Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm



Giản Thượng Ôn đem tượng đất ra ngoài cùng mọi người.

Chương trình đang dần đi đến hồi kết, nên số lượng máy quay trực tiếp cũng ít hơn. Cậu nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Phỉ Thành đâu cả.

Dư Xán Xán lên tiếng: "Lúc nãy Tiểu Phỉ vừa ra là đi luôn rồi, chắc không khỏe trong người."

Giản Thượng Ôn không nói thêm gì. Kể cả Phỉ Thành có thể thu lại tính khí mà ở lại đây, thì chung quy hắn vẫn là một đại thiếu gia quen được nuông chiều. Chuyện xảy ra như vậy, hắn không cần giống cậu gắng gượng tiếp tục quay hình, xoay người rời đi cũng là điều dễ hiểu.

"Không sao chứ?" Dư Xán Xán nhìn cậu, lo lắng hỏi: "Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm."

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Không sao, chỉ là hơi lạnh thôi."

Dư Xán Xán lúc này mới yên tâm.

Mọi người chơi đùa thêm một lúc rồi cũng chuẩn bị quay về. Đêm nay vô cùng yên ắng, Giản Thượng Ôn nằm trên giường chợp mắt một lát, sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy.

Mọi người đều chuẩn bị hành lý rời đi.

Từ giờ đến lần quay tiếp theo còn hai tháng nữa. Phải đợi sang đầu xuân mới tiếp tục thu chương trình.

Khi mọi người xuống lầu, tổ chương trình đã chuẩn bị xe đưa các khách mời rời đi. Phỉ Thành vẫn không xuất hiện, Ôn Cẩm nói: "Tối qua hình như Phỉ gia điều trực thăng tới đón cậu ấy về rồi."

Vị thiếu gia này đúng là có khí chất kiêu ngạo từ trong cốt tủy, xem ra lần này thật sự giận đến mức chẳng buồn quan tâm đến chương trình nữa.

Dư Xán Xán tiếp lời: "Có phải Phỉ gia gặp chuyện gì không?"

"Không rõ nữa." Ôn Cẩm đáp: "Trông có vẻ rất vội, cũng chẳng kịp chào ai, tôi tận mắt thấy mới biết đó. Giản ca, anh có biết chuyện gì không?"

Mọi ánh nhìn lập tức hướng về phía Giản Thượng Ôn. Không ai nói rõ tại sao, nhưng dường như ai cũng mặc định rằng, nếu Phỉ Thành có nói với ai, thì tám phần là sẽ nói với Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười, gương mặt thanh tú xinh đẹp lặng lẽ, giọng điềm đạm: "Tôi làm sao biết được."

Không ai hỏi thêm được gì, đành từ bỏ.

Mọi người lần lượt lên xe. Xe đưa họ ra sân bay. Khi Giản Thượng Ôn vừa bước xuống xe, điều khiến cậu bất ngờ nhất là nhìn thấy người nhà Chu gia.

Người nhà họ Chu đứng chờ ngay lối ra, vừa thấy Giản Thượng Ôn liền kích động tiến lên: "Thượng Ôn! Cuối cùng con cũng về rồi!"

Giản Thượng Ôn không biểu lộ cảm xúc, nhìn người phụ nữ trước mặt đang chặn đường mình, là dì của cậu. Anh họ và chú của cậu không có mặt, chỉ có một mình bà ta. Trông bà ta tiều tụy hơn nhiều, làn da xám xịt, sắc mặt vàng vọt, rõ ràng dạo gần đây sống chẳng dễ dàng gì. Giản Thượng Ôn giả vờ không nhận ra, nhàn nhạt hỏi: "Dì, có chuyện gì sao?"

"Thượng Ôn à, con phải cứu ba con với anh con đi!" Bà ta nắm lấy tay cậu, giọng nói lộ vẻ tuyệt vọng. "Ba con ở ngoài không cẩn thận thiếu chút tiền, giờ bọn họ tìm đến tận nhà đòi nợ, nếu không trả, bọn họ sẽ đánh người! Giờ trong nhà bị đập phá tan nát rồi, nguy hiểm lắm!"

Giản Thượng Ôn biết, Ôn Kiến Thành ra tay rồi. Quả nhiên, ông ta vốn là người tàn nhẫn. Người nhà họ Chu nhất định không muốn giao lại quyền nuôi dưỡng cậu, nên Ôn Kiến Thành buộc phải ép họ giao ra. Làm cho cha con nhà họ Chu sa đọa vào những thói hư tật xấu chính là chiêu mà Ôn Kiến Thành thường dùng.

Xem ra, người nhà họ Chu đã sập bẫy rồi.

Giản Thượng Ôn nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: "Dì à, dì cũng biết vì bệnh của ông mà tôi đã tiêu rất nhiều tiền. Bây giờ trên người tôi không còn bao nhiêu cả. Nếu dì không tin, có thể cùng tôi ra ngân hàng kiểm tra. Tôi chẳng còn lấy một đồng nào đâu."

Người phụ nữ vội vàng cướp lời: "Con quản cái lão già đó làm gì? Ông ta có nuôi nấng con ngày nào đâu? Chúng ta mới là người nhà của con! Con không đưa tiền cho chúng ta, lại giữ lại cho người ngoài làm gì?"

Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, nụ cười có chút mỉa mai. Cậu nói: "Năm đó mẹ tôi để lại một khoản không nhỏ, tôi nhớ không lầm thì phải đến một hai triệu. Khi ấy tôi còn nhỏ, bà ấy đã dành dụm cả đời để cho tôi ăn học. Vì sợ tôi còn nhỏ chưa biết giữ tiền, nên gửi tôi cùng số tiền đó lại cho các người. Giờ, số tiền đó đâu rồi?"

Sắc mặt bà ta thoắt cái trở nên khó coi, ấp úng: "Dĩ nhiên là dùng để nuôi con lớn rồi."

"Tôi từ nhỏ đã sống trong phòng chứa đồ." Giản Thượng Ôn nói tiếp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng sắc bén như dao: "Tôi học ở trường công, học phí mỗi kỳ chỉ 25 tệ. Quần áo, đồ dùng đều là đồ cũ của anh họ. Cơm ăn thì bữa đói bữa no. Học xong cấp hai, chú đã nói nhà khó khăn, không có tiền đóng học. Tôi phải tự đi làm thêm kiếm tiền. Đại học thì không được học. Tôi nghĩ số tiền các người bỏ ra cho tôi chắc chưa tới mười vạn."

Cái gọi là "ân dưỡng dục", thực chất chỉ là cái cớ có thể gắn mác, có thể định giá. Cậu chưa bao giờ nợ ai điều gì. Trái lại, chính họ đã nuốt trọn số tiền mẹ cậu khổ cực dành dụm cả đời. Giờ lại còn mặt dày tới đây nói cậu bất hiếu?

Giản Thượng Ôn lạnh lùng nhìn họ. Mối thù này, cậu tuyệt đối không để yên. Ăn của cậu bao nhiêu, cậu sẽ bắt họ nhả ra bấy nhiêu!

Sắc mặt người phụ nữ vô cùng khó coi. Bà ta nói: "Con tính toán chi li như vậy làm gì? Trong nhà chi tiêu đâu phải ít, thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà! Bây giờ ba con và anh con gặp nạn, chẳng lẽ con định khoanh tay đứng nhìn? Con muốn thấy cái nhà này chết hết thì mới hài lòng à?"

Giản Thượng Ôn đáp thẳng: "Tiền không phải tôi vay, liên quan gì đến tôi?"

Thấy cậu hoàn toàn không lay chuyển được, người phụ nữ bắt đầu hoảng loạn. Bà ta vội vàng dịu giọng: "Thượng Ôn à, con không có tiền, nhưng bạn bè con chẳng phải đều giàu sao? Mẹ xem chương trình rồi, mấy thiếu gia nhà giàu đó đều thích con. Dù gì thì trước đây con cũng từng bán..."

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao quét về phía bà ta. Ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến bà như bị đóng băng tại chỗ, không thốt ra được một lời nào. Bà lùi lại theo bản năng, chân gần như mềm nhũn.

Trong lòng người phụ nữ trào dâng một cơn hoảng loạn. Bởi lẽ Giản Thượng Ôn giờ đây đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngoài dịu dàng thường ngày. Đôi mắt lạnh lẽo của cậu như rắn độc, siết chặt lấy, khiến bà ta không thở nổi.

Đúng lúc bà ta tưởng cậu sẽ trở mặt, Giản Thượng Ôn lại cười lạnh. Cậu tiến lên một chút, hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy: "Tôi thực sự tò mò, vì sao hai cha con họ lại đột nhiên thiếu nợ nhiều tiền vậy nhỉ?"

Người phụ nữ sững sờ.

"Trước đây đâu có dính dáng đến mấy thứ này, mấy năm nay cũng vẫn ổn. Sao tự nhiên lại thành ra như vậy?" Giản Thượng Ôn chậm rãi nói, ánh mắt không chớp. "Dì có thể giải thích cho tôi một chút không?"

Cả người bà ta như bị rút sạch sức lực. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, đến giờ bà ta mới có thời gian để thật sự nghĩ lại. Đúng thật, chuyện chỉ xảy ra sau khi Ôn Kiến Thành đến nhà bọn họ. Trước đó, hai người đàn ông kia không hề có biểu hiện bất thường nào. Chẳng lẽ...

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hàng loạt suy đoán trào lên như sóng vỗ, khiến bà ta không dám nhìn thẳng Giản Thượng Ôn nữa. Không nói thêm một lời, bà ta xoay người bước nhanh rời đi.

Giản Thượng Ôn nhìn theo bóng lưng, cười lạnh. Chỉ riêng việc khiến Ôn Kiến Thành đắc ý thì có ích gì chứ? Điều cậu muốn, là hai lũ người vô dụng kia quay sang cắn xé lẫn nhau. Nếu không làm vậy, chẳng phải đã phụ lòng toan tính cậu khổ tâm dàn dựng rồi sao?

Từ sân bay bước ra, Giản Thượng Ôn định bắt xe rời đi thì một chiếc ô tô đột ngột dừng ngay trước mặt. Nhìn kỹ lại, cậu nhận ra đó là xe của Ôn gia, Ôn Kiến Thành và Ôn Cẩm đang ngồi ghế sau.

Ôn Kiến Thành là người lên tiếng trước: "Thượng Ôn, lần trước Tiểu Cẩm bỏ nhà đi, nhờ có con chăm sóc. Hôm nay con phải về rồi, để ba đưa con một đoạn nhé!"

Giản Thượng Ôn liếc qua Ôn Cẩm, cậu ta có vẻ cũng biết mình đuối lý, bèn mỉm cười: "Giản ca, lên xe đi."

"Cảm ơn." Giản Thượng Ôn không từ chối.

Vừa lên xe, cậu lập tức cảm nhận được hơi ấm dễ chịu lan tỏa khắp không gian. Ôn Kiến Thành còn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, cả mấy túi hoa quả khô do mẹ Ôn Cẩm tự tay làm, toàn là những món Ôn Cẩm hay ăn.

Tất cả những điều này đều nhằm để Giản Thượng Ôn cảm nhận được sự ấm áp của Ôn gia, để rồi cậu có thể muốn được ở đó.

Hiện giờ, hôn ước giữa Ôn gia và Lương gia đã gần như tan vỡ. Dù có cố chấp duy trì thì cũng chỉ là trò cười, vì nhà họ đã từng bị từ hôn một lần, giờ lại tái phạm. Nhưng điều quan trọng hơn là, trong livestream, cả Phó Cẩn Thành và Phỉ Thành đều bộc lộ thiện cảm rõ rệt với Giản Thượng Ôn. Nếu con trai cả của Ôn Kiến Thành có thể thân thiết với hai người đó...

Vậy thì Ôn gia còn gì phải lo nữa?

Trên đường đi, Ôn Kiến Thành không ngừng hỏi han thân thiết. Khi Giản Thượng Ôn xuống xe, ông ta còn chủ động dặn: "Thượng Ôn, nhớ nhé, Tết này nhớ về nhà chơi!"

Giản Thượng Ôn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt: "Nếu có thời gian, tôi sẽ đến."

Chờ cậu đi khuất, Ôn Kiến Thành vẫn ngồi trầm ngâm như đang suy tính gì đó. Mãi đến khi Ôn Cẩm bực bội lên tiếng: "Ba, Tết là ngày sum vầy của gia đình mình, ba mời người ngoài đến làm gì?"

Ôn Kiến Thành điềm tĩnh đáp: "Tiểu Cẩm, hoàn cảnh nhà Thượng Ôn thật sự đáng thương, ba mẹ nuôi của nó đối xử rất tệ, từ nhỏ lại là trẻ mồ côi, cuộc sống không dễ dàng chút nào. Chẳng lẽ chúng ta đối xử tốt một chút lại không nên?"

Ôn Cẩm biết mình nên rộng lượng, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an: "Ba à... Nhưng Giản ca ca sống cũng đâu đến nỗi nào."

Ôn Kiến Thành bắt đầu mất kiên nhẫn. Trước đây ông luôn thấy Ôn Cẩm là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng càng lúc càng thấy nó phá hoại mọi kế hoạch của mình. Một mối hôn sự tốt đẹp còn có thể làm hỏng, giờ lại ngáng đường ông thu xếp chuyện lớn.

Lẽ ra, năm đó ông không nên đưa đứa trẻ này về. Sớm biết thế thì đưa Giản Thượng Ôn về thẳng Ôn gia còn hơn. Ban đầu, ánh mắt ông là nhắm đến cậu kia, chứ nếu không phải vì cậu từ chối, Ôn Cẩm sao có cơ hội bước chân vào Ôn gia?

Thật không biết điều!

Ôn Kiến Thành trong lòng dâng lên sự chán ghét đối với đứa con trai ngu xuẩn này, nên giọng điệu cũng mất đi vài phần kiên nhẫn. Nhìn vẻ mặt Ôn Cẩm lúc này, ông ta dứt khoát nói thẳng: "A Cẩm, ba đã dạy con thế nào, làm người phải có lòng nhân hậu. Thượng Ôn là đứa trẻ tốt, ba thấy rõ nó khổ cực từng ngày. Đợi thêm thời gian, ba sẽ nói chuyện với ba mẹ nuôi của nó, đưa Thượng Ôn về sống cùng chúng ta. Sau này, nó là người nhà của chúng ta. Con vẫn luôn than vãn không có ai bên cạnh, thì giờ, nó sẽ là anh con."

Cả người Ôn Cẩm cứng đờ, điều cậu ta lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Cậu ta ngước lên nhìn thẳng cha mình, người mà bấy lâu nay luôn tin tưởng, nhưng ánh mắt Ôn Kiến Thành lại tránh né cái nhìn ấy.

"Ba!" Ôn Cẩm không nhịn được nữa, bật thốt: "Tại sao chứ? Nhà mình ba người sống yên ổn, con không muốn có anh trai!"

Ôn Kiến Thành cuối cùng cũng mất sạch kiên nhẫn, giọng lạnh như băng: "A Cẩm, đừng ích kỷ như vậy. Thượng Ôn là một đứa trẻ ngoan, nó đến đây sẽ khiến gia đình chúng ta thêm ấm áp, thêm vui vẻ!"

Ôn Cẩm im lặng một lúc, rồi rốt cuộc cũng ngẩng lên, nở một nụ cười khẽ mà lạnh: "Ba nói vậy, không thấy chột dạ sao? Ba muốn nhận nuôi Giản ca, chẳng lẽ không phải vì thấy anh ta đáng thương, mà là... bởi vì Giản ca là con ruột của ba."

Cơ thể Ôn Kiến Thành khẽ chấn động.

"Con sẽ nói cho mẹ biết." Ôn Cẩm ánh mắt kiên quyết, ngữ khí dứt khoát: "Nếu mẹ biết trước kia ba đã có người phụ nữ khác, lại còn lừa bà ấy nhận nuôi con của vợ cũ, mẹ nhất định sẽ không để yên chuyện này..."

BỐP!

Một cái tát vang lên rành rọt giữa không gian, bàn tay Ôn Kiến Thành in hằn trên má Ôn Cẩm, để lại một dấu đỏ rực.