôi thích anh."
Không gian rơi vào tĩnh lặng.
"Tôi thích anh." Hắn nhấn lại, mắt không rời cậu, như muốn khắc sâu từng chữ vào lòng đối phương. "Lý do này đủ chưa?"
Giản Thượng Ôn ngước nhìn hắn, trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu: "Đủ rồi."
Lồng ngực Phỉ Thành phập phồng dữ dội. Hắn nhìn chằm chằm cậu, hơi thở dồn dập. Nếu là trước đây, khi chưa biết những chuyện này, hắn còn có thể từ từ từng bước tiếp cận cậu, từng chút một thăm dò. Nhưng đêm nay, mọi thứ đã bị đập nát hoàn toàn. Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt lý trí hắn, gần như khiến hắn mất kiểm soát.
"Anh nói cho tôi nghe, những gì hắn nói... đều là thật sao?" Giọng hắn khàn đi, từng chữ thốt ra thật nặng nề.
Giản Thượng Ôn đứng yên dưới ánh trăng, bình thản trả lời: "Là thật."
Trong khoảnh khắc đó, Phỉ Thành bỗng nhớ đến những tin đồn trên mạng.
Họ nói Giản Thượng Ôn có kim chủ.
Họ nói cậu tác phong không đứng đắn, vì tiền mà trèo lên giường người khác.
Họ nói cậu có tất cả ngày hôm nay chỉ nhờ vào việc lấy lòng những kẻ có quyền thế.
Trước kia, hắn khinh thường mấy lời đó.
Vì khi thật sự tiếp xúc với Giản Thượng Ôn, hắn chỉ thấy một người dịu dàng, sạch sẽ, chẳng hề giống kiểu người đó. Cậu chưa từng lợi dụng hắn dù chỉ một bộ vest rẻ tiền. Làm sao có thể là loại người biết tính toán quyền thế?
Không rõ là với cảm xúc gì, hắn mở miệng: "Vậy ra anh từng ở bên hắn, cũng từng ở bên Phó Cẩn Thành. Anh thật sự đã là người tình của bọn họ? Đã từng ở bên họ, chăm sóc họ, ngủ... với họ..."
Chữ cuối cùng, hắn nghẹn lại, không thể thốt ra.
Hít một hơi thật sâu, Phỉ Thành nói: "Vậy nên anh tiếp cận tôi vì muốn lợi dụng tôi? Chỉ vì không muốn ở bên bọn họ nữa, nên anh muốn dựa vào quyền thế của Phỉ gia để thoát thân?"
Giản Thượng Ôn im lặng.
Sự im lặng đó như một ngọn roi quất thẳng vào tim Phỉ Thành.
Hắn tức giận đến cực điểm, gần như muốn gào lên: "Rốt cuộc có hay không? Trả lời tôi đi, Giản Thượng Ôn!"
Giản Thượng Ôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh, trong vắt như mặt hồ đêm của cậu rõ ràng phản chiếu thân ảnh của Phỉ Thành. Trong khoảnh khắc đó, Phỉ Thành cảm thấy như mình nhìn thấy một nỗi đau sâu thẳm trong ánh mắt ấy. Nhưng giờ khắc này, chính hắn cũng đau đớn đến cùng cực, một loại cảm giác xa lạ, so với lúc nhỏ bị đánh thua trên võ đài, so với khi bị thầy dạy quyền anh đánh, thậm chí còn đau đớn hơn cả cái ngày bị bọn bắt cóc hành hạ đến mức suýt mất mạng.
Trước đây, hắn luôn nghĩ rằng không có gì trên đời này có thể đau đớn hơn một lưỡi dao kề sát cổ.
Nhưng bây giờ, Giản Thượng Ôn im lặng, chỉ đứng đó mà đau đớn hơn bất kỳ nhát chém nào. Cả hai người đối mặt, chẳng ai lên tiếng. Phỉ Thành cũng chỉ đứng lặng như vậy trước mặt cậu, rồi bỗng nhiên bật cười khẽ, tiếng cười thấp, nghẹn trong cổ họng, như đang tự giễu bản thân.
Một giọt nước rơi xuống bờ vai Giản Thượng Ôn.
Phỉ Thành cúi người, giọng nói khẽ vang bên tai, từng chữ như găm vào da thịt: "Tôi đúng là một thằng ngu. Ngu đến cực điểm. Tôi chính là thằng ngu nhất trên đời này. Anh chơi đùa tôi như chơi đùa một con chó, không, mẹ nó, tôi trong mắt anh còn không bằng một con chó."
Giản Thượng Ôn nhìn hắn. Ánh mắt của cậu bình thản, mát lạnh, như hồ nước lặng, đối lập hoàn toàn với cơn điên cuồng trong ánh mắt Phỉ Thành. Sau một nhịp im lặng, cậu nói: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Anh thật sự chưa từng nghĩ." Phỉ Thành cười nhạt: "Bởi vì anh chỉ làm như vậy mà thôi."
Giản Thượng Ôn lặng lẽ nhìn hắn.
Ban đầu, cậu thực sự đã từng nghĩ đến chuyện lợi dụng tình cảm của Phỉ Thành dành cho Ôn Cẩm, khiến hắn đoạt lấy cậu ta, từ đó đẩy Phó Cẩn Thành, Lương Thâm và cả Phỉ gia vào vòng xoáy hỗn loạn. Nhưng kế hoạch đó đã thất bại. Sau này, khi mọi thứ dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cậu đành phải thay đổi, chỉ mong Phỉ Thành sẽ rút lui, đừng dính vào vòng tranh đấu của ba nhà nữa. Ít nhất, cậu không muốn hắn liên thủ với Phó gia và Lương gia.
Rồi sau đó, cậu lại nghĩ, nếu có thể giữ Phỉ Thành làm con đường lui cuối cùng thì cũng không tệ. Như vậy, nếu một ngày nào đó Phó Cẩn Thành và Lương Thâm thực sự đẩy cậu đến bước đường cùng, có lẽ hắn sẽ nhìn lại chút tình nghĩa cũ mà cứu cậu một lần.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh mắt Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn thầm thở dài trong lòng. Có lẽ, ngay cả đường lui cuối cùng ấy, cũng không còn nữa. Cũng may là, ít nhất đến lúc này, ba nhà Lương, Phó và Phỉ dường như đã tách rời, không còn ý định bắt tay liên thủ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Cậu cần chắc chắn rằng ba nhà ấy sẽ không bao giờ bắt tay hòa giải.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Giản Thượng Ôn bị kéo mạnh trở lại thực tại. Phỉ Thành siết lấy bả vai cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào hắn: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh coi trọng bọn họ vì cái gì? Vì họ có tiền? Hay là có quyền?" Giọng hắn thấp dần, dường như cố kiềm chế cảm xúc. "Có phải chỉ cần có quyền có thế thì ai cũng được?"
Giản Thượng Ôn điềm tĩnh nhìn hắn: "Tiểu Phỉ, tôi với Phó Cẩn Thành và Lương Thâm không như cậu nghĩ. Đương nhiên, tôi biết ba nhà các người có làm ăn qua lại, tôi cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa ba người. Nếu có thể..."
"Mẹ nó, anh đang nói cái quái gì vậy?" Phỉ Thành không kiềm được, cắt ngang lời cậu một cách phũ phàng. Hắn từ từ buông cậu ra, thân hình cao lớn lui hẳn về sau vài bước, ánh mắt lạnh tanh như dao quét xuống người Giản Thượng Ôn: "Anh làm tôi thấy ghê tởm. Cả bọn họ cũng vậy. Các người, tất cả, khiến tôi đứng ở đây nói chuyện cũng thấy buồn nôn."
Ánh trăng lạnh lẽo đổ dài trên người Giản Thượng Ôn. Cậu đứng lặng ở đó, nền tuyết dưới chân trắng xoá một mảnh. Cả thế gian như bị tẩy trắng, chỉ còn lại thân ảnh mảnh mai của cậu tựa vào bức tường gạch cũ, đôi mắt tinh xảo, trong trẻo đến lạ lùng. Dưới ánh trăng ấy, từng đường nét trên khuôn mặt cậu như phủ thêm vài phần dịu dàng, ngay cả ánh sáng cũng như bị làm mềm đi vì chạm phải dáng người ấy. Mà Giản Thượng Ôn, lặng lẽ và mơ hồ tựa một tiên tử lạc bước giữa nhân gian, đẹp đến vô thực.
Chính người như vậy, lại ngước mắt nhìn về phía hắn, giọng chậm rãi vang lên: "Vậy thì... vất vả cho cậu rồi."
Trong khoảnh khắc ấy...
Phỉ Thành cảm thấy bản thân mình thật sự điên rồi. Dù đến nước này rồi, hắn vẫn thấy Giản Thượng Ôn đẹp đến chói mắt, sạch sẽ đến lạ thường. Nhưng hắn hiểu rõ, con người này đã thối rữa từ trong xương. Một thứ hắc ám ăn mòn từ tủy sống. Điều đáng buồn nhất là chính hắn từng nghĩ người này là tốt đẹp nhất thế gian, đó mới là ngu xuẩn tột cùng.
Hắn xoay người rời đi.
Ngõ nhỏ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên nơi ấy. Cậu cúi đầu nhìn nền tuyết in bóng ánh trăng, nguyên sơ và tinh khôi. Ánh trăng vốn nên rất đẹp, thế nhưng giờ đây, tuyết trắng bị phá nát bởi vô số dấu chân hỗn loạn, làm vỡ tan nét thanh tĩnh ban đầu. Cũng giống như cuộc đời cậu, đáng lẽ nên đơn giản, nhưng người đến người đi, rốt cuộc không một ai chịu dừng lại.
Không sao cả.
Giản Thượng Ôn nghĩ thầm. Ngay từ đầu, cậu cũng chẳng mong ai ở lại. Một mình cũng được. Phỉ Thành không nói sai, cậu thực sự rất xấu xa, trong lòng cậu chẳng có gì ngoài toan tính và lợi dụng.
Nhưng cũng không sao. Cậu tự nhủ, dù không ai thích mình, cậu vẫn sẽ sống cho ra hồn.
Tiếng bước chân từ xa vang lên, chậm rãi đến gần rồi dừng lại trước mặt cậu. Một chiếc áo khoác được nhẹ nhàng phủ lên vai cậu, người bên cạnh lên tiếng: "Tuyết rơi rồi, trời vốn dĩ đã rất lạnh, còn đứng ở đây chịu khổ làm gì? Ngày mai lỡ sinh bệnh thì sao?"
Giản Thượng Ôn cúi đầu, đường nét gương mặt nhỏ nhắn tinh tế ẩn hiện dưới ánh trăng, lặng lẽ che đi những cảm xúc nơi đáy mắt. Nghe xong câu nói ấy, cậu khẽ cười, giọng điệu bình thản, không chút khác thường: "Tôi không thấy khổ, chỉ là thấy trăng đêm nay rất đẹp, muốn ngắm thêm một chút thôi."
Ngõ nhỏ chìm vào tĩnh lặng, chỉ có đống lửa ở phía xa vẫn bập bùng sáng, tiếng người cười nói rôm rả, hòa cùng âm thanh ồn ào của lễ hội về đêm.
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng trên mặt cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: "Còn khóc nữa, lát nữa tôi đi trùm bao tải thằng nhóc kia lại, cho nó một trận."
Giản Thượng Ôn bật cười, ánh mắt cong cong, cậu hỏi: "Không sợ cậu ấy đánh lại sao?"
"Bao tải trùm đầu, làm sao mà biết ai đánh?" Thẩm Nghị thản nhiên đáp, rồi nhún vai: "Mà dù có biết thì cũng chẳng sao cả, cậu ta đánh không lại tôi."
Giản Thượng Ôn ngạc nhiên: "Anh từng đánh nhau với Tiểu Phỉ à?"
Thẩm Nghị nhàn nhạt gật đầu: "Trước kia có luyện qua trên sàn tập quyền anh."
Giản Thượng Ôn cố gắng tưởng tượng cảnh hai người họ đánh nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thể hình dung ra, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu ngước lên, hỏi: "Thẩm đạo, sao anh lại đến đây?"
"Phải mang tượng đất đến cho cậu chứ sao. Không đưa thì Thần Nữ làm sao phù hộ được." Thẩm Nghị nói, rồi đưa ra hai bức tượng nhỏ: "Nhìn bên kia không thấy cậu đâu, nên đến đây đưa."
Giản Thượng Ôn nhận lấy hai tượng đất nhỏ, lòng dấy lên chút cảm giác lạ lùng. Cậu vẫn luôn nghĩ mình chỉ có một mình. Nhưng hai tượng đất nhỏ đặt cạnh nhau lại không hề cô đơn hay đáng thương. Cậu hỏi: "Thần Nữ thật sự có thể phù hộ để người ta không sợ lạnh nữa sao?"
Thẩm Nghị đáp: "Có thể."
Giản Thượng Ôn đứng trên nền tuyết, áo khoác của anh phủ lên người, cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Thần kỳ như thế thật à? Vì sao vậy?"
Thẩm Nghị nhìn cậu, chậm rãi mỉm cười.
Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Anh không nói ra, chỉ âm thầm giữ câu trả lời trong lòng.